Bá Chủ Đích Nhu Tình
-
Chương 28
Mấy kẻ thủ hạ bị chính Lão Đại của mình ra tay đánh tâm tình cực kì khó chịu, đợi Lão Đại ra ngoài, hắn đi tới trước mặt Thước Mộng, tức giận đạp Thước Mộng mấy đá, Thước Mộng chịu không nổi liền ngã xuống mặt đất, trên người chẳng cảm thấy bất kì đau đớn nào cả, nỗi đau lớn nhất đều do những lời tuyệt tình lãnh khốc mà Úy Minh Tuyệt khoét xuống lúc nãy. Thước Mộng ngã lên mặt đất lạnh lẽo, yên lặng hứng tất cả những quyền đấm cước đá của người kia, cũng chẳng xin tha cũng chẳng khóc lóc, giống như người đang bị đánh chẳng phải là y.
– Mẹ nó, mày đừng nói là ghiền bị đánh nha, bố mày xuống tay không nhẹ vậy mà mày chẳng phản ứng gì?!
Người kia thấy Thước Mộng không có phản ứng, cảm thấy rất hứng thú, ra tay càng nặng hơn. Một lát sau, cũng cảm thấy chẳng thú vị gì nữa, người kia cũng dừng tay lại. Nghỉ ngơi một lúc rồi cũng bỏ ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình Thước Mộng, y quì rạp trên mặt đất, cảm nhận được từng luồng khí lạnh từ mặt đất tràn ngập vào cơ thể mình. Lạnh quá, thân thể lạnh, tinh thần cũng lạnh…
Chung qui cứ tưởng rằng Úy Minh Tuyệt là thật tâm với mình, cho dù lần đó anh làm chuyện không phải với mình, chính mình vẫn cảm thấy anh làm vậy là vì muốn tốt cho mình, lại còn ôm hi vọng một ngày nào đó có thể trở về bên cạnh anh một lần nữa, hai người có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống có nhau, thì ra tất cả chỉ là ảo mộng của mình mà thôi. Đúng vậy, làm sao có thể quên được thân phận của mình với anh chứ. Sủng vật, mình cũng chỉ là một đứa để cho anh phát tiết mà thôi. Khi vui vẻ thì có thể ôm một cái khích lệ, khi chán rồi thì một cước đá văngđi. Thước Mộng cười thê thảm, cười mình tại sao lại ngu như vậy, cười mình lại có thể đơn giản như vậy mà một lòng đi yêu người khách. Chính mình mới rồi còn vì anh mà lo lắng, sợ mình có trở thành gánh nặng của anh hay không. Buồn cười là anh chẳng chút nào quan tâm đến mình. Đau không? Đau quá đi! Thân thể đau đớn chỉ là tạm thời, qua vài ngày thì vết thương nào rồi cũng sẽ lành, sẽ không còn đau đớn nữa. Nhưng mà trái tim thì làm sao đây? Trái tim nếu đã bị thương thì bao lâu mới có thể lành được.
– Lão Đại, vậy thằng nhóc kia giờ tính sao?
Không biết qua bao lâu mấy người kia đã trở lại.
– Còn làm gì nữa? Úy Minh Tuyệt chẳng cần nó, khác nào trắng tay rồi.
Lão Đại kia hung hăng cú đầu thủ hạ mình một cái,
– Chưa thăm dò tin tức cho chính xác đã lo bắt người, bây giờ muốn thả ra cũng không xong nữa, mày thiệt là đồ vô dụng mà!
– Ui da ui da, Lão Đại bớt giận mà…
Tên thủ hạ ôm đầu cầu xin tha thứ.
– Em có ý này, lão Đại!
– Cái gì?
– Em thấy thằng ranh kia da trắng thịt mềm, nếu Úy Minh Tuyệt không muốn nó nữa không bằng chúng ta chơi nó một phen cho sung sướng, cũng chẳng tính là lần này bắt về bị trắng tay… Ui da!
Đang nói hăng say, hắn lại bị Lão Đại hung hăng cú đầu thêm vài cái.
– Mày đúng là không có tiền đồ mà… Ngày thường chơi đàn bà còn chưa đủ sao? Đàn ông mà cũng muốn đụng tới nữa, mày có biết chơi đàn ông rồi có ngày bị bệnh nha con? Này thì sung sướng này, này thì sung sướng này…
Lão Đại đem bao nhiêu oán khí phát tiết hết lên người thủ hạ. Con mẹ nó, thủ hạ của mình đứa nào đứa nấy sao đều là loại chẳng có tiền đồ thế này!
“Bộp ~ bộp ~ bộp ~” lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, cả bọn đều quay đầu nhìn ra ngoài.
– Hình, Hình Hòa?
Lão Đại kia lời nói đột nhiên trở nên run rẩy.
Hình Hòa khẽ mỉm cười:
– Ha ha, đúng rồi!
Thủ hạ đứng bên cạnh cũng nhìn Hình Hòa một chút, rất khó hiểu mà nhìn Lão Đại của mình:
– Lão Đại, nó không phải là Úy Minh Tuyệt mà, anh tại sao lại…
Người này nhìn qua rất dễ đối phó mà, Lão Đại làm gì mà phải run dữ vậy.
– Thằng ngu!
Lại hung hăng cú đầu thủ hạ mình cái nữa.
– Hình Hòa là trợ thủ đắc lực nhất của Úy Minh Tuyệt, địa vị ở Hải Diễm bang không nhỏ chút nào đâu. Nhưng nó rất thần bí, không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, cho nên không phải ai cũng nhận ra nó… Đừng nhìn nó lúc nào cũng mỉm cười mà tưởng, nó so với Úy Minh Tuyệt chẳng dễ đối phó hơn chút nào đâu… Mày không biết có người lén gọi nó là “Ngọc Diện Tu La” sao?
– “Ngọc Diện Tu La” sao? Ha ha, mọi người tâng bốc quá rồi! Vị Lão Đại này quá đề cao rồi, tôi rất là hỗ thẹn nha!
Hình Hòa như cũ vẫn trưng ra chiêu bài tươi cười, càng làm cho tên thủ hạ càng thêm nghi hoặc, rõ ràng là một người rất ôn hòa chả khác gì những người bình thường mà, chính mình cũng chỉ cầm một đấm là giải quyết sạch sẽ, căn bản chẳng có chỗ nào đáng sợ cả!
– Mày, mày tới đây làm cái gì?
– Sao vậy? Mày không muốn biết tao muốn làm gì sao? Là mày gọi điện thoại định khống chế Úy Minh Tuyệt mà, sao lại không biết mục đích của tao chứ?
– Mày tới… hừ hừ…
Úy Minh Tuyệt hóa ra đặc biệt phái Hình Hòa tới đây, thì ra thằng nhóc kia lại có địa vị trong lòng hắn như vậy, thì ra mình không có bắt lộn người, chỉ là Úy Minh Tuyệt quá ngoan độc thôi. Hiểu ra điều này, Lão Đại vươn thẳng sống lưng.
– Bọn mày cũng biết yêu cầu của tao rồi, chỉ cần Úy Minh Tuyệt đáp ứng yêu cầu của tao, tao tự nhiên sẽ thả người.
– Yêu cầu của mày, ha ha, xin lỗi, Minh Tuyệt cũng không có nói cái đó với tao, anh ta chỉ cần tao đem Thước Mộng an toàn trở về. Mày có thả hay không là chuyện của mày, nhưng mà có đem Thước Mộng đi hay không lại là chuyện của tao.
Cười tủm tỉm nói xong, Hình Hòa đi vào trong, nhìn Thước Mộng té trên mặt đất, hắn đau lòng đỡ lên, tháo dây trói, gỡ mảnh vải bịt mắt y ra.
Hai mắt bị che đột ngột thấy ánh sáng, Thước Mộng không quen vội nhắm lại, qua một chút, khi hai mắt đã thích ứng trở lại, y ngẩng đầu, yếu ớt nói:
– Anh Hình Hòa? Sao anh lại tới đây?
Nhìn Thước Mộng cả người phủ đầy vết thương, Hình Hòa đau lòng cực kì:
– Anh tới cứu em… Xin lỗi… anh Hình Hòa tới chậm rồi…
– Hình, Hình Hòa, mày đừng nghĩ tao sợ mày rồi mày muốn làm gì thì làm. Không đáp ứng điều kiện của tao, mày đừng mơ đem được thằng nhãi này đi!
Nếu Úy Minh Tuyệt không cần y, chính mình cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thả y đi, nhưng mà bây giờ đã biết Úy Minh Tuyệt quan tâm đến nó, thì làm gì có chuyện thả đi dễ dàng như vậy.
Hình Hòa dìu Thước Mộng ngồi lên ghế, xoay người, trong mắt đã không còn sự ôn hòa lúc nãy, hắn lạnh mặt hỏi:
– Tao muốn dẫn người đi thì chắc chắn sẽ đưa đi! Vốn là tao chỉ định đưa Thước Mộng đi, không truy cứu bọn mày… Là đứa nào đánh Thước Mộng thành bộ dạng kia?
Hai người kia nhìn thấy bộ dạng Hình Hòa như vậy không khỏi lạnh run, tên thủ hạ có chút hiểu tại sao Lão Đại lại sợ hắn rồi, đột nhiên từ thiên sứ liền biến thân thành ác ma, chuyện kích động như vậy chẳng thể nào tiêu hóa ngay được.
Lão Đại chối bay:
– Không, không phải tao… Trước khi tao đi còn chưa bị thương gì, trở về đã như vậy rồi,,,
Hình Hòa khinh bỉ nhìn hai người nọ, bộ dạng này mà còn bày đặt đi bắt cóc người khác, chẳng trách tại sao bang phái bọn họ bị Úy Minh Tuyệt thâu tóm. Hình Hòa vỗ vỗ tay, đột nhiên bên ngoài nguyên một đám người lực lưỡng ùa vào, Hình hòa chỉ vào Thước Mộng nói với bọn họ:
– Nhìn cho rõ những vết thương trên người cậu ấy, tôi cho các anh đòi lại gấp đôi trên người bọn họ!
Mấy người lực lưỡng kia nhận lệnh, đều hướng đến bọn họ, hai người bọn họ từng bước lui về sau cầu xin tha thứ.
Hình Hòa ôm Thước Mộng đi tới cửa quay đầu lại nói với bọn chúng:
– Mày hẳn là phải cảm tạ việc mày không có hứng thú với đàn ông nên không chạm vào Thước Mộng, nếu không thì chẳng đơn giản là trả lại gấp đôi như vầy đâu, lần này chỉ cho bọn mày một bài học nho nhỏ, nếu mà còn có can đảm thêm một lần, hừ…
Nói xong liền mặc kệ hai con heo đang cầu xin tha thứ mang Thước Mộng đã bất tỉnh bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook