Asisu BH Phấn Khích
-
Chương 63: Jinna
Đặt ly nước lên bàn, Tử Huyền nhướng mày: “Ồ, không phải là tể tướng đại nhân đây sao? Sao lại rảnh rỗi tới làm khách Hạ Ai Cập ta thế?”
Vừa cười vừa bỏ quả nho vào miệng.
“Nữ hoàng bệ hạ, lần này thần tới là…”
“Chua.”
“Chua ư? Sao có thể, quả nho chín mọng như vậy.”
“Rốt cuộc anh có biết chọn nho không vậy? Ta không muốn ăn chua.”
“Được rồi… để ta cắn thử một miếng trước, không chua sẽ đưa cho nàng, cam đoan sẽ để nàng ăn quả ngọt…”
“Đi chết đi.”
“Khụ khụ, ” Imhotep ho nhẹ vài tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tử Huyền và Izumin.”Nữ hoàng bệ hạ…”
“Tể tướng đại nhân không khỏe sao?” Tử Huyền quay đầu lại nhìn, “Thân thể không khỏe sao lại chạy tới đây làm gì? Thời tiết thật nóng!”
“Đúng vậy, thời tiết nóng bức, tể tướng đại nhân tuổi cao, nên an phận một chút.” Izumin phụ họa, lại đưa một quả nho sang, “Nào, lần này chắc chắn không chua.”
“Phì, không thèm tin anh, mỗi lần anh đưa nho qua, chẳng quả nào ngọt.”
“Nữ hoàng bệ hạ, hiện giờ quân đội Puntie đang uy hiếp Ai Cập chúng ta, đặc biệt là hoàng tử Puntie lại có thần lực, hoàng thượng hi vọng nữ hoàng có thể đến Thượng Ai Cập giúp đỡ.”
“Không đi.” Tử Huyền trả lời không hề nghĩ ngợi, “Không phải luôn muốn gả ta ra ngoài hòa thân sao? Ông cứ coi như ta đã bị gả tới Babylon cùng với hoàng đế Ragashu tấn công Ai Cập đi, đi tìm con gái nữ thần sông Nile của các người đi.”
“Sai rồi, phải gả cũng là gả đến Hittite ta, sao có thể lôi hoàng đế Ragashu ra làm ví dụ chứ?”
“… = = “
“Nữ hoàng bệ hạ, vi thần muốn người gả tới Babylon cũng là vì muốn tốt cho Ai Cập, xin nữ hoàng hãy thông cảm.”
“Hừ, ” Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn Imhotep cung kính đứng bên dưới, “Không thể thông cảm được, xin tể tướng đại nhân bớt lo nghĩ đi. Trước kia ta đã nói rõ ràng rồi, dám ép ta xuất giá, ta sẽ dẫn binh tiêu diệt Ai Cập, ngài không sợ Ai Cập mất nước sao?”
“Nhưng thưa nữ hoàng, đây là tổ quốc của người, hoàng đế Menfuisu cũng là người em trai mà người yêu quý nhất, chẳng lẽ người không thể suy nghĩ cho Ai Cập ư?”
“Ngại quá, ta là một nữ hoàng ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.” Cầm ly nước nhấp một ngụm. “Ai Cập nguy hiểm chỉ biết tìm ta, còn bình thường không cần tới thì chỉ tìm cách gả ta ra ngoài, có chết cũng không chừa. Ta nghe nói vừa rồi có tin Babylon xuất binh, tể tướng đại nhân anh minh lại đổ lỗi lên đầu ta thì phải?”
“Nữ hoàng bệ hạ…”
Quả nhiên, những lời nói hôm đó với hoàng thượng đã đến tai nữ hoàng…
Imhotep lập tức quỳ xuống, “Chuyện này là lỗi của thần, hi vọng nữ hoàng đừng giận dữ mà không đi tới cứu hoàng thượng. Nếu Thượng Ai Cập thất thủ, e rằng Hạ Ai Cập cũng không thể an toàn. Hiện giờ Ai Cập bị tấn công từ hai phía, xin nữ hoàng hãy tới Thượng Ai Cập trợ giúp…”
“Nữ hoàng bệ hạ,” Rót thêm nước cho Tử Huyền, Ari nhìn Imhotep quỳ dưới đất, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự không cứu sao? Thực ra nô ti vẫn hi vọng nữ hoàng trở về, không muốn Ai Cập bị quốc gia khác cướp mất… Hơn nữa, Jinna cũng bị bao vây, còn có công chúa Mitamun…”
“Công chúa Mitamun…” Liếc mắt nhìn Izumin đang bóc nho bên cạnh, “Tin rằng hoàng tử Izumin đã sớm chuẩn bị. Nhưng Jinna bị bao vây ư? Sao lại thế? Không phải ta đã hạ lệnh gọi cô ấy quay về Hạ Ai Cập rồi sao?”
“Jinna, …. Trên đường rời khỏi Thượng Ai Cập, đã bị mất tích…”
“…”
Im lặng một lúc, Tử Huyền đột ngột đập bàn đứng dậy, “Xuất binh! Đến Thượng Ai Cập! Tìm kiếm nơi Jinna mất tích, nếu đúng là quân đội Puntie có gan động tới người của ta, ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng!!!”
Imhotep nghe thấy Tử Huyền đồng ý xuất binh đi tới Thượng Ai Cập, vui sướng vạn phần. Tuy rằng… là nhờ một thị nữ mất tích…
“Bệ hạ định xuất phát ngay lập tức sao?”
“Imhotep, ta nhìn thấy ông rất ngứa mắt, tốt nhất ông nên ở lại Hạ Ai Cập đi.”
Nói xong câu đó, Tử Huyền liền bước ra ngoài cung điện.
Bảo Menfuisu giúp sức tìm kiếm Jinna hiển nhiên là không ổn, hiện giờ hắn đang bận ứng phó chiến sự, cô nên tự đi tìm thì hơn. Còn có liên quan tới Puntie hay không, đến lúc đó tính sau.
Trong lúc chiến loạn, nếu Jinna thật sự bị Puntie bắt đi…
“Asisu, ” Izumin vội vã đuổi theo Tử Huyền, “Ta đi cùng nàng tới Thebes.”
“Anh đi làm gì?”
“Thuận tiện cầu hôn trước mặt hoàng đế Menfuisu.”
Vừa cười vừa bỏ quả nho vào miệng.
“Nữ hoàng bệ hạ, lần này thần tới là…”
“Chua.”
“Chua ư? Sao có thể, quả nho chín mọng như vậy.”
“Rốt cuộc anh có biết chọn nho không vậy? Ta không muốn ăn chua.”
“Được rồi… để ta cắn thử một miếng trước, không chua sẽ đưa cho nàng, cam đoan sẽ để nàng ăn quả ngọt…”
“Đi chết đi.”
“Khụ khụ, ” Imhotep ho nhẹ vài tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tử Huyền và Izumin.”Nữ hoàng bệ hạ…”
“Tể tướng đại nhân không khỏe sao?” Tử Huyền quay đầu lại nhìn, “Thân thể không khỏe sao lại chạy tới đây làm gì? Thời tiết thật nóng!”
“Đúng vậy, thời tiết nóng bức, tể tướng đại nhân tuổi cao, nên an phận một chút.” Izumin phụ họa, lại đưa một quả nho sang, “Nào, lần này chắc chắn không chua.”
“Phì, không thèm tin anh, mỗi lần anh đưa nho qua, chẳng quả nào ngọt.”
“Nữ hoàng bệ hạ, hiện giờ quân đội Puntie đang uy hiếp Ai Cập chúng ta, đặc biệt là hoàng tử Puntie lại có thần lực, hoàng thượng hi vọng nữ hoàng có thể đến Thượng Ai Cập giúp đỡ.”
“Không đi.” Tử Huyền trả lời không hề nghĩ ngợi, “Không phải luôn muốn gả ta ra ngoài hòa thân sao? Ông cứ coi như ta đã bị gả tới Babylon cùng với hoàng đế Ragashu tấn công Ai Cập đi, đi tìm con gái nữ thần sông Nile của các người đi.”
“Sai rồi, phải gả cũng là gả đến Hittite ta, sao có thể lôi hoàng đế Ragashu ra làm ví dụ chứ?”
“… = = “
“Nữ hoàng bệ hạ, vi thần muốn người gả tới Babylon cũng là vì muốn tốt cho Ai Cập, xin nữ hoàng hãy thông cảm.”
“Hừ, ” Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn Imhotep cung kính đứng bên dưới, “Không thể thông cảm được, xin tể tướng đại nhân bớt lo nghĩ đi. Trước kia ta đã nói rõ ràng rồi, dám ép ta xuất giá, ta sẽ dẫn binh tiêu diệt Ai Cập, ngài không sợ Ai Cập mất nước sao?”
“Nhưng thưa nữ hoàng, đây là tổ quốc của người, hoàng đế Menfuisu cũng là người em trai mà người yêu quý nhất, chẳng lẽ người không thể suy nghĩ cho Ai Cập ư?”
“Ngại quá, ta là một nữ hoàng ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.” Cầm ly nước nhấp một ngụm. “Ai Cập nguy hiểm chỉ biết tìm ta, còn bình thường không cần tới thì chỉ tìm cách gả ta ra ngoài, có chết cũng không chừa. Ta nghe nói vừa rồi có tin Babylon xuất binh, tể tướng đại nhân anh minh lại đổ lỗi lên đầu ta thì phải?”
“Nữ hoàng bệ hạ…”
Quả nhiên, những lời nói hôm đó với hoàng thượng đã đến tai nữ hoàng…
Imhotep lập tức quỳ xuống, “Chuyện này là lỗi của thần, hi vọng nữ hoàng đừng giận dữ mà không đi tới cứu hoàng thượng. Nếu Thượng Ai Cập thất thủ, e rằng Hạ Ai Cập cũng không thể an toàn. Hiện giờ Ai Cập bị tấn công từ hai phía, xin nữ hoàng hãy tới Thượng Ai Cập trợ giúp…”
“Nữ hoàng bệ hạ,” Rót thêm nước cho Tử Huyền, Ari nhìn Imhotep quỳ dưới đất, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự không cứu sao? Thực ra nô ti vẫn hi vọng nữ hoàng trở về, không muốn Ai Cập bị quốc gia khác cướp mất… Hơn nữa, Jinna cũng bị bao vây, còn có công chúa Mitamun…”
“Công chúa Mitamun…” Liếc mắt nhìn Izumin đang bóc nho bên cạnh, “Tin rằng hoàng tử Izumin đã sớm chuẩn bị. Nhưng Jinna bị bao vây ư? Sao lại thế? Không phải ta đã hạ lệnh gọi cô ấy quay về Hạ Ai Cập rồi sao?”
“Jinna, …. Trên đường rời khỏi Thượng Ai Cập, đã bị mất tích…”
“…”
Im lặng một lúc, Tử Huyền đột ngột đập bàn đứng dậy, “Xuất binh! Đến Thượng Ai Cập! Tìm kiếm nơi Jinna mất tích, nếu đúng là quân đội Puntie có gan động tới người của ta, ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng!!!”
Imhotep nghe thấy Tử Huyền đồng ý xuất binh đi tới Thượng Ai Cập, vui sướng vạn phần. Tuy rằng… là nhờ một thị nữ mất tích…
“Bệ hạ định xuất phát ngay lập tức sao?”
“Imhotep, ta nhìn thấy ông rất ngứa mắt, tốt nhất ông nên ở lại Hạ Ai Cập đi.”
Nói xong câu đó, Tử Huyền liền bước ra ngoài cung điện.
Bảo Menfuisu giúp sức tìm kiếm Jinna hiển nhiên là không ổn, hiện giờ hắn đang bận ứng phó chiến sự, cô nên tự đi tìm thì hơn. Còn có liên quan tới Puntie hay không, đến lúc đó tính sau.
Trong lúc chiến loạn, nếu Jinna thật sự bị Puntie bắt đi…
“Asisu, ” Izumin vội vã đuổi theo Tử Huyền, “Ta đi cùng nàng tới Thebes.”
“Anh đi làm gì?”
“Thuận tiện cầu hôn trước mặt hoàng đế Menfuisu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook