Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ
-
Chương 29: Ký Ức Lôi Lạc Thiên
Sau một trận ân ái, Lôi Lạc Thiên ngồi dựa vào đầu giường tin thần sảng khoái, so với anh thì Trình Lam mệt mổi vô cùng, cô gối đầu lên ngực anh.
Cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh,
“Tại sao anh lại tức giận?”
Trình Lam hỏi anh trong sự tò mò.
“Anh không thích em đối sử tốt với người khác.”
Cô mỉm cười trong lòng ngọt ngào, vậy là vì anh ghen, nên mới làm ra những hành động như vậy.
“Vậy còn em, sao lại tức giận?”
Anh thì thầm vào tai cô.
“Em không thích anh dấu em bất cứ chuyện gì. Em rất lo lắng cho anh.”
Lôi Lạc Thiên trong lòng sung sướng vô cùng.
Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
Càng yêu thương cô hơn.
“Anh kể em nghe một câu chuyện.”
Tay anh lúc nầy càng ôm cô chặt hơn, gióng như chỉ sợ trong chóc lát, cô sẽ Vĩnh viễn biến mắt trong cuộc đời của anh. Giọng nói trầm thấp của anh, trong đêm tối như một ly rượu mạnh làm say lòng cô.
“Trong Lôi gia từ đời ông nội của anh đã kinh doan tập đoàn Lôi thị, nhưng lúc đó Lôi Thị chỉ là một công ty nhỏ ở thành phố S.
Phần chính là kinh doanh bất động sãn.
Ông nội anh từ bàn tay trắng dựng lên sự nghiệp.
Ông có hai người con trai, Lôi Lạc Bằng và Lôi Lạc Hùng.
Lôi Lạc Hùng là ba anh còn Lôi Lạc Bằng là bác cả của anh,
Ông có một người con trai tên là Lôi Lạc Khánh,“
Nói đến đay anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Lôi Lạc Khánh cũng chính là Ken tổng của Tập đoàn Tân Thị, cũng là anh nuôi của em.
Ba anh cùng bác cả là anh em tốt, từ nhỏ họ sống đùm bộc lẫn nhau.
Lúc trưởng thành thì bác cả cưới một người con gái ông yêu, trong một gia đình khá giả sâu đó họ đã sinh ra Lôi Lạc Khánh, còn ba anh, mang tiếng là cậu ba nhà họ Lôi nhưng lại bị một cuộc hôn nhân thương nghiệp buộc chặt.
Mẹ anh là con gái duy nhất của tập đòan Trưởng Gia, Trưởng Gia Huệ, lúc đó đứng đầu về kinh doan dầu mỏ.
Ông muốn mượn thế lực bên nhà ngoài anh để cũng cố địa vị của Lội Thị.
Ba anh cùng mẹ anh không yêu thương gì nhau, nhưng vẫn lấy nhau, rồi không lâu sau sinh ra anh.
Anh nhỏ hơn Lôi Lạc Khánh 3 tuổi, lúc còn nhỏ tụi anh thường chơi cùng nhau, là anh em tốt.
anh ta như người anh trai luôn yêu thương và che chở cho anh.
Sau khi sinh anh ra thì tình cảm của ba mẹ anh trở nên tốt hơn, hai người bắt đầu yêu nhau. Lúc đó nhà anh rất hạnh phúc.”
Nghĩ đến ký ức lúc nhỏ, nét mặt Lôi Lạc Thiên trở nên ôn hoà hơn.
“Cuộc sống hạnh phúc không được bao lâu, lúc Lôi Lạc Khánh 13 tuổi thì mẹ anh ta bỏ nhà đi theo người đàng ông khác,
Khi Lôi Lạc Khánh và bác cả chạy đến bến tàu, thì nhìn thấy cảnh hai người họ muốn xuống tàu.
Trong cơn phẫn nộ Bác cả dùng súng bắn chết hai người bọn họ trước mặt Lôi Lạc Khánh.
Tặng mắt chứng kiến Ba mình giết mẹ mình, với một đứa trẽ 13 là một điều vô cùng tàn nhẩn.
Sau ngầy đó Lôi Lạc Khánh trở thành một con người hoàng toàn khác.
Anh ta trở nên ích nói, trầm ổn, lạnh lùng và xa cách.
Từ lúc đó bọn anh gióng như bị một bức tường mặc cảm của anh ta dựng lên, làm xa cách.
Sau đó vì Bác cả suốt ngầy mượn rượu giải sầu, nên Ông nội mới dao toàn bộ tập đoàn Lôi thị cho ba anh.
Lôi thị dưới sự lãnh đạo của Ba anh trở nên Hùng mạnh hơn.
Bác cả bực tức trong lòng, ông ta nghỉ, ông mới là con trai trưởng của Lôi gia, nên chức chủ tịch Lôi thị phải thuộc về ông.
Ông ta đến Lôi thị làm náo loạn.
Ông nội anh đã nhìn ra được dã tâm cùng thủ đọan của ông ta nên không đồng ý.”
Lôi Lạc Thiên bất giác ôm Trình Lam chặt hơn, lúc nầy sắc mặt anh Không còn vẽ hạnh phúc ổn hòa nữa mà thay vào đó là vẽ bi ai cùng thù hận.
“Hôm xinh nhật 15 tuổi của anh, sau buổi tiệc tại Khách sạn, Ba lái xe đưa mẹ anh cùng anh về biệt thự.
Một nhà 3 người vô cùng hạnh phúc, Ba anh là người đàn ông đãm đang, đội trời đạp đất, yêu thương gia đình.
Mẹ là người phụ nữ dịu dàng, ôn nhu, yêu chồng thương con.
Ngoài em ra, bà là người phụ nữ anh yêu thương nhất.”
Anh hôn nhẹ nhàng lên mặt Trình Lam, gióng như đang năng niêu một món đồ quý giá nhất trên đời.
“Trên đường về biệt thự Bác cả vì sự ganh tỵ và ích kỷ của bản thân, dùng xe tông thẳng vào phía sau xe ba anh.
Xe vì đang chạy với tóc độ cao, nên bị lạc tay lái, đụng thẳng vào cây cột đèn bên đường, anh vì không nịt dây an toàn mà bay ra khỏi xe bất tỉnh nhân sự.
Khi anh tỉnh lại là việc của 2 ngày sau.
Ông nội cho anh biết Ba và Mẹ anh vì xe gặp tai nạn đâm vào cột đèn, rồi bốc cháy nên đã chết.
May mà anh bì vâng ra ngoài xe nếu không thì tín mạng cũng khó mà giử được.
Trong lòng anh tức giận vô cùng, anh biết người lái xe kia là Bác Cả, nhưng ông nội mới “người tóc bạc đưa người tóc xanh” ông rất đâu lòng, anh không đành nói cho ông biết là Bác Cả hại chết Ba Me anh.
Từ ngày đó anh đã thề.
Lôi Lạc Thiên anh phải trở thành một người quyền cao chức trọng.
Cầm trong tay quyền lực tối cao, có thể thao túng vận mệnh của một người.
Anh phải mạnh mẽ, lạnh lùng,độc ác hơn, mới có thể trả được mối thù nầy.”
Cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh,
“Tại sao anh lại tức giận?”
Trình Lam hỏi anh trong sự tò mò.
“Anh không thích em đối sử tốt với người khác.”
Cô mỉm cười trong lòng ngọt ngào, vậy là vì anh ghen, nên mới làm ra những hành động như vậy.
“Vậy còn em, sao lại tức giận?”
Anh thì thầm vào tai cô.
“Em không thích anh dấu em bất cứ chuyện gì. Em rất lo lắng cho anh.”
Lôi Lạc Thiên trong lòng sung sướng vô cùng.
Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
Càng yêu thương cô hơn.
“Anh kể em nghe một câu chuyện.”
Tay anh lúc nầy càng ôm cô chặt hơn, gióng như chỉ sợ trong chóc lát, cô sẽ Vĩnh viễn biến mắt trong cuộc đời của anh. Giọng nói trầm thấp của anh, trong đêm tối như một ly rượu mạnh làm say lòng cô.
“Trong Lôi gia từ đời ông nội của anh đã kinh doan tập đoàn Lôi thị, nhưng lúc đó Lôi Thị chỉ là một công ty nhỏ ở thành phố S.
Phần chính là kinh doanh bất động sãn.
Ông nội anh từ bàn tay trắng dựng lên sự nghiệp.
Ông có hai người con trai, Lôi Lạc Bằng và Lôi Lạc Hùng.
Lôi Lạc Hùng là ba anh còn Lôi Lạc Bằng là bác cả của anh,
Ông có một người con trai tên là Lôi Lạc Khánh,“
Nói đến đay anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Lôi Lạc Khánh cũng chính là Ken tổng của Tập đoàn Tân Thị, cũng là anh nuôi của em.
Ba anh cùng bác cả là anh em tốt, từ nhỏ họ sống đùm bộc lẫn nhau.
Lúc trưởng thành thì bác cả cưới một người con gái ông yêu, trong một gia đình khá giả sâu đó họ đã sinh ra Lôi Lạc Khánh, còn ba anh, mang tiếng là cậu ba nhà họ Lôi nhưng lại bị một cuộc hôn nhân thương nghiệp buộc chặt.
Mẹ anh là con gái duy nhất của tập đòan Trưởng Gia, Trưởng Gia Huệ, lúc đó đứng đầu về kinh doan dầu mỏ.
Ông muốn mượn thế lực bên nhà ngoài anh để cũng cố địa vị của Lội Thị.
Ba anh cùng mẹ anh không yêu thương gì nhau, nhưng vẫn lấy nhau, rồi không lâu sau sinh ra anh.
Anh nhỏ hơn Lôi Lạc Khánh 3 tuổi, lúc còn nhỏ tụi anh thường chơi cùng nhau, là anh em tốt.
anh ta như người anh trai luôn yêu thương và che chở cho anh.
Sau khi sinh anh ra thì tình cảm của ba mẹ anh trở nên tốt hơn, hai người bắt đầu yêu nhau. Lúc đó nhà anh rất hạnh phúc.”
Nghĩ đến ký ức lúc nhỏ, nét mặt Lôi Lạc Thiên trở nên ôn hoà hơn.
“Cuộc sống hạnh phúc không được bao lâu, lúc Lôi Lạc Khánh 13 tuổi thì mẹ anh ta bỏ nhà đi theo người đàng ông khác,
Khi Lôi Lạc Khánh và bác cả chạy đến bến tàu, thì nhìn thấy cảnh hai người họ muốn xuống tàu.
Trong cơn phẫn nộ Bác cả dùng súng bắn chết hai người bọn họ trước mặt Lôi Lạc Khánh.
Tặng mắt chứng kiến Ba mình giết mẹ mình, với một đứa trẽ 13 là một điều vô cùng tàn nhẩn.
Sau ngầy đó Lôi Lạc Khánh trở thành một con người hoàng toàn khác.
Anh ta trở nên ích nói, trầm ổn, lạnh lùng và xa cách.
Từ lúc đó bọn anh gióng như bị một bức tường mặc cảm của anh ta dựng lên, làm xa cách.
Sau đó vì Bác cả suốt ngầy mượn rượu giải sầu, nên Ông nội mới dao toàn bộ tập đoàn Lôi thị cho ba anh.
Lôi thị dưới sự lãnh đạo của Ba anh trở nên Hùng mạnh hơn.
Bác cả bực tức trong lòng, ông ta nghỉ, ông mới là con trai trưởng của Lôi gia, nên chức chủ tịch Lôi thị phải thuộc về ông.
Ông ta đến Lôi thị làm náo loạn.
Ông nội anh đã nhìn ra được dã tâm cùng thủ đọan của ông ta nên không đồng ý.”
Lôi Lạc Thiên bất giác ôm Trình Lam chặt hơn, lúc nầy sắc mặt anh Không còn vẽ hạnh phúc ổn hòa nữa mà thay vào đó là vẽ bi ai cùng thù hận.
“Hôm xinh nhật 15 tuổi của anh, sau buổi tiệc tại Khách sạn, Ba lái xe đưa mẹ anh cùng anh về biệt thự.
Một nhà 3 người vô cùng hạnh phúc, Ba anh là người đàn ông đãm đang, đội trời đạp đất, yêu thương gia đình.
Mẹ là người phụ nữ dịu dàng, ôn nhu, yêu chồng thương con.
Ngoài em ra, bà là người phụ nữ anh yêu thương nhất.”
Anh hôn nhẹ nhàng lên mặt Trình Lam, gióng như đang năng niêu một món đồ quý giá nhất trên đời.
“Trên đường về biệt thự Bác cả vì sự ganh tỵ và ích kỷ của bản thân, dùng xe tông thẳng vào phía sau xe ba anh.
Xe vì đang chạy với tóc độ cao, nên bị lạc tay lái, đụng thẳng vào cây cột đèn bên đường, anh vì không nịt dây an toàn mà bay ra khỏi xe bất tỉnh nhân sự.
Khi anh tỉnh lại là việc của 2 ngày sau.
Ông nội cho anh biết Ba và Mẹ anh vì xe gặp tai nạn đâm vào cột đèn, rồi bốc cháy nên đã chết.
May mà anh bì vâng ra ngoài xe nếu không thì tín mạng cũng khó mà giử được.
Trong lòng anh tức giận vô cùng, anh biết người lái xe kia là Bác Cả, nhưng ông nội mới “người tóc bạc đưa người tóc xanh” ông rất đâu lòng, anh không đành nói cho ông biết là Bác Cả hại chết Ba Me anh.
Từ ngày đó anh đã thề.
Lôi Lạc Thiên anh phải trở thành một người quyền cao chức trọng.
Cầm trong tay quyền lực tối cao, có thể thao túng vận mệnh của một người.
Anh phải mạnh mẽ, lạnh lùng,độc ác hơn, mới có thể trả được mối thù nầy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook