Át chủ bài
Chương 52:

Liêu Hoa Xương vừa mới ra khỏi cửa, Miên Phong liền hối hận. Cô không nên đồng ý lời mời của anh ta, cho dù nói từ phương diện nào đi nữa thì chuyện này cũng giống như gây thêm rắc rối thôi.

Nhưng nếu đã đồng ý mà vừa ngoảnh lại liền đổi ý, thể hiện ra có chút sợ đầu sợ đuôi thì đúng là cũng không phải phong cách làm việc của cô.

Cũng may đồng chí Liêu này quả thực không khiến cô thất vọng, có lẽ là do sự áy náy với anh trai anh ta ở trong lòng mà dù sao Miên Phong cũng có kỳ vọng đối với anh ta, đương nhiên là hy vọng anh ta tốt hơn, lấy điều này để đền bù với anh trai anh ta trên trời có linh thiêng.

Cô không cầm áo khoác, Liêu Hoa Xương nói quán cơm ngay trên cùng một con đường với đồn cảnh sát, ngõ đối diện đi qua chừng một trăm mét.

Quán cơm này không tính là mới, đã đổi qua mấy đời chủ, ông chủ mới nhất là bạn thân với một vị cấp trên trong đồn cảnh sát, Bởi vì mối quan hệ này nên quán cơm dù thế nào cũng ổn định lại. Miên Phong cũng gặp mặt ông chủ Lý ở đây hai lần, ông chủ Lý ngồi sau quầy giả vờ gõ bàn phím, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy cô, mỉm cười nắm tay gạt qua bàn tính, tất cả con số đã trở về số không: "Cô Diệp, cô tới rồi."

Miên Phong ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ thạch anh trên mặt tường phía sau quầy, mới mười một giờ, cô cười gật đầu một cái: "Tôi đến sớm sao?"

Ông chủ Lý cười haha, hất áo khoác một cái, làm một tư thế mời, dẫn cô đi lên tầng hai: "Không sớm không sớm không sớm, bọn họ đều tới rồi, nhà bếp cũng chuẩn bị xong rồi, xin biếu các vị đồng chí món ăn dân dã vừa mới lấy từ trên núi xuống."

Bọn họ đến trước một cánh cửa phòng lớn gồm ba cửa, cửa là cửa gỗ, chạm rỗng. Bên trong truyền tới tiếng nói chuyện hi hi ha ha, ông chủ Lý đẩy cửa ra, Liêu Hoa Xương đứng lên đầu tiên, kéo chiếc ghế giữa anh ta và trưởng phòng Mao rồi mời cô ngồi xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Hóa ra là một bữa cơm lớn.


Miên Phong hoàn toàn yên lòng đối với sự lo lắng của cô về việc quyến rũ của Liêu Hoa Xương.

Bữa cơm này ăn cũng không tệ lắm, bảy tám người ồn ào, Liêu Hoa Xương ngăn cản tiếng hô của bọn họ, bảo Miên Phong uống một ly lịch sự là được rồi.

Rượu gì Miên Phong cũng có thể uống một chút, duy chỉ có rượu trắng là không được, sau khi uống xong, hai gò má liền lên cơn sốt, lúc quay lại phòng làm việc liền chóng mặt gục xuống bàn ngủ một hồi. Hình như còn mơ một giấc mơ đẹp, Cố Thành bế cô lên vai, để cho cô nhìn bóng người quang cảnh khắp phố, khi đó anh còn rất trẻ, ngũ quan vẫn còn sắc bén, sống lưng cao ngất đứng trong biển người, anh nói: "A Miên, cô biết những người này đang bận rộn gì không?"

Miên Phong bám vào tóc Cố Thành, hai chân thay phiên đung đưa: "Không biết, chắc là bận tìm đồ ăn tìm đồ uống."

Trước khi gặp Cố Thành, Miên Phong quanh năm nghèo đói, đói bụng là bình thường nhất, cũng là chuyện đáng sợ nhất, so với với bị đánh còn khó chịu hơn. Bị đánh đau một trận là qua, nhưng người đói bụng quanh năm suốt tháng thì quanh năm suốt tháng đều cần ăn cơm, ăn xong bữa này bữa sau không biết phải đi trộm ở đâu, cướp ở đâu.

Đói bụng không ngừng là chuyện đáng sợ nhất.

Năm đầu tiên Cố Thành nuôi cô, tuyệt đối không giới hạn việc ăn uống của cô, chỉ một năm mà cô đã lên ít nhất mười cân. Anh làm như vậy chính là muốn chấm dứt sự thiếu thức ăn lâu dài đã tạo thành thiếu sót trong lòng cô. Miên Phong ngã nhào giống như heo, nôn hết thức ăn ăn được ra, từ từ, quả thật cũng không còn bệnh thèm ăn nữa.

Ngày này ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, từ đỉnh của tòa nhà chiếu nghiêng tới tóc của Cố Thành khiến cho mái tóc đen nhánh của anh phải bừng bừng sức sống, phản chiếu ánh sáng óng ánh rực rỡ.


Anh thu nụ cười, vỗ cái mông đầy thịt của Miên Phong một cái: "Ăn xong rồi uống xong rồi, sau đó thì sao?"

"Cô thấy nếu cả đời chỉ trôi qua như vậy thì có ý nghĩa gì không?"

Miên Phong thử suy nghĩ một chút, lắc đầu phủ nhận, ngậm ngón tay cái của mình, mặt trên còn có lưu lại vị đường của kẹo hồ lô.

Cố Thành chậm rãi gật đầu: "Cho nên chúng ta phải tìm một chuyện để làm, một chuyện thú vị, đồng thời cũng có ý nghĩa, làm đến tận cùng sau này, có thể hưởng thụ được tận cùng niềm vui mà người bình thường không hưởng thụ được."

Miên Phong hỏi anh là chuyện gì, anh nói đừng nóng vội rồi hỏi cụ thể là cái gì: "Bất kỳ chuyện gì người cũng đều làm được, muốn làm thật vẻ vang, người này còn phải có một loại đồ vật. Không có đồ vật như vậy thì giống như đồ bỏ đi trong chuồng heo."

"Cha nuôi không nuôi đồ bỏ đi, cô biết chưa?"

Vừa rồi phong cảnh còn đẹp bây giờ lại chợt trở nên vô vị, bởi vì người đi trên đường không có cái có thể so sánh với Cố Thành.

Anh nói người phải có tín nhiệm, phải có ý chí nghị lực. Tín nhiệm sẽ đánh ngã hết tất cả vào lúc bạn gặp khó khăn nhất, bạn sẽ có khung xương mạnh nhất trên thế giới, sẽ làm cho bạn đạt được khoái cảm không có gì sánh kịp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.


Miên Phong vừa mở mắt ra đã phát hiện trên đỉnh đầu có một bóng đen đang ập xuống, là một thanh niên khôi ngô mặt trắng.

Liêu Hòa Xương đẩy trà nóng tới cười nói: "Vừa rồi nằm mơ thấy giấc mơ đẹp chứ?"

Anh ta đang ngồi trên bàn làm việc, lần này là ngồi hướng vào bên trong cúi đầu xuống nên khoảng cách giữa hai người có chút rất gần.

"Vừa tỉnh lại thì quên mất rồi, sao vậy, cậu tìm tôi có việc gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn xin lỗi việc buổi trưa đã rót rượu cho cô, chúng tôi nên châm chước cho đồng chí nữ."

Miên Phong cau mày, không thích việc anh ta không đi gây sự như vậy, nhàm chán không có gì để nói, thật ra thì cô có thể hiểu một chút ý nghĩa của giấc mơ vừa rồi nhưng tất cả đã bị anh ta làm cho lãng phí.

Liêu Hoa Bình nhìn vẻ mặt cô, trong lòng thoáng trầm xuống, biết bản thân đã chọn sai cách rồi, chọc người ta không vui. Lúc anh ta định làm hòa hoãn bầu không khí một chút thì chỉ thấy Diệp Thúy Vi nhìn chăm chú phía bãi tập lớn nên anh ta cũng nghiêng đầu nhìn theo.

Phía dưới lưới sắt đối diện, một đội ngũ bước chân vội vàng đi qua. Đương đầu với người đàn ông phong thái uy nghiêm, đầu đội mũ lính, che đi nửa gương mặt.

Hình như người này đang nghiêng đầu nhìn về phía bên này một chút, nhưng chỉ hình như mà thôi, sau đó rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang.

Miên Phong đuổi Liêu Hoa Xương đi, tay bưng tách trà nóng lên, hơi nước trà nóng xông đầy mặt khiến cô phải đổ chút mồ hôi.


Đến buổi tối, cô cũng biết Quý Sĩ Khang vội vàng đi ra ngoài như vậy làm gì.

Dinh thự họ Quý mất đi sự yên tĩnh vắng lặng ngày thường, trong phòng khách hò hét ầm ĩ, thật ra thì không có mấy người đang ầm ĩ, chẳng qua là giọng phụ nữ thì có chút sắc hơn, nằm giữa khí chất của thiếu nữ và thục nữ, có chút khí thế của ra lệnh người làm người hầu cho mình, cái này để chỗ nào, cái kia để chỗ nào.

Chỉ một mình cô ta cũng gây ra cảm giác có người đang gây gổ khắp phòng.

Võ Chí Bình rất vui, khoanh tay hất cằm, hình như anh ta đang đặc biệt đợi Miên Phong, Miên Phong vẫn đang đứng ở cửa, anh ta liền cười hì hì: "Tiểu thư Diệp, em gái của ngài đến rồi."

Em gái cái gì, Miên Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái, rất muốn tát anh ta một cái. Hình tượng của Võ Chí Bình trong lòng cô một ngày so với một ngày cũng không chịu nổi, là người đàn ông hèn hạ, loại người như vậy phải hung hăng đánh anh ta một trận thì anh ta mới có thể hơi thành thật một chút. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Đại tiểu thư trong nhà đang mặc một chiếc váy, tay váy ngắn phồng, tay đang chống hông, váy cũng rối tung, tỏ ra thời thường lại trẻ trung.

Dáng người cô ta rất đẹp, mắt to đỏ môi, trên cổ đeo một chuỗi phỉ thúy ngọc thạch, mang phong cách tây lại giàu sang.

Võ Chí Bình là một tên miệng quạ, anh ta nói chờ em họ tới thì quả nhiên em họ tới thật.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương