Có câu giấy không thể gói được lửa, chuyện Bạch Tiệp Ngọc cùng Âu Lệnh Nghi là vợ chồng, đúng là bại lộ trong tiểu khu. Đại bộ phận người biết được đều cảm thấy bất khả tư nghị, còn có số ít người khó có thể tin, chết cũng không tin, thẳng đến khi những người đó nhìn thấy bọn họ vợ chồng ngầm phá thông hai phòng trọ, thế này mới không thể không tiếp nhận chuyện thật làm người ta kinh ngạc.

Bất quá ngay cả như vậy, vẫn là có rất nhiều người có ánh mắt không tốt, nghi ngờ bọn họ này đối quan hệ hôn nhân vợ chồng không bền vững.

Bạch Tiệp Ngọc biết được, quả thực vui vẻ vô cùng, bởi vì nàng thích nhất xem bộ dáng người ta giật mình, cho nên nàng sẽ cùng lão công hai người ân ân ái ái, anh anh em em đến tóc trắng xoá, hạnh phúc đến chết già mới thôi.

Nếu làm cho người ta biết bọn họ đã đăng ký kết hôn, khi nào hôn lễ được bổ sung, sẽ trở thành chủ đề lớn ọi người bàn tán.

Bạch Tiệp Ngọc đi đến chỗ nào cũng bị hỏi, hại nàng nhanh bị phiền chết. Bọn họ vợ chồng nguyên bản là tính chờ đứa nhỏ sinh hạ,mới làm hôn lễ cùng hỉ yến, kết quả bị mọi người như vậy thực phiền, đành phải chạy nhanh đem việc vui làm khẩn cấp. Vì thế, nửa năm sau khi hai người đăng ký kết hôn, Âu Lệnh Nghi còn kém tiêu chuẩn thể trọng bảy mươi lăm kg là ba kg, bọn họ rốt cục mời thân bằng bạn tốt cùng hàng xóm, đồng sự chứng kiến, cử hành hôn lễ.

Lễ cưới tổ chức ở khách sạn lớn,mời năm mươi bàn, bởi vì không nhận tiền mừng, trừ bỏ vợ chồng bọn họ, mọi người đều thực vui vẻ.

“Lão bà, em có khỏe không?” Âu Lệnh Nghi vẻ mặt lo lắng hướng lão bà thấp giọng hỏi, sắc mặt của nàng thoạt nhìn không tốt lắm.

Bạch tiệp Ngọc đã mang thai hơn ba tháng, tuy rằng bụng của nàng còn không có nổi lên, nhưng là mặc lễ phục vừa người ngồi ở ghế trên lâu, khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.

“Chúng ta có thể tránh một lát được không?” Nàng thấp giọng hỏi lão công.

“Đợi chút nữa còn phải kính rượu.” Âu Lệnh Nghi mày nhanh túc nói. Hắn cũng rất muốn sớm một chút mang lão bà về nhà nghỉ ngơi, dù sao nàng còn đang có bầu, căn bản không nên mệt nhọc. Nhưng là nên nói như thế nào? Lão bà đến nay vẫn chưa đồng ý để hắn đem chuyện nàng mang thai nói cho các trưởng bối, cho nên hắn muốn dùng lý do gì, mang lão bà rút lui trước khỏi bữa tiệc của bọn họ đây?

“Lại đợi tiếp,em sẽ nôn nha.” Nàng lại thấp giọng.

Vậy nôn ra đi! Âu Lệnh Nghi nghĩ muốn nói như vậy, bởi vì như vậy là có thể công khai chuyện mang thai, mà hắn cũng có thể quang minh chính đại, trực tiếp mang lão bà về nhà nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ nha.

“Mẹ, Tiệp Ngọc không thoải mái, con có thể mang nàng rời đi trước?” Hắn xoay người dựa vào bên người mẫu thân, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi.

“Làm sao vậy?” Âu mẫu quá sợ hãi.

“Không có gì, đại khái là quá khẩn trương, nàng đêm qua cả một đêm cũng chưa ngủ.” Hắn tùy tiện tìm cái lý do.

“Thì ra là thế.” Âu mẫu nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, lướt qua hắn đối con dâu nói:“Tiệp Ngọc, nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, đi ra phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đến thời điểm kính rượu, mẹ lại cho người đi gọi con.”

“Mẹ, chúng con muốn về nhà.” Âu Lệnh Nghi không thể không nói.

“Về nhà? Đừng nói đùa!” Âu mẫu khiển trách.

“Được rồi. Con đây bồi Tiệp Ngọc đến phòng nghỉ nghỉ ngơi.” Hắn thở dài đứng dậy, sau đó thân thủ thật cẩn thận nâng lão bà, rời khỏi chỗ ngồi.

“Anh lại buông tha nữa rồi?” Bạch Tiệp Ngọc hảo thất vọng. Nàng còn tưởng rằng lão công sẽ loại bỏ muôn vàn khó khăn mang nàng rời đi nơi ầm ỹ, chật chội, lại tràn ngập hương vị các loại đồ ăn này. Âu Lệnh Nghi chỉ đối nàng mỉm cười, nói cái gì cũng chưa nói.

Cửa vào phòng nghỉ ngay phía tay trái, Bạch Tiệp Ngọc đã muốn nhận mệnh hướng bên trong đi vào, kết quả hắn lại mang theo nàng tiếp tục đi thẳng.

“Lão công?” Nàng không tự chủ được phát ra tiếng vang nghi vấn, ngẩng đầu nhìn hắn.“Anh muốn đi đâu?”

“Em không phải muốn rời đi nơi này sao?” Âu Lệnh Nghi ôn nhu ngóng nhìn lão bà, mỉm cười nói.

“Mẹ không phải nói, chút nữa còn kính rượu sao?”

“Không quan hệ.”

“Làm sao có thể không quan hệ? Tý nữa nếu mẹ cho người đến phòng nghỉ tìm chúng ta, lại tìm không thấy, thật là làm sao bây giờ?” Nàng túc nhanh mày.

“Kia mẹ sẽ nghĩ tới lời anh vừa nói, biết chúng ta đã đi về.” Hắn lão thần khắp nơi.

“Anh đừng nói đơn giản như vậy, ba mẹ bọn họ nhất định rất tức giận.” Tuy rằng nói như vậy, Bạch Tiệp Ngọc đi theo hắn ra ngoài cước bộ không có giây lát tạm dừng, nàng thật sự rất muốn rời đi.

“Bọn họ sẽ tự giận mình, sẽ không giận em.” Hắn kiên nhẫn trấn an nàng.

“Ba mẹ anh có lẽ sẽ không, ba mẹ em khẳng định là đem em chộp tới mắng to một chút.” Nàng cằn nhằn.

“Anh sẽ giải thích với ba mẹ, là anh cứng rắn muốn mang em đi.”

“Bọn họ tin mới là lạ! Anh ở trong mắt bọn họ, căn bản chính là con rể bị nữ nhi bọn họ ức hiếp đến đáng thương không ngóc đầu dậy nổi.” Nàng liếc cái xem thường nói.

Âu Lệnh Nghi nghe vậy, nháy mắt nở nụ cười.

Hắn thế nhưng không có phản bác, cũng chỉ là cười mà thôi? Đây là không phải đại biểu cho cam chịu, ngay cả hắn cũng hiểu được chính mình là người bị lão bà ức hiếp tới đáng thương? Thật sự là đáng giận! Bạch Tiệp Ngọc nhịn không được lấy khủyu tay khẽ huých hắn một cái.

“Làm chi?” Hắn buồn cười hỏi.

“Anh đang cười cái gì?” Nàng hừ thanh chất vấn.

“Không có gì.” Hắn nhịn cười nói.

“Không có gì vậy sao anh lại cười?”

“Anh chỉ là cảm thấy nhạc phụ nhạc mẫu đối nữ nhi chính mình hiểu biết thật đúng là thấu đáo.” Hắn đem nàng mang vào thang máy.

Bạch Tiệp Ngọc nghe vậy, lập tức tức giận trừng mắt kêu,“Uy!”

Âu Lệnh Nghi cười, cửa thang máy đóng, liền cúi đầu dùng sức hôn nàng một chút, lại một chút.

“Lão bà, anh yêu em.” Hắn đem trán để lên trán của nàng nói.

“Đừng tưởng rằng như vậy, em sẽ quên anh lời nói có ý tứ vừa rồi.” Nàng chu miệng, trừng mắt hắn. Hắn nhếch miệng cười, lại hôn nàng một chút.“Tinh Hoa, Khải Duyệt cùng Viên Sơn, em muốn đi chỗ nào?” Hắn ôn nhu hỏi nàng.

“Có ý tứ gì?” Nàng trừng mắt nhìn, khó hiểu.

“Chúng ta nửa đường bỏ chạy như thế, em cảm thấy chúng ta về nhà, thật sự có thể im lặng nghỉ ngơi sao?”

Bạch Tiệp Ngọc sanh đại hai mắt, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.“Không có khả năng.” Nàng lắc đầu nói,“Cho nên chúng ta trốn đến nơi khác, sẽ có thể im lặng cùng nghỉ ngơi?”

“Đúng vậy.” Âu Lệnh Nghi còn thật sự gật đầu.

“Lão công, anh thật là phá hoại tiệc vui.” Nàng cười duyên ra tiếng.

Hắn tuyệt không cảm thấy chính mình có bao nhiêu phá hư, hắn chính là muốn cho lão bà thư thư phục phục nghỉ ngơi mà thôi, bởi gần đây vì hôn lễ, nàng mệt muốn chết rồi, hại hắn đau lòng cực kỳ.

Cho nên, cho dù sau này hắn bị cha mẹ hai bên niệm đến thối đầu hoặc mắng đến thối đầu, hắn cũng không hối hận.

Đương nhiên, trước khi quay lại, mỗi ngày hắn sẽ nhắn tin báo bình an cho các bậc tiền bối nhà mình, miễn cho bọn họ lo lắng.

Thang máy tới lầu một, hai người mặc lễ phục tay nắm tay cùng nhau đi ra thang máy, không thèm để ý người bên ngoài kinh ngạc cùng ánh mắt tò mò, đi ra ngoài khách sạn, ngồi gần cửa lớn đợi xe taxi, sau đó nói mục đích của mình.

“Tinh Hoa khách sạn. Cám ơn.”

Hạnh phúc chính là có thể ở trong lòng lão công ngủ đến khi thức tỉnh. Nếu đói bụng, đả thông điện thoại kêu roomservice còn có đồ ăn nóng hầm hập đưa đến. Muốn đi dạo phố, đáp cái thang máy liền tới đường phố ở dưới lòng đất Tinh Phẩm. Đi dạo phố khi nhìn đến cái gì, lão công không nói hai lời tự động lấy thẻ tín dụng mua cho nàng. Sau đó không cần chính mình động thủ, phòng tự động sẽ trở nên sạch sẽ chỉnh tề, thật sự chính là toàn bộ hạnh phúc nha.

Bạch Tiệp Ngọc cùng Âu Lệnh Nghi hai người ở Tinh Hoa khách sạn, ròng rã vượt qua năm ngày uyên ương hạnh phúc, rốt cục vẫn là về nhà đối mặt sự thật.

Trên đường trở về, Âu Lệnh Nghi hỏi lão bà,“Chuẩn bị tốt sao?”

“Chuẩn bị cái gì?” Bạch Tiệp Ngọc còn rất thảnh thơi, bởi vì nàng biết phát sinh chuyện gì đều đã có lão công đỡ, cho nên tuyệt không lo lắng.

“Anh nghĩ đến em sẽ có điểm khẩn trương hoặc lo lắng.”

“Có lão công em ở đây, em vì sao khẩn trương hoặc lo lắng?” Nàng cười meo meo đối hắn nói.

Âu Lệnh Nghi không tự chủ được cười khổ, nhận mệnh nói:“Được rồi! Bất quá nếu sinh mệnh lão công em có nguy hiểm, nhớ rõ tới cứu nha.”

Bạch Tiệp Ngọc ngẩn ngơ, nhịn không được bật cười. Thế nhưng nói sinh mệnh có nguy hiểm? Hắn thật đúng là càng lúc càng biết nói đùa!

Hai người rón ra rón rén về nhà, thực ngoài ý muốn phát hiện, trong nhà thế nhưng không có người chờ bắt bọn họ.

Vợ chồng nhìn thoáng qua, hai người lập tức phân công hợp tác, một người hướng ngoài cửa tìm kiếm, xem xét có phải hay không có người tránh ở chỗ rẽ thang lầu hoặc trong phòng hàng xóm, giây tiếp theo sẽ lao tới bắt giữ bọn họ. Một người hướng trong phòng đi tìm.

Ba phút sau, hai người báo cáo đối phương.

“Không có người.”

“Thật sự là kỳ quái.” Bạch Tiệp Ngọc không tự chủ được nói.

“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Âu Lệnh Nghi đồng ý, sau đó, hắn đột nhiên phát hiện phòng khách có một bao thoạt nhìn thực xa lạ gì đó.“Đó là cái gì?” Hắn hỏi lão bà.

Theo ánh mắt hắn nhìn lại, nàng nhíu mày.“Không biết.”

Vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng nhau đi lên phía trước, đem cái bao ước chừng có năm mươi cm, túi bảo vệ môi trường màu đen mở ra xem, chỉ thấy bên trong đầy một bao lại một bao thuốc Đông y, bên cạnh còn thả một phong thư. Bạch Tiệp Ngọc đem thư mở ra, mới nhìn hai hàng liền nhịn không được mắng ra tiếng.“Thối biểu ca không giữ lời!”

Nguyên lai nguyên nhân không có người đợi ở chỗ này chờ bọn họ trở về vấn tội, là mọi người đều biết chuyện nàng mang thai, cho nên dù bọn họ trốn chạy, tự nhiên cũng không bị truy cứu trách cứ.

Âu Lệnh Nghi xem thư xong còn rất cao hứng, bởi vì hắn xem như tránh được một kiếp, nhưng là sắc mặt lão bà làm cho hắn hoàn toàn không dám đem biểu hiện cao hứng ở trên mặt.

“Lão bà, thuốc bổ –”

“Vứt bỏ!” Bạch Tiệp Ngọc trực tiếp đánh gãy lời hắn nói.

“Nhưng đây là do hai mẹ chuẩn bị cho em –” Hắn nói còn chưa dứt lời, liền bị lão bà nhéo cổ áo, đưa hắn kéo gần.

“Em nói vứt bỏ!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mệnh lệnh, yêu cầu xong, xoay người vào phòng nghỉ, sau đó đóng sầm cửa phòng nổ lớn một tiếng, đem chính mình nhốt tại bên trong.

Âu Lệnh Nghi ngây ra như phỗng sửng sờ tại chỗ, vì quá mức đột nhiên mà có chút không kịp phản ứng.

Lão bà là làm sao vậy? Hắn nhíu mày, nhìn nhìn túi thuốc bổ kia, lại quay đầu nhìn nhìn tấm ván cửa, tổng cảm thấy nhất định có vấn đề hắn không biết,cho nên quyết định muốn làm rõ ràng.

Bạch Tiệp Ngọc ngồi ở trên giường trong phòng, cảm xúc vô cùng dị thường. Nàng vừa rồi phản ứng nhất định dọa đến lão công, thật hy vọng hắn sẽ coi đó là do tính khí của phụ nữ mang thai, không cần quá mức quan tâm nó…… Bất quá nàng cũng biết đây là chuyện không có khả năng.

“Lão bà?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm lão công chứng minh ý nghĩ vừa rồi của nàng, cũng chứng minh chính mình thật sự thực hiểu hắn.

“Anh vào đây?” Âu Lệnh Nghi thông báo xong, đẩy cửa phòng, đi vào.

Chỉ thấy lão bà rầu rĩ ngồi ở trên giường, cũng không nhúc nhích trừng mắt nhìn hoa văn tấm trải giường.

Hắn đi lên trước, ngồi vào phía sau nàng, dùng hai tay ôm nàng, ôn nhu hỏi:“Làm sao vậy?”

Lão bà trầm mặc không nói, mà hắn cũng không thúc giục nàng, chính là ôn nhu ôm nàng, im lặng làm bạn nàng, kiên nhẫn chờ nàng mở miệng, khi nào muốn nói sẽ nói cho hắn.

Hắn tính tình kiên nhẫn hòa hảo vĩnh viễn là khắc tinh kiếp này của Bạch Tiệp Ngọc. Nàng trầm mặc hồi lâu sau, rốt cục nhịn không được khẽ thở dài một hơi.

“Làm sao vậy?” Hắn lại ôn nhu hỏi nàng, biết lúc này nàng nhất định trả lời hắn.

“Em cũng không có nói thật với anh.” Nàng thấp giọng nói.

Âu Lệnh Nghi lẳng lặng nghe, không có ngắt lời hỏi là ý tứ gì, cũng không có thúc giục nàng.“Em không cho anh cùng biểu ca đem chuyện em mang thai nói cho ba mẹ, cũng không phải thật sự sợ bọn họ quá mức quan tâm mà chạy tới cùng chúng ta ở chung, nói muốn chiếu cố em, tiến tới phá hư thế giới ngọt ngào của hai người. Em là sợ, nhất định họ đưa tới rất nhiều thuốc bổ bảo em ăn. Em sợ em không ăn sẽ làm tâm bọn họ bị thương, nhưng là ăn vào sẽ……” Nàng tạm dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Biến béo.”(Ặc ặc,thể chất …..)

Đến tận đây, Âu Lệnh Nghi rốt cục tìm được mấu chốt vấn đề.

“Lão bà, em hiện tại có bầu, đương nhiên sẽ chậm rãi biến béo nha.” Hắn hôn thái dương của nàng, ôn nhu đối nàng nói.

“Anh không hiểu.” Bạch Tiệp Ngọc lắc đầu, trong giọng nói có áp lực sợ hãi.“Anh xem qua thời điểm ảnh chụp em trước kia béo,em nói béo chính là trở lại bộ dáng đó nha.”

“Em suy nghĩ nhiều quá, lão bà.”

“Em không nghĩ nhiều lắm.” Nàng nhanh chóng lại lắc đầu.“Trước kia thời điểm em rất béo vẫn muốn giảm béo, nhưng là khi đó còn ở tại trong nhà, ba bữa thêm bị mẹ bắt ăn khuya, căn bản là càng giảm càng phì. Mẹ em không biết cho em ăn gì, nếu lần này em mang thai lại làm như vậy, em rất nhanh sẽ trở nên béo như trước.”

Âu Lệnh Nghi thiếu chút nữa sẽ cất tiếng cười to đi ra. Nàng thực nghĩ đến nhạc mẫu dùng nguyên liệu gì sao? Làm sao có thể tốt như vậy?“Lão bà, em thật sự suy nghĩ nhiều quá.” Hắn cực lực nhịn cười an ủi nàng.

“Nếu em thật sự giống trước?” Nàng thấp giọng hỏi hắn.

“Anh vẫn yêu em.”

Nàng ở trong lòng hắn xoay người đối mặt hắn.“Em nói là chờ đứa nhỏ sinh hạ, em không thể như bây giờ, mà béo nha?”

“Anh vẫn sẽ yêu em.” Hắn đáp án không thay đổi.

“Anh gạt em!”

“Anh làm sao có thể lừa em đây?” Âu Lệnh Nghi túc khởi mày.

“Anh hiện tại biến gầy biến suất, có một đống nữ nhân xinh đẹp vụng trộm thích anh, chờ em biến béo, anh làm sao có thể còn thích em?”

“Anh đã từng nói, anh đối với nữ nhân xing đẹp không có mấy hảo cảm.”

“Cho nên chờ em xấu xí, anh liền chọn một mỹ nữ trung đẳng.” Nàng khóc nức nở nói.

“Diện mạo bên ngoài không quan trọng, anh yêu em vì em là chính em, nữ nhân bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nội tâm lại ôn nhu thiện lương, một người tên là Bạch Tiệp Ngọc rất yêu anh.”

Hắn đang cầm mặt của nàng, đáy mắt tràn đầy tình yêu nhìn nàng nói:“Mặc kệ em béo hay gầy, già hay trẻ, em vĩnh viễn là lão bà anh yêu nhất. Trừ em ra, ai anh cũng không cần.”

“Không có nửa điểm thuyết phục.” Nàng hít hít cái mũi nói, nhưng giọng nói đã không hề bi thảm như vừa nãy.

Âu Lệnh Nghi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu.“Được rồi, vậy chỉ còn lại có một phương pháp có thể chứng minh, anh đối với em yêu suốt đời không đổi.”

“Cái phương pháp gì?” Nàng xem hắn, ký tò mò vừa nghi hoặc.

“Thê béo phu tùy(Vợ béo chồng béo theo).”

Bạch Tiệp Ngọc nháy mắt xúc động, biểu tình có chút ngu si.“Cái gì?”

“Thê béo phu tùy.” Hắn nói một lần.“Ý tứ chính là, nếu em thật sự biến béo, hơn nữa gầy không nổi, anh đây cũng sẽ đem chính mình ăn béo, cùng em làm một đôi vợ chồng béo hạnh phúc.” Hắn nghiêm trang nhìn nàng nói.

Ra hắn có ý này, hắn nhưng lại muốn dùng cách này chứng minh, trong hốc mắt không ngờ lóe ra lệ quang. Bất quá, hắn còn không có tới kịp phản ứng, nàng đã nín khóc mỉm cười.

“Cái gì vợ chồng béo? Em mới không cần!” Bạch Tiệp Ngọc thân thủ chùy hắn một cái, sau đó quăng mình trong lòng vào hắn, thanh âm cười khẽ không ngừng.

Âu Lệnh Nghi vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra là không có việc gì! Hắn hôn mái tóc của nàng, bàn tay hơi hơi buộc chặt ôm nàng.

“Anh yêu em, Tiệp Ngọc.” Hắn nói.

“Về sau anh mỗi ngày đều phải nói như vậy.” Nàng chôn ở trong lòng hắn lẩm bẩm.

“Hảo.”

“Hơn nữa, cam đoan làm liên tục năm mươi năm.” Lẩm bẩm tiếp tục.

Hắn nhếch môi mỉm cười, thâm tình ôn nhu hưởng ứng,“Hảo.”

***

Ngày mùng năm,tháng mười một, Bạch Tiệp Ngọc nằm ở trong phòng dưỡng thai khoa phụ sản, lão công so với nàng còn muốn khẩn trương, sắc mặt so với nàng còn muốn tái nhợt, mồ hôi lạnh so với nàng còn nhiều hơn, giống như ngay lập tức chuẩn bị ngất xỉu.

Nàng đã ở trong này đợi hơn bảy tiếng đồng hồ.

Bởi vì không hề báo động trước, lại cách ngày sinh dự tính ba ngày, buổi sáng nàng còn đến công ty đi làm, không nghĩ tới giữa trưa liền phát hiện nước ối của nàng bị vỡ. Nói thực ra, nàng có điểm bị dọa, cho nên mới lập tức gọi điện thoại cho lão công, cho biết tình huống của nàng. Đây là sai lầm của nàng, bởi vì nàng so với ai khác biết lão công có bao nhiêu khẩn trương.

Quả nhiên, không đến một phút đồng hồ, nàng liền thấy lão công nghiêng ngả lảo đảo vọt vào ban kế hoạch, còn thiếu một chút liền đụng vào ghế dựa mà ngã chổng vó. Hắn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bối rối, người còn có điểm hoảng hốt, làm cho đồng sự tiểu Vu thật sự là càng xem càng lo lắng, xung phong nhận việc lái xe đưa bọn họ đi khoa phụ sản.

Nàng chính là nước ối vừa mới vỡ, căn bản một chút cảm giác đau đều không có, cho nên duy nhất cần phải làm là chiếu cố lão công mặt không có chút máu, làm hại y tá khoa phụ sản nhìn nhau, tất cả đều cười đến ngã trái ngã phải.

Ba giờ trước, nàng bắt đầu sinh cảm giác đau bụng, mười lăm, hai mươi phút một lần, đến bây giờ lại từng đợt từng đợt hướng nàng đánh úp lại, làm cho nàng rốt cuộc không thể để ý đến lão công, chỉ có thể chuyên tâm tập trung hô hấp cùng đối mặt đau đớn.

Hoàn hảo ba ba, mẹ, ba chồng,mẹ chồng đều đến đây, ngay cả biểu ca đi công tác phía nam trở lại công ty nghe thấy tin này cũng chạy tới, năm người ở bên ngoài chờ, nếu lão công chống đỡ hết nổi té xỉu, ít nhất còn có người có thể chiếu cố hắn.Một cái đau bụng mãnh liệt đánh bất ngờ nàng, làm cho nàng nháy mắt ngón tay giữa nhòn nhọn bấm chặt vào tay lão công.

“Lão bà……” Âu Lệnh Nghi thoạt nhìn vẻ mặt tuyệt vọng, hắn không biết chính mình còn có thể chống đỡ bao lâu. Xem nàng thống khổ là hắn chuyện khó khăn nhất cả đời hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không biết nữ nhân sinh đứa nhỏ là vất vả như vậy,quả là một quá trình đau khổ, hơn nữa cho tới bây giờ, đứa nhỏ bọn họ thậm chí còn không có chui ra.

“Đủ.” Hắn hôn thái dương nàng ẩm ướt mồ hôi, khàn khàn đối nàng nói.

“Cái gì — đủ?” Bạch Tiệp Ngọc miễn cưỡng mở miệng, muốn thử dời đi lực chú ý,giảm bớt đau đớn.

“Một cục cưng là đủ rồi. Anh muốn đi buộc ga-rô.” Hắn đau lòng đối nàng nói.(Cái này là biện pháp tránh thai đình sản ở nam a)

“Em muốn hai bảo bối.” Nàng cắn răng nói, lại một trận đau đánh úp lại, lại lần nữa dùng đầu ngón tay cắm vào cánh tay hắn.

Âu Lệnh Nghi mặt không có chút máu trên mặt đột nhiên che kín hoảng sợ.“Lão bà –”

“Giúp em kêu y tá.” Nàng suy yếu nói.

“Y tá! Y tá!” Hắn nghe vậy, lập tức giương giọng kêu to.

Y tá đi tới vén rèm, thay nàng kiểm tra sau đó gật gật đầu.“Âu tiên sinh, phu nhân mau sinh, chúng tôi muốn đưa nàng chuẩn bị tiến phòng sinh. Anh muốn vào không?”

“Không cần.” Bạch Tiệp Ngọc nhanh chóng quyết định.

“Muốn.” Cơ hồ cùng thời gian, Âu Lệnh Nghi cũng trả lời.

“Anh sẽ té xỉu, lão công.” Nàng suy yếu lại lo lắng hắn.

“Anh muốn ở cùng em.” Cho dù mặt không có chút máu, hắn vẫn như cũ cố định nói.

Y tá cười cười.“Vậy cùng nhau vào đi.”

Hắn không có té xỉu, khi nàng sinh sản vẫn bồi ở bên người nàng, không ngừng mà đối nàng nói “Anh yêu em”. Bọn họ ở phòng sinh cùng nhau chiến đấu hăng hái nửa giờ, cục cưng đầu lòng thế này mới oa oa khóc đi ra trên đời này, bọn họ là tân bố mẹ nha.

Âu Lệnh Nghi đem con ôm cho nàng xem, biểu tình trên mặt ôn nhu đến nàng cơ hồ muốn không thừa nhận không được.“Bảo bối rất đáng yêu, về sau nhất định một đống nữ sinh mê chết bảo bối nhà ta.” Hắn khàn khàn nói.

Bạch Tiệp Ngọc cười ra tiếng, bởi vì cục cưng ở trên tay hắn không chỉ hồng toàn bộ,mà còn nhiều nếp nhăn, căn bản là nhìn không ra xấu đẹp a.(Khỉ nhá…=]])

“Em còn muốn sinh thêm một bảo bối.” Nàng nói cho hắn, không quên lời trước khi tiến phòng sinh.

Nếu hắn thoạt nhìn thích cục cưng như vậy, hơn nữa trải qua quá trình mang thai lần này cũng chứng minh thể trọng của nàng hoàn toàn không là vấn đề, từ đầu tới đuôi chỉ béo mười kg mà thôi, mọi người đều nói trừ cái bụng, nàng căn bản tuyệt không giống phụ nữ có thai. Cho nên nếu nàng lo lắng béo cũng không thành vấn đề, như vậy sinh thêm một hoặc hai cái tiểu hài tử cho hẳn cũng không sao.

Âu Lệnh Nghi đột nhiên cả người cứng ngắc, nhìn về phía ánh mắt của nàng tràn ngập khó xử.“Lão bà……”

“Em còn muốn sinh thêm một đứa,” Nàng lại nói,“Hoặc hai đứa.”

Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn như là sắp khóc, mà nàng lại nở nụ cười, nhẹ nhàng sung sướng, tiếng cười hạnh phúc ngọt ngào thật sâu lay động linh hồn hắn. Đây là thê tử hắn, mẹ của con hắn, nữ nhân hắn yêu nhất.

“Anh yêu em, Âu phu nhân.” Hắn cúi đầu hôn môi nàng.Bạch Tiệp Ngọc hạnh phúc mỉm cười, ôn nhu nói:“Em cũng yêu anh,Lệnh Nghi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương