Át chủ bài
-
Chương 19:
Miên Phong mỉm cười với anh ta một cái, cầm lấy mấy quyển tạp chí đưa đến trước mặt Như Ngọc, hỏi cô ấy muốn xem cái gì.
Bọn họ cúi đầu thì thầm to nhỏ, nói vài câu một lúc, Quý Sĩ Khang ở bên kia thì đang đọc hồ sơ cơ mật, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng lật giấy truyền đến.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, Như Ngọc vốn định chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được mà che miệng lại ho hai tiếng.
Quý Sĩ Khang nhìn điếu thuốc lá trên đầu ngón tay một chút, trực tiếp dập tắt, anh ta đứng dậy, bước vòng từ phía sau cái bàn đi ra, đi thẳng đến trước mặt Như Ngọc rồi quỳ nửa người xuống: “Sau này không thích gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, có biết không?”
Như Ngọc buồn bực gật đầu, khuôn mặt đỏ lên, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Em, em biết rồi.”
Quý Sĩ Khang vỗ vai cô ấy một cái, đối với Miên Phong vẫn là một bộ mặt với biểu cảm lạnh buốt: “Ở đây chán lắm, dẫn cô ấy ra bên ngoài dạo đi.”
Hỗn vòng tại trong hành lang ép ra sáng tỏ tiếng vang, Như Ngọc hơi nơm nớp lo sợ: “Có thể đừng làm phiền đến ngài ấy được không? Hay là chúng ta ra ngoài sân thôi.”
Miên Phong chưa bao giờ thấy cô gái nào nhát gan như vậy, có thể nói, phỏng chừng muốn cô ấy giết chết một con kiến cũng rất khó.
Cô nghĩ thầm, cô cũng giống thế ở trước mặt Liêu Hoa Bình sao? Là một con thỏ trắng vô tội, đáng thương, cần được người ta bảo vệ.
Đôi mắt to của Như Ngọc ngập nước, tất cả lo lắng và sợ hãi đều treo lên mặt.
Cô ấy là thật, mà Tiểu Thúy do Miên Phong cô đóng vai là giả.
Bụng trái của Hoàng Như Ngọc là do cô bắn xuyên qua, nếu như Hoàng Như Ngọc đen đủi hơn một chút nữa e rằng đã chết.
Nhưng cô cũng không hề cảm thấy có lỗi với Như Ngọc, cũng không có thương hại. Không phải cố ý không có, mà là khi bắn đáy lòng của cô cũng không hề gợn sóng lớn, trên nhiều khía cạnh, thần kinh của cô đã được tôi luyện từng tầng lại từng tầng. Có rất nhiều thứ người thường có thể cảm nhận được, nhưng cô thì không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Bản thân Miên Phong cô, giống như một con chó hoang mắc bệnh hủi lớn lên ở đầu đường xó chợ, sau khi được cha nuôi nhặt về mấy năm, lại bắt đầu nhận mệnh giết người.
Cuộc sống như thế, đã định trước cô không thể nào thương hại chính bản thân mình, cũng không thương tiếc gì tính mạng người khác.
Mỗi người đều chỉ có một cái mạng mà thôi, mấy năm nay cũng không hiếm lạ gì. Sống tốt hay xấu, số mệnh cũng đã định sẵn rồi.
Không có mạng ai cao quý hơn ai cả. Chỉ có mạng ai đáng tiền hơn ai thôi.
Nhưng đây cũng không thể trở ngại được mối giao hảo của cô và Hoàng Như Ngọc, bất luận như thế nào cũng phải làm cho cô ấy luôn luôn nhớ cô, như thế cô mới có cơ hội đi theo Hoàng Như Ngọc vào dinh thự họ Quý.
Như Ngọc trông thấy chị Diệp lâu rồi vẫn không lên tiếng, lại thấp thỏm một lúc: “Có phải là bên ngoài quá lạnh không, nếu không hay là chúng ta trở về đi.”
Miên Phong a ra một luồng khí trắng, từ văn phòng đi ra cô vẫn không mặc áo khoác, bên ngoài quả thật rất lạnh.
Cô cười nhẹ, từ phía sau tiến đến gần bên tai Như Ngọc, giọng điệu ấm ấm, giống như một dòng suối trong ấm áp rót vào lòng người: “Tôi vẫn ổn, tôi đang lo lắng cho thân thể cô đó. Cô nhìn cô xem, từ khi chúng ta gặp nhau lần trước đến giờ có bao lâu chứ, gần một tháng đi, cũng không thấy vết thương cô tốt hơn gì cả.”
Cứ đi vòng quanh bên ngoài như vậy một lúc, Võ Chí Bình chạy tới nói đã chuẩn bị một căn phòng nghỉ, bảo các cô đi vào trong đó.
Ở cùng Như Ngọc một ngày, hiển nhiên cô ấy có một cái nhìn rất tốt với Miên Phong, lúc Quý Sĩ Khang tới đón cô ấy, Như Ngọc trơ mắt nhìn chị gái, vươn tay ra thăm dò cô, Miên Phong cười một cái rồi bắt lấy, xoa bóp lòng bàn tay của cô ấy: “Có thời gian thì cứ đến tìm tôi chơi nha.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Không qua mấy ngày, trưởng phòng Mao đã ha ha gọi Miên Phong đến văn phòng, ném một tấm thiếp mời lên mặt bàn: “Tiểu Diệp, cô thật giỏi đó!”
Miên Phong chớp mắt vờ như ngây thơ, trưởng phòng Mao xoa xoa lòng bàn tay, dùng sức gõ cái tấm thiếp mời kia: "Đội trưởng Quý mời cô đến nhà ngài ấy chơi!”
Ông ta xoay người, lấy ra một hộp quà đóng gói tinh xảo từ trong tủ quầy, đẩy lên trước mặt Miên Phong: “Có cơ hội....”
Miên Phong a một tiếng, mỉm cười gật đầu: “Trưởng phòng, ông không cần nhiều lời đâu, tôi hiểu rồi.”
Trưởng phòng Mao cười đến xuân hoa xán lạn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bèn bước nhanh đến đóng cửa phòng lại, rồi đi đến trước mặt Miên Phong, thấp giọng nói: “Vợ tôi còn bảo tôi nói với cô một tiếng cảm ơn đó, bà ấy cũng chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ, nhưng hôm nay tôi đi vội quá quên mang theo rồi.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, rất nhiều lời không cần nói cũng đã rõ ràng.
Sở dĩ Miên Phong có thể đi vào dễ dàng như vậy, còn phải nhờ lãnh đạo quan tâm chiếu cố, nguyên nhân nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.
Chiêu này, đúng là cha nuôi sắp xếp rất tuyệt vời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook