*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện vụ án, nếu Vu Dương không cần đứng ra phân bua thì đều do Hạ Tiểu Húc cùng luật sư xử lý, toàn bộ HOG mấy ngày qua không ai trực tiếp không làm chuyện gì lớn, từ trên xuống dưới yên tĩnh một cách đáng sợ.

Cũng may các fan đều hiểu lầm rất hợp lý là do Kỳ Túy giải nghệ, thành viên trong HOG bị đả kích quá lớn, vô tâm để ý mấy chuyện vặt vãnh, đều đang bế quan huấn luyện.

Trong team, người mà mọi người lo lắng nhất tất nhiên vẫn là Vu Dương, nhưng lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Vu Dương sau khi khóc lớn một hồi thì khôi phục trạng thái rất nhanh.

Điều làm cho tất cả mọi người đều không thể nào tưởng tượng được đó là, vào buổi tối cùng ngày khi chuyện xảy ra, mọi người đều không có tâm trạng tập luyện mà tụ lại nhỏ giọng nói chuyện, thì Vu Dương lại đúng giờ xuất hiện ở phòng huấn luyện lầu 3.

Tuy nhiên tình trạng của cậu vẫn chưa được tốt lắm, nên có mấy lần sai lầm, huấn luyện vài trận, trong một canh giờ sa sút hẳn đi.

Bốc Na Na sợ đến xoa ngực, khe khẽ nói nhỏ với những người khác: “Các người có còn là người không hả? Vào lúc này…mà không thể cho cậu ấy nghỉ ngơi mấy ngày sao?”

Hạ Tiểu Húc gõ đầu Bốc Na Na, “Tôi nói rồi đó chứ! Hai ngày tới không cần tham gia huấn luyện, nhưng chính cậu ấy không đồng ý thì tôi có biện pháp gì?”

Lão Khải thổn thức: “Đây là tố chất tâm lý gì…cậu ấy như Kỳ đội vậy, đều là máy móc hả?”

Lại Hoa có gia cảnh tệ nhất trong đám thiếu gia này, trước đây cũng từng có hai năm hồ đồ như thế, nên càng hiểu rõ Vu Dương, hắn lạnh lùng nói: “Không vậy thì sao? Tự nhốt ở trong phòng? Trốn trong chăn khóc? Thật xin lỗi, trẻ con nhà nghèo chúng ta nào có quý giá được như các cậu, nếu là mệnh tiện, một ngày không làm việc chính là chờ chết, chứ rảnh giờ nào mà thương xuân bi thu.”

Tân Ba không nhịn được nói: “Huấn luyện viên, giờ anh hết nghèo rồi mà, năm trước anh còn mới mua nhà ở Tĩnh An…”

Bốc Na Na nhỏ giọng thêm mắm dặm muối: “Còn có, cậu cũng không phải trẻ con…”

Lại Hoa thả phẫn nộ với hai người, Tân Ba Bốc Na Na lập tức ngậm kín miệng.

Kỳ Túy dựa vào một bên, trầm mặc không nói gì. Anh cũng giống những người khác, thường thường bị Vu Dương làm chấn động.

Giống như mặc kệ người khác tàn phá bản thân Vu Dương ra sao, thì cậu đều có thể ra sức bò ra từ trong kẽ hở, rồi mau chóng bao lấy vết thương, không ngừng không nghỉ tiếp tục tiến về phía trước.

Trời sinh số mạng cậu không tốt, nên càng không có thời gian sa vào đau xót.

Cậu chịu khổ quá nhiều, liếm láp từng vết thương, sợ rằng cả một đời mình là kẻ tầm thường vô dụng.

“Ai làm việc đó đi.” Kỳ Túy lạnh nhạt nói, “Năng khiếu cao hơn các người nhưng cũng không dám lười biếng, các người thì đang làm gì?”

Năng khiếu kém cỏi nhất Lão Khải sờ sờ khuôn mặt như bị ăn đau, ngượng ngùng đi ra, đi huấn luyện. ( kiểu bị tự vả mặt ấy nhở)

Kỳ Túy dựa vào cửa phòng huấn luyện, ở xa nhìn Vu Dương.

Kỳ Túy cũng từng tưởng tượng qua các chuyện mà Vu Dương gặp phải, lại không ngờ cậu sẽ thảm tới mức này.

Trong lúc mơ hồ biết được quá khứ của Vu Dương thì Kỳ Túy cũng nghĩ, phải đối xử với Vu Dương thật tốt, mới có thể bồi thường sự đau khổ trước đây em ấy trải qua.

Vào lúc này Kỳ Túy đột nhiên rõ ràng, là anh tự đại.

Vu Dương cũng không cần anh vì vậy mà nuông chiều cậu.

Tâm địa Vu Dương đủ cứng cỏi, không cần bất luận người nào che chở vết thương của cậu, cũng không muốn bất luận người nào chỉ vì vậy mà chăm sóc đặc biệt với cậu.

Cậu từ chối dùng quá khứ cực khổ để tranh thủ sự khoan dung đồng cảm từ người khác.

Cậu không cần chăm sóc, một ngày cũng không nghỉ mà tới tập luyện, tất cả chỉ vì trách nhiệm với team của mình mà thôi.

Kiên cường như Vu Dương, chống cự người khác thương hại cậu.

Chuyện vụ án được xử lý rất thuận lợi, có Hạ Tiểu Húc trông chừng, Kỳ Túy rất yên tâm.

Tia lửa suýt nữa gây nên hoả hoạn cứ thế lặng yên không một tiếng động bị dập tắt ở HOG.

Hạ Tiểu Húc lúc thay Vu Dương xử lý một số công việc liên quan, có cơ hội gặp mặt Hứa Đại Vĩ, thay Vu Dương nhắn lại cho lão một câu.

Kỳ Túy nhíu mày: “Vu Dương nói cái gì?”

“Youth nói…” Hạ Tiểu Húc câu môi, “Năm đó không đánh chết tôi, hối hận không?”

Kỳ Túy sửng sốt một chút, triệt để tiêu tan.

Kỳ Túy cười khẽ: “Sau này em ấy xem lại video lúc trước của team rồi cũng trào phúng như thế thì làm sao bây giờ.”(sợ em mỉa anh kaka)

“Tiền đội trưởng chính là cao thủ trào phúng, tân đội trưởng có học theo thì đã sao hả.” Hạ Tiểu Húc cười gằn, “Tên rác rưởi kia suýt chút nữa tức chết, đáng đời… Đúng rồi, hai ngày nay Youth thế nào rồi? Ngày mai đội 1 có kiểm tra cá nhân, thứ bảy cậu ấy là đội trưởng nên có hoạt động, không thành vấn đề chứ?”

Kỳ Túy không chắc chắc: “Kiểm tra thân thể thì không thành vấn đề, hoạt động… Cho tôi nhìn sơ kịch bản quy trình đi, tình trạng trạng em ấy khá tốt, nhưng nếu như trong hoạt động có chỗ không quá thích hợp, tôi sẽ thay em ấy, hoặc là tôi đi thay.”

“Không được.” Hạ Tiểu Húc đập bàn tính vang lên đùng đùng, “Lệ phí di chuyển của cậu cao, không được làm lời cho hoạt động mới.”

Kỳ Túy căn bản không thèm để ý tới hắn: “Không có gì, trạng thái em ấy không dễ mà tốt hơn được một chút, đừng mạo hiểm.”

Hạ Tiểu Húc biết mình quản không được Kỳ Túy, bất đắc dĩ nhún nhún vai, không nói cái này nữa.

Hạ Tiểu Húc khép lại cặp văn kiện, căng thẳng chừng mấy ngày, sau cơn mưa tời cũng tạnh, hắn cũng có hứng thú tám chuyện, “Hai cậu, thế nào rồi?”

Kỳ Túy cười mà không lên tiếng.

“Nói đi.” Hạ Tiểu Húc oán giận đầy bụng, “Lại Hoa cả ngày bận chuyện huấn luyện đào tạo trẻ, bận rộn muốn tìm người cũng không tìm thấy, muốn tán gẫu với ai cũng không tìm được, mà có cậu lúc này cũng rảnh…”

Kỳ Túy nhàn rỗi cũng lười tám chuyện với Hạ Tiểu Húc, hỏi hắn, “Kỳ huấn luyện mới này thế nào rồi? Mấy người?”

“Tám người, người đã chọn ra rồi, chỉ thiếu là chưa ký hợp đồng.” Hạ Tiểu Húc thổn thức, “Một kỳ này là hai tháng… Không biết có thể tìm được người kế tiếp không nữa.”

Kỳ Túy cũng không lạc quan, trong một kỳ mà tìm được Vu Dương cũng đã đủ may mắn, nào có nhiều thiên tài chạy đến để họ chọn như vậy.

“Tân Ba vẫn còn kém quá nhiều, đội 2 cũng không có ai có thể dùng, Lão Lại có chút sốt ruột.” Hạ Tiểu Húc thở dài, “Thời kì giáp hạt mà…”

Kỳ Túy nghĩ một hồi nói: “Không thì cứ để cậu ấy bận rộn chuyện huấn luyện đào tạo trẻđi, còn đội 1 tạm thời để tôi chỉ đạo thay.”

“Không được.” Hạ Tiểu Húc không chút nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng, “Không nói kỹ thuật, nhưng Lão Lại còn trấn được người, các đội viên đều sợ cậu ấy, còn cậu? Cậu có thể nhẫn tâm mắng Youth?”

Kỳ Túy cười nhạo: “Em ấy cẩn thận mà, sao tôi phải mắng?”

“Lúc luyện tập sai lầm thì sao? Tôi cũng từng nghe Lão Lại giáo huấn cậu ấy không ít lần.” Đối với chuyện này Hạ Tiểu Húc không chịu dàn xếp tí nào, “Cậu tình nguyện mở tiêu chuẩn cao nhất thì không ai quản được, tôi còn ước gì thêm, nhưng không thể tiếp nhận thật sự vì khó mà để quản lý team, sau khi Youth khôi phục cũng chiếm được cái nhìn chăm chú từ đào tạo trẻ, mà giờ còn là đội trưởng, cần giúp đỡ sàng lọc.”

(Chả hiểu bạn Hạ nói gì ==)

Chuyện quản lý team còn phải nghe Hạ Tiểu Húc, Kỳ Túy gật đầu: “Tôi đi đây.”

“Đừng mà! Thật vất vả mới nói xong chính sự! Nói chút về hai người đi!”

Không thể tiếp nhận công tác làm huấn luyện viên Vu Dương, Kỳ Túy không thấy thoải mái trong lòng nên mặc kệ hắn, xoay người lên lầu.

Ngày kế phải làm kiểm tra sức khỏe mỗi quý, sợ số liệu bọn họ không tốt, tối hôm đó kết thúc huấn luyện rất sớm, Hạ Tiểu Húc còn không cho bất kỳ ai luyện tập thêm, đuổi hết về ký túc xá.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Kỳ Túy có bác sĩ tư nhân ra, mọi người đều dậy sớm, không ăn điểm tâm, ngáp lấy ngáp để bị lôi kiểm tra.

Trên xe MPV, hai mắt Bốc Na Na buồn ngủ mông lung, lẩm bẩm: “Không kiểm tra không được hả? Năm trước mới vừa kiểm tra rồi mà, tôi rất khỏe mạnh mà…”

Hạ Tiểu Húc liếc trắng Bốc Na Na: “Máu mỡ không thành vấn đề?”

“Không có!” Bốc Na Na bất mãn gầm nhẹ, “Mỗi lần kiểm tra thân thể toàn là cố ý cường điệu cân nặng của tôi, mịa có đáng ghét không hả!”

Vu Dương nghiêng đầu nhìn Bốc Na Na, “Mỗi lần?”

“Mỗi quý một lần… Team chúng ta yêu cầu kiểm tra.” Lão Khải lắc đầu cảm thán, “Hạ quản lý cùng Kỳ đội định ra quy củ, phải đi kiểm tra để biết rõ, cũng vì sợ chúng ta quá cực khổ, thân thể xảy ra vấn đề, không biết…”

Bốc Na Na sâu xa nói: “Còn tưởng rằng chúng ta là một tổ vịt con ấy, không có chuyện gì là cứ kéo đi kiểm tra thân thể, tôi luôn cảm thấy ông chú biệt thự bên cạnh không đơn giản! Thật đó, cũng mấy năm rồi, có phải là lão vẫn luôn cho rằng Banana là mỹ danh của tôi? Hỗ thượng danh gay, Đêm Thượng Hải Ba Na Na!” [1]

Vu Dương đang xuất thần, nghe vậy thì bị sặc, ho khù khụ.

Vu Dương theo bản năng muốn lấy bình nước khoáng, Tân Ba lại ngăn lại.

Tân Ba cười cười: “Không được uống nước.”

Vu Dương hoàn hồn, đã quên điều này.

Bốc Na Na thấy trên mặt Vu Dương mang theo ý cười, thoả mãn run cái bụng lêm.

“Không bắt ép các cậu, thì các cậu sẽ đàng hoàng đi kiểm tra sao?” Hạ Tiểu Húc nói không ngừng nghỉ, “Mỗi ngày hoa quả đều phải rửa sạch cắt gọn đẹp đẽ dâng tới tận miệng các người mới ăn, ngày đêm thì đảo lộn, chỉ muốn ăn tiểu long tôm, không thường thường kiểm tra, thì ai biết các người hụt cái gì thiếu cái gì?! Không phải lần trước Lão Khải kiểm tra ra bị thiếu canxi đó sao? Còn trẻ không thèm để ý, chờ tới khi già rồi xương cốt tơi ra thì các người biết kêu ai?! Sao tôi…”

Hạ Tiểu Húc vốn định nói sao mà bàn giao với cha mẹ các người, nhưng lại ngại Vu Dương, đổi đề tài: “Làm sao tôi chịu trách nhiệm được? Kéo các người ra ngoài dạo chơi còn bày đặt không vui… Bỏ đi, cho nghỉ nửa ngày, lát nữa kiểm tra xong thì muốn làm cái gì làm, trước chín giờ tối về lại căn cứ là được.”

Mọi người hoan hô.

Vu Dương cụp mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

HOG thật sự rất tốt.

Đích mọi người tới là bệnh viện tư nhân quen thuộc, sau khi kiểm tra tỉ mỉ thì không lâu sau cũng nghiệm ra kết quả.

Số liệu của ai cũng khỏe, chỉ có Lại Hoa vẫn bị cao huyết áp như cũ, không đến nỗi phải uống thuốc, nhưng phải chú ý ăn uống cùng làm việc, Hạ Tiểu Húc ở lại cùng Lại Hoa nghe bác sĩ giáo huấn, những người còn lại giải tán tại chỗ.

Vu Dương từ chối lời mời từ những người khác, theo xe của team xe về căn cứ.

Kỳ Túy không đi cùng, cậu cũng không có tâm trạng đi chơi, chỉ muốn về căn cứ sớm một chút để tập luyện.

Trên đường trở về, Vu Dương bảo tài xế tạm dừng xe, rồi tự xếp hàng chờ tới lượt hơn nửa canh giờ, mua mấy hộp thanh đoàn.

Hôm qua lúc huấn luyện cậu ngờ ngợ nghe thấy Kỳ Túy cùng Bốc Na Na nói về cửa hàng bánh trên mạng này, nghe ý Kỳ Túy, hẳn là thích ăn, lại không muốn đi xếp hàng.

Vừa lúc cậu có thời gian.

Sau khi trở lại căn cứ, Vu Dương lên lầu, nhìn xung quanh không thấy ai mới chợt nhận ra… Trong căn cứ hôm nay chỉ có cậu cùng Kỳ Túy.

Nhân viên đều nghỉ bữa nay.

Vừa đúng hai giờ chiều, Vu Dương không biết là Kỳ Túy rời giường chưa, cậu rón rén lên lầu, nghe thấy âm thanh bàn phím trong phòng huấn luyện.

Kỳ Túy đang dùng acc nhỏ chơi Solo.

“Về rồi à?” Kỳ Túy thoát game, “Người khác đâu?”

Vu Dương do dự đem thanh đoàn trong tay đặt ở trên bàn Kỳ Túy, “Hạ quản lý cho nghỉ, bọn họ đi chơi.”

Kỳ Túy nhìn thanh đoàn trên bàn, khóe miệng bất giác cong lên, “Sao em không đi?”

Kỳ Túy sợ Vu Dương lo lắng vì không có tiền, nói: “Trong thẻ của em có tiền, đã chuyển cho em 3 vạn.”

“Em không muốn chơi.” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Anh… anh thích ăn cái này không?”

Kỳ Túy ấm áp trong lòng.

“Thích, vừa đúng lúc bữa trưa ăn không thấy ngon.” Kỳ Túy cầm lấy một cái, lột ra rồi đưa cho Vu Dương, “Xếp hàng mất bao lâu?”

“Chỉ mất mấy phút.” Vu Dương quy củ đứng thẳng, nhận lấy thanh đoàn cúi đầu cắn một cái, hàm hồ nói, “Ăn… Ăn rất ngon.”

Sao có thể chỉ xếp hàng mất mấy phút mà thôi?

Kỳ Túy nhìn Vu Dương vì bị hạ đường huyết mà đôi môi có hơi tái nhợt, hít sâu một hơi.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Kỳ Túy không muốn làm người.

“Ngồi, rót nước cho em.” Kỳ Túy đứng dậy, “Kết quả kiểm tra thế nào?”

Vu Dương có chút mất tự nhiên ngồi ở ghế chơi game của Kỳ Túy, thấp giọng nói: “Rất tốt.”

Kỳ Túy rót nước nóng đưa cho Vu Dương, “Rất tốt? Kiểm tra những cái gì?”

Hỏi cũng để cho có, vì các hạng mục đội viên phải kiểm tra đều do Kỳ Túy yêu cầu, làm sao mà anh không biết cho được.

“Đã quên, kiểm tra máu thường theo quy trình gì?” Vu Dương tận lực nhớ lại, “Lấy máu… Huyết áp có bị gì không, rồi đo nguyên tố vi lượng gì đó… Không nhớ rõ lắm.”

Kỳ Túy thuận thế nắm chặt tay trái Vu Dương, thấp giọng hỏi: “Lấy bên tay trái?”

Vu Dương gật đầu.

Kỳ Túy dường như lơ đãng, thuận thế kéo tay áo Vu Dương lên.

Kỳ Túy nhìn lỗ kim trên cánh tay Vu Dương, “Có đau không?”

Cũng đâu phải trẻ con, nên sợ gì chút đau đó, Kỳ Túy hỏi là thế, nhưng có điều…

Lỗ tai Vu Dương dần dần đỏ lên.

Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên, không buông Vu Dương ra, lập lại: “Hỏi em đấy, đau không?”

Vu Dương lúng túng lắc đầu: “Không đau…”

“Thế mà chịu được?” Kỳ Túy cười khẽ, “Anh rất ghét lấy máu, vì cảm thấy đau… Còn kiểm cái gì?”

Vu Dương nói càng lúc càng nhỏ: “Kiểm tra nước tiểu…”

Kỳ Túy cười cười, “Tách khỏi người khác sao?”

Gò má Vu Dương đỏ lên, “Bệnh viện, wc bệnh viện đều là phòng riêng, tách ra…”

Kỳ Túy mỉm cười, “Còn đo cái gì?”

Trong đầu Vu Dương loạn tung lên, thật sự không nhớ ra được, hỗn loạn, “Nước tiểu như lòng trắng trứng? Em không hiểu lắm… Bác sĩ nói rất khỏe mạnh…”

“Đo ra vậy mà dám nói khỏe mạnh?” Kỳ Túy không làm người rất triệt để, anh khẽ huýt sáo, “Chỉ kiểm vậy thôi sao? Có kiểm tra tuyến tiền liệt không?”

Vu Dương sửng sốt một chút, gò má bạo hồng.

Lỗ tai Kỳ Túy cũng hơi đỏ, anh mỉm cười nhìn Vu Dương, khẽ hỏi: “Không kiểm tra à, vậy anh kiểm tra thay họ nhé?”

[1]  沪上名 gay, 夜上海芭娜娜!: Hỗ thượng danh gay, Đêm Thượng Hải Ba Na Na

Ở đây theo mình tra thì 沪上名 gay là tên các quán gay bar ở Thượng Hải (Hỗ, Hộ là tên tắt), thẳng nam thẳng nữ/ hủ nam hủ nữ/ có thể tới chơi.

Đêm Thượng Hải chắc là nói về bài hát Đêm Thượng Hải, tác giả chơi chữ quá, ai hiểu rõ hơn thì giải thích giúp mình với, mình đi cmt hỏi các chỗ mà không thấy ai phản hồi T_T.

44750601_319900792136322_7370567959049142272_n

Bánh thanh cao, nhìn thèm quá ô ô

2-16033109520KT

006vfdPply1fq7omwa9ebj30rs0fmx4g

Mỗi lần đọc một chương là tui muốn quắn não, tác giả dùng từ khó hiểu quá:((, làm đứa edit như tui đi mày mò dò hỏi khắp nơi mà vẫn không ra, nên có chỗ tui chém mạnh quá thì các thím cũng đừng trách tui nhé, tui cũng cố gắng hết sức có thể rồi, nhưng tui đảm bảo sẽ vẫn đúng ý đúng nghĩa của câu đó nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương