Sau lần đầu chắp cánh cho linh cảm thăng hoa, Hạ Tranh và Côn đối với nguyên liệu nấu ăn ở tinh cầu này dâng lên hứng thú nồng đậm.

Việc này dẫn tới tiểu quái thú dọc đường đi đều gặp phải tai ương.

Hiên Cảnh và Barry vốn nên đảm nhiệm vị trí bảo tiêu, nhưng Hạ Tranh và Côn trong lúc săn bắn quá hung tàn, cũng chưa gặp phải trường hợp nguy hiểm phải cần tới cơ giáp để giải cứu, vì vậy trong toàn bộ hành trình hai người chỉ có thể vây xem săn bắn, đồng thời đảm đương thêm việc phun tào.

“Có phải là cảm thấy rất đáng sợ hay không?” Barry phát lời mời trò chuyện riêng với Hiên Cảnh, “Người khác còn nói ta đáng sợ đó, trù sư mới là đáng sợ nhất.”

“Cũng tạm.” Hiên Cảnh lại thấy Hạ Tranh như vậy rất có sức sống, thật là đáng yêu, so với mặt nạ bé ngoan thường ngày càng chói mắt hơn, “Như thế tốt lắm. Tiểu Tranh ngày thường đã chịu gò bó quá rồi.”

“… Không nhìn ra bình thường cậu ta phải gò bó chỗ nào.” Barry khó hiểu. Y cảm thấy Hạ Tranh sống rất vừa ý, làm gì có dáng vẻ bị đè nén.

Hiên Cảnh chỉ cười, không tiếp tục vấn đề này nữa, ngược lại cùng Barry bàn luận về thao tác cơ giáp và các kỹ xảo thực chiến.

Rất nhiều người đều cho rằng Hạ Tranh vẫn luôn sống rất tốt, làm người rất dương quang rất rộng rãi rất hiền lành, thậm chí ngay cả người nhà cậu cũng nghĩ vậy.

Nhưng Hiên Cảnh luôn cảm thấy, chuyện không như thế.

Hiên Cảnh vẫn luôn chú ý tới một mặt ẩn giấu của Hạ Tranh, cho nên mới lỗ mãng tìm cách cho Hạ Tranh xuất đầu lộ diện, cuối cùng lại khiến cho người khác bất mãn.

Cũng chính là một mặt ẩn giấu này của Hạ Tranh, đã hấp dẫn Hiên Cảnh.

Nếu như chỉ đơn thuần là ưu tú thiện lương sáng sủa, thì trong đám người vây quanh Hiên Cảnh, có vô cùng nhiều những khuôn mẫu như vậy.

Có lẽ vì biết tâm cơ Hiên Cảnh rất sâu, nên cho rằng Hiên Cảnh càng ưa thích loại hình sáng long lanh tựa thủy tinh chăng?

Kỳ thực Hiên Cảnh thấy ngốc bạch ngọt mới là phiền nhất, nhìn mà muốn chết tâm.

Hắn thích Hạ Tranh như thế kia, trong lòng có chủ ý, rất cố chấp, nhưng cố chấp cũng có cái khả ái của cố chấp, là người có thể dắt tay cả đời.

*****

… Barry tựa hồ đã lo ngại thái quá đối với nhiệm vụ lần này. Sau khi đặt chân tới tinh cầu hoang, bọn họ cũng chưa gặp phải nguy hiểm nào nằm ngoài dự liệu.

Quá trình Hạ Tranh và Côn tự săn bắn, cũng vô cùng thuận lợi, khiến cho hai vị bảo tiêu trong suốt toàn bộ hành trình đều là đả tương du *, chỉ có thể nếm thử đồ ăn.

(*) Đả tương du: đại khái là người qua đường đó ^^

Theo lí thuyết, được mỹ thực đại sư nấu cho ăn, hẳn là một chuyện tình khiến cho người khác vô cùng hâm mộ.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, những mỹ thực đại sư này không đắm mình trong quá trình thử nghiệm đồ ăn mới.

Trong khoảng thời gian này Hiên Cảnh và Barry tiếp nhận sự tàn phá của đủ loại thức ăn kiểu dáng mới mùi vị mới, ăn đến cuối cùng tinh thần đều tê dại.

Hiên Cảnh rốt cục biết được chỗ khổ bức của việc làm hợp tác với mỹ thực đại sư.

Nhưng hết lần này tới lần khác những thứ đồ ăn có hương vị quái dị này lại sinh ra ảnh hưởng đối với tinh thần lực.

Có loại ảnh hưởng tựa như độc dược trực tiếp khiến cho tinh thần lực của hai vị cơ giáp sư cường hãn trong nháy mắt sụp đổ, cũng có loại ảnh hưởng theo hướng tích cực.

Trời mới biết đồ ăn mùi vị quái dị như vậy, lại còn có thể sinh ra tác dụng tốt đối với tinh thần lực.

Sao bảo hiệu lực của đồ ăn và trình độ mỹ vị có quan hệ trực tiếp với nhau cơ mà?

Hay vì mỹ vị gì đó quả nhiên chỉ là cảm thụ chủ quan, mà những thức ăn quái dị này thực sự là mỹ thực, chỉ là bản thân mình không thể thưởng thức ra điểm tuyệt vời trong đó?

Hai vị chiến sĩ cơ giáp lâm vào trong hoài nghi sâu sắc.

Mà Barry thì lấy thân phận tiền bối nói với Hiên Cảnh, quen là tốt rồi.

“… Kỳ thực, đại bộ phận đồ ăn tôi đều đã ăn quen.” Hiên Cảnh ăn ngay nói thật.

Barry khuôn mặt hoảng sợ, lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của người Đông minh.

Tinh cầu hoang N1912 vẫn chưa được khai phá nhiều, bên trên còn vô vàn những nguyên liệu nấu ăn chưa từng gặp qua, những nguyên liệu này sở hữu đủ loại kiểu dáng và mùi vị thần kỳ.

Đối với mỹ thực đại sư mà nói, đây là một tòa bảo khố thiên nhiên.

Cho nên mỹ thực đại sư đối với tinh cầu hoang tồn tại niềm yêu thích sâu sắc. Mỗi một viên tinh cầu hoang dã mới phát hiện, đều biểu thị cho khả năng đột phá của mỹ thực đại sư.

Ngoại trừ Hạ Tranh và Côn, có không ít mỹ thực đại sư đã từng tới thăm tinh cầu hoang này. Chỉ cần có hứng thú đối với nguyên liệu nấu ăn, đều sẽ đến đây xem xét.

Trù sư thì còn có thể phải mở tiệm ăn để kiếm tiền, nhưng mà mỹ thực đại sư, một món ăn có thể dùng làm chiêu bài trong một thời gian dài(?), không có khả năng thiếu tiền, chỉ là bọn họ cũng chẳng hứng thú lắm đối với việc kinh doanh mà thôi.

(?) 一道菜就可以他们吃很久 ~ Dịch bừa

Đương nhiên, đa số mỹ thực đại sư đều có cửa hàng thậm chí tập đoàn của chính mình, nhưng bọn họ trên cơ bản đều đảm nhiệm vị trí trù sư chính hoặc là lão sư hướng dẫn (trên danh nghĩa), đột phá về trù nghệ, mới là truy cầu cuối cùng của bọn họ.

Côn cũng sở hữu một cửa hàng đồ ngọt, thế nhưng mỗi lần mở cửa đều là cách chừng nửa năm, lúc nào khai trương buôn bán hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình.

Hạ Tranh cảm thấy, đợi mình hoàn thành xong việc học tập, nói không chừng cũng sẽ mở một cửa tiệm như thế.

Bất quá ngồi một chỗ cũng rất nhàm chán, có lẽ cậu sẽ làm một chiếc xe đẩy bán hàng rong trên phố, như vậy nhất định sẽ rất thú vị.

Hạ Tranh nói ra ý tưởng này với Hiên Cảnh, Hiên Cảnh suy nghĩ một chút, đáp: “Vậy thì em phải đeo khẩu trang và đội mũ, nếu không sẽ gây ách tắc giao thông.”

Hạ Tranh gật đầu. Hiện tại bản thân cũng coi như là danh nhân rồi đi!?

Vừa đi vừa thu thập các loại động thực vật (nguyên liệu nấu ăn), đám người Hạ Tranh cuối cùng cũng tới được mục tiêu.

Một sơn cốc ngập tràn sương mù.

Trải qua kiểm tra đo lường, vụ khí nơi này không chỉ chứa độc, còn có côn trùng tí hon. Có khí độc và côn trùng tạo nên bình chướng, lập thành tấm màn bảo vệ vô cùng hoàn hảo cho môi trường sống của Tam Vĩ Độc Long.

Bất quá đối với nhân loại đã bước sang thời kỳ Tinh Tế mà nói, hoàn cảnh nơi đây thực sự không coi là hiểm ác đáng sợ bao nhiêu.

Mặc dù nơi nơi đều xuất hiện khí độc và côn trùng, nhưng vô luận là trang phục phòng hộ mặc trên người, hay cơ giáp, đều có thể khởi động lồng bảo hộ bằng năng lượng. Cho dù là lồng bảo hộ công phòng yếu nhất, cũng đủ để quét ngang hết thảy.

Sở dĩ Tam Vĩ Độc Long có được cuộc sống nhàn nhã như vậy, một là vì Liên minh rất bảo hộ tinh cầu hoang dã, hai là Liên minh còn chưa tìm ra được phương pháp sử dụng Tam Vĩ Độc Long.

Nhưng cho dù là thế, sau khi Liên minh tiến hành khai phá viên tinh cầu hoang này, sinh hoạt của Tam Vĩ Độc Long cũng không còn được dễ chịu như trước nữa. Trải qua mấy lần bị săn bắt, cho dù đầu óc Tam Vĩ Độc Long không đủ phát triển, cũng biết mình không còn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nữa rồi, liền bắt đầu trở nên nhanh nhạy hơn.

Cơ giáp của đám người Hạ Tranh tuy đã mở ra hình thái ẩn nấp, nhưng đây chẳng qua là lồng bảo hộ mà thôi, đối mặt với ra-đa có chức năng quấy rối, hay cảm quan của các loài sinh vật, kỳ thực cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Chí ít thì sự khuấy động của cơ giáp đối với sương mù, thì vô luận làm cách nào cũng không che giấu được.

Vì vậy đám người Hạ Tranh vừa tiến vào trong sơn cốc, Tam Vĩ Độc Long đã phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, sau đó…

Chạy trốn.

Hạ Tranh nhìn một đám Tam Vĩ Độc Long chen lấn tẩu thoát, có chút ngớ người.

Đã nói là đỉnh của chuỗi thức ăn cơ mà, bá chủ của tinh cầu cơ mà? Cốt khí đâu rồi?

Tam Vĩ Độc Long tỏ vẻ, mạng còn sắp mất, còn muốn cốt khí gì a.

Bất quá tốc độ của Tam Vĩ Độc Long có nhanh hơn nữa, cũng không bằng được cơ giáp. Tuy là kẻ trốn người truy, trốn trốn tìm tìm vòng quanh sơn cốc, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất săn bắn, nhưng sau khi đã quen thuộc với địa hình, cả ba cơ giáp đều có thu hoạch.

Vì là tinh cầu chưa được khai phá, số lượng Tam Vĩ Độc Long ở đây không hề ít, nhưng phóng nhãn khắp toàn bộ Liên mình thì lại có vẻ quý hiếm, vì vậy sau khi mỗi cơ giáp thu được một đầu Tam Vĩ Độc Long, đều đình chỉ việc săn bắn.

Đám Hạ Tranh chọn một nơi dừng chân đã được tra xét ổn thỏa, có nguồn nước có đất bằng, tầm nhìn rộng mở, cũng không có bao nhiêu địa phương nguy hiểm, bèn bắt đầu xử lí ba con Tam Vĩ Độc Long.

Nói là xử lí, nhưng Hạ Tranh và Côn cũng không tùy tiện hạ thủ, mà cầm máy thăm dò di chuyển xung quanh Tam Vĩ Độc Long.

Tuy đoàn đội khai hoang trước đó của Liên minh đã cho ra số liệu, nhưng Hạ Tranh và Côn vẫn có khuynh hướng tự mình kiểm tra đo lường lại một lần nữa.

Giống như số hiệu đã được công bố từ trước đó, trên thân Tam Vĩ Độc Long có rất nhiều chỗ mang theo độc tố, nhất là chất độc chứa trong máu, khiến cho các trù sư đặc biệt đau đầu.

Vốn loại sinh vật có độc này không nên được xếp vào trong nhóm nguyên liệu nấu ăn, nhưng sau khi trải qua kiểm tra đo lường, cho thấy thịt Tam Vĩ Độc Long sở hữu hàm lượng dinh dưỡng phong phú. Mặc dù hiện tại nghiên cứu đối với tinh thần lực vẫn không tính là thấu triệt, nhưng loại dinh dưỡng này, quả thực có thể được xếp vào một trong những loại dinh dưỡng có tác dụng lên tinh thần lực.

Đồng thời sau khi loại bỏ độc tố, tuy trình độ mỹ vị của Tam Vĩ Độc Long khẳng định sẽ bị tổn hại, nhưng nếu ngay lập tức sử dụng, cũng có tác dụng tích cực đối với tinh thần lực.

Vì vậy, Liên minh bèn hiệu triệu các mỹ thực đại sư nghiên cứu phương pháp chế biến Tam Vĩ Độc Long.

Đối với độc tố, Liên manh đã cho ra xếp hạng, cũng đã công bố xếp hạng của gien giải độc. Với khoa học kỹ thuật phát triển của Liên minh, có gien giải độc, trải qua dụng cụ kiểm tra đo lường, liền có thể tìm được thuốc giải.

Cho dù không có thuốc giải thiên nhiên, dụng cụ cũng có thể tự chế ra thuốc giải độc.

Đoàn đội khai hoang muốn chế biến Tam Vĩ Độc Long, chính là dùng thuốc giải độc được chế ra kia, rồi tiến hành nấu nướng.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, muốn không phá hủy phong vị và dinh dưỡng của Tam Vĩ Độc Long, thì chỉ có thể tìm kiếm thuốc giải thiên nhiên để điều hòa.

Việc này người bình thường cũng làm được. Nhưng làm sao để bảo trì mỹ vị, thậm chí nâng cao thêm một bước, để tác dụng tích cực đối với tinh thần lực được phát huy tới mức lớn nhất, thì phải cần đến mỹ thực đại sư.

Những người khác cũng đành bất lực.

Tuy nhiên cho dù là mỹ thực đại sư, cũng không nhất định có thể làm được điều này.

Tỷ như Côn, hắn hiển nhiên am hiểu các món điểm tâm ngọt. Tuy chế biến các loại thịt cũng rất xuất sắc, nhưng vẫn không phải là sở trường của hắn.

Hắn nghiên cứu qua một lần, liền đem hứng thú chuyển dời tới việc làm thế nào để chế tác ra các món điểm tâm ngọt từ Tam Vĩ Độc Long.

Phải biết rằng điểm tâm ngọt cũng không nhất định đều là các món chay a.

Còn đối với phương pháp chế biến các loại thịt, Côn quả thực không dám dậy lên hứng thú.

Cũng chính vì mỗi một mỹ thực đại sư lại có những sở trường bất đồng, mới có thể từ cùng một nguyên liệu, mà tiến hành sáng tạo ra nhiều loại đồ ăn.

Sau khi săn bắt được Tam Vĩ Độc Long, đám người Hạ Tranh liền chuyển sang thu thập các mẫu động thực vật khác trong sơn cốc.

Căn cứ theo lý luận tương sinh tương khắc, xung quanh độc vật ắt sẽ có vật giải độc, tìm kiếm nguyên liệu giải độc ở ngay trên tinh cầu này, mới là việc làm thích hợp nhất.

Muốn thu thập thực vật và các động vật cỡ nhỏ, hành động bằng cơ giáp liền bị hạn chế. Đoàn người liền trang bị quần áo gọn nhẹ, bắt đầu tìm kiếm.

Hiên Cảnh và Barry đã quen làm đủ loại nhiệm vụ, thủ đoạn tự nhiên phi thường thành thạo. Côn và Hạ Tranh so với bọn họ lại càng thêm tinh tế, mỗi lần thu thập được gì, đều sẽ ngừng lại để nghiên cứu.

Chính vì vậy, cho dù thực lực của Hạ Tranh và Côn đều không tệ, nhưng vẫn cần có người bảo vệ. Để tránh cho hai người nghiên cứu quá chuyên tâm, bị tiểu quái nào đó KO.

Cuối cùng, Hiên Cảnh và Barry bỏ qua việc thu thập của bản thân, chuyên tâm bảo vệ hai người, đề phòng động tĩnh xung quanh.

Hạ Tranh liếc mắt một cái, nhìn Hiên Cảnh đang khoanh hai tay trước ngực, dáng đứng thoạt nhìn phi thường thả lỏng, nhưng trên thực tế lại cực kỳ cảnh giác, tùy thời có thể tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sau khi cậu có được thực lực, cho rằng một người cũng có thể làm nên chuyện. Nhưng trải nghiệm qua vô luận là đoàn đội hợp tác, hay việc có người phối hợp bảo vệ và săn bắt cùng, Hạ Tranh lại cảm thấy, sở hữu một hợp tác cũng không tệ.

Chí ít cậu có thể toàn tâm toàn ý đắm chìm trong chuyện tình mình yêu thích.

Loại chuyện lẻn vào địa phương tương đối nguy hiểm, thu thập nguyên liệu nấu ăn này, đối với Hạ Tranh mà nói cũng không mấy xa lạ.

Kiếp trước Hạ Tranh đã trải qua loại kinh lịch này vô số lần rồi.

Chỉ là khi đó cậu muốn giữ mạng nhỏ, trốn đông trốn tây còn chưa xong, thu thập nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ có thể mau mau chóng chóng nhét vào bọc hành lí, sau đó lập tức phải chạy tới địa phương an toàn mới có thể tiến hành nghiên cứu.

Dưới loại áp lực cường độ cao này, Hạ Tranh đã luyện thành bản lĩnh phân biệt nguyên liệu nấu ăn và thu thập vô cùng nhanh chóng. Cậu có thể lấy tốc độ nhanh nhất, dùng phương pháp có khả năng bảo trì nguyên liệu nấu ăn không bị hư hại nhất, để mà thu thập chúng. Đồng thời từ đó còn lục lọi ra rất nhiều phương pháp bảo tồn các loại nguyên vật liệu vốn phải đương trường xử lí.

Đúng như lời lão tổ tông ở kiếp trước của Hạ Tranh đã nói, Hạ Tranh vô luận là trù nghệ hay bất cứ phương diện nào cũng đều là thiên tài trong thiên tài, bất đắc dĩ tư chất tu hành quá kém, không có kỳ ngộ nghịch thiên, thì sẽ vô duyên với đại Đạo.

Hạ Tranh với tư chất ấy, có thể đi tới điểm kết thúc trên con đường tu hành, cuối cùng sống thọ và chết, thân tử Đạo tiêu, thời điểm hồn phách tan biến, còn được lão tổ tông hộ pháp giúp chuyển thế, quả thực không dễ dàng.

Đời này, Hạ Tranh duy trì tư duy trước kia, tuy có rất nhiều người bảo vệ bên cạnh, nhưng cậu đã quen không dựa dẫm vào bất kì ai, chỉ khi thực sự gặp phải nan đề mới xin giúp đỡ. Đối với việc săn bắt và thu thập nguyên liệu nấu ăn, Hạ Tranh cũng đã chuẩn bị tâm lý phải dựa vào chính mình.

Nhưng cái cảm giác lúc này thực sự rất không tệ.

Có lẽ có một hợp tác cũng không sai.

Sau khi Hạ Tranh sống lại, luôn không ngừng kiểm điểm mọi hành vi trước khi trọng sinh.

Nếu tín nhiệm người nhà hơn một chút, có phải sẽ biết trước rất nhiều chuyện và giải quyết được chúng nhanh hơn không?

Nếu sớm thoát li khỏi tư duy kiếp trước, tìm kiếm một hợp tác thích hợp để bảo vệ, thay vì duy trì sợ hãi cùng tự ti đối với cường giả, ôm suy nghĩ đợi đến khi nào thực lực bản thân cường đại rồi mới dám tìm kiếm đoàn đội có trình độ ngang hàng, có phải cậu sẽ không tao ngộ màn tai ách kia?

Tuy kiếp trước có mang theo vệ sĩ, nhưng bọn họ cũng không phải là chiến sĩ cơ giáp.

Trong tiềm thức, Hạ Tranh vẫn còn giữ lấy tư duy của kiếp trước.

Kẻ yếu cho dù có cung cấp tiền tài, cũng không có khả năng để cho cường giả thuộc tầng thứ cao hơn tới bảo vệ mình.

Có lẽ sử dụng quyền thế thì cũng có thể, nhưng Hạ Tranh và người nhà giao lưu quá ít, đối với tình huống gia đình không quá am hiểu, không có tự giác bản thân là con em nhà quyền thế.

Nếu không thì cậu cũng sẽ không vì biết được hai vị ca ca cư nhiên thuộc về nhóm thủ lĩnh của cái đám nhị đại tam đại gì kia, mà cảm thấy kinh ngạc.

Suy nghĩ một chút, trước khi trọng sinh tuy mình rất nỗ lực hòa nhập với cuộc sống mới, nhưng trên thực tế, kiếp trước ảnh hưởng quá lớn tới cậu, mười mấy hai mươi năm căn bản không thể giúp cậu thoát khỏi tính cách đã định hình từ tiền thế. Rất nhiều hành vi của cậu, vẫn căn cứ theo lối sống kiếp trước, mà không phải kiếp này.

Tỷ như ngụy trang vậy, dù không sở hữu tinh thần lực, kỳ thực cũng chẳng quan hệ. Hiện tại Hạ Tranh mới biết, mình vốn có phương pháp bảo vệ bản thân mà. Địa vị của mỹ thực đại sư, cũng đã đủ cao.

Dưới sự che chở của người nhà, cậu lại sống trong nơm nớp lo sợ, như bước đi trên băng mỏng, tuyệt không giống một hài tử được cưng chiều.

Quá xa cách và hiểu chuyện, cậu cực lực che dấu bản tính và nhu cầu của mình, mới dẫn tới những thứ mình muốn căn bản không được người nhà chú ý tới, ngược lại khiến cho cậu ở nhà tựa như một người vô hình.

Thân nhân có lẽ cũng có chỗ sai, nhưng lẽ nào cậu lại không sai?

Cũng may, hiện tại còn chưa muộn, quan hệ của cậu và người nhà ngày càng thân mật, cũng gặp được người có thể trở thành hợp tác.

Hạ Tranh lắc đầu, đem tâm tư phức tạp vứt hết ra ngoài.

Hiện tại nghĩ những chuyện này cũng vô dụng. Có lẽ, nếu như mình không sở hữu tinh thần lực, không có sức mạnh, thì cũng sẽ chẳng có những cải biến hiện tại a!

Nhất ẩm nhất trác (*), tự có số trời, hà tất phải xoắn xuýt mãi?

(*) Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định: Một miếng uống, một miếng ăn đều đã được định sẵn từ trước.

Động tác trên tay Hạ Tranh ngày càng thêm chuyên chú, Hiên Cảnh đứng bên quan sát, khóe môi lộ vẻ tươi cười.

Thường nói nam nhân khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, ở trong mắt Hiên Cảnh, Hạ Tranh chuyên chú cũng rất khiến cho hắn động tâm.

Lúc này Hạ Tranh đã gỡ xuống toàn bộ ngụy trang, tựa như khi cậu nấu nướng, cả người tản mát ra khí chất tự tin mạnh mẽ. Dường như ở trong lĩnh vực này, cậu không gì là không làm được, cũng chẳng chút e dè sợ hãi, cậu chính là vương giả.

Hiên Cảnh nhớ tới lần đầu tiên bản thân rung động đối với Hạ Tranh, chính là sau khi cùng Hạ Khâm đánh cược, thời điểm quan sát Hạ Tranh làm bánh ngọt, cái dáng vẻ tự tin này, khiến cho hắn trong nháy mắt bị điểm trúng.

Bất quá khi đó, hắn chỉ là mới tiếp xúc quan sát đứa nhỏ đáng thương này lần nữa, hơi có hảo cảm, vẫn chưa đạt tới mức yêu thích.

Mà càng quen biết, Hiên Cảnh trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tranh càng nhiều, cũng càng lún sâu hơn.

Bất quá vận khí hắn tốt, trùng hợp có hôn ước với Hạ Tranh, quan hệ giữa trưởng bối hai bên cũng thân cận, gần quan được ban lộc, có thể tiếp xúc gần gũi với Hạ Tranh.

Nếu không thì lấy danh vọng và địa vị hiện tại của Hạ Tranh, người muốn tiếp cận cậu quá nhiều, hắn còn chưa kịp lăn lộn tới vị trí đủ cao, không có biện pháp nào ngoài việc vẫn ngây người tại chỗ, muốn bồi dưỡng tình cảm với Hạ Tranh, quả thực có chút khó khăn.

Năng lực bản thân và thiên phú của hắn, phỏng chừng cũng sẽ khiến cho một số người không vui khi thấy mình và Hạ Tranh cùng một chỗ.

Cho nên hiện tại có được nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạ Tranh như vậy, Hiên Cảnh cảm thấy, đây chính là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.

Nói không chừng kiếp trước hắn đã làm chuyện tốt gì, mới có thể khiến cho người mình thích trùng hợp cũng là vị hôn phu của mình.

Hiên Cảnh ở trước mặt người ngoài, cũng không thích cười như ở trước mặt Hạ Tranh và người nhà cũng như người Hạ gia như vậy, dáng vẻ có chút bất cần đời.

Hiện tại biệt hiệu “mặt lạnh” “thiết diện” của hắn đã càng truyền càng xa, theo địa vị tăng lên, hắn cũng sẽ không như dĩ vãng, gặp ai cũng mang theo ba phần tươi cười, tận lực xây dựng hình tượng vô hại cho bản thân.

Cho dù hắn không có cha mẹ che chở, cũng sẽ tận lực tùy tâm sở dục một cách thỏa đáng.

Cho nên việc hắn có thể ngụy trang thành dáng vẻ sáng sủa, càng lộ ra hiếm thấy.

Kỳ thực hắn cũng chẳng phải loại người lãnh đạm, chỉ là có chút lười biếng.

Lười ở trước mặt người xa lạ làm bộ như rất quen thuộc. Có điều loại ngụy trang này, trong quân đội lại thể hiện ra là một loại tính cách rất tốt đẹp.

Hắn cũng chẳng phải binh lính có thâm niên, mà là lính mới xuất thân từ quân giáo, hầu hết thời gian đều làm nhiệm vụ với những người xa lạ. Nếu không có tính cách không sợ người lạ, thì hắn chẳng thể nào hòa đồng với các chiến hữu được.

Nếu chiến hữu không thể phối hợp ăn ý, thì càng không cần bàn tới việc hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Mà hiện tại hắn ở trong quân đã có đầy đủ danh vọng, cũng có thành viên nòng cốt cơ bản. Thời điểm gặp mặt các chiến hữu xa lạ, hắn cũng không còn là tồn tại ngang hàng với những người này, mà đã trở thành người lãnh đạo.

Cho dù không biết hắn, cũng sẽ tín phục hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Tướng quân lãnh diện uy nghiêm, cũng chính từ lúc này bắt đầu thể hiện ra.

Bất quá ở trước mặt người quen, tính cách Hiên Cảnh cũng không biến hóa quá nhiều. Chí ít ở trong lòng Hạ Tranh, Hiên Cảnh là một anh chàng tốt bụng sáng sủa.

Mặc dù hiện tại Hạ Tranh đã hơi nhìn thẳng vào việc Hiên Cảnh là vị hôn phu của mình, nhưng chung quy vẫn cảm thấy, chỉ đơn thuần muốn phát cho hắn một tấm thẻ người tốt mà thôi(?).

Săn bắn không tốn bao nhiêu thời gian, thu thập những nguyên liệu khác thì lại tiêu hao không ít thì giờ.

Trải qua một loạt phân tích, Hạ Tranh và Côn đã tìm ra được vài loại động thực vật có khả năng giải độc.

Những thứ này là nguyên liệu mà đoàn khai hoang trước đó chưa phát hiện ra.

Dù sao đoàn đội khai hoang cũng là khai thác mở rộng cả tinh cầu, không có khả năng tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ mỗi một loại sinh vật.

Nếu không thì những người tới đây về sau sẽ làm cái gì?

Trong những động thực vật dùng để giải độc này, có một chút là có thể ăn, có một chút thì bản thân cũng mang theo độc tố, còn việc kết hợp với độc tố của Tam Vĩ Độc Long sẽ xuất hiện phản ứng gì, thì còn cần phải tiến thêm một bước thí nghiệm nữa.

Côn mang theo đầy đủ dụng cụ thực nghiệm.

Hạ Tranh cũng vậy.

Mỹ thực đại sư ở thế giới này, thân kiêm rất nhiều chức nghiệp.

So với tình cảnh hiện tại, hai người cầm ống nghiệm và dụng cụ, ở trong phòng thí nghiệm vô khuẩn được lâm thời xây dựng đi tới đi lui, nhìn qua quả thực không có chút quan hệ nào với nghề nghiệp trù sư.

Mà thuần túy là nhân viên hóa học hoặc người làm việc trong ngành sinh vật học hay khoa học kỹ thuật.

Một lần nữa lại phải cảm thán khoa học kỹ thuật của Liên minh, loại phòng thí nghiệm vô khuẩn đơn sơ này cũng có thể được dựng nên một cách nhanh chóng, lều bạt và tia xạ tuyến sát trùng, cho phép nhân viên khoa học có thể tiến hành nghiên cứu của mình vào bất cứ lúc nào ở bất kỳ nơi đâu.

Hạ Tranh và Côn rơi vào trong thí nghiệm đến quên ăn quên ngủ, Hiên Cảnh cùng Barry thì có chút buồn chán.

Lúc này chỗ tốt của hai người liền được thể hiện, bọn họ thay phiên nhau cố thủ nơi này, người còn lại có thể ra ngoài đi dạo, thu thập nguyên vật liệu hay thuần túy chỉ là luyện tập thao tác điều khiển cơ giáp và thực chiến.

Đáng tiếc tinh cầu này còn chưa được kết nối với mạng Liên minh, không thể lên mạng, huấn luyện giả lập cũng chẳng thể tiến hành.

Bất quá Hiên Cảnh vẫn quay chụp rất nhiều phim ngắn và hình ảnh của nhiệm vụ lần này, chuẩn bị sửa sang qua một chút rồi gửi cho đội ngũ quan hệ xã hội.

Giống như tất cả những nhân vật có danh vọng khác, Hiên Cảnh cũng thuê một đội ngũ quan hệ xã hội chuyên nghiệp, tùy thời quản lí mạng và truyền thông.

Vì công tác nên hắn không phải là người của công chúng, đội ngũ quan hệ xã hội chỉ cần quản lí các tin tức mặt trái là được. Bất quá Hạ Tranh lại bất đồng, dưới tình huống tồn tại kẻ mang theo địch ý rõ ràng, danh vọng Hạ Tranh càng cao, người dân bình thường càng có hảo cảm, đối với cậu lại càng có lợi.

Cậu là mỹ thực đại sư, cũng chẳng phải quân nhân, nổi tiếng trên mạng cũng không cần chịu hạn chế.

Sau khi Hiên Cảnh và người Hạ gia thương nghị, Hiên Cảnh liền để cho đội ngũ quan hệ xã hội đang rảnh rỗi đến phát điên tiếp nhận công tác quan hệ xã hội của Hạ Tranh. Hạ Tranh cũng biết chuyện này, tuy không hiểu rõ lắm, lại chẳng chú ý nhiều, nhưng cậu tín nhiệm Hiên Cảnh, Hiên Cảnh nói cậu hết thảy không cần lo lắng, hắn sẽ xử lí tốt tất cả, Hạ Tranh liền toàn quyền ủy thác cho Hiên Cảnh làm những chuyện cậu không quá am hiểu, bản thân thì buông tay mặc kệ.

Những phim ngắn và ảnh chụp này, qua tay đội ngũ quan hệ xã hội, lấy hình thức chia sẻ với truyền thông hoặc fan hâm mộ, lan tràn trên mạng Liên minh, vì công cuộc minh tinh hóa của Hạ Tranh mà góp một viên gạch.

Dưới điều kiện tiên quyết là Hạ Tranh không thèm để ý tới ngôn luận bên ngoài, việc minh tinh hóa đối với cậu chỉ có lợi mà không có hại. Cậu sẽ không phiền não vì lời lẽ của người khác, mà quan tâm của người ta, sẽ trở thành ô dù cường đại của cậu.

Trong tình huống thời thời khắc khắc đều có người chú ý, Hiên Cảnh thực tò mò, những kẻ mang địch ý với Hạ Tranh kia, sẽ gây ra chuyện bất lợi với cậu như thế nào.

Nói không chừng Hạ Tranh còn chưa kịp nhận ra, đám người kia đã bị fan hâm mộ làm cho bó tay.

Vậy thì thật là vô cùng thú vị.

Đương nhiên, hiện tại Hiên Cảnh còn chưa biết, về sau bản thân mình cũng sẽ bị fan hâm mộ của Hạ Tranh khiến cho bó tay bó chân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương