Bữa tối ở hầm

Sau tiết độc dược thứ nhất, Harry vội vã lấy được cơ hội cấm đoán lần thứ nhất — đương nhiên, cái này không liên quan đến cậu mà là Snape chọn lựa một lý do không lớn không nhỏ, bởi vì cậu ngăn cản đường giáo sư cho nên buổi tối bảy giờ cậu cần tới hầm, mà đúng là Harry một mực chờ, dù cho Ron hô to không công bằng cũng không thể khiến Harry giảm bớt tâm tình tốt một chút. Harry cơ hồ là hát một đường tới hầm, dọc theo con đường này đương nhiên cũng làm sợ hãi không ít người, những người đó đều cho rằng cứu thế chủ có phải là đầu có tật không.

[Hắc, một cậu bé Gryffindor xinh đẹp!] Harry đứng ở cửa hầm, tinh tường nghe được một con rắn nhỏ trên tay cầm hô với bức họa Medusa trên cửa.

[ Cấm túc .] Medusa ngáp,[Nhưng là trước đó xà vương bệ hạ rất không nguyện ý cho học sinh cấm túc trong phòng mình, ngài luôn cho cấm túc trong phòng học!] Cô bẻ bẻ cổ, cười lạnh với con rắn kia à,[ Có lẽ ngươi nên cho cậu ta một cảnh cáo.]

[Ta cũng nghĩ thế , ai bảo cậu ta là một Gryffindor!]

Thoạt nhìn trang sức cùng bức họa Slytherin cũng không đủ hữu hảo, Harry liếc mắt.

[Nha, cậu ta liếc mắt, chẳng lẽ cậu ta có thể nghe hiểu chúng ta đối thoại?] Con rắn vặn vẹo uốn éo.

[Đừng nói giỡn!] Medusa tuyệt đối là đang hét lên.

[ cái kia…… Tôi có thể đi vào hay không?] Harry gãi gãi đầu phát, cậu không dám trực tiếp đụng tay cầm, có lẽ con rắn kia sẽ cắn cậu,[ Khẩu lệnh là – cỏ chảy dịch.]

[Tôi đã nói cậu ta nghe hiểu chúng ta nói!] Con rắn lớn tiếng kêu la,[ Một xà lão khang Gryffindor, Salazar a, ngài nên khóc thành dạng gì! Nha! Godric Gryffindor chết tiệt!] Con rắn lớn tiếng hô,[ Vào đi thôi, vào đi thôi, xà lão khang, cho dù không có khẩu lệnh cũng có thể vào, cửa Slytherin vĩnh viễn mở ra cho xà lão khang.]

Harry cảm giác dạ dày mình co rút .

Đi vào hầm — nơi này là văn phòng Snape, giáo sư rất ít khi cho học sinh tiến vào vì nơi này có rất nhiều dụng cụ nghiên cứu, mà học sinh bị cấm đoán cùng lao động phục vụ luôn ở trong phòng học độc dược, đây cũng là Harry lần đầu tiếp cận không gian tư nhân của Snape như vậy — không gian tư nhân trong trường học.

Hầm bố trí không khác ngôi nhà ở Đường bàn xoay lắm. Một lò sưởi, một sofa, một tủ sách, hai cái ghế, một bàn trà, phía sau là một giá sách, phía trên tất cả đều là sách.

“Ba ba!“Prince nhảy vào ngực Harry — được rồi, tỷ lệ thân cao có chút quỷ dị nhưng là Prince dùng lực rất tốt, cậu hơi ngồi xổm chút làm cho đầu mình tựa vào bả vai Harry,“Ba đã không có việc gì a?”

“Đương nhiên, y thuật của Bà Pomfrey là số 1!” Harry vỗ vỗ ngực, dùng cái này đến cam đoan mình quả thật không có bất cứ vấn đề gì nhưng là động tác này làm trên thân thể bé bé nhìn rất thú vị, Snape ở bên cạnh mặt lạnh cũng không tự giác nhu hòa một chút.

“Được rồi, Prince, tới.” Snape vung đũa phép biến bàn trà thành bàn lớn, biến ra ba cái cái ghế,“Poky!”

“Poky phục vụ cho ngài, ngài Snape!” Một gia tinh xuất hiện.

“Bữa tối, ba người.” Snape nhìn thoáng qua Harry,“ Súp bơ nấm, hai cốc sữa, ta muốn cà phê đen.”

“Dạ, Poky thật cao hứng phục vụ cho ngài!” Gia tinh “Ba” một tiếng biến mất, sau đó các loại thức ăn xuất hiện trên bàn cơm.

Harry mặc dù biết gia tinh cũng biết bản lĩnh của bọn chúng nhưng khi năng lực gia tinh cậu chưa được chứng kiến, cho nên cậu chỉ có thể trừng to mắt, há to mồm, không ngừng cảm thán pháp thuật thần kỳ.

“Po…… Harry, ngậm miệng lại!” Snape trừng Harry,“Đây là công dụng của gia tinh, ta nghĩ em biết rõ.”

“Đúng vậy…… Chính là……” Harry thói quen muốn vò tóc, chính là cậu vừa nâng tay, tay kia đã bị Prince bắt được, cậu kỳ quái nhìn con, phát giác Prince lắc đầu như đang ám hiệu cái gì đó, Harry hiếu kỳ cũng không chú ý tới khi mình buông tay vò đầu, ngọn lửa nhỏ phẫn nộ vốn thiêu đốt trong mắt Snape cũng được dập tắt.

Bữa tối rất phong phú.

Từ khi cảm nhận được ấm áp của “nhà”, Harry cũng không quá thích ứng bàn Gryffindor ầm ầm — không thể nói cậu không thích, chỉ có thể nói cậu càng thích người một nhà ấm áp ngồi cùng nhau nhấm nháp mỹ vị, đương nhiên, nếu như mỹ vị là cậu làm vậy thì càng tốt hơn.

“Con là yêu Harry làm thịt bò nha cha.” Prince đáng thương nhìn Snape,“Còn có bánh ngọt cà phê……”

“Buổi tối không cho phép ăn bánh ngọt cà phê, chứa đại lượng cà phê.” Snape bác bỏ đề nghị.

“Chính là anh đang uống cà phê đen!” Harry chợt phát hiện vấn đề này, bắt đầu chua ngoa cãi lại,“Đã — anh không cho Prince ăn bánh ngọt cà phê, như vậy…… Có phải là nói…… Cà phê đối thân thể không tốt? Vậy anh còn uống cà phê đen?!”

Một câu, Harry kỳ thật chỉ là thói quen phản bác Snape nhưng ở lỗ tai Snape cũng không phải chỉ là vậy — một Potter, có tư cách gì nói mình? Hoặc là nói, dù cho…… Dù cho chỉ là một học sinh bình thường lại dựa vào cái gì can thiệp vào thói quen, cuộc sống của mình? Được rồi, tuy cậu ta là– một người cha khác của con của Prince, nhưng là cái đó có thể nói cái gì? Nói rõ cậu ta có quyền lợi quản mình? Chính là….. từ “Quản” có phải là có chút quá mức làm cho không người nào có thể tiếp nhận rồi không? Dù sao bất kể thế nào, Snape cảm giác tôn nghiêm mình nhận lấy khiêu chiến rất lớn, anh buông dĩa, trào phúng nói:“Chẳng lẽ vĩ đại…… Cứu thế chủ định dùng cái ôm tình cảm vĩ đại của cứu thế chủ đến cứu vớt hèn mọn ……”

“Bạn lữ.” Prince nói

“Cái gì?” Harry sững sờ.

“Khụ khụ……” Snape hiển nhiên bị sặc.

“Bạn lữ.” Prince chắc chắn gật đầu,“Cha cũng thường xuyên nói ba ba như vậy a — tương lai.” Cậu nhìn Harry cười cười, nụ cười rất chân thành làm cho Harry nguyên bản bị Snape phun nọc độc có chút quẫn bách trong nháy mắt thả lỏng, mà Prince tựa hồ còn ngại từ này chưa đủ cho lực, lại bắt đầu yêu sách,“Bất quá mỗi lần ba ba tương lai sẽ chiến thắng, hơn nữa…… Ba ba cũng thường xuyên hô –‘Severus, không cho phép anh lại uống cà phê đen vào buổi tối, cơm tối anh chỉ có thể uống một ly rượu đỏ’– ba ba, ba có thể hô như vậy.”

“Ách……” Harry có thể không hô ra được…… có thể nói là giáo huấn thân mật.

“Nói a, ba ba! Nói a, ba ba……” Prince cầm tay Harry lác lắc, đôi mắt to xanh biếc chớp chớp, tuy không lùn nhưng một đứa bé chín tuổi dù sao vẫn là một đứa bé chín tuổi, hai má hình cầu giống như một con mèo nhỏ, tựa hồ tùy thời sẽ bổ nhào vào trong ngực dùng cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn liếm ngón tay của bạn!

Harry a. Đấng cứu thế vĩ đại thật xấu hổ a. Hoàng kim nam hài của Gryffondor huy hoàng lại bị chính con mình trong tương lai đánh bại hoàn toàn.

“Nói a…… Ba ba, nói đi……” Prince hoàn toàn không để ý cha mình mặt đen sì, nhăn mũi, miệng cũng vểnh lên.

“Nha…… Được.” Tỉnh tỉnh mê mê mơ mơ màng màng, Harry đáp ứng, sau đó hắng giọng, vì cường điệu khí thế còn đứng lên nhìn Snape giống một ấm trà tiêu chuẩn ( hai tay chống hông ),“Severus, không cho phép anh lại tại buổi tối uống cà phê đen, cơm tối anh chỉ có thể uống một ly rượu đỏ!”

Ầm!

Snape giờ phút này thật muốn ngã xuống sau đó trực tiếp ném cứu thế chủ ra khỏi phòng của mình!

“Cha! Cha nên nghe ba ba nói!” Prince trợn to mắt nhìn vị độc dược đại sư bưng cốc cà phê đen không hợp tác,“Buổi tối uống cà phê không tốt cho thân thể, đây là cha nói!”

Rất tốt! Hỗn đản này hoàn toàn kế thừa Slytherin giảo hoạt cùng với Gryffindor vô tội, xảo diệu hỗn hợp, hiện tại, trước mắt — tiểu vương tử của anh, là tồn tại còn đáng sợ hơn chúa tể hắc ám a. Đúng không? Không có sai chứ?

Khóe miệng Snape run rẩy một chút, cuối cùng nhịn xuống — kỳ thật anh đại khái có thể không cần phải nhịn xuống nhưng là anh nhất định phải nhịn xuống.

Harry cũng bị dọa, cậu rõ ràng rống Snape, vẫn là vì loại…… Quan tâm, đúng, phương thức quan tâm của người nhà rống một Snape, sau đó…… Sau đó cậu nên?

“Ba ba, ba nên cướp cà phê của cha sau đó đưa cho cha một ly rượu đỏ!” Prince đưa ra đề nghị.

“Nha, không sai, được!” Harry vỗ trán, lấy đi cốc cà phê truớc mặt Snape, bất quá cậu không biết nên để đâu, có lẽ…… Đúng vậy, cậu không dám tùy tiện lộn xộn đồ của Snape…… Được rồi, đổ a – đổ vào trong miệng mình!

“Potter!” Potter chết tiệt! Anh sẽ không nên cho rằng Potter này khác biệt Potter kia! Snape thiếu chút nữa nhảy dựng lên trực tiếp ném cứu thế chủ ra ngoài — đừng hy vọng một Gryffindor sẽ có tế bào nhẵn nhụi! Đây chính là cốc cà phê của anh a!

Đúng vậy, đừng hy vọng cái gì! Harry luôn bị Ron cướp đi thức ăn trong đĩa hoặc là uống nước trong cốc của Ron hoàn toàn không rõ giờ phút này lỗ tai Snape đỏ rực đại biểu cái gì, cậu hiếu kỳ nhìn Snape sau đó lại bắt đầu xoay quanh phòng — rượu đỏ! Không sai, cậu đang tìm rượu đỏ!

“Potter……”

“Cha không thể luôn gọi ba ba như vậy, đây là tình cảm của hai người không tốt!” Prince chen vào,“Hai người là bạn lữ!”

Hít sâu, Snape hiện tại rất muốn bóp chết con mình — Merlin a! Rốt cuộc trong tương lai mình nuôi con thành loại tính cách này như thế nào?

“Cái kia…… Giáo sư, rượu đỏ của ngài để ở đâu ?” Harry xấu hổ cười, nếu như không chú ý sắc mặt Snape, có lẽ cậu có thể cười tự nhiên hơn nhưng là hiện tại, cậu cảm thấy má mình mỏi nhừ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương