Thời điểm Hạ Tranh đem tất cả bánh bao xếp vào lồng, mẻ bánh cậu hấp trước cho bản thân, đã bắt đầu tỏa hương thơm nồng nàn.

Dù bị bao bọc bởi vỏ bánh, hương vị tươi ngon của nhân thịt chín tới, vẫn cứ không chịu lẻ loi mà thoát ra ngoài. Tuy mùi vị kia đã bị ngăn lại không ít, nhưng lớp da bánh sau khi hấp chín cũng đồng dạng tản ra hương khí riêng, hòa cùng với vị thịt, khiến cho tiểu lung bao lẫn thêm chút mùi lúa mạch thơm ngát.

Tự cổ chí kim, lương thực chính ăn kèm với các loại thịt, là sự kết hợp hoàn mỹ nhất đối với vị giác nhân loại.

Hạ Tranh hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, tâm tư phức tạp trong lòng cậu hết thảy tan thành mây khói.

Buồn phiền của con người, có hơn phân nửa, được ăn no liền có thể giải quyết. Phần còn lại, cũng có thể được xử lí sau khi đã no bụng.

Hạ Tranh tắt bếp, mở lồng hấp, hơi nước như vân vụ hướng về phía cậu mà xông tới. Sau làn mây mù, là một lồng bánh bao béo tròn trắng trẻo đang ngượng ngùng khoe dáng.

Bất đồng với nhan sắc nửa xám nửa trắng khi vừa được nặn ra, tiểu lung bao lúc này oánh bạch như những cục bông gòn thượng hạng, chọt một cái, xúc cảm nóng hổi mà mềm mại từ đầu ngón tay truyền tới, thật giống như đang chạm vào một lớp mây trắng bọc quanh ánh dương quang.

Hạ Tranh niết nhẹ một chiếc tiểu lung bao, thấy còn khá nóng, bèn đặt bên môi thổi thổi, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, phần da tươi xốp non mềm còn lẫn hương thịt vừa vào miệng liền tan, vỏ bánh cùng nước thịt tại đầu lưỡi hoàn mỹ giao hòa, hóa thành một dòng ấm áp ngát hương, chậm rãi chảy qua cổ họng, trượt vào ngũ tạng lục phủ, còn chưa chân chính nếm tới phần tinh hoa nhất, tâm tình đã thỏa mãn đến vô cùng.

Không đúng, đối với tiểu lung bao mà nói, nước dùng kia, cũng là một phần tinh hoa.

Lúc này lại thổi nhẹ phần nhân đã lộ ra của tiểu lung bao, hương khí từ nơi duy nhất không còn vỏ bánh ngăn cản liền chảy tràn ra ngoài…

“Ai nha!”

Hạ Tranh trợn tròn đôi đồng tử, ngón tay bị cắn! Đau!

Hạ Khâm nhắm mắt, nghiền ngẫm nhai đi nhai lại hai lần, rồi mới một ngụm nuốt xuống. Anh chép chép miệng, nói: “Không nếm được mùi vị, em trai, cho thêm một lồng nữa.”

Hạ Tranh đầu đầy hắc tuyến. Người trong nhà tiến vào phòng bếp từ lúc nào? Cậu nấu ăn chuyên chú tới nỗi không phát hiện ra! Còn nữa, lồng bánh cậu dự định hấp cho bản thân cư nhiên một miếng cũng không còn!

Liền ngay cả tiểu lung bao trên tay cũng đều bị đại ca ngoạm đi mất rồi! Cậu mới nhấm nháp được một khối vỏ bánh nho nhỏ thôi a!

“… Em đánh thức mọi người sao?” Tuy rằng có chút 囧, nhưng Hạ Tranh vốn đối với người nhà vô cùng tốt tính bèn trước hết quay ra tự kiểm điểm bản thân, “Xin lỗi.”

“Em trai à, hào quang mãnh liệt như vậy, muốn không chú ý tới cũng khó.” Nhị ca Hạ Ngọc liếm ngón tay nói.

Hạ Tranh dở khóc dở cười: “Đừng đùa em. Nấu chút đồ ăn mà thôi, cũng không thể tạo nên cảnh tượng gì.”

Nếu như là ở kiếp trước, thời điểm hoàn thành một món linh thực còn có thể dẫn tới thiên địa dị tượng. Thế nhưng cậu hiện tại bất quá là một phàm nhân, nấu lên cũng chỉ là thức ăn thông thường.

“Đó là bởi vì em không có…” Hạ Ngọc định nói, đó là bởi vì em không có tinh thần lực, nên mới không nhìn thấy. Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Phượng Xu thúc một cùi chỏ vào bên hông, bèn thức thời che eo ngậm miệng.

Hạ Tranh vẫn còn hướng ánh mắt hiếu kì mà chân thành nhìn Hạ Ngọc: “Mẹ, sao lại đánh nhị ca?”

“Nó ăn quá nhiều.” Phượng Xu ôm lấy tiểu nhi tử, nói, “Mẹ mới ăn có một chiếc! Một chiếc thôi đó! Còn lại đều bị ba tên quỉ chết đói này nhét cả vào bụng! Đúng là phung phí của trời!”

“Đồ ăn chính là để ăn.” Hạ Tranh cười an ủi, “Con đã chuẩn bị xong phần của mọi người cả rồi, đủ ăn mà. Nếu không trước ngủ thêm một chút? Hiện tại mới có…” Hạ Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, “Năm giờ sáng?”

“Bị mỹ vị lay tỉnh, ngủ lại không được.” Phương Xu xoa đầu Hạ Tranh một cái, “Mẹ đi tắm trước, sau đó mới dùng điểm tâm. Mẹ biết con sắp tham gia thi đấu, trong lòng bất an, thế nhưng cũng phải hảo hảo ngủ ngon. Tranh tài còn những một tuần, thế nào cũng phải đem tinh thần dưỡng cho no đủ.”

Hạ Tranh bấy giờ mới nhớ tới, khoảng thời gian này hình như là ngay trước vòng đấu loại khu vực của giải thi đấu Mỹ thực thanh thiếu niên?

Danh tiếng của Hạ Tranh, cũng bắt đầu khai hỏa từ cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên này.

Cậu đầu tiên là giành được danh hiệu đệ nhất tại vòng đấu loại khu vực Hoa Đô Tinh, tiếp đó dùng thân phận tuyển thủ hạt giống, tham gia trận chung kết toàn Liên minh, thu được Quán quân.

Người dự thi giải thi đấu Mỹ thực thanh thiếu niên còn được gọi là ứng viên dự bị của Mỹ thực đại hội. Trên bảng xếp hạng tân nhân của Mỹ thực đại hội, căn bản đều là những thí sinh hàng đầu của cuộc thi này. Mà ba người đứng đầu giải thi đấu Mỹ thực thanh thiếu niên, chẳng những được tham quan học tập tại Mỹ thực đại hội, mà còn có cơ may được các vị đại sư chỉ điểm.

Hạ Tranh trước đó là đứa nhỏ đáng thương nhà họ Hạ, sau cuộc thi liền trở thành ngôi sao mới của Hạ gia.

Giải thi đấu Mỹ thực thanh thiếu niên chính là một bước ngoặt lớn.

Nhớ lại khi ấy, cậu vẫn còn có chút căng thẳng nhỉ? Tuy hai thế làm người, nhưng Hạ Tranh vẫn không quá rõ trù nghệ bản thân sẽ được xếp vào trình độ nào ở thế giới này.

Bất quá hiện tại không còn khẩn trương như trước là được rồi.

Dù sao cậu là từ hai mươi ba tuổi trọng sinh trở về, khi ấy cậu cũng đã thành công khẳng định bản thân tại Mỹ thực đại hội.

Cậu có thể lọt vào một trăm hạng đầu của Mỹ thực đại hội, đối với giải thi đấu Mỹ thực thanh thiếu niên đã không còn quá nhiều lo lắng.

“Xin lỗi… Quả thực có chút khẩn trương.” Hạ Tranh ngượng ngùng nói. “Con sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không nên căng thẳng, con rất giỏi.” Hạ Viên thật vất vả từ giữa hai đứa con lớn cùng lão bà chen tới trước mặt Hạ Tranh, cứng nhắc nói.

_(: зゝ∠)_ Thật vất vả mới chen được tới trước mặt con trai ngoan, thế mà lại chẳng nói được một lời dễ nghe gì đó thật là buồn quá đi mà. Tiểu nhân nhi trong lòng lãnh huyết Tướng quân vốn không giỏi ăn nói âm u ngồi xổm trong góc vừa oán niệm vừa vẽ vòng tròn.

Nhìn gương mặt không quá khác biệt so với mấy năm sau của ba, vẫn như một pháo đài kiên cố bảo hộ cậu, Hạ Tranh bỗng thấy sống mũi cay cay.

Biết cậu chết rồi, ba mẹ chắc phải thương tâm nhiều lắm? Các ca ca cũng sẽ đau lòng lắm đi? Nếu như bản thân cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi, nếu như bản thân lợi hại hơn một chút thì tốt rồi a.

Cậu không e ngại tử vong, chỉ sợ những thân nhân thật vất vả mới có được này, sẽ vì luyến tiếc mình mà thương tâm khổ sở.

Hạ Tranh cúi đầu, lặng lẽ đỏ hốc mắt gật gật.

Hạ Viên lập tức bị vợ con công kích bằng ba tầng đao nhãn, ngay cả Hạ Khâm cũng trừng đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ.

Hạ Viên có chút luống cuống chân tay. Thế nào tâm tình lại hạ xuống như vậy nha? Ba đã nói gì sai sao?

“Xin lỗi, có hơi khẩn trương quá mức.” Hạ Tranh dụi dụi mắt, miễn cưỡng gượng cười, “Để cho mọi người lo lắng rồi.”

“Em càng có thể nhượng chúng ta lo lắng thêm một chút nữa.” Nhìn lão ba ngốc nghếch nhà mình đứng sững tại đó, Hạ Ngọc nhịn không được đẩy hắn qua một bên, ôm đầu Hạ Trạch nói, “Em trai à em quá ngoan ngoãn rồi, làm cho anh người ca ca này, cảm thấy rất không có thành tựu a.”

Hạ Khâm vẫn híp mắt tựa như người mộng du, đầu gật một cái, không biết là đang phụ họa cho Hạ Ngọc, hay là còn ngủ gà ngủ gật.

“Cảm ơn nhị ca, cảm ơn ba.” Hạ Tranh nhỏ giọng nói.

Lớn đến thế rồi, nhưng ở trước mặt người nhà, cậu vẫn chỉ là một tiểu hài tử.

“Mẹ thì sao?” Phượng Xu mất hứng chỉ vào chính mình.

Hạ Khâm cũng híp mắt chỉ bản thân.

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn đại ca.” Hạ Trạch nhu thuận nói.

Bốn người trong nhà đều vô cùng cao hứng, tắm rửa liền tắm rửa, luyện tập liền luyện tập.

Bọn họ bị mỹ vị đánh thức, nhớ mãi bánh bao ngon lành kia, quả thực không ngủ lại được.

Kể cả dáng vẻ ngáp ngủ liên tục của đại ca Hạ Khâm cũng thực sự không có sức thuyết phục chút nào.

*****

… Người một nhà ngồi quanh bàn, bảo vệ chặt chẽ mấy chiếc tiểu lung bao thuộc về mình, cuối cùng cũng có thể thanh nhàn nhai kĩ nuốt chậm mà thưởng thức.

Thời điểm mới ăn vào khi nãy, bọn họ liền cảm thấy mùi vị có chút xíu khác biệt so với dĩ vãng.

Đương nhiên, cũng không có ý là mùi vị trước kia ăn không được.

Tiểu lung bao Hạ Tranh làm trước kia đã ngon đến không dừng nổi miệng, lại còn có thể xoa dịu tinh thần lực của bọn họ. Bọn họ vốn tưởng rằng, bữa sáng dù có phải ăn loại tiểu lung bao này cả đời cũng sẽ không ngán.

Thôi được rồi, xác thực là sẽ không ngán.

Nhưng tiểu lung bao lần này… Nói sao đây, so sánh với trước kia, trong nhân nhiều ra một loại vị đạo thanh thúy, khiến cho thời điểm nhấm nháp tăng thêm một phần kinh hỉ; nhiều hơn một loại cảm giác trong lành, làm cho mùi vị mỡ màng trước đó càng trở nên thanh đạm.

Thời điểm cắn mở da bánh bao, theo hương thơm cùng nhiệt khí trào ra, tinh thần lực cũng vì thế mà rung động, trước mắt tựa hồ xuất hiện một phiến trúc lâm xanh um tươi tốt mọc thẳng lên từ đại địa. Sau một cơn mưa mùa hạ, cành trúc gãy đổ, lá trúc rụng rơi, nhưng dưới những cành lá khô héo ấy, lại nảy mầm niềm hi vọng mới.

Không chỉ là trong bùn đất, mà trên cả những phiến lá úa ẩm ướt, cũng có từng bụi từng bụi tân sinh mệnh ra đời, tựa như thực vật hệ nấm, hấp thu dinh dưỡng từ mục nát, để rồi tỏa sáng thanh xuân.

Rõ ràng là nhân thịt bánh bao, vậy mà lại nếm ra được hương vị thiên nhiên đầy sảng khoái, tinh thần lực cũng dưới sự kích thích của mỹ vị mà rục rịch, như bị những mầm non đầy sức sống kia làm cho rung động.

Bọn họ kinh ngạc phát hiện, tinh thần lực bản thân cư nhiên có một tia tăng trưởng! Tuy rằng chỉ là một tia, phi thường nhỏ bé, phỏng chừng kiểm tra ra cũng chỉ là số lẻ thuộc hàng phân số, thế nhưng bọn họ là người rõ ràng nhất tinh thần lực của bản thân, có gia tăng hay không cảm giác tuyệt đối sẽ không sai.

Ở thế giới này, mỹ thực không chỉ cho người ta được thỏa mãn khẩu vị, cũng không chỉ cung cấp dinh dưỡng từ các loại nguyên liệu cho cơ thể, mà đối với những người sở hữu tinh thần lực, mỹ thực còn là liều thuốc tốt có tác dụng bảo dưỡng.

Đồ ăn mỹ vị có thể sản sinh ảnh hưởng tích cực đối với tinh thần lực, mỹ thực cực phẩm thậm chí có thể phục hồi tinh thần lực trong nháy mắt, hoặc là trong thời gian ngắn giúp tăng lên tinh thần lực, dưới tình huống tinh thần lực bị hao tổn, cũng có tác dụng tu phục trị liệu.

Không ai biết vì sao trình độ mỹ vị của đồ ăn lại sinh ra tác động lên tinh thần lực, nhưng không thể nghi ngờ, mỹ thực là vô cùng quan trọng. Trù sư đỉnh cấp càng là đối tượng mà nhóm cơ giáp sư cực độ tôn kính, thậm chí bên cạnh bọn họ cơ bản đều có cơ giáp sư cường đại tình nguyện vì họ mà thu thập nguyên liệu nấu ăn, cũng tình nguyện xuất ra số tiền tài lớn, chỉ để cầu một món ăn ngon.

Sở dĩ vì thế mà thời điểm kiếm tra ra Hạ Tranh không có tinh thần lực, nhưng lại sở hữu phiên thú nấu nướng, người Hạ gia đều thở phào nhẹ nhõm.

Có thiên phú trù nghệ, tương lai Hạ Tranh khẳng định cũng sẽ không kém. Những kẻ ỷ vào bản thân sở hữu tinh thần lực mà kì thị khuyết thiếu của người khác kia, cũng có thể câm miệng.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới là, trù nghệ của Hạ Tranh đã cường đại đến mức này, dưới tình huống bản thân vô ý thức, lại có thể chế biến ra mỹ thực có tác dụng đối với tinh thần lực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương