Âu Lạc Chi Nữ
Chương 14: Ngứa mắt

Hình bóng tức giận, phẫn nộ, có chút điên cuồng của tôi in trong đôi mắt hắn. Tính cách tôi là như vậy đó, ai đụng đến tôi, tôi sẽ không muốn nhân nhượng, đó là lý do tại sao ngày trước tôi không thiếu lần bị kiểm điểm vì gây sự hay tụ tập lũ bạn đánh nhau. Tôi tự nhận bản thân vẫn là người tốt, chỉ có sĩ diện, cùng lắm ngông cuồng một chút thôi.

Lúc này thấy phản ứng của tôi thái quá, cứ như muốn ngay lúc này một phen sống còn với hắn, hắn có chút hỗn loạn thoáng qua, chắc hắn cũng đủ biết đêm đó tôi đã “điên” như thế nào.

Trong lòng tôi tự biết bây giờ mà hắn cũng nổi điên lên như tôi, là cả hai sẽ lại thương tổn, tôi cá chắc hắn có thể dễ dàng bóp chết tôi, nhưng chí ít tôi cũng muốn đấm đá, cấu xé hắn cho hả giận. Người ta nói con thú bị dồn vào đường cùng thì sẽ liều mạng cắn trả.

Nhưng không, lần này hắn trừng mắt nhìn tôi nghiêm nghị, có phần căm hận, nhưng dường như vẫn còn e dè. Hắn mà lại sợ cái “điên” của tôi sao?

Cả tôi và hắn đứng dùng ánh mắt giao đấu, vừa trút ra nỗi tức tối về đối phương, vừa de dè thăm dò. Nếu bây giờ trong tay tôi có một thanh kiếm chắc tôi cũng có thể liều mạng đâm chém loạn xạ.

- Cao Lỗ ! Hôm nay ngươi sống thì ta chết! Đằng nào ngươi cũng muốn giết ta, nếu ngươi muốn xứng là một võ tướng, hãy đưa vũ khí đây, ta cùng ngươi quyết đấu một trận sống mái!

Nghe đến đấy, ánh mắt của hắn từ chỗ hăm dọa chuyển sang tia nhìn khinh khỉnh:

- Ngươi cho rằng chỉ cần liều mạng là có thể làm bị thương ta? Với sức của ngươi ư?

- Hừ, ngươi không biết một kẻ đem lòng thù hận triền miên, một kẻ đã điên tiết ngông cuồng thì sẽ nguy hiểm thế nào đâu!

Vẻ mặt của hắn không hiểu sao lại biến chuyển, thái độ ngạo mạn coi khinh lẫn thách thức. Hắn vứt thanh kiếm của mình xuống đất, trước mặt tôi và nói:

- Ngươi không những đã phạm lỗi mà còn càn dở chống đối! – Hắn nhìn tôi, đôi mắt sáng quắc nửa coi rẻ nửa thách thức – Nhưng ta vốn là người có lòng mến phục kẻ tài, nếu trong mười nhát ngươi tấn công, ta chỉ thủ mà ngươi làm tổn thương ta, dù là một sợi tóc, ta có thể xem xét không truy cứu ngươi, bằng không ta sẽ xử ngươi như quân pháp!

- Ha, ta có nên tin không? – Tôi cười khinh bỉ – Tội gián điệp hay vi phạm quân quy có thể bỏ qua dễ thế sao?

- Gián điệp? – Hắn bỗng nhiên bật cười – Tính cách của ngươi dù luyện thêm năm mươi lăm nữa cũng không làm gián điệp được, thiếu sự nhẫn nại căn bản. Tố chất của ngươi luyện võ công còn khó nữa là làm gián điệp!

- Ngươi… ngươi không cho ta là gián điệp, vì vậy là nãy ngươi cố tình chọc tức ta để thử ta? – Tôi trong đầu xuyên qua hàng đống suy nghĩ – Đồ… Ngươi có phải sinh ra trong đầu đã khắc hai chữ “gián điệp” không? Tại sao lúc nào ngươi cũng cho ta là gián điệp được? Ta thực mệt mỏi, ta là gián điệp đấy, được chưa, sống mái một trận đi! – Tôi chỉ muốn nhảy dựng lên.

- Tính cách ngươi mới chỉ vài lần đầu tiếp xúc ta đã biết, giờ còn mất công thử làm gì! – Hắn cười khẩy .

- Ngươi từ lâu đã không nghĩ ta là gián điệp, tại sao còn phải cho người bám sát ta? Tại sao lại nhất định đối chọi với ta? Ngươi nhất định muốn hơn thua với ta sao? Nói thật, đúng là ta từng muốn hơn thua đến cùng với ngươi, nhưng bây giờ, là ta chỉ muốn một trận giải quyết cho xong !

- Hừ! – Ánh mắt hắn lại ánh lên sự tức giận, lát nhanh sau hắn lấy lại thái độ ngạo mạn – Ta vừa phát hiện ra để đối phó với kẻ điên loạn, ngông cuồng như ngươi, cần phải thật bình tĩnh, đúng là ta đã sai lầm mấy lần giận quá mất khôn, nếu để xét đến độ điên cuồng hung bạo, ta có lẽ không bằng ngươi, cớ gì bệ hạ lại trọng dụng người nông nổi như ngươi?

- A, thì ra ngươi ghen tị với ta được bệ hạ tin tưởng – Tự nhiên trong lòng tôi đắc ý – Là ngươi lo cho cái “ghế” của mình? Thảo nào ngươi luôn mực làm trái ý bệ hạ, tìm cách theo dõi hay hãm hại ta?

Chắc chắn rồi, chắc chắc hắn thấy tự nhiên bệ hạ đối xử tốt với tôi, lại thấy tôi có thể đối phó, làm kẻ cao ngạo như hắn điên lên mà mất bình tĩnh, mất phong độ… Ha, hắn ra là có điểm yếu này, kẻ nhỏ mọn ham mê quyền lực kia, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi mất vị thế vì sự kiêu căng tự cao của ngươi.

- Hừm, ngươi cho rằng ta đê tiện đến thế sao? Ngươi cho rằng ai đã nhấc ngươi lên làm thần nữ? – Ánh mắt hắn nhìn tôi, khinh khỉnh đối đáp lại.

- Vậy còn chưa đủ đê tiện? Ngươi luôn tìm cớ hãm hại ta, vừa nãy cũng ra vẻ nghiêm trọng mượn việc công trả thù riêng…

Mặc kệ tất cả, đúng là hắn có sắp xếp chuyện tôi là thần nữ và cũng có vẻ muốn giữ chuyện này không bị lộ, nhưng hắn làm thế ắt là vì bản thân hắn, có lẽ đầu tiên hắn muốn tỏ ra mình mưu trí trước mặt An Dương Vương, ai dè đâu kẻ cắp gặp bà già, gặp khắc tinh là tôi. Đúng vậy, trước mắt tôi hiện giờ, hắn hoàn toàn xấu xa, một phần tốt cũng không có.

- Cái đó thì ta có thừa nhận! – Hắn cười mỉa mai – Đúng là ta muốn trả thù ngươi, trả thù cho mỗi lần gặp ngươi ta mất bình tĩnh và phong thái, ta thừa nhận nhìn thấy ngươi là ta thấy ngứa mắt không chịu nổi.

Cuối cùng hắn cũng thừa nhận lòng dạ của mình, đồng nghĩa với việc trong lòng cả hai xác nhận đối phương chính xác là cái gai cần loại bỏ. Tôi nhặt thanh kiếm lên, nắm chắc trong tay, nghiến răng:

- Đừng trách nếu hôm nay ngươi không toàn vẹn!

Nhát thứ nhất, tôi lao đến đâm thẳng, hắn xoay người né.

Nhát thứ hai, tôi chém ngang từ bên hông sang, hắn dùng một cái phất tay, kiếm rơi xuống đất.

Nhát thứ ba, hắn gạt chân, tôi ngã bổ ngửa ra…

….

Mấy nhát sau, tôi căm hận đâm chém liên hoàn loạn xạ, hắn không rụng đến một sợi lông chân.

- Còn hai chiêu nữa! – Hắn nhếch môi cười – Ngươi không nên phung phí sinh mạng của mình như thế nữa chứ?

Tôi cắm kiếm xuống đất, khuỵu người xuống thở dốc. A, mất sức quá, cộng với từ hồi sáng tôi chưa ăn uống tử tế, chỉ có một ít sữa bò, bây giờ bụng đang réo cồn cào, mắt hoa lên, có lẽ vì thế mà tôi dễ dàng thất bại chăng?

- Không công bằng, ta nhịn đói cả ngày trời! – Tôi dằn giọng ấm ức.

- Ồ, không phải ngươi đi chơi vui vẻ sao? – Mắt hắn chuyển sang dò xét.

- À, đúng là đi chơi…nhưng ta không có ăn gì thật! – Tôi cố gắng bình tĩnh đáp, nhất định không để hắn biết chuyện tôi gặp một long cung hoàng tử tuấn kiệt, kẻ đa nghi như hắn sẽ dò hỏi đến cùng cho xem, còn kế hoạch của tôi và Tiểu Thần Long nữa, chuyện này nên chỉ là bí mật của tôi và anh ta.

- Vậy sau khi ngươi chết có cần cúng cơm gà gì không, ma đói? – Hắn không tiếc lời xiên xỏ.

- Nếu ngươi còn chút lương tâm như thế, thà để ta ăn no nê rồi quyết đấu với ngươi đàng hoàng cho xong! – Tôi không đợi hắn nói thêm, xoay người định bỏ về thần điện kiếm cái gì bỏ bụng – Đợi ta một lát, ta sẽ đến tính sổ ngươi!

- Thôi khỏi, nhà ta cũng còn dư đồ ăn, chiếu cố cho ngươi, coi như ta xuống tay không quá tàn nhẫn! – Hắn vội gọi lại, cứ như sợ tôi tìm cách chuồn mất không bằng.





Hắn dẫn tôi xuống gian bếp nhà hắn, gian bếp này lớn đến mức có thể nấu ăn cho cả một đại đội. Chắc hắn cũng lắm gia nhân, thuộc hạ trong nhà. Tôi ngó nghiêng, chẳng tìm thấy cái gì ăn được.

- Thức ăn đâu?

- Ngươi tưởng mình được phục vụ chắc?- Hắn ngạo mạn dựa vào cửa, chỉ tay vào đống rau củ và thực phẩm chưa chế biến – Đó, hoặc là ăn sống luôn.

Tôi hiểu ý hắn muốn gì, được lắm, hãy đợi đấy. Tôi điềm nhiên ra chỗ thực phẩm đó nhặt lên một quả bí, vài cọng hành, năm quả trứng gà…

Trước hết là băm bí ra nấu canh. Tôi tưởng tượng quả bí là giương mặt đáng hận của hắn mà băm băm chặt chặt, giã xuống thớt không ít nhát dao. Cao Lỗ à, lát nữa ta sẽ băm ngươi như quả bí này.

Vì dùng nhiều lực lại mải nghĩ làm sao đối phó với hắn, tôi lẹm một nhát vào đầu ngón tay. Máu tươi bật ra, tôi kêu “Á” một cái.

Tôi cầm đầu ngón tay lên, lóng ngóng kiếm cái gì buộc vào, nhìn xung quanh thì đập vào mắt là ánh mắt như hả hê của hắn, chắc còn thiếu nước hắn ôm bụng cười thôi.

Tôi quay ngoắt lại, tay kia lần mò trong người xem có cái gì buộc vào được không thì phát hiện ra trên người vẫn còn cái khăn mà lúc nãy thần tiên đại ca chùi mép cho tôi xong đưa cho tôi. Định dùng răng xé một mẩu để buộc thì vừa đưa khăn lên, trong lòng cảm giác chợt tiếc nuối, lại gói khăn vào, trân trọng cất vào người.

Định xé tạm một mảnh khác trên người thì lại ngừng lại, tiếc nuối bộ quần áo đẹp đẽ được thần tiên tặng, anh ta còn khen tôi mặc nó dễ thương. Ai da, không được, tôi không đành lòng.

Nhìn máu đã nhỏ xuống đống bí đang băm dở, tôi thấy hơi ớn. Tên Cao Lỗ đó thấy thái độ kì lạ, định băng vào rồi lại do dự của tôi, cũng thêm vào một lời:

- Ngươi tiếc rẻ khăn tay lẫn bộ quần áo, hay ngươi thích ăn canh với máu sống vậy?

- Đúng là ta thích nấu canh với máu, với máu của kẻ nào ta căm hận thì càng ngon!

- Ồ, vậy ra lát nữa ta lên thử canh của ngươi, chắc đối với ta nó ngon gấp bội!

- Ngươi không sợ ta bỏ thêm nhiều hạt tiêu hay muối sao?

- Hình như ngươi hiểu lầm, lát nữa xử ngươi xong ta mới nấu canh…- Hắn nói bằng cái giọng chắc chắn sẽ giết tôi.

Tôi không bận đôi co thêm, ngậm lấy ngón tay cầm máu, sau đó gạt chỗ bí đã dính máu bỏ đi, chỉ lấy phần còn nguyên.

Hắn chậm rãi bước lại gần, mỉa mai:

- Vậy xem ra ngươi không thích nấu canh với máu rồi, ta không hiểu nổi, ngươi tiếc một cái khăn hơn việc bị thương, thần kinh của ngươi có vấn đề sao? – Chợt hắn cúi xuống, ghé vào tai tôi giọng giễu cợt – Nhưng mà xem màu cái khăn nam tính như vậy, hay là …

- Ngươi nói linh tinh gì thế? – Tôi chối bay biến, nhất định phải giữ bí mật, lúc ra về tôi và anh ta cũng giao hẹn cuộc gặp gỡ này phải giữ kín.

- Ồ, ta nhớ là ngươi ở thần điện cũng đủ sung sướng rồi nên cũng không cho ai cho ngươi tiền, xem chừng bộ quần áo dị tộc này, nếu là của thương nhân lãng du, giá cũng không rẻ đâu… – Chợt thấy ánh mắt hắn đảo một lượt dò xét.- Có nam giới nào lại tặng quà cho ngươi vậy? Hay là hôm nay ngươi đã được một bữa hẹn hò vui vẻ?

- Liên quan gì đến ngươi? – Tôi nhìn lại hắn thách thức, tôi biết thừa hắn tò mò, bởi hắn luôn theo dõi tôi, nếu như tôi có hẹn hò, yêu đương với ai thì không thể hắn không biết, chính là hắn không ngờ hôm nay lỏng tay có một ngày mà tôi đã gặp được một vị thần tiên hoàng tử hoàn hảo mà lại rất tốt bụng… a, nhưng anh ta đã có “chủ” rồi, nếu không thì tôi chắc cũng có chút ít mơ tưởng.

- Hay là mới lần đầu gặp đã tặng quà và trao vật đính ước? – Giọng hắn thản nhiên khinh khỉnh – Người tầm thường như ngươi cũng có kẻ hào phóng để mắt đến sao? Khó mà tin được! Kẻ nào đem lòng yêu ngươi dù giàu có chắc hẳn không vô dụng, bất tài thì cũng tàn tật hay ngớ ngẩn… – Hình như hắn cố tính giễu cợt thêm.

- Hừ, ngươi cứ coi thường ta đi, ngươi cứ tự cao đi, rồi sẽ có ngày xuất hiện trước mặt ngươi một hoàn mỹ hoàng tử, chỉ cần gặp mặt là tất cả phụ nữ sẽ si mê ngưỡng mộ, đến lúc đó thì ngươi sẽ tự thấy tự ti!

- Ha, tại sao ta phải tự ti?- Hắn cười khanh khách – Ta không nhẫn nại lâu đâu, ngươi ăn nhanh lên đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương