Các mảnh đất lần lược đưa ra đất thầu.

Cuối cùng đến miến đất ở phía Tây thành phố S.

Người chủ tọa buổi đấu thầu là một người đàn ông trung niên, cao gầy khoãn 50 tuổi tên là Chung Sở Huy.

Chung Sở Huy có chức vụ cao bên phía chính phủ. Ông bất đầu sơ lược về mảnh đất.

“Miếng đất 1126 nằm ở phía Tây Thành phố S, có viện tích xxxx mét vuông. Miếng đất nằm gần khu rừng thiên nhiên, có thể dùng để phát triển thành khu du lịch sinh thái hoặc chung cư cao cấp.

Đấu thầu miếng đất 1126 chính thức bất đầu..”

Chung Sở Huy nói xong liền có người ra giá.

* $10 triệu.

Một công ty nước ngoài đưa ra.

* $15 triệu

* $20 triệu

$100 Triệu..

Tiếng bàn tán xôn xao.

“Không phải đó là Chủ Tịch tập đoàn Mạc thị Mạc Gia Thành sao.”

“Anh ta cũng có hứng thú với mảnh đất nầy.”

$150 Triệu..

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, cắt ngang những tiếng xì xào bàn tán kia.

Những ánh mắt bay giờ điều đặt lên người Kiều Nhi.

$200 triệu..

Lôi Lạc Khánh ra giá.

“$200 triệu lần thứ nhất.”

Chung Sở Hùng lập lại giá Lôi Lạc Khánh vừa đưa ra, trên trán ông đã ướt đẩm muồi hôi. Lên đến con số lớn như vậy, đã vượt xa với giá ban đầu chính phủ dự định.

Kiều Nhi tiếp tục kêu giá.

$250 triệu.

Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Lúc nầy trong lòng Mạc Gia Thành nghĩ,

sao họ lại tranh giành miếng đất nầy. Trên thực tế, mảnh đất đó chỉ đáng giá $150 triệu.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Gia Thành là giọng nói mạnh mẽ của Lôi Lạc Khánh.

$300 triệu

Lời vừa nói ra sắc mặt của Lôi Lạc Thiên liền trở nên thâm trầm. Anh châu mày, bàn tay chống ở cằm, dùng ngón trỏ làm động tác gõ gõ lên đôi môi mỏng của mình.

Tất cả mội người có mặt, điều như ngừng thở, chỉ chờ đợi Lôi Lạc Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.

Vài giây sau Kiều Nhi nhìn thấy anh lắc đầu, mặt thất vọng cô đưa tay ra hiệu cho Chung Sở Hung biết Lôi Thị bỏ cuộc.

$300 triệu lần thứ nhất.

$300 triệu lần thứ nhì.

Tiếng búa gỗ va chạm lên mặt bàn.

Cạch......

Chung Sở Hùng vui vẽ tuyên bố.

“Tân Thị đã thầu được mảnh đất mang mã số 1126, với giá $300 triệu đồng.

Xin quý vị cho tràn pháo tay cho Chủ tịch Ken của tập đoàn Tân Thị.”

Bộp bộp bộp....

Những tiếng vỗ tay vang lên, có vài người a du nịnh bợ đến chúc mừng Lôi Lạc Khánh để lôi kéo quan hệ.

Trình Lam ôm Lôi Lạc Thiên. Tay để ở sau lưng anh vuốt ve nhẹ nhàn.

Lôi Lạc Thiên trong lòng ấm áp,

“Cô vợ này của anh cũng biết an ủi anh nữa.”

Lôi Lạc Khánh với vẽ mặt đắc ý bước về phía 4 người bọn họ.

“Lôi tổng, Mạnh Tổng làm hai cậu uổng công đi một chuyến.”

Mạnh Hùng ôm eo Kiều Nhi cười nói với giọng điệu không quan tâm.

“Chủ tịch Ken quá lời rồi, đấu thầu công bằng ai trả giá cao thì thắng, anh không cần khách sáo như vậy.”

Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam cười sảng khoái.

Lôi Lạc Khánh hơi sửng sốt, không hiểu sao sắc mặt của Lôi Lạc Thiên và Mạnh Hùng không gióng như thất vọng mà còn có vài phần đắt ý.

Việt Vũ nói nhỏ vào tai Lôi Lạc Khánh, sắc mặt anh trở nên căn thẳng.

“Xin lổi tôi có việc nên đi trước.”

Anh quay qua Trình Lam, tay sờ đầu cô.

“Anh có chuyện mai mốt sẽ tới tìm em.”

“Dạ..chào anh.”

Trình Lam vui vẽ nói lời tạm biệt.

Lôi Lạc Khánh cùng Việt Vũ vội vã rời đi.

Trình Lam quan sát sắc mặt của Lôi Lạc Thiên, cô biết chắc anh cố tình để thua mảnh đất đó.

“Anh cố tình nâng giá mảnh đất đó để anh hai mua với giá cao, chứ trên Thực tế anh không hề có ý định mua nó, phải không?”

Hai chữ cuối cùng cô dùng âm thanh tức giận để nói ra.

Lôi Lạc Thiên không giải thích chỉ nói một chữ.

“Phải.”

Trình Lam tức giận vô cùng. Không phải cô tức giận bởi vì Lôi Lạc Khánh mà là vì anh đã không nói cho cô biết trước kế hoặch của anh.

Làm cô còn lo lắng cho anh.

Trình Lam giận giữ không nói gì, cô vùng mình thoát khỏi vòng tay của anh, chạy một mạch ra khỏi khạch sạn The Palm.

Trên người Lôi Lạc Thiên thoát ra sát khí đằng đằng, anh tức giận cô.

vì sao cô lại quan tâm đến Lôi Lạc Khánh hơn anh.

“Anh Thiên chỉ là hiểu lầm thôi, để em đi theo giải thích với chi ấy.”

Kiều Nhi lo lắng khuyên can.

“Không cần.”

Lôi Lạc Thiên nói xong lấy điện thoại gọi cho Tề Phong.

“Trình Lam đã rời khỏi khách sạn, cậu bất cô ta lại cho tôi.

Không được làm cô ấy bị thương.”

Chỉ nói như vậy thôi, Chứ anh biết đám thuộc hạ của anh không phải là đối thủ của cô.

“Lôi Lạc Thiên cậu cũng biết đám người Tề Phong, lỡ Họ làm cô ấy bị thương rồi sao? Chắc cậu sẽ đau lòng lắm.”

Mạnh Hùng kiêu khích nói.

Lôi Lạc Thiên cười ra tiếng.

Ha ha ha

“ Họ không có khả năng đó.”

Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng với vẽ mặt.

Anh có tin không?

3 người bước nhanh rời khỏi khách sạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương