Át chủ bài
-
Chương 11:
Rạp hát nằm ở trung tâm phường Trường Nhạc, chếch về phía đông của khu cho thuê, bên cạnh còn có nhiều tiệm cơm và quán cà phê, khi bước vào ngõ hẻm không nổi bật này còn có thể tìm thấy một chuỗi dài những nhà thổ treo đầy lồng đèn đỏ thắm.
Cho nên trong khu vực này, ban ngày dòng người vẫn bình thường, nhưng khi trời vừa tối, lúc trăm ngọn đèn cùng bật lên, khu này lập tức thành một nồi nước nóng đun sôi ùng ục.
Miên Phong chọn quán cà phê nhà Bạch Nga mở, ngồi xuống vị trí cạnh cửa, cô lấy ra một cuốn tiểu thuyết xuất bản hàng tháng đặt lên chiếc khăn trải bàn sọc ca rô đen trắng, sách này là cô mua ở sạp báo ở đầu phố.
Cô mặc một bộ sườn xám làm từ tơ lụa màu xanh đậm, bên ngoài khoác một chiếc âu phục xanh phấn chít eo, mái tóc dài đen buông xõa, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, mang phong cách thường thấy của phụ nữ làm văn phòng. Có điều, dường như cô vẫn còn hơi sợ lạnh nên trên cổ còn choàng thêm một chiếc khăn, lúc hơi cúi đầu thì có thể che đi toàn bộ gương mặt.
Poster Hứa Quốc Hoa mặc hí phục được dán chếch bên phía đối diện của rạp hát. Bởi vì có người nâng đỡ, cho nên gần đây anh ta rất nổi tiếng, ngay cả rạp hát nơi khác cũng mến tiếng mà đến mời ông chủ Hứa đến hát hai màn.
Miên Phong ngồi từ lúc bốn giờ đến tận sáu giờ, mắt thấy đèn của cả con đường đã được thắp sáng cô vẫn không có ý định rời đi, cô vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ đến để gọi một phần bò bít tết chín bảy phần với một tách cà phê kiểu Ý.
Một tiếng trôi qua, năm chiếc xe hơi màu đen pha sáng đèn dừng trước cửa rạp hát, từng sĩ quan lần lượt bước xuống từ trong xe, như bánh bao chẻo vào nồi, mãi đến khi rạp hát bị vây chật như nêm cối. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong chống nửa đầu, ngáp một cái, chỉ thấy đám người kia bày xong tư thế, một người đàn ông mặc quân trang bằng vải nỉ mỏng màu xanh bước xuống xe. Chủ rạp hát, những hương thân giàu có và những quan viên theo cánh tả xếp thành một đám chặn ngay cửa, chuẩn bị lần lượt chào hỏi anh ta.
Không biết Quý Sĩ Khang nói cái gì, bọn họ đều cười tít cả mắt, nhường lối rồi nói cười không ngớt đi vào trong sảnh.
Miên Phong ngồi đến đau mông, quay về trợn mắt nhìn trừng trừng những bóng người mặc đồ đen kia, đồng thời cũng bội phục sự kiên nhẫn của Quý Sĩ Khang, phải ứng phó với nhiều người như thế mà anh ta vẫn không cảm thấy phiền lòng sao?
Cô bước ra khỏi quán cà phê, đang định đi đến khách sạn Bảo Lệ ở bên cạnh để đổi chỗ quan sát, kết quả là có người vỗ một cái vào vai cô từ phía sau.
Miên Phong vừa quay đầu, đồng tử lập tức mở to hơn một chút, nhưng cô nhanh chóng thay đổi bằng cảm xúc e thẹn: “Anh Liêu, sao anh lại ở đây vậy?”
Rõ ràng là Liêu Hoa Bình hết sức ngạc nhiên, miệng anh ấy giật giật, gần như nói không nên lời.
Bọn họ cứ đứng bất động ở đầu đường khiến cho người xung quanh chú ý, Miên Phong vừa lừa vừa dụ anh ấy đi vào trong đại sảnh của khách sạn rồi ngồi xuống ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi.
Đoạn đường ngắn ngủi chỉ mười mấy mét, nhưng Miên Phong đã nghĩ ra lời thoại, cô bảo anh ấy đừng cảm thấy lạ, cô đến đây để xem mắt thay cho một quý cô, quý cô đó không muốn hẹn hò với người ta, vì thế nên cô ấy mới đẩy việc hẹn hò này lên người của một người hầu như cô.
Trên mặt Liêu Hoa Bình vẫn còn mang vẻ hoảng hốt, Tiểu Thúy không có học vấn đến từ nông thôn, nhưng chỉ thay một bộ quần áo thôi sao lại có thể khác xa một trời một vực như thế này chứ? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Trong thời gian ngắn anh ấy cũng không nói ra được là nguyên nhân gì, dường như sau khi gặp được cô thì đầu óc của anh ấy cũng chưa bao giờ tỉnh táo cả.
“Lần trước em đã đi đâu, anh ở bên ngoài đợi em tận hai tiếng, suýt chút nữa đã đến phòng tuần bộ rồi.”
Miên Phong đột nhiên cảm thấy cảm động đến lạ, lén nắm chặt tay của anh ấy: “Đi toilet xong, ra bên ngoài thì tìm không thấy anh, kết quả đụng phải cha em ở trên đường....”
“Được rồi, được rồi, em không có việc gì thì tốt.”
Liêu Hoa Bình đẩy kính một cái, thuận tiện dùng sức nắm chặt tay cô một lúc rồi vội vàng lấy tập tài liệu kẹp dưới nách ra, đứng lên: “Em ở đây chờ anh đi, đừng có chạy lung tung, anh đi vào trong nhà hát đưa văn kiện cho ông chủ.”
Đột nhiên Miên Phong nảy lên một suy nghĩ, liên tục nói vâng.
Anh ấy vội vàng bước đi, lúc quay về thì xanh cả mặt, vốn dĩ anh ấy cũng không định nói ra chuyện mình đã gặp ở bên trong, lại không chịu được sự dịu dàng quan tâm của Miên Phong, anh ấy bèn tiết lộ một ít tin tức mà bản thân cho rằng không có gì quan trọng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Ông chủ lớn của cửa hàng bách hóa cũng coi như thương nhân có tiếng ở Tô Bắc, có bạc triệu lận lưng, vung tiền như rác, ông ta mời quân đoàn trưởng Quý đến tham quan biệt thự nào đó của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook