Bà Chị Già, Em Yêu Chị
-
C2: Cuộc Sống Hiện Tại
Tôi - Kim Jisoo
Từng là một tiểu thư đài các của chủ tịch tập đoàn cơ khí lừng danh châu Á. Cứ ngỡ sinh ra trong gia đình giàu có thì hưởng phúc cả đời nhưng cuộc sống như một cái mạng nhện. Nó đầy ắp rối ren, thử thách.
16 năm về trước. Khi đó tôi 22 tuổi - sinh viên năm cuối đại học cơ khí, thiết bị ô tô. Là con gái nhưng tôi thích nghiên cứu máy móc, có lẽ là di truyền từ ba.
Tôi có người yêu. Cô ấy rất xinh đẹp, tên Rosé tên thường gọi là Chaeyoung.
Chúng tôi yêu nhau gần 7 năm. Chaeyoung chính là đại tiểu thư của chủ tịch tập đoàn YG - chủ tịch tập đoàn trang sức đá quý. Gia đình rất giàu. Ngoài ba mẹ, nàng còn một đứa em gái tên Somi
...
Tôi và Chaeyoung đã công khai mối quan hệ ngay từ năm học 11. Gia đình 2 bên quá môn đăng hộ đối nên chẳng có lý do gì không chấp nhận.
Chưa cưới nhưng tôi đã gọi ba mẹ Chaeyoung là Ba (Park) Mẹ (Park) và ngược lại. Somi thì lại gọi tôi là Chị Rể nghe khá lạ tai. Ba mẹ Chaeyoung từ lâu đã giao Chaeyoung cho tôi nên quan hệ giữa chúng tôi vượt trên mức người yêu là lẽ đương nhiên.
Trong những mối tình đẹp thì chuyện chăn gối, mây mưa khó tránh khỏi. Ai cũng có ham muốn riêng tư và tôi thích cái thứ gọi là "Tề Thiên Trộm Đào". (ʘᴗʘ✿)
________________________
Dự định sau tốt nghiệp chúng tôi sẽ kết hôn nhưng...... tất cả chỉ sụp đổ trong một đêm khi tập đoàn ba tôi buộc phải tuyên bố phá sản. Ba tôi bị các đối tác lừa một cú ngoạn mục. Không chấp nhận sự thật, ba tôi nhảy lầu tự sát. Tôi chưa kịp định thần thì mẹ tôi lên cơn đau tim rồi qua đời. Đùng một lúc tôi mất 2 người thân. Cho đến hiện tại thì đó là những ngày khủng hoảng nhất đời tôi. Thật may vì lúc đó còn có Chaeyoung ở cạnh chăm sóc, an ủi tôi.
Từ sau vụ việc đau thương ấy, ba mẹ Chaeyoung xa lánh tôi. Hai người không còn niềm nở như trước nữa. Họ có ý chia cắt tôi với Chaeyoung, nàng kiên quyết phản đối, Somi cũng đứng về phía tôi nhưng Ba Park tỏ thái độ cứng rắn.
Sau một cuộc cãi nhau gay gắt, Chaeyoung kéo tôi ra khỏi nhà. 2 chúng tôi lên xe và Chaeyoung là người lái. Chuyện chẳng lành lại đến...
"Chaeyounggggggg...cẩn thận phía trướcccc..."
*Kéttt*
*ÁAAA*
*Cạchhhh*
Do thả hồn theo mây gió mà Chaeyoung đã vượt đèn đỏ và hậu quả là...tông chết một cụ già. Xui tận mạng...
"Hix...hix Choo ơi...em...em...gây án rồi"
Tôi xiết chặt bàn tay lạnh run của nàng.
"Không sao...trách nhiệm hãy để Choo gánh! Ngoan...đổi chỗ đi. Choo sẽ ngồi ghế lái"
"Hixhix...nhưng..."
"Đừng khóc! Ngoan...sang đây"
Tôi tháo dây an toàn và đổi chỗ cho Chaeyoung. Cảnh sát đến, tôi nhận hết tội về mình.
Phiên tòa kết thúc trong nước mắt của Chaeyoung. Tôi bị kết án 16 năm tù giam. Mức án quá nặng. Đây đâu phải cố ý giết người.
Chaeyoung hứa sẽ nhờ một người chú làm việc trong viện kiểm sát giúp tôi kháng án, sớm ngày được thả.
Rồi...
13 năm tù. Tôi đã ngồi tù 13 năm. Sớm thật! Từ ngày tôi vào nhà đá thì Chaeyoung và Park gia bặt vô âm tính. Án tù 16 năm vẫn được giữ. Tôi cải tạo tốt nên giảm án còn 13 năm.
...
Ngày ra tù, tôi tưởng mình sẽ cô đơn nhưng không. Cô, dì, dượng, chú, bác, cậu, mợ có mặt đông đủ để đón tôi. Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều vì cảm động.
Một người có tiền án tiền sự quả thật rất khó xin việc. Tôi muốn tự mình gây dựng sự nghiệp nhưng rửa bát người ta còn không chịu thuê thì hỏi công việc nào cho tôi đây? Bằng đại học tôi chưa lấy được. Tôi trắng tay và một lần nữa những người thân giúp đỡ tôi. Họ không quá giàu nhưng số tiền họ gom tặng tôi không hề ít.
"Sử dụng nó hợp lý. Chúng ta tin con sẽ thành công"
Lời cậu 3 như động lực thôi thúc tôi.
Tôi quyết định rời mảnh đất Seoul chật chội. Với hiểu biết trước đây cộng thêm nửa năm đào tạo nghề, tôi đã mở tiệm sửa xe ở một vùng quê khá phồn thịnh. Nhà nước Đại Hàn Dân Quốc chưa dồn tôi vào đường cùng khi đồng ý cấp giấy phép.
Nơi đây không ngột ngạt như Seoul nhưng cũng không nghèo túng. Mặt bằng này do bà chủ quán tốt bụng bên cạnh sang bán cho tôi với giá rẻ. Phía trước tiệm là con đường tương đối lớn. Lượt xe qua lại nườm nượp.
Xe đạp, xe máy, ô tô, xe tải,...tôi đều sửa được hết. Không phải khoe chứ ai đã từng ghé qua tiệm của tôi thì chắc chắn sẽ trở lại lần nữa nếu xe hư hỏng. Tôi biết đúng BỆNH và sửa với giá cả hợp lý, tuyệt đối không làm ăn mất đức. Tiệm sửa xe hoạt động đến nay được 2 năm rưỡi và cuộc sống của tôi dần theo quỹ đạo ổn định. Những kỷ niệm xưa dĩ nhiên tôi chưa quên nhưng ít nhất nỗi buồn trong tôi đã vơi đi phần nào. Tôi hài lòng với những gì đang diễn ra ở vùng quê trù phú này.
Đó là cuộc sống của Chichoo tôi hiện tại
(。•̀ᴗ-)✧
________________________
Sau một ngày cật lực với những chiếc xe hư, Jisoo vào trong rửa mặt. 38 tuổi, 13 năm trong tù nhưng nét đẹp của cô vẫn không có dấu hiệu phai nhạt.
Nhìn mình trong gương mà đôi khi Jisoo tự cười tủm tỉm. Cô biết cô đẹp mà! ( ꈍᴗꈍ)
Những người lần đầu đến đây sửa xe luôn luôn nghi ngờ khả năng của Jisoo vì thấy cô nhỏ người lại xinh đẹp, da trắng.
Đến khi Jisoo xoắn tay áo lên thì mới biết giật mình là gì. Cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn khi Jisoo vận sức. Chiếc xe sẽ vận hành êm hơn khi qua tay cô. Nhiều người đi rồi còn quay lại thưởng nhưng Jisoo tuyệt đối không nhận. Đó chính là nhân cách!
Mở tiệm được 2 năm rưỡi nên khá nhiều người biết đến. Trai xinh gái đẹp ồ ạt đến làm quen nhưng tất cả đều thất vọng ra về vì cô chủ tiệm thẳng thừng từ chối.
Một điểm mà Jisoo cực thích ở nơi này chính là đường sắt. Buổi chiều cô thường đi 100m theo con đường mòn sau nhà để ra đường sắt. Jisoo thích ngồi trên bãi đất trống thả diều. Diều mà cô thả lên thì không bao giờ được kéo xuống. Trước khi về cô sẽ cắt dây. Mỗi tuần 2, 3 con diều hi sinh.
Hôm nay Jisoo lại có nhã hứng thả diều. Nhà cô luôn có sẵn diều. Trước khi đi cô không quên đem người bạn vẹt vào nhà. Chú vẹt rất thông minh và là bạn tâm tình của cô.
Xách con diều với cuộn dây, Jisoo vừa đi vừa huýt sáo véo von. Bây giờ là 16h10 chiều.
"Hix...có ai khônggg...cứuuuu...hix...hix..."
Jisoo giật mình khi nghe tiếng khóc cùng tiếng kêu cứu.
Đừng nói ma nữ nhát nha...án ma ni bát rị hồng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook