Ấu Niên Ký Sự Bộ
-
Quyển 4 - Chương 1
Trời đã sáng, Hành Chi Nhược kéo rèm cửa sổ ra,
Trên bệ cửa sổ đặt một bình hoa bách hợp, rất tươi, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại vài giọt sương, một tờ giấy màu đen được đặt bên trong nhìn vô cùng bắt mắt.
Chỉ có một câu đơn giản: Chi Nhược, anh đến công ty, ngoan.
Mở cửa sổ ra,
Gió bên ngoài rất lớn, Hành Chi Nhược nhếch miệng, vung tay, tờ giấy màu đen theo gió bay đi, xoay tít giữa không trung trong chốn phồn hoa thành thị náo nhiệt.
Phủi phủi tay,
Hành Chi Nhược lại bắt đầu lập lại chu kỳ hằng ngày, đập, phá, ném…. Nửa chừng lại tạm nghỉ một chút, uống một ngụm trà sữa, vô nghĩa chán đến chết, lại một lần nữa xăn tay áo lên, tiến hành một vòng càn quét cùng phá hoại mới.
Vài phút sau, người hầu rốt cuộc đã đến.
Các nàng cúi đầu, rất quy củ thu lượm những mảnh vỡ thủy tinh của bình hoa, dọn sạch tấm thảm sũng nước, hết thảy mọi việc đều ngăn nắp có trật tự, ung dung thong thả, có vẻ rất quen thuộc.
Hành Chi Nhược đứng bên cạnh giường, rất vừa lòng nhìn cả căn phòng ngủ bị phá nát, cùng với người hầu đang im lặng quét dọn, sau đó mới chậm chạp mang dép vào đi đến phòng ăn.
Mấy ngày nay, bọn người hầu đều nghị luận,
Nói hiện tại bệnh tình của tiểu thư đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ buổi sáng vẫn thường đập phá đồ đạc như thường lệ thì những lúc khác so với người thường cũng không có gì khác biệt, biết đi đến phòng ăn để ăn cơm…. còn rất đúng giờ, một giây cũng không trễ.
Chỉ cần không nhìn thấy thiếu gia,
Tiểu thư cũng sẽ không sinh bệnh.
Trên bàn ăn bữa sáng rất phong phú, một ly sữa đã cạn, trên đĩa còn lưu lại vài mảnh bánh vụn. Xem ra Hành Chi Thiên vừa mới rời đi không bao lâu….
Ngáp một cái, Hành Chi Nhược lười biếng cầm lấy một cái dầu cháo quẩy, chậm rãi ăn, một tay dính đầy dầu mỡ.
Tiếng động bỗng dưng từ đâu vọng tới vọng tới, loáng thoáng, chợt xa chợt gần lại dị thường quen thuộc.
Hành Chi Nhược chấn động, cả người cứng lại, động tác rót sữa có chút kịch liệt, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn, cả đại sảnh trống rỗng đến một bóng người cũng không có, nhưng tiếng động vẫn còn vọng bên tai….
- -||
Hình như là từ trong phòng khách truyền đến.
Hành Chi Nhược vứt bỏ thức ăn đang cầm trên tay, tay cũng không thèm lau, nhón chân rón rén đi đến trước cửa phòng khách, chồm người dán đầu vào cánh cửa….
Thanh âm càng lúc càng trở nên rõ ràng,
Nghe giống như tiếng guốc gỗ đạp trên đất, thanh thúy, rất có tiết tấu.
Guốc gỗ?!
Chẳng lẽ là….
Nàng do dự một chút, dồn cả trọng lượng toàn thân vào cánh cửa đang khép hờ, phịch một tiếng, cửa bị nàng tông vào mở toang ra.
Một bức tranh chữ mộc mạc treo ở vách tường, trên bức tranh viết một chữ “Nhẫn” theo lối cuồng thảo.
Một bộ trà cụ bằng gỗ tử đàn đặt trên bàn, vẫn còn bốc khói….
“Ô, ta còn nghĩ là ai mà gấp gáp như vậy.” Cánh cửa tủ mở ra che lại đại bộ phận cơ thể, một đôi chân trắng nõn bóng loáng, mang guốc gỗ, sợi dây lưng màu ngọc bích viền bạc rủ xuống mắt cá chân, nửa còn lại bị guốc gỗ giẫm trên đất.
Hắn là….
“Yêu Chi?!”
Hành Chi Nhược cuống quýt bò dậy.
Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu vẻ mặt của Hành Chi Nhược, kinh ngạc vạn phần, nàng căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, tìm cơ hội định chuồn ra ngoài.
Hình ảnh trong gương lóe sáng, ngón tay thon dài đang vịn vào cánh cửa tủ khẽ cử động, cánh cửa tủ khép lại một chút lộ ra rõ ràng thân ảnh của một người, chiếc cổ tuyệt đẹp, mái tóc đen dài được buột hờ rũ xuống một bên vai, chiếc áo kimônô Nhật Bản hờ hững khoác trên người của hắn, một bàn tay đang đút vào ống tay áo, y bào hoa lệ mềm mại, khiêu gợi tách ra đến thắt lưng. (Cesia: nuốt nuốt nước miếng!!!!!!!!)
Nhìn thế nào cũng…..
Tại sao y bào tuy là bị cải tiến, nhưng hắn mặc vào nhìn thế nào cũng thấy toát lên vẻ khêu gợi, động lòng người, a shit, nhổ ra một ngụm, Hành Chi Nhược dùng tay áo hung hăng lau miệng.
Một trận cười khẽ, thanh âm chậm rãi bật ra từ miệng hắn, “Vài năm không gặp, đã nóng ruột như vậy sao?”
A….
Xấu hổ, Hành Chi Nhược thụt lùi về sau, lưng đụng vào ván cửa, cơ hồ tính bỏ chạy.
Hắn thong thả bước tới, đôi bích mâu quan sát nàng, khuôn mặt mị hoặc đến tận xương, “Không nán lại để thấy ta sao? Nhưng ta thì lại rất nhớ em…. Chi Nhược.”
Yêu Chi nheo mắt liếc nhìn kẻ mang một bộ nửa cười nửa mếu, nằm úp ngay cánh cửa, đi cũng không dám mà lưu lại cũng không hề muốn Hành Chi Nhược, hắn câu miệng cười, càng lúc càng có vẻ thích thú, vẻ mặt rõ ràng không có ý tốt, hắn vịn tay vào cửa tủ tự nói với mình, “Như vậy đi, gặp lại cũng không có mang theo lễ vật gì, ta chịu thiệt một chút…. cho em nhìn cho đã mắt.”
Vừa nói xong, cửa tủ phịch một cái đóng lại.
Áo kimônô trên người hắn cũng theo đó rơi xuống, nằm thành một đống ở trên guốc gỗ….
Cặp chân thon dài, cực kỳ xinh đẹp…. hướng lên trên một chút….
Hành Chi Nhược mặt đỏ bừng, gần như là tông cửa xông ra.
Người nào đó ở trong phòng còn tự than thở với chính mình, “Chỉ là đổi quần áo thôi mà, như thế nào đã bị dọa chạy mất…. thực đáng tiếc….”
Mồ hôi lạnh, thói đời biến hóa quả nhiên là đại bất đồng.
Mỹ nam đồ không thành, người xem không tiếc thì thôi, ngược lại người bị xem lại mang một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Đợi chút….
Yêu Chi như thế nào lại bị mời tới.
Chẳng lẽ là đặc biệt đến để trị liệu cho nàng?!
Hành Chi Nhược sửng sốt, ngồi trên mặt đất, ở trong đầu bất giác hiện lên một ý nghĩ làm nàng sợ tới mức cả người nhũn ra.
Bệnh của nàng là do bác sĩ riêng chẩn đoán, nhưng vị bác sĩ trung niên kia đã nhiều ngày không thấy đến.
Yêu Chi là bác sĩ tâm lí nổi tiếng trên thế giới….
Tâm lý có bị mắc bệnh hay không, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lần này Hành Chi Thiên mời hắn tới, hay là….
Đã phát hiện được điểm đáng ngờ của nàng, cảm thấy nàng đang giả bệnh, cho nên muốn Yêu Chi đến vạch trần nàng.
Quyển ký sự tuổi thơ có nói, Yêu Chi rất giỏi về thuật thôi miên,
Như vậy,
Lúc này hắn đến, là…. chỉ đơn thuần là phụ đạo tâm lý….
Hay, lại một lần nữa thôi miên nàng, làm cho nàng quên đi.
Cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay đặt trên vai của Hành Chi Nhược, ngón tay thon dài, móng tay chỉnh tề, được chăm sóc vô cùng tốt.
Cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay bất thình lình đặt trên vai của Hành Chi Nhược.
Trái tim của nàng thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
“Làm sao…. bị dọa thành như vậy.” Tay hắn chậm chạp nhích lên trên, chạm vào hai má nàng, nhẹ nhàng lướt qua đường cong ở quai hàm, Yêu Chi sáp đầu lại gần, ánh sáng phản chiếu trong đôi bích mâu, lăn tăn giống như mặt hồ gợn sóng, tựa như đang cười mà lại tựa như không phải, “Bất thình lình cả kinh cũng không phải là chuyện tốt.”
“Bằng không….” Yêu Chi khép lại mi mắt, hai hàng lông mi thật dài che khuất ánh sáng trong đôi mắt, miệng của hắn bất giác nở nụ cười, hắn nhích người lại gần một chút, ái muội dán vào bên tai Hành Chi Nhược nói, “Bằng không ngươi khác còn tưởng em thật sự bị bệnh.”
Hắn cười đến yêu dã, diễm lệ đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Hành Chi Nhược tâm lại càng cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
Hắn sớm nhìn ra…. nàng giả bệnh?
Màn thoát y vừa rồi…. là hắn thử nàng….
- -|| Chẳng lẽ một kẻ bị điên thật thì nên đần độn, đứng đực ra nhìn hắn thoát y xong, thay một bộ kimônô mới, sau đó giở trò lưu manh, vỗ tay kêu thoát lại lần nữa sao….
Nếu quả thực là phải vậy,
Còn không bằng điên thật cho rồi.
Nhìn hắn cười đến như vậy hữu hảo mà còn rất khêu gợi.
Hành Chi Nhược không tình nguyện môi giật giật, muốn biên ra lời nói sạo…. ánh mắt lại cực nhạy bén chăm chú nhìn theo Yêu Chi đưa ngón tay trỏ lên, mưu toan đặt lên môi nàng…. ngoan ngoãn…. nàng lập tức lấy hai tay che miệng.
Tiện nghi cho ai cũng được, nhưng không thể tiện nghi cho tên yêu nghiệt biến thái này.
Yêu Chi khẽ bật cười, nháy mắt một cái với nàng, ngẩng mặt lên thong thả bước đi, giẫm trên guốc gỗ lướt qua bên cạnh nàng, khí chấn cao quý.
Hôm nay hắn mặc một bộ kimônô thuần trắng pha trộn với màu xanh lá, mỗi một động tác đều toát lên vẻ tao nhã, lại cực quyến rũ, vài năm không gặp hắn có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, đối với hắn…. Hành Chi Nhược trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác bài xích.
Về hắn, nàng vẫn còn nhớ rõ…. tuy chỉ là chút ít trí nhớ vụn vặt, ngắt quãng nhưng vẫn có thể chắp vá lại thành một bức tranh, ví dụ tuy nàng đã quên hết chuyện của bốn năm qua, nhưng lại nhớ rõ trong bốn năm qua Yêu Chi ở tại tòa thành này.
Nàng biết, Yêu Chi giúp nàng trị bệnh.
Càng khiến cho người ta cười sặc sụa chính là, những dòng chữ Hành Chi Nhược lúc còn nhỏ đã miêu tả Yêu Chi, thêm nữa….
Quyển ký sự tuổi thơ, đã thuật lại rất rõ ràng, trình bày đủ loại khuyết điểm của Yêu Chi, ví dụ như guốc gỗ luôn phát ra thanh âm chói tai, miệng của yêu nghiệt thật sự không tốt, thích chuyện thị phi, lại khoái châm ngòi, gây rắc rối….
Tóm lại, từ những dòng nhật ký có thể suy ra được, Dã cục cưng sâu trong lòng bài xích Yêu Chi.
Bất quá, không thể phủ nhận,
Yêu Chi tuy rằng tính tình khiến cho người ta chán ghét, nhưng khuôn mặt của hắn lại làm cho người ta gặp một lần là không thể quên.
Rõ ràng là con lai, nhưng lại cứ khăng khăng thích mặc kimônô, tướng mạo cùng khí chất của hắn rất tương đồng với người thời xưa.
Hành Chi Nhược nhìn hắn bước đi trầm ổn, tư thế cùng dáng vẻ đều rất đẹp mắt, nhịn không được cười trộm, tên này cho dù không làm bác sĩ tâm lý, đi đóng phim hay làm ca sĩ, tiền đồ cũng sẽ rất sáng lạn nha.
“Còn không mau đi theo.” Yêu Chi đã đi được một quãng khá xa, hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hành Chi Nhược đang cười gian trá, hắn nghiêm túc nhìn nàng, trong đôi bích mâu hiện lên tia hài hước cùng kinh ngạc, còn có một loại cảm xúc phức tạp, hắn nhếch môi cười, “Em một chút cũng không gấp gáp.”
Gấp cái gì….
Đập phá, quăng ném đồ đạc.
Yêu Chi ngươi có thể làm gì ta, nhiều nhất là bị ngươi vạch trần giả bệnh, Hành Chi Thiên không thể ép buộc ta….
Nhiều nhất thì bị các ngươi bức điên, ngươi không phải đặc biệt vì trị bệnh cho ta mà đến sao.
Hành Chi Nhược vừa suy nghĩ, ngẩng mặt lên nhìn hắn, nở nụ cười càng lúc càng chói lọi, cười nhưng lại mang theo một chút gì đó…. làm cho người ta nhịn không được lo lắng, tim thắt lại.
“Cười so với khóc càng khó coi.” Yêu Chi xoay lưng về phía nàng, một câu nhận xét đơn giản, rất phù hợp với tình cách của hắn, sắc bén, chua ngoa không hề có giới hạn.
Trong phòng khách,
Người hầu đã sớm bày trí tốt, bức màn cửa cổ, xa hoa đã được kéo lên.
Yêu Chi thoải mái tựa người vào ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía, sau đó chính là nhìn nàng cười, nụ cười này…. ý tứ xâu xa nha, làm cho người ta nảy sinh rất nhiều xúc cảm….
Hành Chi Nhược trương ra bộ mặt lạnh lùng, đứng ở đại sảnh.
Nàng rất ít xuống lầu đúng vậy….
Tuy là thỉnh thoảng nàng có đập phá tan hoang căn phòng của mình…. nhưng đám người hầu dụng tâm cũng không cần phải công khai như vậy….
Chỉ thấy trong đại sảnh những vật có thể thuận tay chạm đến, di chuyển được đều được đổi thành những thứ không dễ phá không dễ vỡ, đặc biệt là khi Hành Chi Nhược nhìn đến nguyên bản pho tượng Ưng Đại Vệ đặt ở chính giữa phòng đã bị đổi thành tiểu Vệ bằng plastic, nàng không thể không toát mồ hôi….
— —||
“Được rồi, chúng ta nói ngắn gọn, lần này đến là chịu sự ủy thác của anh trai em, đặc biệt trị liệu cho em.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đặt biệt”…. Hai bàn tay đan vào nhau, chống dưới cằm, Yêu Chi cười đến quá mức yêu nghiệt, hắn nói, “Đến đây đi, để ta giúp em làm một cuộc kiểm tra toàn thân, cởi hết toàn bộ quần áo ra đi.”
Hả…..
A!!!!!!
Hành Chi Nhược vẻ mặt đều đen ngòm, nàng cố kiềm lại khóe miệng run rẩy, gằn từng tiếng nói, “Tôi lại không nhớ rõ anh là bác sĩ ngoại khoa.”
Yêu Chi cười xảo trá, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, “Những chuyện em không nhớ rõ chỉ sợ là còn….”
Sôi máu, ngươi là đồ gà mờ, ngu ngốc cộng thêm lưu manh….
Hành Chi Nhược cảnh giác nhìn hắn.
Ý cười tràn đầy trong đôi bích mâu của hắn, không giống có ác ý, nhìn thế này thì…. câu nói đùa lúc nãy rõ ràng là chọc tức người ta.
Chỉ có điều câu nói cuối cùng….
Hành Chi Nhược liếc hắn một cái, cúi đầu cân nhắc, rõ ràng trong thoại có thoại, làm cho người ta phải nghiền ngẫm.
“Bác sĩ Yêu muốn ở đại sảnh giúp tiểu thư trị liệu?” Trần thẩm quan sát Yêu Chi, vô cùng có trách nhiệm bưng lên một đĩa hoa quả thịt nguội cùng ít đồ uống.
Yêu Chi đảo mắt xem xét bốn phía, trong đại sảnh những người hầu cúi đầu làm việc, đều dựng thẳng lỗ tai lên, thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt về hướng này, đám người hầu tụ tập càng lúc càng nhiều, hắn cười, hừ nhẹ, “Thế nào? Nhiều người như vậy canh chừng, sợ ta cải tạo tiểu thư nhà các ngươi hay vẫn là sợ bị ta ăn mất?”
Thanh âm của Yêu Chi rất mềm nhẹ, đặc biệt từ “Ăn” phát âm đủ thấp, giống như rên rỉ.
Hành Chi Nhược cả kinh, toàn thân phát run, nàng ngẩng đầu lên, liền phát giác…. cả đám người hầu đều đã lặn mất tăm, một cái bóng cũng không thấy, — —|| đáy lòng không thể không bội phục công lực biến thái của hắn.
Đang lúc Hành Chi Nhược vẫn còn đang cảm thán, bàn tay của Yêu Chi đã chậm rãi bò lên thắt lưng của nàng, nàng nhất thời sửng sốt…. bàn tay của tên Yêu Nghiệt kia càng lúc càng làm càn, trắng trợn, cợt nhả áp sát vào lớp vải áo, cảm giác âm ấm thẩm thấu qua lớp vải, lan tỏa, muốn gạt ra cũng gạt không được, “Vết thương ở nơi này như thế nào rồi?”
Hành Chi Nhược cả kinh! Gạt bàn tay càn rỡ của hắn ra.
Thụt lùi về sau….
Hắn, hắn hắn hắn đang nói gì, hắn làm sao biết trên người nàng có vết thương.
Hắn, hắn hắn hắn đang nói gì, hắn làm sao biết được trên người nàng có vết thương.
Yêu Chi từng bước ép sát lại, khóe môi của hắn nhếch lên hài lòng nở nụ cười, đột nhiên bàn tay của hắn lướt qua đầu nàng chống ra phía sau, “kẹt” giống như tiếng cánh cửa bị đẩy ra, thân mình hắn ép sát lại, đẩy nàng lọt vào trong một gian phòng.
Âm thanh “kẽo kẹt” vang lên, cửa bị đóng lại.
Hành Chi Nhược bị ép dán người vào cánh cửa, Yêu Chi cười duỗi tay ra, cả thân mình dán sát vào nàng, sờ soạng ổ khóa, khóa cửa lại.
Căn phòng tối mờ, bức rèm cửa sổ màu tím tử la lan.
Nàng cứng người lại,
Phòng của cha mẹ….
Nàng có chút hoảng thần nhìn Yêu Chi, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, căn phòng của cha mẹ đối với nàng mà nói là một cơn ác mộng, kỳ thật nàng cũng không sợ Yêu Chi định làm gì nàng, hắn chẳng qua là chỉ là một người khách mà Hành Chi Thiên mời đến, chỉ có điều, vì sao người nào cũng thích mang nàng vào trong này.
Yêu Chi chỉ nhìn nàng không nói gì, khóe miệng hơi cong lên tựa như đang cười mà tựa như không phải.
Một kẻ không an phận, luôn vô cùng có khả năng làm chuyện không an phận.
Hành Chi Nhược cảm thấy khó nhẫn nhịn, cả người hơi co giật, xoay người chụp lấy tay cầm, muốn thoát khỏi đây.
Yêu Chi cười khẽ, xoa nhẹ vào bên hông nàng, cố ý lại như vô ý tăng thêm vài phần lực đạo, trọng lực của toàn thân đều dán trên người Hành Chi Nhược, giọng nói của hắn rất khẽ, “Chỗ này của em có vết thương….” Bàn tay của hắn chỉ bị ngăn cách bởi một lớp vải áo mỏng manh, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt nàng, hắn dừng lại một chút, cười khúc khích, thanh âm êm ái đến mức giống như tình nhân đang tán tỉnh nhau, “Ta đoán…. không chỉ sưng đỏ mà còn có một vết bần tím lớn bằng ngón tay út, đêm qua mười hai giờ quá ba phút, em nhất định đang chui ở trong ổ chăn tự mình thoa thuốc, đừng nói tới Hành Chi Thiên…. ngay cả ta nhìn thấy cũng đau lòng.”
Ngón tay cái của hắn ấn vào ngay đúng vị trí của vết thương, Hành Chi Nhược mím môi, sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng lại mê màng nhìn hắn.
“Vẻ mặt này so với trong tưởng tượng của ta còn điềm đạm đáng yêu.” Yêu Chi cười bỏ tay ra, vén ống tay áo để lộ ra khủy tay trơn mượt, trắng nõn, hắn giật giật đuôi tóc, từ tốn nói, “Em rất ngạc nhiên vì sao ta có thể biết rõ?”
Động tác của hắn ung dung thong thả, một mùi hương thanh lịch tao nhã phảng phất theo ống tay áo của hắn bay ra, dường như có tác dụng an thần, Hành Chi Nhược chỉ đứng ngây ra nhìn hắn, quên mất chuyện giục hỏi.
Hắn kéo ra ở giữa búi tóc lấy ra một vật, bàn tay nắm lại, duỗi về phía nàng, những ngón tay thon dài xinh đẹp, một vật màu đen lặng lẽ nhét vào trong tay nàng.
Hành Chi Nhược nâng tay lên, tỉ mỉ quan sát…. đó là một máy camera loại nhỏ….
Suy nghĩ suy nghĩ…. cái này thật tinh xảo, nhỏ nhắn, nhét ở trong tóc cũng không bị ai nhìn thấy.
“Biết gì không….” Yêu Chi cố ý kéo dài giọng, cúi đầu miệng kề sát vào bên tai nàng nói, “Mỗi chỗ trong tòa thành này từ đại sảnh, hành lang, phòng ngủ, phòng tắm tất cả những chỗ em có thể nán lại đều được lắp đặt thứ này.”
Hành Chi Nhược mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn.
“Ca ca em thực quan tâm em, thật lâu thật lâu về trước hắn đã cho lắp đặt những thứ này, nhất cử nhất động của em cả ban ngày lẫn ban đêm hắn đều muốn xem đi xem lại rất nhiều lần, mà không khéo bốn năm trước lúc ta rời đi, thật không cẩn thận có động tay động chân một chút vào những thiết bị theo dõi đó….” Hắn cười đến phá lệ thuần khiết, “Ngay lúc ca ca em bật màn hình lên, ta thật vinh hạnh trở thành người thứ hai được xem trực tiếp hiện trường.” (Cesia: o_O, hai tên này đều biến thái ngang nhau)
Hành Chi Nhược bưng hai tay lên che miệng, kinh hoàng, trái tim điên cuồng kích động, đầu óc mờ mịt, trong lòng sau khi ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của kẻ đang đứng trước mặt, nàng mới đột nhiên nhớ ra….
Khó trách, khó trách đêm qua lúc tắm rửa, không cẩn thận đạp vào một vũng sữa tắm, trượt chân ngã, thắt lưng đập mạnh xuống đất tạo thành vết thương…. rất ghê người, nàng cũng không nói cho ai biết, ban đêm chỉ lén lút trốn trong chăn thoa thuốc, mà cái tên Yêu Chi này cư nhiên mặt không đỏ tim không loạn còn dám nói cái gì vết thương xanh tím, dài ngắn bao nhiêu….
Như vậy buổi tối hôm qua cởi hết đồ để thoa thuốc, Hành Chi Thiên cũng nhìn thấy?!
Quả thật là….
Lão nương của ba ngươi (Tên gọi tắt: con bà nó)
Yêu Chi cố nén cười, quan sát ánh mắt đang cố nhẫn nhịn lẫn lộn với những cảm xúc phức tạp của nàng…. tầm mắt chiếu thẳng vào bên hông nàng….
Hắn chống một tay, cúi người áp nàng trên cửa, yêu nghiêt cười đến mê hoặc chúng sinh, bàn tay khum lấy cằm nàng, hơi nâng lên một chút, học theo tình tiết trong phim cổ đại công tử bột đùa giỡn tiểu nương tử, trườn mặt lại gần.
Trong mắt mang theo bỡn cợt lại dị thường nghiêm túc nói, “Mấy năm qua, tất cả mọi chuyện của em ta đều rõ như lòng bàn tay. Thậm chí….”
Hắn cố tạm dừng một chút, chạm vào một bên mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta cư nhiên chỉ cần nhìn thấy em liền có phản ứng….”
Hắn nói phản ứng,
Nàng hiểu rõ.
Thân áo kimônô tuy vừa rộng vừa dài, nhưng lớp vải không dày, thứ ở bên dưới thắt lưng đang thúc vào người nàng, cứng ngắt lại nóng rực, quả thật làm người ta không thể phớt lờ…. Tóm lại — —||...
…. Ngươi là đồ lưu manh chết bầm.
Hành Chi Nhược giãy giụa muốn đẩy hắn ra, Yêu Chi cự tuyệt, cầm lấy bàn tay của nàng.
“Chi Nhược, em sẽ cầm tới sự giúp đỡ của ta.”
“Nếu trong tòa thành này đều có gắn camera, vậy chuyện anh và tôi thông đồng.” Hành Chi Nhược cười tủm tỉm, cường điệu nghiến chặt hai chữ “Thông đồng”, “Anh khẳng định anh trai của tôi sẽ không nhìn thấy.”
“Em vẫn thông minh như trước kia,” Yêu Chi tươi cười tán đồng, thái độ hòa khí, nhưng vẻ tươi cười trên mặt của tên yêu nghiệt này lại làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy rét lạnh, “Đúng vậy, những nơi em đi qua đều có gắn camera, ngoại trừ gian phòng này…. Nó không phải vẫn là Căn Phòng Bí Mật sao, nơi này cất giữ rất nhiều những hồi ức ngọt ngào giữa em cùng với anh trai em….”
Hồi ức ngọt ngào?
Là ác mộng vô tận thì đúng hơn.
Hành Chi lập tức thu hồi nụ cười.
Nói vậy, lần đó cùng với Bạch Lạc Hề trong phòng tìm được băng ghi hình cùng với bức thư được giấu ở mặt sau bức tranh…. Hành Chi Thiên không hề biết.
Nhưng, như vậy nói đến….
Nàng tựa như vừa nghĩ ra điều gì, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Cô bé đáng thương, đúng như em đang nghĩ, hết thảy mọi chuyện của em đều bị ca ca em nắm trong lòng bàn tay….” Yêu Chi nhìn nàng, vẻ mặt có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, học theo câu nói của người nào đó, “Một gian phòng, một phòng bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh….”
Hắn che miệng cười, làm bộ ho khan một tiếng, đôi bích mâu lóe lên thứ ánh sáng câu hồn người, trong nháy mắt lại cười đến ôn nhu, “Em muốn chuyển ra ngoài sống cùng với Bạch Lạc Hề sao? Nếu em không muốn cho Bạch Lạc Hề táng gia bại sản chỉ còn lại hai bàn tay trắng, vậy tốt nhất không cần đi làm chuyện ngu ngốc đó.”
“Em có biết là….” Yêu Chi nâng tay lên, vuốt nhẹ tóc của Hành Chi Nhược, “Hành Chi Thiên chịu không nổi kích thích.”
Hành Chi Nhược trầm mặc.
Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc bị rất nhiều người vây quanh xem, mọi bí mật đều bị vạch trần.
Thật sự là hoang đường đến nực cười….
Nàng cau mày, nhìn trừng trừng vào Yêu Chi, “Vì sao muốn nói cho tôi biết chuyện này?”
Âm thanh thanh thúy của tiếng cười bật ra, êm ái đến phát run, Yêu Chi đút tay vào ống tay áo, đứng thẳng người, đôi bích mâu hấp thụ ánh sáng lunh linh đủ màu sắc, tâm tình của hắn có vẻ như vô cùng tốt, “Cuộc sống rất vô vị, ta chỉ muốn làm cho cuộc sống của mình càng thêm muôn màu muôn vẻ thôi.”
— —||
Cái tên này….
“Yêu Chi,” Hành Chi Nhược cúi đầu, buông rũ mi mắt, cong lại một ngón tay, ngoắc ngoắc, ý bảo hắn tới gần, thấp giọng nói, “Anh so với chúng tôi bệnh càng nặng.”
Hắn gật đầu, đôi mắt mang theo ý cười, “Nói một bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới tâm lý có bệnh là không quá lễ phép đâu.”
A….
Ta có nói hắn là tâm lý có bệnh sao…. tên này cũng rất tự mình hiểu mình đi.
Bất quá nói đi nói lại, thường thường bác sĩ tâm lý nào mà tâm lý không được khỏe mạnh, chỉ sợ là biến thái trong biến thái.
“Không thể ở trong gian phòng này lâu quá, ra ngoài thôi.” Yêu Chi sửa sang lại y bào, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài, nhẹ giọng nói một câu, “Hảo hảo phối hợp.”
Trên bệ cửa sổ đặt một bình hoa bách hợp, rất tươi, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại vài giọt sương, một tờ giấy màu đen được đặt bên trong nhìn vô cùng bắt mắt.
Chỉ có một câu đơn giản: Chi Nhược, anh đến công ty, ngoan.
Mở cửa sổ ra,
Gió bên ngoài rất lớn, Hành Chi Nhược nhếch miệng, vung tay, tờ giấy màu đen theo gió bay đi, xoay tít giữa không trung trong chốn phồn hoa thành thị náo nhiệt.
Phủi phủi tay,
Hành Chi Nhược lại bắt đầu lập lại chu kỳ hằng ngày, đập, phá, ném…. Nửa chừng lại tạm nghỉ một chút, uống một ngụm trà sữa, vô nghĩa chán đến chết, lại một lần nữa xăn tay áo lên, tiến hành một vòng càn quét cùng phá hoại mới.
Vài phút sau, người hầu rốt cuộc đã đến.
Các nàng cúi đầu, rất quy củ thu lượm những mảnh vỡ thủy tinh của bình hoa, dọn sạch tấm thảm sũng nước, hết thảy mọi việc đều ngăn nắp có trật tự, ung dung thong thả, có vẻ rất quen thuộc.
Hành Chi Nhược đứng bên cạnh giường, rất vừa lòng nhìn cả căn phòng ngủ bị phá nát, cùng với người hầu đang im lặng quét dọn, sau đó mới chậm chạp mang dép vào đi đến phòng ăn.
Mấy ngày nay, bọn người hầu đều nghị luận,
Nói hiện tại bệnh tình của tiểu thư đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ buổi sáng vẫn thường đập phá đồ đạc như thường lệ thì những lúc khác so với người thường cũng không có gì khác biệt, biết đi đến phòng ăn để ăn cơm…. còn rất đúng giờ, một giây cũng không trễ.
Chỉ cần không nhìn thấy thiếu gia,
Tiểu thư cũng sẽ không sinh bệnh.
Trên bàn ăn bữa sáng rất phong phú, một ly sữa đã cạn, trên đĩa còn lưu lại vài mảnh bánh vụn. Xem ra Hành Chi Thiên vừa mới rời đi không bao lâu….
Ngáp một cái, Hành Chi Nhược lười biếng cầm lấy một cái dầu cháo quẩy, chậm rãi ăn, một tay dính đầy dầu mỡ.
Tiếng động bỗng dưng từ đâu vọng tới vọng tới, loáng thoáng, chợt xa chợt gần lại dị thường quen thuộc.
Hành Chi Nhược chấn động, cả người cứng lại, động tác rót sữa có chút kịch liệt, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn, cả đại sảnh trống rỗng đến một bóng người cũng không có, nhưng tiếng động vẫn còn vọng bên tai….
- -||
Hình như là từ trong phòng khách truyền đến.
Hành Chi Nhược vứt bỏ thức ăn đang cầm trên tay, tay cũng không thèm lau, nhón chân rón rén đi đến trước cửa phòng khách, chồm người dán đầu vào cánh cửa….
Thanh âm càng lúc càng trở nên rõ ràng,
Nghe giống như tiếng guốc gỗ đạp trên đất, thanh thúy, rất có tiết tấu.
Guốc gỗ?!
Chẳng lẽ là….
Nàng do dự một chút, dồn cả trọng lượng toàn thân vào cánh cửa đang khép hờ, phịch một tiếng, cửa bị nàng tông vào mở toang ra.
Một bức tranh chữ mộc mạc treo ở vách tường, trên bức tranh viết một chữ “Nhẫn” theo lối cuồng thảo.
Một bộ trà cụ bằng gỗ tử đàn đặt trên bàn, vẫn còn bốc khói….
“Ô, ta còn nghĩ là ai mà gấp gáp như vậy.” Cánh cửa tủ mở ra che lại đại bộ phận cơ thể, một đôi chân trắng nõn bóng loáng, mang guốc gỗ, sợi dây lưng màu ngọc bích viền bạc rủ xuống mắt cá chân, nửa còn lại bị guốc gỗ giẫm trên đất.
Hắn là….
“Yêu Chi?!”
Hành Chi Nhược cuống quýt bò dậy.
Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu vẻ mặt của Hành Chi Nhược, kinh ngạc vạn phần, nàng căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, tìm cơ hội định chuồn ra ngoài.
Hình ảnh trong gương lóe sáng, ngón tay thon dài đang vịn vào cánh cửa tủ khẽ cử động, cánh cửa tủ khép lại một chút lộ ra rõ ràng thân ảnh của một người, chiếc cổ tuyệt đẹp, mái tóc đen dài được buột hờ rũ xuống một bên vai, chiếc áo kimônô Nhật Bản hờ hững khoác trên người của hắn, một bàn tay đang đút vào ống tay áo, y bào hoa lệ mềm mại, khiêu gợi tách ra đến thắt lưng. (Cesia: nuốt nuốt nước miếng!!!!!!!!)
Nhìn thế nào cũng…..
Tại sao y bào tuy là bị cải tiến, nhưng hắn mặc vào nhìn thế nào cũng thấy toát lên vẻ khêu gợi, động lòng người, a shit, nhổ ra một ngụm, Hành Chi Nhược dùng tay áo hung hăng lau miệng.
Một trận cười khẽ, thanh âm chậm rãi bật ra từ miệng hắn, “Vài năm không gặp, đã nóng ruột như vậy sao?”
A….
Xấu hổ, Hành Chi Nhược thụt lùi về sau, lưng đụng vào ván cửa, cơ hồ tính bỏ chạy.
Hắn thong thả bước tới, đôi bích mâu quan sát nàng, khuôn mặt mị hoặc đến tận xương, “Không nán lại để thấy ta sao? Nhưng ta thì lại rất nhớ em…. Chi Nhược.”
Yêu Chi nheo mắt liếc nhìn kẻ mang một bộ nửa cười nửa mếu, nằm úp ngay cánh cửa, đi cũng không dám mà lưu lại cũng không hề muốn Hành Chi Nhược, hắn câu miệng cười, càng lúc càng có vẻ thích thú, vẻ mặt rõ ràng không có ý tốt, hắn vịn tay vào cửa tủ tự nói với mình, “Như vậy đi, gặp lại cũng không có mang theo lễ vật gì, ta chịu thiệt một chút…. cho em nhìn cho đã mắt.”
Vừa nói xong, cửa tủ phịch một cái đóng lại.
Áo kimônô trên người hắn cũng theo đó rơi xuống, nằm thành một đống ở trên guốc gỗ….
Cặp chân thon dài, cực kỳ xinh đẹp…. hướng lên trên một chút….
Hành Chi Nhược mặt đỏ bừng, gần như là tông cửa xông ra.
Người nào đó ở trong phòng còn tự than thở với chính mình, “Chỉ là đổi quần áo thôi mà, như thế nào đã bị dọa chạy mất…. thực đáng tiếc….”
Mồ hôi lạnh, thói đời biến hóa quả nhiên là đại bất đồng.
Mỹ nam đồ không thành, người xem không tiếc thì thôi, ngược lại người bị xem lại mang một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Đợi chút….
Yêu Chi như thế nào lại bị mời tới.
Chẳng lẽ là đặc biệt đến để trị liệu cho nàng?!
Hành Chi Nhược sửng sốt, ngồi trên mặt đất, ở trong đầu bất giác hiện lên một ý nghĩ làm nàng sợ tới mức cả người nhũn ra.
Bệnh của nàng là do bác sĩ riêng chẩn đoán, nhưng vị bác sĩ trung niên kia đã nhiều ngày không thấy đến.
Yêu Chi là bác sĩ tâm lí nổi tiếng trên thế giới….
Tâm lý có bị mắc bệnh hay không, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lần này Hành Chi Thiên mời hắn tới, hay là….
Đã phát hiện được điểm đáng ngờ của nàng, cảm thấy nàng đang giả bệnh, cho nên muốn Yêu Chi đến vạch trần nàng.
Quyển ký sự tuổi thơ có nói, Yêu Chi rất giỏi về thuật thôi miên,
Như vậy,
Lúc này hắn đến, là…. chỉ đơn thuần là phụ đạo tâm lý….
Hay, lại một lần nữa thôi miên nàng, làm cho nàng quên đi.
Cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay đặt trên vai của Hành Chi Nhược, ngón tay thon dài, móng tay chỉnh tề, được chăm sóc vô cùng tốt.
Cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay bất thình lình đặt trên vai của Hành Chi Nhược.
Trái tim của nàng thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
“Làm sao…. bị dọa thành như vậy.” Tay hắn chậm chạp nhích lên trên, chạm vào hai má nàng, nhẹ nhàng lướt qua đường cong ở quai hàm, Yêu Chi sáp đầu lại gần, ánh sáng phản chiếu trong đôi bích mâu, lăn tăn giống như mặt hồ gợn sóng, tựa như đang cười mà lại tựa như không phải, “Bất thình lình cả kinh cũng không phải là chuyện tốt.”
“Bằng không….” Yêu Chi khép lại mi mắt, hai hàng lông mi thật dài che khuất ánh sáng trong đôi mắt, miệng của hắn bất giác nở nụ cười, hắn nhích người lại gần một chút, ái muội dán vào bên tai Hành Chi Nhược nói, “Bằng không ngươi khác còn tưởng em thật sự bị bệnh.”
Hắn cười đến yêu dã, diễm lệ đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Hành Chi Nhược tâm lại càng cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
Hắn sớm nhìn ra…. nàng giả bệnh?
Màn thoát y vừa rồi…. là hắn thử nàng….
- -|| Chẳng lẽ một kẻ bị điên thật thì nên đần độn, đứng đực ra nhìn hắn thoát y xong, thay một bộ kimônô mới, sau đó giở trò lưu manh, vỗ tay kêu thoát lại lần nữa sao….
Nếu quả thực là phải vậy,
Còn không bằng điên thật cho rồi.
Nhìn hắn cười đến như vậy hữu hảo mà còn rất khêu gợi.
Hành Chi Nhược không tình nguyện môi giật giật, muốn biên ra lời nói sạo…. ánh mắt lại cực nhạy bén chăm chú nhìn theo Yêu Chi đưa ngón tay trỏ lên, mưu toan đặt lên môi nàng…. ngoan ngoãn…. nàng lập tức lấy hai tay che miệng.
Tiện nghi cho ai cũng được, nhưng không thể tiện nghi cho tên yêu nghiệt biến thái này.
Yêu Chi khẽ bật cười, nháy mắt một cái với nàng, ngẩng mặt lên thong thả bước đi, giẫm trên guốc gỗ lướt qua bên cạnh nàng, khí chấn cao quý.
Hôm nay hắn mặc một bộ kimônô thuần trắng pha trộn với màu xanh lá, mỗi một động tác đều toát lên vẻ tao nhã, lại cực quyến rũ, vài năm không gặp hắn có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, đối với hắn…. Hành Chi Nhược trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác bài xích.
Về hắn, nàng vẫn còn nhớ rõ…. tuy chỉ là chút ít trí nhớ vụn vặt, ngắt quãng nhưng vẫn có thể chắp vá lại thành một bức tranh, ví dụ tuy nàng đã quên hết chuyện của bốn năm qua, nhưng lại nhớ rõ trong bốn năm qua Yêu Chi ở tại tòa thành này.
Nàng biết, Yêu Chi giúp nàng trị bệnh.
Càng khiến cho người ta cười sặc sụa chính là, những dòng chữ Hành Chi Nhược lúc còn nhỏ đã miêu tả Yêu Chi, thêm nữa….
Quyển ký sự tuổi thơ, đã thuật lại rất rõ ràng, trình bày đủ loại khuyết điểm của Yêu Chi, ví dụ như guốc gỗ luôn phát ra thanh âm chói tai, miệng của yêu nghiệt thật sự không tốt, thích chuyện thị phi, lại khoái châm ngòi, gây rắc rối….
Tóm lại, từ những dòng nhật ký có thể suy ra được, Dã cục cưng sâu trong lòng bài xích Yêu Chi.
Bất quá, không thể phủ nhận,
Yêu Chi tuy rằng tính tình khiến cho người ta chán ghét, nhưng khuôn mặt của hắn lại làm cho người ta gặp một lần là không thể quên.
Rõ ràng là con lai, nhưng lại cứ khăng khăng thích mặc kimônô, tướng mạo cùng khí chất của hắn rất tương đồng với người thời xưa.
Hành Chi Nhược nhìn hắn bước đi trầm ổn, tư thế cùng dáng vẻ đều rất đẹp mắt, nhịn không được cười trộm, tên này cho dù không làm bác sĩ tâm lý, đi đóng phim hay làm ca sĩ, tiền đồ cũng sẽ rất sáng lạn nha.
“Còn không mau đi theo.” Yêu Chi đã đi được một quãng khá xa, hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hành Chi Nhược đang cười gian trá, hắn nghiêm túc nhìn nàng, trong đôi bích mâu hiện lên tia hài hước cùng kinh ngạc, còn có một loại cảm xúc phức tạp, hắn nhếch môi cười, “Em một chút cũng không gấp gáp.”
Gấp cái gì….
Đập phá, quăng ném đồ đạc.
Yêu Chi ngươi có thể làm gì ta, nhiều nhất là bị ngươi vạch trần giả bệnh, Hành Chi Thiên không thể ép buộc ta….
Nhiều nhất thì bị các ngươi bức điên, ngươi không phải đặc biệt vì trị bệnh cho ta mà đến sao.
Hành Chi Nhược vừa suy nghĩ, ngẩng mặt lên nhìn hắn, nở nụ cười càng lúc càng chói lọi, cười nhưng lại mang theo một chút gì đó…. làm cho người ta nhịn không được lo lắng, tim thắt lại.
“Cười so với khóc càng khó coi.” Yêu Chi xoay lưng về phía nàng, một câu nhận xét đơn giản, rất phù hợp với tình cách của hắn, sắc bén, chua ngoa không hề có giới hạn.
Trong phòng khách,
Người hầu đã sớm bày trí tốt, bức màn cửa cổ, xa hoa đã được kéo lên.
Yêu Chi thoải mái tựa người vào ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía, sau đó chính là nhìn nàng cười, nụ cười này…. ý tứ xâu xa nha, làm cho người ta nảy sinh rất nhiều xúc cảm….
Hành Chi Nhược trương ra bộ mặt lạnh lùng, đứng ở đại sảnh.
Nàng rất ít xuống lầu đúng vậy….
Tuy là thỉnh thoảng nàng có đập phá tan hoang căn phòng của mình…. nhưng đám người hầu dụng tâm cũng không cần phải công khai như vậy….
Chỉ thấy trong đại sảnh những vật có thể thuận tay chạm đến, di chuyển được đều được đổi thành những thứ không dễ phá không dễ vỡ, đặc biệt là khi Hành Chi Nhược nhìn đến nguyên bản pho tượng Ưng Đại Vệ đặt ở chính giữa phòng đã bị đổi thành tiểu Vệ bằng plastic, nàng không thể không toát mồ hôi….
— —||
“Được rồi, chúng ta nói ngắn gọn, lần này đến là chịu sự ủy thác của anh trai em, đặc biệt trị liệu cho em.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đặt biệt”…. Hai bàn tay đan vào nhau, chống dưới cằm, Yêu Chi cười đến quá mức yêu nghiệt, hắn nói, “Đến đây đi, để ta giúp em làm một cuộc kiểm tra toàn thân, cởi hết toàn bộ quần áo ra đi.”
Hả…..
A!!!!!!
Hành Chi Nhược vẻ mặt đều đen ngòm, nàng cố kiềm lại khóe miệng run rẩy, gằn từng tiếng nói, “Tôi lại không nhớ rõ anh là bác sĩ ngoại khoa.”
Yêu Chi cười xảo trá, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, “Những chuyện em không nhớ rõ chỉ sợ là còn….”
Sôi máu, ngươi là đồ gà mờ, ngu ngốc cộng thêm lưu manh….
Hành Chi Nhược cảnh giác nhìn hắn.
Ý cười tràn đầy trong đôi bích mâu của hắn, không giống có ác ý, nhìn thế này thì…. câu nói đùa lúc nãy rõ ràng là chọc tức người ta.
Chỉ có điều câu nói cuối cùng….
Hành Chi Nhược liếc hắn một cái, cúi đầu cân nhắc, rõ ràng trong thoại có thoại, làm cho người ta phải nghiền ngẫm.
“Bác sĩ Yêu muốn ở đại sảnh giúp tiểu thư trị liệu?” Trần thẩm quan sát Yêu Chi, vô cùng có trách nhiệm bưng lên một đĩa hoa quả thịt nguội cùng ít đồ uống.
Yêu Chi đảo mắt xem xét bốn phía, trong đại sảnh những người hầu cúi đầu làm việc, đều dựng thẳng lỗ tai lên, thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt về hướng này, đám người hầu tụ tập càng lúc càng nhiều, hắn cười, hừ nhẹ, “Thế nào? Nhiều người như vậy canh chừng, sợ ta cải tạo tiểu thư nhà các ngươi hay vẫn là sợ bị ta ăn mất?”
Thanh âm của Yêu Chi rất mềm nhẹ, đặc biệt từ “Ăn” phát âm đủ thấp, giống như rên rỉ.
Hành Chi Nhược cả kinh, toàn thân phát run, nàng ngẩng đầu lên, liền phát giác…. cả đám người hầu đều đã lặn mất tăm, một cái bóng cũng không thấy, — —|| đáy lòng không thể không bội phục công lực biến thái của hắn.
Đang lúc Hành Chi Nhược vẫn còn đang cảm thán, bàn tay của Yêu Chi đã chậm rãi bò lên thắt lưng của nàng, nàng nhất thời sửng sốt…. bàn tay của tên Yêu Nghiệt kia càng lúc càng làm càn, trắng trợn, cợt nhả áp sát vào lớp vải áo, cảm giác âm ấm thẩm thấu qua lớp vải, lan tỏa, muốn gạt ra cũng gạt không được, “Vết thương ở nơi này như thế nào rồi?”
Hành Chi Nhược cả kinh! Gạt bàn tay càn rỡ của hắn ra.
Thụt lùi về sau….
Hắn, hắn hắn hắn đang nói gì, hắn làm sao biết trên người nàng có vết thương.
Hắn, hắn hắn hắn đang nói gì, hắn làm sao biết được trên người nàng có vết thương.
Yêu Chi từng bước ép sát lại, khóe môi của hắn nhếch lên hài lòng nở nụ cười, đột nhiên bàn tay của hắn lướt qua đầu nàng chống ra phía sau, “kẹt” giống như tiếng cánh cửa bị đẩy ra, thân mình hắn ép sát lại, đẩy nàng lọt vào trong một gian phòng.
Âm thanh “kẽo kẹt” vang lên, cửa bị đóng lại.
Hành Chi Nhược bị ép dán người vào cánh cửa, Yêu Chi cười duỗi tay ra, cả thân mình dán sát vào nàng, sờ soạng ổ khóa, khóa cửa lại.
Căn phòng tối mờ, bức rèm cửa sổ màu tím tử la lan.
Nàng cứng người lại,
Phòng của cha mẹ….
Nàng có chút hoảng thần nhìn Yêu Chi, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, căn phòng của cha mẹ đối với nàng mà nói là một cơn ác mộng, kỳ thật nàng cũng không sợ Yêu Chi định làm gì nàng, hắn chẳng qua là chỉ là một người khách mà Hành Chi Thiên mời đến, chỉ có điều, vì sao người nào cũng thích mang nàng vào trong này.
Yêu Chi chỉ nhìn nàng không nói gì, khóe miệng hơi cong lên tựa như đang cười mà tựa như không phải.
Một kẻ không an phận, luôn vô cùng có khả năng làm chuyện không an phận.
Hành Chi Nhược cảm thấy khó nhẫn nhịn, cả người hơi co giật, xoay người chụp lấy tay cầm, muốn thoát khỏi đây.
Yêu Chi cười khẽ, xoa nhẹ vào bên hông nàng, cố ý lại như vô ý tăng thêm vài phần lực đạo, trọng lực của toàn thân đều dán trên người Hành Chi Nhược, giọng nói của hắn rất khẽ, “Chỗ này của em có vết thương….” Bàn tay của hắn chỉ bị ngăn cách bởi một lớp vải áo mỏng manh, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt nàng, hắn dừng lại một chút, cười khúc khích, thanh âm êm ái đến mức giống như tình nhân đang tán tỉnh nhau, “Ta đoán…. không chỉ sưng đỏ mà còn có một vết bần tím lớn bằng ngón tay út, đêm qua mười hai giờ quá ba phút, em nhất định đang chui ở trong ổ chăn tự mình thoa thuốc, đừng nói tới Hành Chi Thiên…. ngay cả ta nhìn thấy cũng đau lòng.”
Ngón tay cái của hắn ấn vào ngay đúng vị trí của vết thương, Hành Chi Nhược mím môi, sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng lại mê màng nhìn hắn.
“Vẻ mặt này so với trong tưởng tượng của ta còn điềm đạm đáng yêu.” Yêu Chi cười bỏ tay ra, vén ống tay áo để lộ ra khủy tay trơn mượt, trắng nõn, hắn giật giật đuôi tóc, từ tốn nói, “Em rất ngạc nhiên vì sao ta có thể biết rõ?”
Động tác của hắn ung dung thong thả, một mùi hương thanh lịch tao nhã phảng phất theo ống tay áo của hắn bay ra, dường như có tác dụng an thần, Hành Chi Nhược chỉ đứng ngây ra nhìn hắn, quên mất chuyện giục hỏi.
Hắn kéo ra ở giữa búi tóc lấy ra một vật, bàn tay nắm lại, duỗi về phía nàng, những ngón tay thon dài xinh đẹp, một vật màu đen lặng lẽ nhét vào trong tay nàng.
Hành Chi Nhược nâng tay lên, tỉ mỉ quan sát…. đó là một máy camera loại nhỏ….
Suy nghĩ suy nghĩ…. cái này thật tinh xảo, nhỏ nhắn, nhét ở trong tóc cũng không bị ai nhìn thấy.
“Biết gì không….” Yêu Chi cố ý kéo dài giọng, cúi đầu miệng kề sát vào bên tai nàng nói, “Mỗi chỗ trong tòa thành này từ đại sảnh, hành lang, phòng ngủ, phòng tắm tất cả những chỗ em có thể nán lại đều được lắp đặt thứ này.”
Hành Chi Nhược mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn.
“Ca ca em thực quan tâm em, thật lâu thật lâu về trước hắn đã cho lắp đặt những thứ này, nhất cử nhất động của em cả ban ngày lẫn ban đêm hắn đều muốn xem đi xem lại rất nhiều lần, mà không khéo bốn năm trước lúc ta rời đi, thật không cẩn thận có động tay động chân một chút vào những thiết bị theo dõi đó….” Hắn cười đến phá lệ thuần khiết, “Ngay lúc ca ca em bật màn hình lên, ta thật vinh hạnh trở thành người thứ hai được xem trực tiếp hiện trường.” (Cesia: o_O, hai tên này đều biến thái ngang nhau)
Hành Chi Nhược bưng hai tay lên che miệng, kinh hoàng, trái tim điên cuồng kích động, đầu óc mờ mịt, trong lòng sau khi ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của kẻ đang đứng trước mặt, nàng mới đột nhiên nhớ ra….
Khó trách, khó trách đêm qua lúc tắm rửa, không cẩn thận đạp vào một vũng sữa tắm, trượt chân ngã, thắt lưng đập mạnh xuống đất tạo thành vết thương…. rất ghê người, nàng cũng không nói cho ai biết, ban đêm chỉ lén lút trốn trong chăn thoa thuốc, mà cái tên Yêu Chi này cư nhiên mặt không đỏ tim không loạn còn dám nói cái gì vết thương xanh tím, dài ngắn bao nhiêu….
Như vậy buổi tối hôm qua cởi hết đồ để thoa thuốc, Hành Chi Thiên cũng nhìn thấy?!
Quả thật là….
Lão nương của ba ngươi (Tên gọi tắt: con bà nó)
Yêu Chi cố nén cười, quan sát ánh mắt đang cố nhẫn nhịn lẫn lộn với những cảm xúc phức tạp của nàng…. tầm mắt chiếu thẳng vào bên hông nàng….
Hắn chống một tay, cúi người áp nàng trên cửa, yêu nghiêt cười đến mê hoặc chúng sinh, bàn tay khum lấy cằm nàng, hơi nâng lên một chút, học theo tình tiết trong phim cổ đại công tử bột đùa giỡn tiểu nương tử, trườn mặt lại gần.
Trong mắt mang theo bỡn cợt lại dị thường nghiêm túc nói, “Mấy năm qua, tất cả mọi chuyện của em ta đều rõ như lòng bàn tay. Thậm chí….”
Hắn cố tạm dừng một chút, chạm vào một bên mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta cư nhiên chỉ cần nhìn thấy em liền có phản ứng….”
Hắn nói phản ứng,
Nàng hiểu rõ.
Thân áo kimônô tuy vừa rộng vừa dài, nhưng lớp vải không dày, thứ ở bên dưới thắt lưng đang thúc vào người nàng, cứng ngắt lại nóng rực, quả thật làm người ta không thể phớt lờ…. Tóm lại — —||...
…. Ngươi là đồ lưu manh chết bầm.
Hành Chi Nhược giãy giụa muốn đẩy hắn ra, Yêu Chi cự tuyệt, cầm lấy bàn tay của nàng.
“Chi Nhược, em sẽ cầm tới sự giúp đỡ của ta.”
“Nếu trong tòa thành này đều có gắn camera, vậy chuyện anh và tôi thông đồng.” Hành Chi Nhược cười tủm tỉm, cường điệu nghiến chặt hai chữ “Thông đồng”, “Anh khẳng định anh trai của tôi sẽ không nhìn thấy.”
“Em vẫn thông minh như trước kia,” Yêu Chi tươi cười tán đồng, thái độ hòa khí, nhưng vẻ tươi cười trên mặt của tên yêu nghiệt này lại làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy rét lạnh, “Đúng vậy, những nơi em đi qua đều có gắn camera, ngoại trừ gian phòng này…. Nó không phải vẫn là Căn Phòng Bí Mật sao, nơi này cất giữ rất nhiều những hồi ức ngọt ngào giữa em cùng với anh trai em….”
Hồi ức ngọt ngào?
Là ác mộng vô tận thì đúng hơn.
Hành Chi lập tức thu hồi nụ cười.
Nói vậy, lần đó cùng với Bạch Lạc Hề trong phòng tìm được băng ghi hình cùng với bức thư được giấu ở mặt sau bức tranh…. Hành Chi Thiên không hề biết.
Nhưng, như vậy nói đến….
Nàng tựa như vừa nghĩ ra điều gì, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Cô bé đáng thương, đúng như em đang nghĩ, hết thảy mọi chuyện của em đều bị ca ca em nắm trong lòng bàn tay….” Yêu Chi nhìn nàng, vẻ mặt có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, học theo câu nói của người nào đó, “Một gian phòng, một phòng bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh….”
Hắn che miệng cười, làm bộ ho khan một tiếng, đôi bích mâu lóe lên thứ ánh sáng câu hồn người, trong nháy mắt lại cười đến ôn nhu, “Em muốn chuyển ra ngoài sống cùng với Bạch Lạc Hề sao? Nếu em không muốn cho Bạch Lạc Hề táng gia bại sản chỉ còn lại hai bàn tay trắng, vậy tốt nhất không cần đi làm chuyện ngu ngốc đó.”
“Em có biết là….” Yêu Chi nâng tay lên, vuốt nhẹ tóc của Hành Chi Nhược, “Hành Chi Thiên chịu không nổi kích thích.”
Hành Chi Nhược trầm mặc.
Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc bị rất nhiều người vây quanh xem, mọi bí mật đều bị vạch trần.
Thật sự là hoang đường đến nực cười….
Nàng cau mày, nhìn trừng trừng vào Yêu Chi, “Vì sao muốn nói cho tôi biết chuyện này?”
Âm thanh thanh thúy của tiếng cười bật ra, êm ái đến phát run, Yêu Chi đút tay vào ống tay áo, đứng thẳng người, đôi bích mâu hấp thụ ánh sáng lunh linh đủ màu sắc, tâm tình của hắn có vẻ như vô cùng tốt, “Cuộc sống rất vô vị, ta chỉ muốn làm cho cuộc sống của mình càng thêm muôn màu muôn vẻ thôi.”
— —||
Cái tên này….
“Yêu Chi,” Hành Chi Nhược cúi đầu, buông rũ mi mắt, cong lại một ngón tay, ngoắc ngoắc, ý bảo hắn tới gần, thấp giọng nói, “Anh so với chúng tôi bệnh càng nặng.”
Hắn gật đầu, đôi mắt mang theo ý cười, “Nói một bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới tâm lý có bệnh là không quá lễ phép đâu.”
A….
Ta có nói hắn là tâm lý có bệnh sao…. tên này cũng rất tự mình hiểu mình đi.
Bất quá nói đi nói lại, thường thường bác sĩ tâm lý nào mà tâm lý không được khỏe mạnh, chỉ sợ là biến thái trong biến thái.
“Không thể ở trong gian phòng này lâu quá, ra ngoài thôi.” Yêu Chi sửa sang lại y bào, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài, nhẹ giọng nói một câu, “Hảo hảo phối hợp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook