Át chủ bài
-
Chương 1:
Đại sảnh u ám, tối đen như màu lông quạ, bài trí đều đặn nhưng không quá rộng rãi, đối diện với cửa chính có một bàn thờ bằng gỗ lê đỏ chạm trổ hoa văn, phía trên đặt một tượng phật Thích Ca Mâu Ni.
Miên Phong cung kính cúi đầu nhưng không phải với tượng phật, mà là với Cố Thành. Cố Thành mặc một thân áo Tôn Trung Sơn bằng lụa đen, nhìn có vẻ khiêm tốn thần bí, trong lớp vỏ thần bí mang theo vẻ thân thiện dối trá. Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đỏ, tay trái cầm một quyển sách, cất tiếng gọi Miên Phong đi đến.
Miên Phong đáp rồi đi đến, gọi một tiếng cha nuôi.
Thật ra, Cố Thành chỉ mới có hai mươi sáu tuổi, còn khuya mới đủ tư cách làm cha cô.
Nhưng lần này cô vì cảm xúc cá nhân mà làm hỏng chuyện, cô biết chắc chắn mình phải bị phạt cho nên chỉ có thể gọi một tiếng nịnh bợ như vậy thôi.
Cố Thành vẫy gọi cô đến như gọi một con chó, ngay trước mặt mấy anh em đánh cô một bạt tay, một bạt tay này, đánh cho Miên Phong chóng mặt ù tai, đồng thời trong miệng chảy ra một chất mang mùi vị tanh ngọt.
Cố Thành đứng dậy chắp hai tay ra sau, lạnh nhạt híp mắt: “Dựa theo năng lực của cô không thể nào có chuyện thất bại được. A Miên, cô hãy thành thật trả lời đi, có phải là cô thủ hạ lưu tình với Quý Sĩ Khang không.”
Miên Phong nói không có.
Cố Thành lại hỏi thêm một lần nữa, cô vẫn nói không có.
Cố Thành buông cuốn sách xuống, dùng ngón tay thon dài gõ hai tiếng cộc cộc xuống mặt bàn, anh không hề ngẩng đầu lên, nói: “Ra ngoài cả đi.”
Miên Phong không hề động đậy, phía sau cô vang lên một tiếng cọt kẹt, cánh cửa lớn che khuất ánh nắng chiều cuối cùng.
Miên Phong đi theo sau lưng Cố Thành, giẫm lên chiếc bóng của anh đi qua ngưỡng cửa, đi ngang qua nội viện, lại qua một cánh cổng mặt trăng, lúc đi ngang qua cây hoa quế, cô giống hệt như bọ ngựa ăn bướm đêm, im ắng duỗi tay ngắt một chiếc lá xanh tốt bỏ vào trong miệng nhai.
Cố Thành biết cô đang làm gì sau lưng mình, chỉ là chẳng muốn lên tiếng, vén trường bào lên, dùng một cước đạp mở cửa phòng luyện công.
Anh đứng ở cửa đầy quyền uy, hai tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Miên Phong ngoan ngoãn đi vào.
Phòng luyện công ngăn nắp nhưng trống rỗng, có một bao cát nặng ngàn cân treo thõng từ trên xà nhà, bên chân tường đặt một giá gỗ hình người, bên cạnh có treo thêm một vài thứ linh tinh khác.
Cố Thành vớ lấy chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng, ngồi xuống: “Biết quy củ rồi thì tự mình ra tay đi.”
Miên Phong không nói một lời, trên người vẫn là bộ quần áo bó màu đen, lưu loát lấy ra xích sắt từ bên trên tường, phần đuôi của xích sắt là một đôi còng tay. Cô đưa cái cổ tay tinh tế của mình vào trong còng, rồi cùm cụp khóa lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team L.u.v.e.v.a.l.a.n.d. Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Thân thể vốn mảnh mai bị treo ngược lên, chiếc bóng đổ xuống lại càng dài, càng gầy hơn.
Cố Thành nhìn kĩ một lát rồi lại châm một điếu thuốc, thấy dáng vẻ rũ mắt phải chết thì không đòi sống của cô, sự tức giận ở trong lòng lại chu du bay lượn, suýt chút nữa đã nổ tung khỏi da đầu.
Anh lấy chiếc roi đuôi rắn ở bên tường ra, một đầu cuốn vào lòng bàn tay, đầu khác khều khều cằm Miên Phong: “Chết cũng không nhận sai, có đúng không?”
Miên Phong khẽ nâng mắt, bên trên gương mặt xinh đẹp toàn là nước mắt, giống như phải ngấm ngầm chịu đựng nỗi tủi nhục: “Cha nuôi, tôi biết sai rồi.”
Cố Thành hừ một tiếng bằng âm mũi: “Sai ở đâu?”
Miên Phong ngẩng đầu với cằm lên, lộ ra đường nét mảnh dẻ ở cổ: “Sai... vì thất bại. Vốn dĩ tôi đã ngắm trúng rồi, nhưng lúc đó lại có một cô gái đổ rượu vào người anh ta, anh ta đỡ một cái, sau đó tôi mới bắn lệch.”
Cố Thành miễn cưỡng nghe, anh rất hiểu cô, dù lột đi một lớp da của cô rồi bỏ vào nồi luộc, rồi chặt nát vớt ra thì anh vẫn có thể nhận ra cô.
“Chó má!”
Không hề nhiều lời, chỉ trong nháy mắt, Miên Phong đã bị anh đánh bằng roi rắn hoa.
Roi rắn lắc lắc thân thể, trên người cô nóng rát, mồ hôi lạnh ứa ra từng tầng lại từng tầng, đâu đâu cũng cảm thấy cơn đau như gai sắc đâm vào người. Roi vút lên không trung, đột ngột quanh quẩn phát ra tiếng vút xé không, sau đó từng vết thương như rắn cắn, lại giống dao nhọn đâm vào, lặp đi lặp lại ngang dọc đan xen nhau đến da tróc thịt bong.
Ban đầu, cô vẫn còn nhịn không kêu la, nhưng về sau đã bắt đầu phát ra tiếng rên hừ hừ, hàm răng run bần bật, gò má cũng căng cứng run rẩy, mũi chân khó khăn cọ xát dưới đệm trên sàn nhà, bởi vì roi đánh dùng toàn lực, mấy lần cô hoàn toàn phải dựa vào hai cổ tay treo trên không trung.
Toàn thân Cố Thành toát ra mồ hôi nóng, đèn treo trên đỉnh đầu cũng lảo đảo đung đưa, bóng dáng hai người rọi dưới mặt đất cũng nhiều lần đan xen nhau. Nghe thấy tiếng kêu phiền chán của Miên Phong, anh rút ra chiếc khăn mùi soa ở trong ngực nhét vào miệng cô, liên tục không ngừng dùng toàn lực đánh con chó có chí khí làm phản này.
Máu bắn tung tóe lên thân người đàn ông, Cố Thành bỏ roi xuống trở về phòng tắm rửa.
Lưu Bảo Thiện là một người lực lưỡng với thân hình vạm vỡ, Hứa Quốc Hoa có vóc dáng bình thường, nhìn qua là một thanh niên yếu đuối mỏng manh, hai người lén lút chạy đến, từng người ngóng cái cổ dài vào trong dò xét. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team L.u.v.e.v.a.l.a.n.d. Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lưu Bảo Thiện a lên một tiếng: “Hôm nay đánh rất thảm đó.”
Hứa Quốc Hoa thấy cha nuôi đã đi mất dạng bèn ho khẽ một tiếng, thoải mái đi vào, bước quanh Miên Phong một vòng, nhịn không được mà phì cười một tiếng. Anh ta không dám cười nhiều, sợ cô gái nhỏ nghe được lại quay sang trả thù, quay đầu lấy chiếc chìa khóa trên khung mở ra chiếc còng tay của Miên Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook