Âu Dương Công Tử
-
Chương 2
Hôm sau, Âu Dương Khắc dậy thật sớm, nhưng Âu Dương Phong cũng không còn trong phòng.Y cứ nghĩ là tướng ngủ của mình xấu quá, cho nên thúc phụ đã tới chỗ khác nghỉ ngơi, nghĩ vậy y liền kinh sợ. Cũng may là không bao lâu sau đã thấy Âu Dương Phong từ trên núi đi xuống, tay cầm một thanh thiết trượng, người mặc áo thô, hiển nhiên là vừa mới luyện công trở về. Sơn Cảnh Vương Tử
Âu Dương Khắc chạy ra nghênh đón, “Thúc thúc, người dậy sớm quá vậy?”
Âu Dương Phong ôm vai y, đi vào trong phòng, “Võ công một ngày không luyện sẽ giảm xuống, cho nên không thể lười biếng được!”
Âu Dương Khắc rất bội phục võ công của thúc phụ mình, từ thời trai trẻ, hắn đã nổi danh khắp Tây Vực, bất kể là võ nghệ độc đáo hay hành sự ngoan tuyệt, đều là những chủ đề nóng thường được bàn tán khắp nơi, với những chuyện này, Âu Dương Khắc nghe mãi cũng không thấy chán.
“Thúc thúc, ta muốn theo người học võ!”
Câu này, trong mấy năm qua Âu Dương Khắc đã nói với Âu Dương Phong biết bao lần rồi, mỗi lần đều bị hắn cười trừ cho qua, bởi vậy y cũng không dám mong mỏi gì, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi. Nào ngờ, Âu Dương Phong lại xoay qua nhìn y một cái, cười nói: “Ừm, Khắc Nhi trưởng thành rồi!” Sơn Cảnh Vương Tử
“Thúc thúc!” Âu Dương Khắc vừa nghe thấy, vội vàng kéo áo Âu Dương Phong, trong đôi mắt tỏa sáng chứa đầy vẻ khẩn cầu.
Âu Dương Phong lại trấn an, “Hôm qua ta đã nói rồi, của ta chính là của ngươi, võ công của thúc thúc, chỉ cần ngươi muốn học, đương nhiên ta cũng sẽ dạy ngươi!”
“Đa tạ thúc thúc!”
“Có vui không?Vậy đi dùng điểm tâm với thúc phụ, ngươi còn chưa nếm thử củ cải đỏ trên núi của ta phải không?”
“Có ngọt không?”
“Ngươi nếm thử sẽ biết ngay thôi!”
Hai người vào nhà, trên bàn đã dọn xong cháo nóng và mấy món nguội. Quả nhiên là Âu Dương Khắc rất thích món cải đỏ xào, Âu Dương Phong hứa là sau này mỗi bữa sáng cho dành cho y một đĩa, cho đến khi nào y ngán mới thôi.
Ăn uống no nê xong, Âu Dương Khắc theo thúc phụ vào trong viện, y hưng phấn, hỏi, “Thúc thúc, có phải ngươi muốn dạy võ công cho ta không?”
“Gấp tới vậy à?”Âu Dương Phong cười nói, “Muốn học võ, trước hết phải bái sư!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Khắc đã ngoan ngoãn quỳ xuống, cung kính khấu đầu tám cái trước Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong dìu y đứng dậy, “Từ nay về sau, ngươi chính là truyền nhân của ta! Khắc Nhi, ngươi phải biết là, võ công của Âu Dương gia chúng ta, lịch đại đơn truyền. Mấy năm qua, thúc thúc vẫn luôn chờ ngươi khôn lớn!”
Nghe được hai từ ‘đơn truyền’, Âu Dương Khắc không khỏi mừng thầm.Như vậy y cũng không cần sợ có người nào khác học được võ công của thúc phụ, sau này giỏi hơn y, vả lại như vậy là muốn nói, thúc phụ là của một mình y thôi.
Thấy y vui mừng, Âu Dương Phong hỏi, “Đang mừng gì thế?”
“Không có gì!”Âu Dương Khắc cười nói, “Vẫn là thúc thúc hiểu rõ ta nhất!”Nghĩ một hồi, y lại nói, “Khấu đầu rồi có phải là nên sửa lại, gọi sư phụ không?”
“Đứa nhỏ này, ngươi thích gọi thế nào thì gọi thế ấy!” Âu Dương Phong đưa tay xoa nhẹ trán y, “Xưng hô chẳng qua chỉ là hư danh thôi!”
Lúc này Âu Dương Khắc mới yên tâm, “Gọi sư phụ nghe rất dữ, gọi thúc thúc vẫn hay hơn!Thúc thúc, ta đã bái sư rồi, khi nào thì có thể bắt đầu học được đây?”
“Hôm nay!”
Đêm đó Âu Dương Phong tự mình viết thư cho huynh trưởng, báo cho ông biết là hắn đã nhận Âu Dương Khắc làm đồ đệ, đồng thời cũng tạ lỗi với ông. Dù Âu Dương Quân thấy bất ngờ, ông rất hiểu tính tình Âu Dương Phong, nhưng ông cũng biết hắn hết lòng yêu thương Khắc Nhi, chuyện gì cũng quan tâm chu đáo, thế nên ông cũng chấp nhận chuyện này.
Năm ấy, Âu Dương Khắc mới mười hai tuổi, một lần tới Bạch Đà Sơn, đã ở lại bốn năm.Dù Âu Dương Phong rất cưng chiều cháu mình, nhưng những lúc đôn đốc y luyện võ công lại rất khắc nghiệt, lớn tiếng trách cứ mà mặt chẳng chút thay đổi nào.Âu Dương Khắc chuyên cần khổ luyện, dù không được bao nhiêu thành tựu, nhưng nếu xét với những người cùng trang lứa, thì cũng là nhân tài kiệt xuất.
Không giống như huynh trưởng am tường cầm kỳ thi họa, đa số thời gian trong đời Âu Dương Phong đều dành cho việc nghiên cứu võ học, cho nên ngoài chuyện thông thạo âm luật ra, những thứ còn lại hắn đều không biết. Bởi vậy, hắn đã bỏ một số tiền lớn, thuê những người nổi danh tới dạy Âu Dương Khắc học những thứ này, dùng lời của y mà nói, ‘Thúc thúc là một người thô kệch chỉ biết võ công, cho nên không thể dạy Khắc Nhi những thứ đó!’
Bởi vậy, Âu Dương Khắc vừa được mười sáu tuổi, mà tác phong, thần thái đã không phải là một văn sĩ nho nhã tầm thường.Thiếu chủ Bạch Đà Sơn văn võ song toàn, nhân phẩm tuấn dật đã truyền khắp vùng Tây Vực.
Nhưng y vẫn dựa dẫm vào thúc phụ mình như trước, hai người cùng ở chung sớm sớm chiều chiều, cùng ăn cùng ở. Âu Dương Phong vốn thích Âu Dương Khắc thân cận với mình, mấy năm này lại thấy y ngày càng chăm chỉ, hắn thầm vui mừng, cho nên vẫn luôn một mực ở cùng y.
Hôm đó, Âu Dương Khắc dùng cơm chiều xong, nhân lúc trời còn sớm, y đi gặp Tào sư phó dạy y thư họa. Tào sư phó đang vẽ một khóm Mạn Đà La trước cửa sổ, ánh chiều tà như đưa tình, tĩnh mịch vô biên.Nhìn hắn vẽ một hồi, Âu Dương Khắc mới bước tới chào hỏi, rồi tự động đi tới giá sách tìm thứ mình cần.
Y và Tào sư phó rất thân thiết, cho nên đa số những quyển sách ở đấy y đều xem qua gần hết. Bỗng nhiên, y nhìn thấy một tập tranh lạ mắt, thuận tay mở ra xem.
Âu Dương Khắc biết nét vẽ của Tào sư phó, tập tranh này rõ ràng là bút tích của ông ta. Chỉ đó điều, tập tranh ấy vẽ cảnh cá nước giao hòa, có mấy tranh là cảnh nam tử mập hợp, tư thế *** mỹ đến không chịu nổi ấy khiến y đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
Y đặt tập tranh về chỗ cũ, rồi viện một lý do cáo lui trước.Trở về phòng, đẩy cửa ra, lại ngay lúc Âu Dương Phong đang tắm. Y định đi trở ra, ai ngờ Âu Dương Phong đã nghe thấy động tĩnh, kêu một tiếng Khắc Nhi, y chỉ phải đáp lại, rồi cúi đầu đi vào phòng.
Âu Dương Phong che nửa thân dưới lại, đi tới, “Không phải tới chỗ Tào sư phó ư, sao quay lại rồi?”
Âu Dương Khắc quanh co một hồi, “Tào sư phó đang bận, cho nên ta quay về.Hôm nay có hơi mệt, muốn nghỉ sớm chút!”Y hơi quay đầu đi, rồi lại nhịn không được, lén nhìn thân hình cường tráng của thúc phụ mình.
Âu Dương Phong đưa tay bắt mạch cho y, thấy mạch y có hơi loạn, giống như là hoảng sợ gì đó. Nhưng Âu Dương Khắc lại không nói, hắn cũng không tiện hỏi, đành bảo, “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta tới xà lâu xem một chút, lát nữa sẽ về cùng ngươi!”
Âu Dương Khắc gật đầu, tắm qua loa một lát rồi thay quần áo. Giờ đầu y rất hỗn loạn, cho nên vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.
Không biết ngủ được bao lâu, y bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, y thấy lại bức tranh *** loạn ban chiều, y bị một người cao to trần truồng đè bên dưới, y phục bị xé thô bạo từng mảnh một, cho đến khi toàn thân bị lột sạch không còn gì. Đối phương tùy ý vuốt ve da thịt y, ngay cả nửa thân dưới của y cũng bị nam nhân nọ xoa nắn. Y càng giãy giụa, ngón tay thô dài lại càng tiến vào sâu hơn, y thấy nhục nhã, cơ hồ muốn khóc to lên, lại nghe nam tử cường tráng ấy nói khẽ vào tai y một câu, “Khắc Nhi, ngươi thật phóng đãng!”
Y bật dậy, bừng tỉnh. Cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, mồ hôi đổ đầy, và điều khiến y kinh hãi nhất chính là phía dưới y ướt một mảng lớn, hậu huyệt phía sau hé ra khép lại, giống như đang khát vọng điều gì.
Dù đang ngủ, nhưng Âu Dương Phong cũng rất cảnh giác, hắn hầu như thức tỉnh cùng lúc với y. Nhìn dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của Âu Dương Khắc, hắn ôm bờ vai y, hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Vì động tác thân mật của Âu Dương Phong mà cả người Âu Dương Khắc run lên, y theo bản năng đưa tay che đi chỗ ẩm ướt của mình, thở hổn hển, không nói lời nào.
Âu Dương Phong thu hết vào trong mắt, như nghiền ngẫm, lại như giật mình. Thật ra thì sau bữa cơm chiều, thấy Âu Dương Khắc là lạ hắn cũng đã đoán được đại khái rồi, không khỏi cười nói, “Thì ra là Khắc Nhi của ta đã trưởng thành!”
Âu Dương Khắc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh *** mỹ trong mộng ban nãy, y không dám nhìn thẳng vào mắt thúc phụ mình, chỉ cúi đầu kêu một tiếng thúc thúc.
“Khắc Nhi lớn rồi, sau này không thể ở cùng phòng với thúc thúc nữa!”Âu Dương Phong trêu chọc, rồi đứng dậy lấy y phục sạch sẽ đưa cho y, “Để ta đi lấy nước cho ngươi lau người!”
Nhìn theo bóng lưng của thúc phụ, Âu Dương Khắc vừa thấy thẹn vừa thấy ngại. Thúc phụ là người tốt với y nhất đời này, thế nhưng y lại không biết liêm sỉ, mơ thấy làm chuyện đó với người.
Lấy nước Âu Dương Phong mang tới lau người, thay y phục. Âu Dương Khắc đứng trước giường, cúi đầu nói với Âu Dương Phong, “Thúc thúc, ta… ta…” Y vốn định nói y sẽ quay về phòng mình ngủ.Từ khi mới lên Bạch Đà Sơn, y đã ngủ cùng thúc phụ cho tới giờ.Âu Dương Phong vốn sắp xếp cho y một tiểu viện, nhưng ngay cả cửa y vẫn chưa mở ra lần nào, đừng nói là tới phòng mình.Y thấy rối rắm, uể oải, chua xót.
Âu Dương Phong an ủi. “Đây là chuyện bình thường của nam nhi thôi, Khắc Nhi đừng để trong lòng. Nếu như cảm thấy không được tự nhiên, vậy đêm nay tạm thời ngủ lại đây một đêm, mai ta sẽ cho người thu dọn, chuẩn bị cho ngươi một phòng khác!”
Âu Dương Khắc gật đầu, rầu rĩ không vui. Y nằm bên cạnh Âu Dương Phong, lòng đầy tâm sự, cả đêm chưa chợp mắt.
.
Âu Dương Khắc chạy ra nghênh đón, “Thúc thúc, người dậy sớm quá vậy?”
Âu Dương Phong ôm vai y, đi vào trong phòng, “Võ công một ngày không luyện sẽ giảm xuống, cho nên không thể lười biếng được!”
Âu Dương Khắc rất bội phục võ công của thúc phụ mình, từ thời trai trẻ, hắn đã nổi danh khắp Tây Vực, bất kể là võ nghệ độc đáo hay hành sự ngoan tuyệt, đều là những chủ đề nóng thường được bàn tán khắp nơi, với những chuyện này, Âu Dương Khắc nghe mãi cũng không thấy chán.
“Thúc thúc, ta muốn theo người học võ!”
Câu này, trong mấy năm qua Âu Dương Khắc đã nói với Âu Dương Phong biết bao lần rồi, mỗi lần đều bị hắn cười trừ cho qua, bởi vậy y cũng không dám mong mỏi gì, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi. Nào ngờ, Âu Dương Phong lại xoay qua nhìn y một cái, cười nói: “Ừm, Khắc Nhi trưởng thành rồi!” Sơn Cảnh Vương Tử
“Thúc thúc!” Âu Dương Khắc vừa nghe thấy, vội vàng kéo áo Âu Dương Phong, trong đôi mắt tỏa sáng chứa đầy vẻ khẩn cầu.
Âu Dương Phong lại trấn an, “Hôm qua ta đã nói rồi, của ta chính là của ngươi, võ công của thúc thúc, chỉ cần ngươi muốn học, đương nhiên ta cũng sẽ dạy ngươi!”
“Đa tạ thúc thúc!”
“Có vui không?Vậy đi dùng điểm tâm với thúc phụ, ngươi còn chưa nếm thử củ cải đỏ trên núi của ta phải không?”
“Có ngọt không?”
“Ngươi nếm thử sẽ biết ngay thôi!”
Hai người vào nhà, trên bàn đã dọn xong cháo nóng và mấy món nguội. Quả nhiên là Âu Dương Khắc rất thích món cải đỏ xào, Âu Dương Phong hứa là sau này mỗi bữa sáng cho dành cho y một đĩa, cho đến khi nào y ngán mới thôi.
Ăn uống no nê xong, Âu Dương Khắc theo thúc phụ vào trong viện, y hưng phấn, hỏi, “Thúc thúc, có phải ngươi muốn dạy võ công cho ta không?”
“Gấp tới vậy à?”Âu Dương Phong cười nói, “Muốn học võ, trước hết phải bái sư!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Khắc đã ngoan ngoãn quỳ xuống, cung kính khấu đầu tám cái trước Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong dìu y đứng dậy, “Từ nay về sau, ngươi chính là truyền nhân của ta! Khắc Nhi, ngươi phải biết là, võ công của Âu Dương gia chúng ta, lịch đại đơn truyền. Mấy năm qua, thúc thúc vẫn luôn chờ ngươi khôn lớn!”
Nghe được hai từ ‘đơn truyền’, Âu Dương Khắc không khỏi mừng thầm.Như vậy y cũng không cần sợ có người nào khác học được võ công của thúc phụ, sau này giỏi hơn y, vả lại như vậy là muốn nói, thúc phụ là của một mình y thôi.
Thấy y vui mừng, Âu Dương Phong hỏi, “Đang mừng gì thế?”
“Không có gì!”Âu Dương Khắc cười nói, “Vẫn là thúc thúc hiểu rõ ta nhất!”Nghĩ một hồi, y lại nói, “Khấu đầu rồi có phải là nên sửa lại, gọi sư phụ không?”
“Đứa nhỏ này, ngươi thích gọi thế nào thì gọi thế ấy!” Âu Dương Phong đưa tay xoa nhẹ trán y, “Xưng hô chẳng qua chỉ là hư danh thôi!”
Lúc này Âu Dương Khắc mới yên tâm, “Gọi sư phụ nghe rất dữ, gọi thúc thúc vẫn hay hơn!Thúc thúc, ta đã bái sư rồi, khi nào thì có thể bắt đầu học được đây?”
“Hôm nay!”
Đêm đó Âu Dương Phong tự mình viết thư cho huynh trưởng, báo cho ông biết là hắn đã nhận Âu Dương Khắc làm đồ đệ, đồng thời cũng tạ lỗi với ông. Dù Âu Dương Quân thấy bất ngờ, ông rất hiểu tính tình Âu Dương Phong, nhưng ông cũng biết hắn hết lòng yêu thương Khắc Nhi, chuyện gì cũng quan tâm chu đáo, thế nên ông cũng chấp nhận chuyện này.
Năm ấy, Âu Dương Khắc mới mười hai tuổi, một lần tới Bạch Đà Sơn, đã ở lại bốn năm.Dù Âu Dương Phong rất cưng chiều cháu mình, nhưng những lúc đôn đốc y luyện võ công lại rất khắc nghiệt, lớn tiếng trách cứ mà mặt chẳng chút thay đổi nào.Âu Dương Khắc chuyên cần khổ luyện, dù không được bao nhiêu thành tựu, nhưng nếu xét với những người cùng trang lứa, thì cũng là nhân tài kiệt xuất.
Không giống như huynh trưởng am tường cầm kỳ thi họa, đa số thời gian trong đời Âu Dương Phong đều dành cho việc nghiên cứu võ học, cho nên ngoài chuyện thông thạo âm luật ra, những thứ còn lại hắn đều không biết. Bởi vậy, hắn đã bỏ một số tiền lớn, thuê những người nổi danh tới dạy Âu Dương Khắc học những thứ này, dùng lời của y mà nói, ‘Thúc thúc là một người thô kệch chỉ biết võ công, cho nên không thể dạy Khắc Nhi những thứ đó!’
Bởi vậy, Âu Dương Khắc vừa được mười sáu tuổi, mà tác phong, thần thái đã không phải là một văn sĩ nho nhã tầm thường.Thiếu chủ Bạch Đà Sơn văn võ song toàn, nhân phẩm tuấn dật đã truyền khắp vùng Tây Vực.
Nhưng y vẫn dựa dẫm vào thúc phụ mình như trước, hai người cùng ở chung sớm sớm chiều chiều, cùng ăn cùng ở. Âu Dương Phong vốn thích Âu Dương Khắc thân cận với mình, mấy năm này lại thấy y ngày càng chăm chỉ, hắn thầm vui mừng, cho nên vẫn luôn một mực ở cùng y.
Hôm đó, Âu Dương Khắc dùng cơm chiều xong, nhân lúc trời còn sớm, y đi gặp Tào sư phó dạy y thư họa. Tào sư phó đang vẽ một khóm Mạn Đà La trước cửa sổ, ánh chiều tà như đưa tình, tĩnh mịch vô biên.Nhìn hắn vẽ một hồi, Âu Dương Khắc mới bước tới chào hỏi, rồi tự động đi tới giá sách tìm thứ mình cần.
Y và Tào sư phó rất thân thiết, cho nên đa số những quyển sách ở đấy y đều xem qua gần hết. Bỗng nhiên, y nhìn thấy một tập tranh lạ mắt, thuận tay mở ra xem.
Âu Dương Khắc biết nét vẽ của Tào sư phó, tập tranh này rõ ràng là bút tích của ông ta. Chỉ đó điều, tập tranh ấy vẽ cảnh cá nước giao hòa, có mấy tranh là cảnh nam tử mập hợp, tư thế *** mỹ đến không chịu nổi ấy khiến y đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
Y đặt tập tranh về chỗ cũ, rồi viện một lý do cáo lui trước.Trở về phòng, đẩy cửa ra, lại ngay lúc Âu Dương Phong đang tắm. Y định đi trở ra, ai ngờ Âu Dương Phong đã nghe thấy động tĩnh, kêu một tiếng Khắc Nhi, y chỉ phải đáp lại, rồi cúi đầu đi vào phòng.
Âu Dương Phong che nửa thân dưới lại, đi tới, “Không phải tới chỗ Tào sư phó ư, sao quay lại rồi?”
Âu Dương Khắc quanh co một hồi, “Tào sư phó đang bận, cho nên ta quay về.Hôm nay có hơi mệt, muốn nghỉ sớm chút!”Y hơi quay đầu đi, rồi lại nhịn không được, lén nhìn thân hình cường tráng của thúc phụ mình.
Âu Dương Phong đưa tay bắt mạch cho y, thấy mạch y có hơi loạn, giống như là hoảng sợ gì đó. Nhưng Âu Dương Khắc lại không nói, hắn cũng không tiện hỏi, đành bảo, “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta tới xà lâu xem một chút, lát nữa sẽ về cùng ngươi!”
Âu Dương Khắc gật đầu, tắm qua loa một lát rồi thay quần áo. Giờ đầu y rất hỗn loạn, cho nên vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.
Không biết ngủ được bao lâu, y bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, y thấy lại bức tranh *** loạn ban chiều, y bị một người cao to trần truồng đè bên dưới, y phục bị xé thô bạo từng mảnh một, cho đến khi toàn thân bị lột sạch không còn gì. Đối phương tùy ý vuốt ve da thịt y, ngay cả nửa thân dưới của y cũng bị nam nhân nọ xoa nắn. Y càng giãy giụa, ngón tay thô dài lại càng tiến vào sâu hơn, y thấy nhục nhã, cơ hồ muốn khóc to lên, lại nghe nam tử cường tráng ấy nói khẽ vào tai y một câu, “Khắc Nhi, ngươi thật phóng đãng!”
Y bật dậy, bừng tỉnh. Cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, mồ hôi đổ đầy, và điều khiến y kinh hãi nhất chính là phía dưới y ướt một mảng lớn, hậu huyệt phía sau hé ra khép lại, giống như đang khát vọng điều gì.
Dù đang ngủ, nhưng Âu Dương Phong cũng rất cảnh giác, hắn hầu như thức tỉnh cùng lúc với y. Nhìn dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của Âu Dương Khắc, hắn ôm bờ vai y, hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Vì động tác thân mật của Âu Dương Phong mà cả người Âu Dương Khắc run lên, y theo bản năng đưa tay che đi chỗ ẩm ướt của mình, thở hổn hển, không nói lời nào.
Âu Dương Phong thu hết vào trong mắt, như nghiền ngẫm, lại như giật mình. Thật ra thì sau bữa cơm chiều, thấy Âu Dương Khắc là lạ hắn cũng đã đoán được đại khái rồi, không khỏi cười nói, “Thì ra là Khắc Nhi của ta đã trưởng thành!”
Âu Dương Khắc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh *** mỹ trong mộng ban nãy, y không dám nhìn thẳng vào mắt thúc phụ mình, chỉ cúi đầu kêu một tiếng thúc thúc.
“Khắc Nhi lớn rồi, sau này không thể ở cùng phòng với thúc thúc nữa!”Âu Dương Phong trêu chọc, rồi đứng dậy lấy y phục sạch sẽ đưa cho y, “Để ta đi lấy nước cho ngươi lau người!”
Nhìn theo bóng lưng của thúc phụ, Âu Dương Khắc vừa thấy thẹn vừa thấy ngại. Thúc phụ là người tốt với y nhất đời này, thế nhưng y lại không biết liêm sỉ, mơ thấy làm chuyện đó với người.
Lấy nước Âu Dương Phong mang tới lau người, thay y phục. Âu Dương Khắc đứng trước giường, cúi đầu nói với Âu Dương Phong, “Thúc thúc, ta… ta…” Y vốn định nói y sẽ quay về phòng mình ngủ.Từ khi mới lên Bạch Đà Sơn, y đã ngủ cùng thúc phụ cho tới giờ.Âu Dương Phong vốn sắp xếp cho y một tiểu viện, nhưng ngay cả cửa y vẫn chưa mở ra lần nào, đừng nói là tới phòng mình.Y thấy rối rắm, uể oải, chua xót.
Âu Dương Phong an ủi. “Đây là chuyện bình thường của nam nhi thôi, Khắc Nhi đừng để trong lòng. Nếu như cảm thấy không được tự nhiên, vậy đêm nay tạm thời ngủ lại đây một đêm, mai ta sẽ cho người thu dọn, chuẩn bị cho ngươi một phòng khác!”
Âu Dương Khắc gật đầu, rầu rĩ không vui. Y nằm bên cạnh Âu Dương Phong, lòng đầy tâm sự, cả đêm chưa chợp mắt.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook