Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
-
Chương 11
“Là dinh dưỡng.” Prince bĩu môi,“Ba ba, cầu nguyện cha làm không có tăng thêm hương vị đặc biệt gì a, con thích không có hương vị hơn.”
“Không có hương vị?!” Harry sững sờ,“Độc dược không phải đều có vị cổ quái sao?” Harry nhớ rõ Hermione từng nói, vị độc dược không thể thay đổi, nếu không sẽ ảnh hưởng dược hiệu.
“Ba ba!” Prince nhe răng,“Đó là trên sách nói, cũng không phải cha làm — cha có thể làm độc dược vị nước mũi thành vị chocolate, ân… Nhưng là còn không tốt như không có vị, vị chocolate cũng không phải chocolate……”
Chocolate…… Harry cảm thấy có chút…… Quái. Harry vẫn cho Snape là người thích làm độc dược vị quỷ dị để tra tấn học sinh…… Người xấu?! Chính là…… Tựa hồ cũng không phải…… Dinh dưỡng…… Thoạt nhìn rất bình thường, thật là không có vị gì? Vẫn là…… Là vị chocolate? Nhìn Prince cầm độc dược uống, Harry cũng có dũng khí uống bình độc dược kia…… Ai?! Thật là…… Là vị chocolate!?
Harry mở to mắt nhìn Snape, nhưng là giáo sư độc dược âm u cũng không có để ý, anh chỉ cầm lấy bình không sau đó nhìn cũng không nhìn Harry đến trước mặt Prince lấy đi lon Coca còn chưa uống xong trong tay cậu, bình tĩnh tới cực điểm nói:“Cái này, tịch thu.”
Tịch thu lon Coaca của con mình! Harry kinh hãi nhìn Snape, mình có nên ngăn cản Snape? Prince cũng là con của cậu a!
Harry còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thân thể của cậu đã trước tư duy một bước bắt được tay Snape.
“Làm cái gì?” Snape nhìn xuống Harry.
“Em……” Harry nghẹn lời, khi cậu ý thức lại thì cậu đã cầm tay Snape đang tại tiến hành “Tịch thu”, có phải là…… cậu cần giải thích? Chính là…… Giải thích cái gì? Harry bắt đầu chuyển mắt bởi vì cậu đang suy nghĩ một lý do thích hợp — đúng vậy, lý do, “Prince là con anh cũng không phải học sinh của anh, không phải là uống Coca sao! Như thế nào còn…… đến tịch thu?!”
Nha! Harry! Mình thật sự là quá tuyệt vời! Chính là như vậy!
“Như vậy, ta giả thiết Potter…… Ách, Harry, em có biết thành phần của vật này không? Hoặc là em cảm thấy thứ này đối thân thể thật sự mới có lợi? Cũng là em hy vọng…… Prince, tương lai …… Ách…… con của em, sẽ biến thành một đứa bé không cao ……” Snape lại cao thấp đánh giá Harry,“Căn cứ vào…… Thân thể của em, ta nghĩ……”
“Hắc! Prince chỉ là uống lúc này thôi!” Harry rất bất mãn, phi thường bất mãn, đặc biệt đặc biệt bất mãn! Cậu không phải không cao mà là vì cậu từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ — chính là Prince không giống! Huống chi…… Huống chi Snape cũng đủ cao!
Vì vậy, Harry đáng thương hoàn toàn không chú ý tới, tại vô ý thức cậu đem mình cùng Snape kéo đến cùng một chỗ…… Cho nên nói, trên thế giới này, thứ có thể kéo tâm tình của cha mẹ lại gần nhau nhất — được rồi, là quan hệ cha cha chính là con.
“Rất tốt, chỉ lúc này……” Snape cong khóe miệng, biểu hiện ra muốn cười nhưng nét mặt của anh vẫn rất âm trầm khiến Harry nhìn đã muốn đối nghịch,“Ngài cứu thế chủ có phải là cảm thấy lần này là lần thứ nhất, lần sau cũng là lần thứ nhất? Thật giống như…… ngài làm nổ vạc.”
“Đó không phải là lỗi của em!” Harry phản xạ có điều kiện phản bác Snape, không có sai, đó cũng không phải lỗi của cậu — nếu để cho cậu im lặng làm độc dược, dù cho không thể đạt tới hoàn mỹ nhưng ít nhất có thể đạt tiêu chuẩn! Tất cả đều là Malfoy còn có anh ta — Snape, hai người bọn họ một cái quấy rối, một cái châm chọc làm cho cậu phân tán chú ý!
“Nha? Như vậy…… Là lỗi của ai?” Snape liếc nhìn Harry, thừa dịp cậu thất thần rút lon Coca,“Hiện tại, Prince, đi về phòng, con còn luận văn chưa hoàn thành.”
“Luận văn?!” Harry sợ hãi kêu.
“Nha, cha, được rồi, com biết 9h sáng mai giao cho cha.” Prince lên tầng, đi vài bước như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn hai người cha,“Đúng rồi, ba ba, hôm nay con làm luận văn, ba ngủ chung với cha đi! Đừng quấy rầy con!”
“Prince!” Harry tựa hồ…… Nghe được quyết định gì đó?
“Tốt lắm ba ba, dù sao mục tiêu của con là trở thành độc dược đại sư còn trẻ hơn cha, luận văn với con mà nói không tính cái gì! Đây chính là mục tiêu ba định cho con!” Prince cười to — kỳ thật trong tương lai ba ba là muốn cậu trở thành ngôi sao Quidditch, về cái này, hai người cha của cậu còn luôn tiến hành một ít so sánh…… Ách…… Tham thảo có ý nghĩa, hiển nhiên, cậu yêu độc dược, về phần Quidditch — Ha, cậu tự do bay có thể được, vì đuổi theo một quả cầu trong không trung bay tới bay lui, thật sự là quá choáng váng!
Vì vậy, Prince tại nội tâm đem ý kiến của ba ba làm Tầm thủ vô ý thức bỏ qua. Đương nhiên, Harry không biết rõ ý tưởng của đứa con tương lai mình, mà cậu càng không biết cũng bởi vì chuyện này tương lai cậu thường xuyên đấu tranh với hai cha con bọn họ — cái này thật đúng là thảm kịch của một Potter a!
Bất quá không quản tương lai như thế nào, hiện tại Potter — cứu thế chủ vẫn có giấc mơ đẹp làm cho đứa con tương lai của cậu trở thành ngôi sao Quidditch cho nên đối với mình ở tương lai hy vọng con trở thành độc dược đại sư phi thường buồn bực, vì thế, cậu một mực rầu rĩ không vui đến trước khi ngủ.
Lúc ấy là 10h, Snape đúng giờ đổi đồ ngủ mà Harry còn ở trong phòng khách ngồi làm bài tập nghỉ hè.
“Potter, hôm nay ta đi thư phòng ngủ.” Snape lưu lại một câu xoay người rời đi — tuy anh cùng Prince đã nói…… Ít nhất sẽ cố gắng làm cho cứu thế chủ cùng mình có thể sinh con, nhưng là…… Được rồi, Snape lại một lần dùng bế quan bí thuật như hàng rào sắt thép.
“A…… Giáo sư, cái kia…… Em đi thư phòng……” Đối với thiện ý của người khác, Harry phản ứng đầu tiên chính là phóng đại sau đó dùng thiện ý hồi báo,“Em là nói, em cũng không cần chiếm bao nhiêu…… Cái kia…… giường phòng ngủ quá lớn…… Vẫn là thư phòng thích hợp em…… Ha ha a……”
Lần đầu tiên phát hiện Potter cũng “Hiểu chuyện” hai chữ này viết như thế nào, Snape quái dị nhìn Harry không nói gì.
“Cái kia…… Thư phòng ở nơi nào?” Harry tiếp tục hỏi.
“Ta nghĩ ngươi chưa nghe hiểu ta nói gì?” Snape cũng không có ý định cho Harry sống khá giả vì vậy ngữ khí của anh cũng tự nhiên mà toát ra trào phúng, “Tai cứu thế chủ hẳn là không cần độc dược trị liệu, cho nên, đêm nay, ngươi đi phòng ngủ.”
Snape thật sự là một hỗn đản!
Harry trừng mắt, hận không thể nhảy dựng lên lý luận — đúng vậy, bằng chiều cao của cậu, ngay cả đứng ở trên mặt bàn hoặc nhảy dựng lên cũng không có cách nào khác bày ra khí thế gì — bất kể nói thế nào, cậu lại cảm thấy rất uể oải, ít nhất…… Snape nói kỳ thật…… Là vì tốt cho cậu, không phải sao, chính là vì sao nghe vào trong tai khiến cho cậu muốn nổi giận a?
Không xen vào cứu thế chủ nữa, độc dược đại sư cảm thấy mình cần kiến thiết tâm lý một lần nữa thì mới có thể chấp hành mệnh lệnh của con mình – theo đuổi một Potter?! Thật sự là rất đáng sợ! Cho nên…… hay là đi đọc sách cả đêm a…… Phải biết rằng, đáp ứng yêu cầu của con mình là một chuyện nhưng là đi làm lại là một chuyện khác, hơn nữa…… Anh xác thực không có bản lĩnh lớn như vậy, yêu Lily nhiều năm như vậy sao lại ra tay với con cô…… Đây quả thực là…… Thật là đáng sợ! Huống chi…… Tiểu hỗn đản đầu óc như cự quái còn là một Potter!
Kỳ thật, Potter chính là danh từ của hỗn đản.
Snape xoay người vào phòng ngủ, ít nhất anh còn cần dùng đến phòng tắm trong phòng, không phải sao?
Harry đi theo Snape vào — đây là một chủ phòng ngủ rất lớn, ít nhất so với phòng ngủ của cậu tại nhà Dursley lớn hơn nhiều, mà hành lý của cậu từ lúc tới đây liền bị Prince cất kỹ, cậu cũng chỉ có thể đến tủ Snape lấy đồ ngủ của mình.
Mở ra tủ quần áo, Harry phát hiện quần áo chia làm hai bên, một bên là y phục của cậu — áo sơmi cùng quần jean vô cùng dài rộng của Dudley cùng với một ít trường bào cùng đồng phục của cậu. Bên kia treo quần áo của Snape — nhìn tất cả quần áo đều không sai biệt lắm, cậu còn tưởng rằng lão dơi chưa bao giờ thay quần áo a, bất quá hiển nhiên không phải, nguyên lai quần áo Snape trên cơ bản kiểu dáng đều không khác nhau lắm, chỉ là có cái sẽ nhiều nút hơn một chút, có cái ít nút hơn, nhưng tổng thể không có biến hóa quá lớn…… Còn có áo sơmi cùng màu suốt một ngăn ti!
Xa xỉ!
Harry bĩu môi, lấy ra áo to đùng và một quần to mập — cắt ống quần rất nhiều mới thành hiện tại coi như có thể mặc, được rồi, là cậu không có thời gian đi mua quần áo! Nhìn quần áo Snape vật liệu cùng chế tác đều tốt như vậy, Harry cảm giác mình thật sự là quá ủy khuất – cậu hẳn là tìm thời gian đi mua chút quần áo!
Không sai! Mặc những y phục rách rưới này chỉ sợ Prince sẽ cảm thấy mình rất nghèo…… Không, cái này thật làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi! Bị con của mình ghét bỏ…… Harry lắc đầu, cậu nhất định phải mua quần áo mới — từ trong ra ngoài!
Hạ quyết tâm Harry ôm đồ ngủ của mình ngồi ở trên giường sững sờ, cậu còn phải suy nghĩ mình rốt cuộc nên làm như thế nào! Đầu tiên, cậu chỉnh lý tốt ý nghĩ của mình — Prince là con của cậu…… Điểm ấy cậu tin tưởng, liền nhìn đôi mắt cậu đã tin — Harry cũng biết rõ, cậu là một nam hài, không có cao như Ron cũng không có khuôn mặt tinh xảo như Malfoy, thậm chí cũng không thông minh, chính là cậu cảm thấy thứ duy nhất của mình để người khác thích là đôi mắt của cậu — rất đẹp, không phải sao?
Cho nên đối với ánh mắt của mình, Harry đặc biệt quen thuộc — nhan sắc, hình dáng, thậm chí lông mi uốn lượn! Mà con mắt Prince giống cậu như đúc!
“Răng rắc”, cửa phòng tắm mở ra, Snape đổi đồ ngủ mặt vẫn âm trầm: “Ta xong rồi.”
“Không có hương vị?!” Harry sững sờ,“Độc dược không phải đều có vị cổ quái sao?” Harry nhớ rõ Hermione từng nói, vị độc dược không thể thay đổi, nếu không sẽ ảnh hưởng dược hiệu.
“Ba ba!” Prince nhe răng,“Đó là trên sách nói, cũng không phải cha làm — cha có thể làm độc dược vị nước mũi thành vị chocolate, ân… Nhưng là còn không tốt như không có vị, vị chocolate cũng không phải chocolate……”
Chocolate…… Harry cảm thấy có chút…… Quái. Harry vẫn cho Snape là người thích làm độc dược vị quỷ dị để tra tấn học sinh…… Người xấu?! Chính là…… Tựa hồ cũng không phải…… Dinh dưỡng…… Thoạt nhìn rất bình thường, thật là không có vị gì? Vẫn là…… Là vị chocolate? Nhìn Prince cầm độc dược uống, Harry cũng có dũng khí uống bình độc dược kia…… Ai?! Thật là…… Là vị chocolate!?
Harry mở to mắt nhìn Snape, nhưng là giáo sư độc dược âm u cũng không có để ý, anh chỉ cầm lấy bình không sau đó nhìn cũng không nhìn Harry đến trước mặt Prince lấy đi lon Coca còn chưa uống xong trong tay cậu, bình tĩnh tới cực điểm nói:“Cái này, tịch thu.”
Tịch thu lon Coaca của con mình! Harry kinh hãi nhìn Snape, mình có nên ngăn cản Snape? Prince cũng là con của cậu a!
Harry còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thân thể của cậu đã trước tư duy một bước bắt được tay Snape.
“Làm cái gì?” Snape nhìn xuống Harry.
“Em……” Harry nghẹn lời, khi cậu ý thức lại thì cậu đã cầm tay Snape đang tại tiến hành “Tịch thu”, có phải là…… cậu cần giải thích? Chính là…… Giải thích cái gì? Harry bắt đầu chuyển mắt bởi vì cậu đang suy nghĩ một lý do thích hợp — đúng vậy, lý do, “Prince là con anh cũng không phải học sinh của anh, không phải là uống Coca sao! Như thế nào còn…… đến tịch thu?!”
Nha! Harry! Mình thật sự là quá tuyệt vời! Chính là như vậy!
“Như vậy, ta giả thiết Potter…… Ách, Harry, em có biết thành phần của vật này không? Hoặc là em cảm thấy thứ này đối thân thể thật sự mới có lợi? Cũng là em hy vọng…… Prince, tương lai …… Ách…… con của em, sẽ biến thành một đứa bé không cao ……” Snape lại cao thấp đánh giá Harry,“Căn cứ vào…… Thân thể của em, ta nghĩ……”
“Hắc! Prince chỉ là uống lúc này thôi!” Harry rất bất mãn, phi thường bất mãn, đặc biệt đặc biệt bất mãn! Cậu không phải không cao mà là vì cậu từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ — chính là Prince không giống! Huống chi…… Huống chi Snape cũng đủ cao!
Vì vậy, Harry đáng thương hoàn toàn không chú ý tới, tại vô ý thức cậu đem mình cùng Snape kéo đến cùng một chỗ…… Cho nên nói, trên thế giới này, thứ có thể kéo tâm tình của cha mẹ lại gần nhau nhất — được rồi, là quan hệ cha cha chính là con.
“Rất tốt, chỉ lúc này……” Snape cong khóe miệng, biểu hiện ra muốn cười nhưng nét mặt của anh vẫn rất âm trầm khiến Harry nhìn đã muốn đối nghịch,“Ngài cứu thế chủ có phải là cảm thấy lần này là lần thứ nhất, lần sau cũng là lần thứ nhất? Thật giống như…… ngài làm nổ vạc.”
“Đó không phải là lỗi của em!” Harry phản xạ có điều kiện phản bác Snape, không có sai, đó cũng không phải lỗi của cậu — nếu để cho cậu im lặng làm độc dược, dù cho không thể đạt tới hoàn mỹ nhưng ít nhất có thể đạt tiêu chuẩn! Tất cả đều là Malfoy còn có anh ta — Snape, hai người bọn họ một cái quấy rối, một cái châm chọc làm cho cậu phân tán chú ý!
“Nha? Như vậy…… Là lỗi của ai?” Snape liếc nhìn Harry, thừa dịp cậu thất thần rút lon Coca,“Hiện tại, Prince, đi về phòng, con còn luận văn chưa hoàn thành.”
“Luận văn?!” Harry sợ hãi kêu.
“Nha, cha, được rồi, com biết 9h sáng mai giao cho cha.” Prince lên tầng, đi vài bước như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn hai người cha,“Đúng rồi, ba ba, hôm nay con làm luận văn, ba ngủ chung với cha đi! Đừng quấy rầy con!”
“Prince!” Harry tựa hồ…… Nghe được quyết định gì đó?
“Tốt lắm ba ba, dù sao mục tiêu của con là trở thành độc dược đại sư còn trẻ hơn cha, luận văn với con mà nói không tính cái gì! Đây chính là mục tiêu ba định cho con!” Prince cười to — kỳ thật trong tương lai ba ba là muốn cậu trở thành ngôi sao Quidditch, về cái này, hai người cha của cậu còn luôn tiến hành một ít so sánh…… Ách…… Tham thảo có ý nghĩa, hiển nhiên, cậu yêu độc dược, về phần Quidditch — Ha, cậu tự do bay có thể được, vì đuổi theo một quả cầu trong không trung bay tới bay lui, thật sự là quá choáng váng!
Vì vậy, Prince tại nội tâm đem ý kiến của ba ba làm Tầm thủ vô ý thức bỏ qua. Đương nhiên, Harry không biết rõ ý tưởng của đứa con tương lai mình, mà cậu càng không biết cũng bởi vì chuyện này tương lai cậu thường xuyên đấu tranh với hai cha con bọn họ — cái này thật đúng là thảm kịch của một Potter a!
Bất quá không quản tương lai như thế nào, hiện tại Potter — cứu thế chủ vẫn có giấc mơ đẹp làm cho đứa con tương lai của cậu trở thành ngôi sao Quidditch cho nên đối với mình ở tương lai hy vọng con trở thành độc dược đại sư phi thường buồn bực, vì thế, cậu một mực rầu rĩ không vui đến trước khi ngủ.
Lúc ấy là 10h, Snape đúng giờ đổi đồ ngủ mà Harry còn ở trong phòng khách ngồi làm bài tập nghỉ hè.
“Potter, hôm nay ta đi thư phòng ngủ.” Snape lưu lại một câu xoay người rời đi — tuy anh cùng Prince đã nói…… Ít nhất sẽ cố gắng làm cho cứu thế chủ cùng mình có thể sinh con, nhưng là…… Được rồi, Snape lại một lần dùng bế quan bí thuật như hàng rào sắt thép.
“A…… Giáo sư, cái kia…… Em đi thư phòng……” Đối với thiện ý của người khác, Harry phản ứng đầu tiên chính là phóng đại sau đó dùng thiện ý hồi báo,“Em là nói, em cũng không cần chiếm bao nhiêu…… Cái kia…… giường phòng ngủ quá lớn…… Vẫn là thư phòng thích hợp em…… Ha ha a……”
Lần đầu tiên phát hiện Potter cũng “Hiểu chuyện” hai chữ này viết như thế nào, Snape quái dị nhìn Harry không nói gì.
“Cái kia…… Thư phòng ở nơi nào?” Harry tiếp tục hỏi.
“Ta nghĩ ngươi chưa nghe hiểu ta nói gì?” Snape cũng không có ý định cho Harry sống khá giả vì vậy ngữ khí của anh cũng tự nhiên mà toát ra trào phúng, “Tai cứu thế chủ hẳn là không cần độc dược trị liệu, cho nên, đêm nay, ngươi đi phòng ngủ.”
Snape thật sự là một hỗn đản!
Harry trừng mắt, hận không thể nhảy dựng lên lý luận — đúng vậy, bằng chiều cao của cậu, ngay cả đứng ở trên mặt bàn hoặc nhảy dựng lên cũng không có cách nào khác bày ra khí thế gì — bất kể nói thế nào, cậu lại cảm thấy rất uể oải, ít nhất…… Snape nói kỳ thật…… Là vì tốt cho cậu, không phải sao, chính là vì sao nghe vào trong tai khiến cho cậu muốn nổi giận a?
Không xen vào cứu thế chủ nữa, độc dược đại sư cảm thấy mình cần kiến thiết tâm lý một lần nữa thì mới có thể chấp hành mệnh lệnh của con mình – theo đuổi một Potter?! Thật sự là rất đáng sợ! Cho nên…… hay là đi đọc sách cả đêm a…… Phải biết rằng, đáp ứng yêu cầu của con mình là một chuyện nhưng là đi làm lại là một chuyện khác, hơn nữa…… Anh xác thực không có bản lĩnh lớn như vậy, yêu Lily nhiều năm như vậy sao lại ra tay với con cô…… Đây quả thực là…… Thật là đáng sợ! Huống chi…… Tiểu hỗn đản đầu óc như cự quái còn là một Potter!
Kỳ thật, Potter chính là danh từ của hỗn đản.
Snape xoay người vào phòng ngủ, ít nhất anh còn cần dùng đến phòng tắm trong phòng, không phải sao?
Harry đi theo Snape vào — đây là một chủ phòng ngủ rất lớn, ít nhất so với phòng ngủ của cậu tại nhà Dursley lớn hơn nhiều, mà hành lý của cậu từ lúc tới đây liền bị Prince cất kỹ, cậu cũng chỉ có thể đến tủ Snape lấy đồ ngủ của mình.
Mở ra tủ quần áo, Harry phát hiện quần áo chia làm hai bên, một bên là y phục của cậu — áo sơmi cùng quần jean vô cùng dài rộng của Dudley cùng với một ít trường bào cùng đồng phục của cậu. Bên kia treo quần áo của Snape — nhìn tất cả quần áo đều không sai biệt lắm, cậu còn tưởng rằng lão dơi chưa bao giờ thay quần áo a, bất quá hiển nhiên không phải, nguyên lai quần áo Snape trên cơ bản kiểu dáng đều không khác nhau lắm, chỉ là có cái sẽ nhiều nút hơn một chút, có cái ít nút hơn, nhưng tổng thể không có biến hóa quá lớn…… Còn có áo sơmi cùng màu suốt một ngăn ti!
Xa xỉ!
Harry bĩu môi, lấy ra áo to đùng và một quần to mập — cắt ống quần rất nhiều mới thành hiện tại coi như có thể mặc, được rồi, là cậu không có thời gian đi mua quần áo! Nhìn quần áo Snape vật liệu cùng chế tác đều tốt như vậy, Harry cảm giác mình thật sự là quá ủy khuất – cậu hẳn là tìm thời gian đi mua chút quần áo!
Không sai! Mặc những y phục rách rưới này chỉ sợ Prince sẽ cảm thấy mình rất nghèo…… Không, cái này thật làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi! Bị con của mình ghét bỏ…… Harry lắc đầu, cậu nhất định phải mua quần áo mới — từ trong ra ngoài!
Hạ quyết tâm Harry ôm đồ ngủ của mình ngồi ở trên giường sững sờ, cậu còn phải suy nghĩ mình rốt cuộc nên làm như thế nào! Đầu tiên, cậu chỉnh lý tốt ý nghĩ của mình — Prince là con của cậu…… Điểm ấy cậu tin tưởng, liền nhìn đôi mắt cậu đã tin — Harry cũng biết rõ, cậu là một nam hài, không có cao như Ron cũng không có khuôn mặt tinh xảo như Malfoy, thậm chí cũng không thông minh, chính là cậu cảm thấy thứ duy nhất của mình để người khác thích là đôi mắt của cậu — rất đẹp, không phải sao?
Cho nên đối với ánh mắt của mình, Harry đặc biệt quen thuộc — nhan sắc, hình dáng, thậm chí lông mi uốn lượn! Mà con mắt Prince giống cậu như đúc!
“Răng rắc”, cửa phòng tắm mở ra, Snape đổi đồ ngủ mặt vẫn âm trầm: “Ta xong rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook