Át chủ bài
Chương 40:

Cũng chính lúc này, anh ta nhớ đến cô gái nhỏ bên trong dinh thự họ Quý. Cô đối với anh ta mà nói là người giữ biểu tượng bí ẩn và thú vị.

Mấy chiếc xe lái vào trong thành phố, chẳng đầy một lúc đã đến khu phố sầm uất, vậy mà khu náo nhiệt lại thật sự “náo nhiệt.”

Trên trăm người mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, cả trai lẫn gái đang ở độ tuổi thanh xuân giơ cao cờ, mấy học sinh nữ phía trước hô to đánh bại Chủ nghĩa Đế Quốc, đánh bại quân phiệt cực kì độc ác, đánh bại cường quốc xâm phạm Trung Quốc, đánh bại sâu mọt Trung Quốc. Người đi theo ở bên cạnh thì phát tờ rơi, đội ngũ thật dài đi theo ở phía sau cũng hô to.

Bọn họ giống như một dòng chảy cuốn người, rất nhanh đã trước trước sau sau bao vây đoàn xe của Quý Sĩ Khang.

Quý Sĩ Khang xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn bọn họ, cũng không phản ứng gì.

Cô gái đi đầu áp sát đầu xe của anh ta, trưng ra gương mặt đơn thuần cho anh ta thấy.

Trên người cô gái có một mùi hương đặc thù, lý tưởng đơn thuần, nhiệt huyết mạnh mẽ, một tinh thần hiến thân để dâng hiến cho tổ quốc.

Là một cô gái tốt bụng xinh xắn.


Quý Sĩ Khang nhàn nhạt phán xét, nơi ngực không hề gợn sóng, muốn anh ta bày ra nhiều hơn một phần nhu tình vậy cũng là đầm rồng hang hổ. Anh ta nhìn cô gái, lại suy nghĩ về cô em gái nhỏ. Em gái nhỏ của anh ta không phải là cô gái tốt, có lẽ cũng không có cách nào làm một cô gái tốt, cô giống anh ta hơn bất kì kẻ nào khác, tính cách quật cường tính tình hướng nội, lúc hướng ngọai thì có một ít giả dối, chứ đừng nói dáng vẻ lý tưởng đơn thuần kia. Thậm chí anh ta còn không biết cô đã được học nhiều hay ít, lớn lên như thế nào.

Anh ta không trách cô một chút nào cả, cho dù lần trước tức giận đến nổi điên phải đánh cô, cũng đã thật sự đánh cô, nhưng mà anh ta vẫn như cũ, không hề mảy may trách cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Phàm là tiểu thư ăn ngon mặc đẹp được dạy dỗ lớn lên đều sẽ có một vẻ không quan tâm kiêu ngạo và tùy hứng, có thể có lý tưởng đơn thuần, có thể hồn nhiên ngây thơ.

Nhưng em gái của anh ta lại không được. Đừng hỏi anh ta vì sao, anh ta biết cô không thể.

Cô giống một tảng đá bị chôn dưới mặt đất ẩm ướt, hoặc là một con động vật thân mềm không có xương hơn, quanh năm cứ co ro ẩn nấp, cuộn tròn lại thành một thứ u ám, thuộc tính cách hướng nội.

Anh ta tự nhận là đã thấy rõ bản chất của cô, cho nên cũng không sợ cô, không lo lắng rằng cô có thể gây ra bao nhiêu sóng lớn.

Trong một lúc phân tâm, có một viên đạn được bắn ra từ đội ngũ học sinh, bay thẳng vào trên cửa kính pha lê phía trước của chiếc xe. Xe của bọn họ đã được xử lý chống đạn, hỏa lực như thế này không đủ để bắn được người bên trong xe.

Sĩ quan ngồi bên cạnh tài xế bị dọa đến lòng run lên, không phải sợ viên đạn này mà là e ngại trưởng quan đang ngồi phía sau.

Quý Sĩ Khang bảo anh ta dừng xe lại, đốt một điếu thuốc thơm, trên đầu lông mi tất cả đều ý cười buốt lạnh: “Thú vị đó.”

Phó quan nhảy xuống xe rồi bắn một phát súng lên trời, đám người càng thêm xao động.

Trong cơn bạo động hỗn loạn, vô số người lao qua, con trai trẻ tuổi, có thể là học sinh cũng có thể không phải chạy đến nâng lên hòng lật ngược chiếc xe dẫn đầu.

Bọn họ vẫn còn ầm ĩ, đầu phố truyền đến tiếng còi cảnh sát sắc bén rõ ràng.

Phó cục trưởng của cục cảnh sát lau mồ hôi lạnh chen vào bên trong, hỏi Quý cục xử lý như thế nào.


Quý Sĩ Khang khua khua bao tay trắng, lãnh khốc gật đầu một cái.

Người thủng đầu trước tiên chính là cô gái xinh đẹp cầm túi ở trong đám người, áp sát về phía anh ta. Đạn bay vào trán cô ta để lại một cái lỗ đen sì, dòng máu đỏ thắm phùn phụt phun ra, phun đến cả trên cửa sổ xe.

Đám người náo loạn bên cạnh đội xe thì bị đuổi đuổi giết giết, xa hơn chút nữa thì bị đánh bằng ống nước cao áp Tao Liễu, rất nhanh trên đường đều là thi thể, tờ rơi rối bời nằm dưới mặt đất, không dính nước thì cũng dính máu.

Miên Phong biết được Quý Sĩ Khang bị tập kích từ bầu không khí căng thẳng của dinh thự họ Quý, nhưng mà cô cũng có tính tình khôn ngoan lanh lợi như anh ta, biết anh ta sẽ không có việc gì. Thế là tại trên bàn cơm lại tự nhiên có ý nhắc đến trưởng phòng Mao, lúc này Quý Sĩ Khang không muốn ăn gì, ôm người đến đặt lên đùi, đưa tay đùa chóp mũi của cô: “Nhóc không có lương tâm, không biết quan tâm anh trai mà lại đi quan tâm một người ngoài.”

Ngay trước mặt sĩ quan cô cũng không có ý muốn hôn anh ta, cũng sẽ không nũng nịu.

“Không phải anh cả vẫn còn tốt sao. Lời của tôi là thật, sở dĩ xảy ra chuyện ngày hôm nay, không phải là do trong cục làm việc không có tác dụng sao, có phải là có ai để lộ hành tung của anh không?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Quý Sĩ Khang ôm eo cô, đặt đầu lên vai cô không biết đang trầm tư cái gì, một lát sau mới nói: “Quả thật phải thay đổi nhân viên trong cục mới được.”

Ăn xong bữa cơm gia đình, hai người trước sau bước vào phòng làm việc.

Trong nháy mắt Miên Phong vừa đi vào đã bị người đàn ông đè lên ván cửa mạnh bạo cưỡng hôn.


Cô vươn bàn tay mình đến mái tóc đen của Quý Sĩ Khang, nhẹ nhàng kéo, quan sát anh ta bằng vẻ ẩn chứa ý xuân, mới nói: “Anh cả không cần sợ.”

Quý Sĩ Khang rất muốn nâng cô đè lên tường mà làm, nhưng mà em gái vừa đến ngày rụng dâu nên không thể chân chính làm được. Thế là ngược lại ôm người đến bàn sách, lòng bàn tay thô ráp mò vào trong áo bóp chặt hai nụ hoa ngẩng lên của cô, há miệng ra cắn vào cổ cô.

Hai người giày vò một hồi lâu, Quý Sĩ Khang đè cô xuống, hôn lên khóe mắt cô: “Tôi sợ cái gì. Nếu như ngày nào đó tôi phải chết thì sẽ kéo em cùng chết, có được hay không?”

Miên Phong không nhịn được mà yếu đuối hừ một tiếng, lời nói tàn khốc như vậy giống như ném cục đá vào mặt nước tĩnh lặng.

Đương nhiên cô cũng không sợ, lại còn có hơi thoải mái mong đợi.

Thứ này có phải gọi là lãng mạn không.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương