Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
-
Chương 62
Ghen và thông suốt
Được Snape chỉ đạo, Harry bắt đầu bổ sung tri thức về thời kỳ trưởng thành, có kế hoạch đọc quyển sách bí mật của con trai kia, nhưng như vậy cũng chỉ có thể làm cho Harry mỗi ngày mơ càng thêm kỳ lạ — cậu ảo tưởng tay Snape, cũng ảo tưởng môi của Snape, còn ảo tưởng Snape cởi bỏ quần áo…… Tin đáng sợ, nhưng đôi khi Harry lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Thứ duy nhất làm cho Harry không thích ứng là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, thích đối nghịch Severus, hai người không cãi nhau nhưng Harry dễ dàng cảm nhận bầu không khí kì lạ giữa hai người, hơn nữa…… Là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Moody rất thần kinh, lão luôn giữ cậu ở lại sau giờ học hỏi thăm cậu có bị Snape chiết tâm trí thuật hay bị ngược đãi xử phạt thể xác không.
Đương nhiên Harry sẽ giữ gìn người yêu của mình nhưng cậu không có cách rít gào với một người quan tâm mình thật lòng — Hogwarts nghênh đón hai trường học khác — Dumstrang nước Đức và Beauxbatons nước Pháp.
Khi Dumstrang Victor Krum xuất hiện, cả Hogwarts đều kinh ngạc, đây là hiệu ứng danh nhân — Harry nhìn Draco, Ron muốn ký tên thì cảm thấy rất thú vị nhưng cậu không muốn vậy vì nó quá ngây thơ, nếu có thể cậu hy vọng có thể viết tên mình lên người Snape, đánh dấu quyền sở hữu. Đương nhiên Harry cũng không biết, mình đã sớm được dán nhã đặc biệt của Xà vương Snape bằng không giáo sư Moody cũng sẽ không lo lắng hỏi thăm cậu có phải bị Snape bắt nạt không — A, giáo sư Moody cũng sẽ không nghĩ đến cái gì khác, chỉ là trên người Harry có đủ loại mùi độc dược cổ quái làm lão lắng mà thôi, Snape là một người cuồng độc dược, nếu bắt buộc cứu thế chủ uống cái loại độc dược cổ quái gì đó mà xảy ra chuyện gì thì cũng quá đáng sợ!
Nhưng Moody cũng không có cách đánh nhau với Snape vì Dumbledore không cho phép làm cho lão nhiều khi rất táo bạo, đối với Moody Snape là một đối thủ không tệ.
Khi con gái Beauxbatons đi vào đại sảnh, trong đó có một người xinh đẹp nhất hấp dẫn rất nhiều người, là độc dược đại sư, Snape nhạy cảm đã nhận ra khí tức Veela đặc biệt trên người cô — một cô gái có một nửa dòng máu Veela, bực bội, cô ta cũng không thể cống hiến gì cho độc dược, còn có thể làm cho những cự quái nhỏ càng thêm đến gần trình độ của cự quái hơn, ngay cả cử chỉ hơi chút bình thường cũng không làm được — nhìn xem, cô ta còn chạy đến trước mặt Harry bưng canh đi!
“Snape!” Moody lại muốn tìm lỗi của độc dược đại sư,“Ánh mắt của thầy, làm cho người ta thấy khó chịu!”
“Yên tâm, không làm cho người khác khó chịu hơn thầy, giáo sư Moody.” Snape lười liếc Moody,“Ta giả thiết hiện tại ông dám ăn đồ trước mặt mình? A, có lẽ ông là Bạch kì mã con mảnh mai?”
Miệt thị! Moody trừng bằng con mắt vẫn tốt của mình, hận không thể dùng con mắt pháp thuật phóng chú ngữ đốt Snape ra một cái lỗ thủng, nhưng là không có khả năng cho nên lão dùng dĩa xẹt qua chén đĩa phát ra âm thanh chói tai.
Snape cười lạnh, anh đương nhiên biết rõ thân nhân Moody bị tử thần thực tử giết hại, lão muốn báo thù, đương nhiên lão cũng đã báo thù nhưng thù hận quá sâu nên lão muốn giết chết chúa tể hắc ám mà Harry là cứu thế chủ chính là hy vọng của lão nên lão rất quan tâm Harry. Nhưng có quan hệ gì với mình a? Snape tỉnh táo nhìn Harry khuyên bảo Weasley tóc đỏ không nên nhìn cô gái nửa Veela kia. Không sai, Snape hết sức hài lòng biểu hiện của tiểu sư tử.
Lúc này bàn Gryffindor, mắt Ron sắp rớt xuống người người đẹp Beauxbatons — Fleur Delacour, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc phát sáng, cũng không xấu xa như nhà Malfoy, a, người đẹp!
Bữa tối phong phú, có đồ ăn truyền thống nước Pháp và nước Đức, gia tinh quả nhiên đều là đầu bếp giỏi, đồ ăn rất ngon miệng làm cho những người bạn đường xa mà đến hưởng thụ mỹ thực quê nhà — a, đây là câu nói của Dumbledore, đương nhiên kỳ thật gia tinh Hogwarts đã làm xuất sắc món ăn nước Đức nên lão hiệu trưởng mỗi đêm ăn khuya đều là món ăn nước Đức.
Maxime hiệu trưởng Beauxbatons ngồi cạnh Dumbledore nhỏ giọng bàn về cái gì đó, mà Karkaroff hiệu trưởng Dumstrang thì tận lực ngồi xuống cạnh Snape, lão muốn nói gì đó với Snape nhưng là Moody giống như là biết rõ lão định làm gì, mỗi khi lão mở miệng thì Moody sẽ trực tiếp chen ngang làm cho Karkaroff bất mãn nhưng không làm gì được.
Moody đương nhiên biết rõ Karkaroff là ai, lão cũng biết người như thế nào, với lão dù hận tử thần thực tử thấu xương cũng rất ghét Karkaroff, còn Snape là đạo sư cứu thế chủ, không thể làm cho Karkaroff lung lạc Snape – về vấn đề phát triển của cứu thế chủ, Moody cảm giác mình làm rất tốt.
Đương nhiên Snape không chút để ý hai người kia, anh nhìn chằm chằm vào tiểu sư tử của mình, cứu thế chủ mắt xanh cũng đang nhìn anh, hai người hiểu ý giơ cái ly rồi hạ xuống, mà Dumbledore trông thấy thì vui tươi hớn hở cắn một miếng bánh ngọt chocolate bơ hương cỏ lớn — thật ngọt!
“A! Snape đang nhìn bên này!” Ron ôm đầu kêu rên, cậu thật vất vả nhìn mỹ nữ nhiều một chút thì lại phát hiện con dơi Slytherin đầy dầu đang nhìn bên này giống như nhìn ra cậu ái mộ mỹ nữ Beauxbatons kia — đúng vậy, sau đó sẽ có trào phúng, tai nạn a!
“Là giáo sư Snape!” Hermione trừng Ron rồi quay đầu nhìn bàn Slytherin — rất tốt, cô phát hiện nam sinh Slytherin cũng không có ai ái mộ như Ron làm cho nội tâm cô bé được an ủi chút chút, nhìn bàn Ravenclaw, a, bọn họ đang ghi chép cái gì đó?! Hufflepuff thì càng không cần bàn, bọn họ đang nghị luận là cô gái đẹp kia hấp dẫn hơn hay là tầm thủ Cho đáng yêu hơn! Nhìn xem, Hermione thật cảm thấy dọa người – cô nhích lại gần Harry tận lực cách Ron mắt đã mê ly xa một chút:“A, Ronald, bình thường một chút!”
“A! Cô ấy thật đẹp……” Ron một tay nâng má, ngữ khí giống Slytherin nói.
“Cô ấy có huyết thống Veela.” Neville đưa một cái khăn tay,“Bà nội mình nói Veela luôn như vậy.”
“Veela, cô ấy là Veela đẹp nhất!” Seamus ở bên cạnh cũng một tay nâng má chậm rãi nói.
“A! Mấy người thật sự là……” Là người thành thục nhất, Harry cảm thấy mấy người bạn cùng phòng rất ấu trĩ và kỳ quái,“Không cần phải như vậy a,” Harry gõ mấy người chống cằm,“Tình yêu không phải cảm giác này, nếu như coi trọng xinh đẹp thì còn không bằng yêu một bức họa a!”
“Chân lý!” Hermione tán thành cách nói của Harry, cô không nghĩ đến bạn tốt của mình sẽ có sức phán đoán chuẩn xác như vậy, quả thực giống như là một chuyên gia tình yêu,“A, so với Harry, mấy người.. Hừ!” Hermione tiếc hận thở dài một tiếng,“Người đẹp đều là yêu những người thành thục — mị lực mê người, mang theo sự thần bí, a, đó mới là tình nhân trong mơ!”
Ầm! Harry cảm giác mình bị đạp xuống ghế — mị lực mê người, mang theo thần bí, không phải là nói Severus của cậu sao?! Merlin! Chẳng lẽ tất cả người đẹp đều là tình địch của cậu? A, có lẽ càng nhiều — đúng vậy, nhìn lão hiệu trưởng Dumstrang xem, xấu xí nhưng cứ tiến đến trước mặt Severus…… Lão muốn nói gì đó với Severus, a Moody giáo sư làm tốt lắm! Đúng! Nên ngăn lão ta lại! Harry trầm trồ khen ngợi Moody làm hỏng ý đồ của Karkaroff trong lòng, Harry quyết định Giáng Sinh nhất định phải tặng vị giáo sư này nhiều kẹo để diễn tả lòng biết ơn.
Kỳ thật cũng không trách Harry để ý như vậy, dù sao Snape tốt hơn trước rất nhiều — tóc không đầy dầu, tuy còn âm u nhưng rất rõ ràng tâm tình tốt hơn trước nhiều cho nên mặt cũng có lúc đỏ ửng mà không còn là sắc mặt vàng như nến, có thể tùy thời thỏa mãn cứu thế chủ đòi hôn, Snape còn không thể không làm độc dược súc miệng làm cho tiểu sư tử Gryffindor càng yêu cái hôn ngọt ngào…… Được rồi, giáo sư kinh khủng nhất, bị hận nhất, ác độc nhất, âm trầm nhất Hogwarts càng ngày càng dê nhìn, mà hình thức biến hóa trực tiếp làm cho mị lực bay lên theo luỹ thừa, thậm chí Harry trông thấy nhiều lần có nữ sinh năm bảy hỏi Snape vấn đề gì đó — đều là lấy cớ! Harry mỗi lần thấy đều sẽ tức giận, cậu biết rõ những nữ sinh kia nhất định là muốn theo đuổi người yêu của mình!
“Nhưng anh ấy là của tôi .” Harry nhỏ giọng lầm bầm, một tay nâng má nhìn Snape chớp chớp mắt giống như khiêu khích đối phương — tuy nhiên Ron cho là khiêu khích.
“Cái gì?” Hermione không nghe rõ.
“Không có gì, mình nói thịt bò là của mình.” Harry xiên đi miếng thịt bò Ron thích.
Lúc này vương tử của chúng ta đang làm gì? Để chúng ta đuổi theo Winky đi tìm tiểu chủ nhân của nó — phòng hiệu trưởng, Prince chơi điện tử vui vẻ với Grindelwald! Đúng vậy, bọn họ đang chơi một trò chơi gọi là “Hồn Đấu”, hai người là một tổ, trên màn hình hai hình người đang bay nhảy chốc lát bắn súng chốc lát bắn pháo , chỉ nghe thấy tiếng “bùm bùm”, rất vang dội! Ngay cả Fawkes cũng không chịu được dùng cánh che mặt, không nhìn được loại tình huống này.
“Cái này không vui!” Một giọng nói vang lên.
“Là mấy người không chơi!” Prince nhe răng với một cái nhẫn đặt ở trước ti vi,“Cái cúp đâu?”
“Hey, chúng ta là một người!” Cái giọng nói u ám khác vang lên.
“Chờ mấy người có thể dung hợp rồi nói sau!” Tiểu vương tử dùng sức ấn bàn điều khiển tránh thoát một loạt đạn,“Mấy người sẽ ở cùng nhau ngoan đúng không?”
“Chúng ta vốn chính là một người!” Hai giọng nói thảm thiết cùng vang lên.
“Cái này rất tốt.” Grindelwald cũng nhảy theo nhân vật,“Ta, các ngươi rất tốt, đúng, rất tốt.”
“Cám ơn, ta cũng cảm thấy rất tốt.” Hai giọng nói lại cùng vang lên.
Kỳ thật khi Narcissa lấy được cúp vàng, Grindelwald có tính toán hủy nó nhưng là không nghĩ tới cúp vàng trên mặt bàn cộng hưởng với nhẫn trên tay Dumbledore nên hai trường sinh linh giá bắt đầu trao đổi – khi chúng trao đổi xong rồi, mọi người có kết luận, đó là cúp vàng và nhẫn muốn dung hợp!
Từ khi biết được tương lai, Dumbledore luôn tìm kiếm một “Percival”, mà bây giờ ông cho là mình tìm được rồi — Percival Grindelwald Dumbledore.
Một cậu bé anh tuấn, thành tích luôn là “O”, cậu bé còn có thể viết chính tả lịch sử pháp thuật]! Đương nhiên, cậu bé không giống những người khác vì cậu bé gần như không có quá nhiều tình tự xấu, cho dù là có người ác, cậu bé cũng sẽ rất ôn hòa khi nghĩ tới người kia, một người tốt điển hình, cậu bé cẩn thận trả lời những người hỏi mình những cũng sẽ cự tuyệt người mình không thích — đương nhiên, là từ chối nhã nhặn.
Một người hoàn mỹ như vậy, Dumbledore không cho rằng mình đáng giá có được một đứa bé như vậy, lại càng không cho rằng lão Gael cũng có tư cách có được đứa bé như vậy, nhưng là bọn họ có — như vậy ông cảm thấy hiện tại mình tìm được rồi. Vì thế, hai người bỏ hai trường sinh linh giá vào nhau cho bọn họ trao đổi chuẩn bị cho dung hợp.
Chơi đến khi hết độc dược Prince mới tiếc nuối cất máy chơi game, chuẩn bị về đi ngủ.
“Nếu không đêm nay cũng không cần về!” Cúp vàng đề nghị.
“Đúng a, chúng ta có thể nói chuyện!” Nhẫn nói.
“Có lẽ……” Grindelwald nhìn thời gian,“Hai người có thể ngồi ở trên người Rhea và bông thoa lùn nghe Prince kể chuyện?”
Được Snape chỉ đạo, Harry bắt đầu bổ sung tri thức về thời kỳ trưởng thành, có kế hoạch đọc quyển sách bí mật của con trai kia, nhưng như vậy cũng chỉ có thể làm cho Harry mỗi ngày mơ càng thêm kỳ lạ — cậu ảo tưởng tay Snape, cũng ảo tưởng môi của Snape, còn ảo tưởng Snape cởi bỏ quần áo…… Tin đáng sợ, nhưng đôi khi Harry lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Thứ duy nhất làm cho Harry không thích ứng là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, thích đối nghịch Severus, hai người không cãi nhau nhưng Harry dễ dàng cảm nhận bầu không khí kì lạ giữa hai người, hơn nữa…… Là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Moody rất thần kinh, lão luôn giữ cậu ở lại sau giờ học hỏi thăm cậu có bị Snape chiết tâm trí thuật hay bị ngược đãi xử phạt thể xác không.
Đương nhiên Harry sẽ giữ gìn người yêu của mình nhưng cậu không có cách rít gào với một người quan tâm mình thật lòng — Hogwarts nghênh đón hai trường học khác — Dumstrang nước Đức và Beauxbatons nước Pháp.
Khi Dumstrang Victor Krum xuất hiện, cả Hogwarts đều kinh ngạc, đây là hiệu ứng danh nhân — Harry nhìn Draco, Ron muốn ký tên thì cảm thấy rất thú vị nhưng cậu không muốn vậy vì nó quá ngây thơ, nếu có thể cậu hy vọng có thể viết tên mình lên người Snape, đánh dấu quyền sở hữu. Đương nhiên Harry cũng không biết, mình đã sớm được dán nhã đặc biệt của Xà vương Snape bằng không giáo sư Moody cũng sẽ không lo lắng hỏi thăm cậu có phải bị Snape bắt nạt không — A, giáo sư Moody cũng sẽ không nghĩ đến cái gì khác, chỉ là trên người Harry có đủ loại mùi độc dược cổ quái làm lão lắng mà thôi, Snape là một người cuồng độc dược, nếu bắt buộc cứu thế chủ uống cái loại độc dược cổ quái gì đó mà xảy ra chuyện gì thì cũng quá đáng sợ!
Nhưng Moody cũng không có cách đánh nhau với Snape vì Dumbledore không cho phép làm cho lão nhiều khi rất táo bạo, đối với Moody Snape là một đối thủ không tệ.
Khi con gái Beauxbatons đi vào đại sảnh, trong đó có một người xinh đẹp nhất hấp dẫn rất nhiều người, là độc dược đại sư, Snape nhạy cảm đã nhận ra khí tức Veela đặc biệt trên người cô — một cô gái có một nửa dòng máu Veela, bực bội, cô ta cũng không thể cống hiến gì cho độc dược, còn có thể làm cho những cự quái nhỏ càng thêm đến gần trình độ của cự quái hơn, ngay cả cử chỉ hơi chút bình thường cũng không làm được — nhìn xem, cô ta còn chạy đến trước mặt Harry bưng canh đi!
“Snape!” Moody lại muốn tìm lỗi của độc dược đại sư,“Ánh mắt của thầy, làm cho người ta thấy khó chịu!”
“Yên tâm, không làm cho người khác khó chịu hơn thầy, giáo sư Moody.” Snape lười liếc Moody,“Ta giả thiết hiện tại ông dám ăn đồ trước mặt mình? A, có lẽ ông là Bạch kì mã con mảnh mai?”
Miệt thị! Moody trừng bằng con mắt vẫn tốt của mình, hận không thể dùng con mắt pháp thuật phóng chú ngữ đốt Snape ra một cái lỗ thủng, nhưng là không có khả năng cho nên lão dùng dĩa xẹt qua chén đĩa phát ra âm thanh chói tai.
Snape cười lạnh, anh đương nhiên biết rõ thân nhân Moody bị tử thần thực tử giết hại, lão muốn báo thù, đương nhiên lão cũng đã báo thù nhưng thù hận quá sâu nên lão muốn giết chết chúa tể hắc ám mà Harry là cứu thế chủ chính là hy vọng của lão nên lão rất quan tâm Harry. Nhưng có quan hệ gì với mình a? Snape tỉnh táo nhìn Harry khuyên bảo Weasley tóc đỏ không nên nhìn cô gái nửa Veela kia. Không sai, Snape hết sức hài lòng biểu hiện của tiểu sư tử.
Lúc này bàn Gryffindor, mắt Ron sắp rớt xuống người người đẹp Beauxbatons — Fleur Delacour, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc phát sáng, cũng không xấu xa như nhà Malfoy, a, người đẹp!
Bữa tối phong phú, có đồ ăn truyền thống nước Pháp và nước Đức, gia tinh quả nhiên đều là đầu bếp giỏi, đồ ăn rất ngon miệng làm cho những người bạn đường xa mà đến hưởng thụ mỹ thực quê nhà — a, đây là câu nói của Dumbledore, đương nhiên kỳ thật gia tinh Hogwarts đã làm xuất sắc món ăn nước Đức nên lão hiệu trưởng mỗi đêm ăn khuya đều là món ăn nước Đức.
Maxime hiệu trưởng Beauxbatons ngồi cạnh Dumbledore nhỏ giọng bàn về cái gì đó, mà Karkaroff hiệu trưởng Dumstrang thì tận lực ngồi xuống cạnh Snape, lão muốn nói gì đó với Snape nhưng là Moody giống như là biết rõ lão định làm gì, mỗi khi lão mở miệng thì Moody sẽ trực tiếp chen ngang làm cho Karkaroff bất mãn nhưng không làm gì được.
Moody đương nhiên biết rõ Karkaroff là ai, lão cũng biết người như thế nào, với lão dù hận tử thần thực tử thấu xương cũng rất ghét Karkaroff, còn Snape là đạo sư cứu thế chủ, không thể làm cho Karkaroff lung lạc Snape – về vấn đề phát triển của cứu thế chủ, Moody cảm giác mình làm rất tốt.
Đương nhiên Snape không chút để ý hai người kia, anh nhìn chằm chằm vào tiểu sư tử của mình, cứu thế chủ mắt xanh cũng đang nhìn anh, hai người hiểu ý giơ cái ly rồi hạ xuống, mà Dumbledore trông thấy thì vui tươi hớn hở cắn một miếng bánh ngọt chocolate bơ hương cỏ lớn — thật ngọt!
“A! Snape đang nhìn bên này!” Ron ôm đầu kêu rên, cậu thật vất vả nhìn mỹ nữ nhiều một chút thì lại phát hiện con dơi Slytherin đầy dầu đang nhìn bên này giống như nhìn ra cậu ái mộ mỹ nữ Beauxbatons kia — đúng vậy, sau đó sẽ có trào phúng, tai nạn a!
“Là giáo sư Snape!” Hermione trừng Ron rồi quay đầu nhìn bàn Slytherin — rất tốt, cô phát hiện nam sinh Slytherin cũng không có ai ái mộ như Ron làm cho nội tâm cô bé được an ủi chút chút, nhìn bàn Ravenclaw, a, bọn họ đang ghi chép cái gì đó?! Hufflepuff thì càng không cần bàn, bọn họ đang nghị luận là cô gái đẹp kia hấp dẫn hơn hay là tầm thủ Cho đáng yêu hơn! Nhìn xem, Hermione thật cảm thấy dọa người – cô nhích lại gần Harry tận lực cách Ron mắt đã mê ly xa một chút:“A, Ronald, bình thường một chút!”
“A! Cô ấy thật đẹp……” Ron một tay nâng má, ngữ khí giống Slytherin nói.
“Cô ấy có huyết thống Veela.” Neville đưa một cái khăn tay,“Bà nội mình nói Veela luôn như vậy.”
“Veela, cô ấy là Veela đẹp nhất!” Seamus ở bên cạnh cũng một tay nâng má chậm rãi nói.
“A! Mấy người thật sự là……” Là người thành thục nhất, Harry cảm thấy mấy người bạn cùng phòng rất ấu trĩ và kỳ quái,“Không cần phải như vậy a,” Harry gõ mấy người chống cằm,“Tình yêu không phải cảm giác này, nếu như coi trọng xinh đẹp thì còn không bằng yêu một bức họa a!”
“Chân lý!” Hermione tán thành cách nói của Harry, cô không nghĩ đến bạn tốt của mình sẽ có sức phán đoán chuẩn xác như vậy, quả thực giống như là một chuyên gia tình yêu,“A, so với Harry, mấy người.. Hừ!” Hermione tiếc hận thở dài một tiếng,“Người đẹp đều là yêu những người thành thục — mị lực mê người, mang theo sự thần bí, a, đó mới là tình nhân trong mơ!”
Ầm! Harry cảm giác mình bị đạp xuống ghế — mị lực mê người, mang theo thần bí, không phải là nói Severus của cậu sao?! Merlin! Chẳng lẽ tất cả người đẹp đều là tình địch của cậu? A, có lẽ càng nhiều — đúng vậy, nhìn lão hiệu trưởng Dumstrang xem, xấu xí nhưng cứ tiến đến trước mặt Severus…… Lão muốn nói gì đó với Severus, a Moody giáo sư làm tốt lắm! Đúng! Nên ngăn lão ta lại! Harry trầm trồ khen ngợi Moody làm hỏng ý đồ của Karkaroff trong lòng, Harry quyết định Giáng Sinh nhất định phải tặng vị giáo sư này nhiều kẹo để diễn tả lòng biết ơn.
Kỳ thật cũng không trách Harry để ý như vậy, dù sao Snape tốt hơn trước rất nhiều — tóc không đầy dầu, tuy còn âm u nhưng rất rõ ràng tâm tình tốt hơn trước nhiều cho nên mặt cũng có lúc đỏ ửng mà không còn là sắc mặt vàng như nến, có thể tùy thời thỏa mãn cứu thế chủ đòi hôn, Snape còn không thể không làm độc dược súc miệng làm cho tiểu sư tử Gryffindor càng yêu cái hôn ngọt ngào…… Được rồi, giáo sư kinh khủng nhất, bị hận nhất, ác độc nhất, âm trầm nhất Hogwarts càng ngày càng dê nhìn, mà hình thức biến hóa trực tiếp làm cho mị lực bay lên theo luỹ thừa, thậm chí Harry trông thấy nhiều lần có nữ sinh năm bảy hỏi Snape vấn đề gì đó — đều là lấy cớ! Harry mỗi lần thấy đều sẽ tức giận, cậu biết rõ những nữ sinh kia nhất định là muốn theo đuổi người yêu của mình!
“Nhưng anh ấy là của tôi .” Harry nhỏ giọng lầm bầm, một tay nâng má nhìn Snape chớp chớp mắt giống như khiêu khích đối phương — tuy nhiên Ron cho là khiêu khích.
“Cái gì?” Hermione không nghe rõ.
“Không có gì, mình nói thịt bò là của mình.” Harry xiên đi miếng thịt bò Ron thích.
Lúc này vương tử của chúng ta đang làm gì? Để chúng ta đuổi theo Winky đi tìm tiểu chủ nhân của nó — phòng hiệu trưởng, Prince chơi điện tử vui vẻ với Grindelwald! Đúng vậy, bọn họ đang chơi một trò chơi gọi là “Hồn Đấu”, hai người là một tổ, trên màn hình hai hình người đang bay nhảy chốc lát bắn súng chốc lát bắn pháo , chỉ nghe thấy tiếng “bùm bùm”, rất vang dội! Ngay cả Fawkes cũng không chịu được dùng cánh che mặt, không nhìn được loại tình huống này.
“Cái này không vui!” Một giọng nói vang lên.
“Là mấy người không chơi!” Prince nhe răng với một cái nhẫn đặt ở trước ti vi,“Cái cúp đâu?”
“Hey, chúng ta là một người!” Cái giọng nói u ám khác vang lên.
“Chờ mấy người có thể dung hợp rồi nói sau!” Tiểu vương tử dùng sức ấn bàn điều khiển tránh thoát một loạt đạn,“Mấy người sẽ ở cùng nhau ngoan đúng không?”
“Chúng ta vốn chính là một người!” Hai giọng nói thảm thiết cùng vang lên.
“Cái này rất tốt.” Grindelwald cũng nhảy theo nhân vật,“Ta, các ngươi rất tốt, đúng, rất tốt.”
“Cám ơn, ta cũng cảm thấy rất tốt.” Hai giọng nói lại cùng vang lên.
Kỳ thật khi Narcissa lấy được cúp vàng, Grindelwald có tính toán hủy nó nhưng là không nghĩ tới cúp vàng trên mặt bàn cộng hưởng với nhẫn trên tay Dumbledore nên hai trường sinh linh giá bắt đầu trao đổi – khi chúng trao đổi xong rồi, mọi người có kết luận, đó là cúp vàng và nhẫn muốn dung hợp!
Từ khi biết được tương lai, Dumbledore luôn tìm kiếm một “Percival”, mà bây giờ ông cho là mình tìm được rồi — Percival Grindelwald Dumbledore.
Một cậu bé anh tuấn, thành tích luôn là “O”, cậu bé còn có thể viết chính tả lịch sử pháp thuật]! Đương nhiên, cậu bé không giống những người khác vì cậu bé gần như không có quá nhiều tình tự xấu, cho dù là có người ác, cậu bé cũng sẽ rất ôn hòa khi nghĩ tới người kia, một người tốt điển hình, cậu bé cẩn thận trả lời những người hỏi mình những cũng sẽ cự tuyệt người mình không thích — đương nhiên, là từ chối nhã nhặn.
Một người hoàn mỹ như vậy, Dumbledore không cho rằng mình đáng giá có được một đứa bé như vậy, lại càng không cho rằng lão Gael cũng có tư cách có được đứa bé như vậy, nhưng là bọn họ có — như vậy ông cảm thấy hiện tại mình tìm được rồi. Vì thế, hai người bỏ hai trường sinh linh giá vào nhau cho bọn họ trao đổi chuẩn bị cho dung hợp.
Chơi đến khi hết độc dược Prince mới tiếc nuối cất máy chơi game, chuẩn bị về đi ngủ.
“Nếu không đêm nay cũng không cần về!” Cúp vàng đề nghị.
“Đúng a, chúng ta có thể nói chuyện!” Nhẫn nói.
“Có lẽ……” Grindelwald nhìn thời gian,“Hai người có thể ngồi ở trên người Rhea và bông thoa lùn nghe Prince kể chuyện?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook