hiên Diệp Tuyết một mình nhàm chán ở hậu viện Văn gia đi tới đi lui.

Nàng cùng ca ca đi tới gặp bạn cũ, nói là muốn ăn mừng Văn lão gia trở về sau đại nạn không chết.

Nghe nói là nhờ một tiểu nha hoàn bất chấp nguy hiểm tính mạng đi theo sơn tặc giao thiệp, kết quả được ông trời thương xót người tốt, tiểu nha hoàn kia chẳng những không có chuyện gì, ngược lại còn quen biết Tam đương gia Cuồng Phong trại, kết thành phu thê.
Đúng ra, tiểu nha hoàn đó nhất định là không trâu bắt chó đi cày (ý là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy); nhưng may mắn nàng cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc.
Thiên Diệp Tuyết lúc ẩn lúc hiện ở hậu viện, đi tới một lầu uyển.

.

.

.

.

.

Trong lầu uyển này có tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy), trăm hoa khoe sắc, còn có một ao sen thanh tịnh đẹp đẽ.

Giữa ao có một tòa Ngọc Thạch Sơn hùng vĩ, trên đỉnh có thác nước chảy xuống, dưới ánh mặt trời nó trở nên vàng rực óng ánh, Ngọc Thạch đá xây cạnh bờ cũng thực kỳ hoa dị thảo (kì lạ hiếm có), mùi thơm tỏa trong gió từng trận mê hoặc, làm lòng người mênh mông, thoải mái..
Cũng tốt! Dù sao nơi này rất nhiều hoa, bọn họ sẽ không để ý nàng hái mấy bông về nhà.

.

.

.

.

.
Thiên Diệp Tuyết cao hứng vọt tới bên hồ, cũng không để ý tới y phục có bị bẩn hay không, nằm ở bên bờ đưa bàn tay nhỏ bé trắng nỡn ra, muốn hái một đóa sen nàng thích nhất.

.

.

.

.

.

Chỉ thấy đóa sen thơm ngát kia nổi trên mặt nước, trời xanh mây trắng, cái bóng bập bềnh ở giữa hồ, rất là mộng ảo.
Nhưng, khoảng cách nàng đưa tay ra với hoa sen trong hồ vẫn còn một đoạn ngắn; nàng thở dốc một hơi, lại tiến thân thể lên một chút, thật vất vả đầu ngón tay mới chạm được vào cánh hoa thì “ùm” một tiếng, có tiếng rơi xuống nước làm nàng giật mình.
Nàng hét lên một tiếng, vội vàng lấy tay lau đi vệt nước trên mặt.
Thứ gì rơi vào trong nước vậy?
Nàng định thần nhìn lại, thấy có đầu người ở trong nước chìm chìm nổi nổi, thoạt nhìn dường như là ──
Chết chìm!
“Cứu người! Mau tới cứu người.” Thiên Diệp Tuyết cuống quít hô lớn.
Đáng ghét, lúc bình thường không muốn có người làm phiền thì một đám hiện trước mắt, hiện tại muốn tìm người cứu mạng, lại không có lấy một nửa bóng dáng.

.

.

.

.

.
Nàng gấp gáp nhìn nhìn đầu người trong nước kia, phát hiện đối phương đã trôi sang bên kia.
Cứu người quan trọng hơn, nàng bây giờ không nghĩ được nhiều như vậy!
Nàng bịt mũi, động tác thô lỗ nhảy xuống nước ─
Một lúc lâu sau.
Chỉ thấy bên giường có hai nam nhân lòng như lửa đốt dùng ánh mắt quan tâm nhìn nữ tử hôn mê bất tỉnh trên giường, trong miệng còn không ngừng hỏi đại phu đang giúp nữ tử chẩn đoán bệnh.
“Đại phu, muội muội ta thế nào?”
“Khởi bẩm công tử, lệnh muội cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị kinh sợ, uống chút nước.

.

.

.

.

.

Ta kê vài thang thuốc, để cho nàng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Đúng không? Vậy thì thật là tốt quá!” Thiên Diệp Anh vui mừng nói, tâm trạng lo lắng cũng chìm xuống.
Văn lão gia cũng thở phào nhẹ nhõm, phân phó nói: “Tiểu Ái, đưa đại phu ra ngoài, tiện thể cho người đi lấy thuốc.

.

.

.


.

.

Còn có Hỏa công tử phòng bên cũng đi sắc thuốc cho cậu ta uống, nếu tỉnh, lập tức cho ta biết.”
“Dạ!”
Đại phu theo sau tiểu tỳ rời đi, hai nam nhân này lại vây ở bên giường nói về chuyện đã phát sinh.

Mặc dù hai người cho là thanh âm rất nhỏ, nhưng chẳng khác nào bọn họ ở bên tai Thiên Diệp Tuyết nói chuyện, muốn nàng không nghe cũng rất khó.
Thật ồn ào.

.

.

.

.

.
Thiên Diệp Tuyết lơ mơ, cố gắng mở mắt ra, nghe đại ca đang nói ──
“Có phải là trượt chân rơi xuống nước không?” Thiên Diệp Anh hỏi.
“Có khả năng.

Nhưng tại sao ngay cả Hỏa công tử cũng rơi xuống nước?” Văn lão gia nhíu mày.
Khi bọn hắn chạy tới thì chỉ thấy Thiên Diệp Tuyết cùng Hỏa Vô Tình vùng vẫy một chỗ, bập bềnh trong nước, nhưng cũng dọa cho mọi người sợ đến sắc mặt đại biến.
“Hỏa công tử kia trên người còn có mùi rượu, có lẽ là hắn uống rượu say, thấy Tuyết Nhi ở bên hồ một mình, muốn làm chuyện xằng bậy với nàng, nhưng Tuyết Nhi không chịu, nhảy xuống nước để giữ trong sạch?” Thiên Diệp Anh suy đoán.
“Hoặc là lúc hai người tranh chấp, không cẩn thận bị rơi xuống nước ?” Tiếp theo lại đến Văn lão gia tự cho là đúng.

“Hay Tuyết Nhi làm chuyện xằng bậy với cậu ta ──”
Văn lão gia nói còn chưa xong liền bị Thiên Diệp Anh dữ tợn cắt ngang “Muội muội ta không phải là loại đó, vừa thấy liền yêu một hoa si (mê gái)! Mà ông cũng nói rõ về Hỏa công tử đó đi, ta không rõ ràng về lai lịch của hắn lắm!”
“A! Lai lịch của cậu ta thật không đơn giản.

.

.

.

.

.”
“Hừ! Nếu hắn dám có hành động xấu với muội muội ta, cho dù hắn là hoàng thân quý tộc, ta cũng sẽ không khách khí với hắn ── “
”Hắn là sơn tặc.”
Nhất thời, không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề.
“Hắn là sơn tặc? Thật không nhìn ra được.” Thiên Diệp Anh nặn ra ý cười, muốn hòa tan không khí khó xử.

Sơn tặc? ! Là loại người vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa không chớp mắt sao?
“Đúng vậy đó, thật không nhìn ra.” Văn lão gia gật mạnh đầu.
Mặc dù trong mắt người khác, Cuồng Phong trại là một đám thổ phỉ đáng sợ, mọi người ở Cuồng Phong trại là sơn tặc, nhưng bọn họ lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý (tàn nhẫn, mất hết tính người), nhiều lắm chỉ là cướp của một tham quan ô lại cáo lão về quê và gian thương làm giàu bất nhân (cách làm giàu không có nhân đức, tính người).
Nói về Hỏa Vô Tình kia, bề ngoài tuấn tú lại có phong độ của người trí thức, nhất cử nhất động đều đúng mực lễ nghi, đứng cùng với nữ nhi bảo bối của hắn – Văn Tú, có thể nói là trên trời một đôi, dưới đất một đôi (ý lão này là 2 người rất đẹp đôi ^^).
Hắn tin rằng, Hỏa Vô Tình rất nhanh sẽ trở thành rể hiền Văn gia ──
“A, Tuyết Nhi tỉnh rồi!” Thiên Diệp Anh chú ý động tĩnh trên giường muội muội, vội hỏi, “Tuyết Nhi, muội đã khá hơn chưa?”
“Ta.

.

.

.

.

.

Làm sao vậy?”
“Muội không có việc gì sao không đi bắt bướm, lại xuống nước bắt cá?”
“Muội không có.

.

.

.

.

.

Muội là bị bắt buộc.”
“Văn lão gia, ông nghe thấy chưa? Nàng là bị buộc.

.

.

.

.


.

Tuyết Nhi, muội có bị tổn hại gì không?” Thiên Diệp Anh lại hỏi.

“Muội tổn hại cái gì?”
“Muội có bị mất cái quý giá.

.

.

.

.

.

Đồ gì đó không?” Thiên Diệp Anh không muốn nói thẳng ra hai chữ “Trong sạch”, dù sao đang có người ngoài ở đây.
“Đồ?” Thiên Diệp Tuyết theo bản năng sờ sờ cái trâm cài trên đầu, đây chính là di vật quý báu nhất lúc mẫu thân mất đi để lại cho nàng ──
Không thấy nó? !
Nàng vội vàng đứng dậy tìm ở trên giường, nhưng cũng không tìm được.

.

.

.

.

.

Không phải là bị rơi ở trong nước chứ?
“Ca, không còn nữa! Làm sao bây giờ? Ô ô.

.

.

.

.

.” Nàng thương tâm che mặt khóc lóc.
“Ai nha, muội đừng khóc, mau nói rõ ràng xem nào!” Đây rõ ràng là một chuyện quan trọng!
“Đồ quý báu nhất của muội không thấy nữa.

.

.

.

.

.

Nhất định là hắn lấy!”
“Người nào?”
“Cái người cùng muội ở trong nước đó!”
Thiên Diệp Tuyết vừa mới nói xong, liền nghe đến đại ca phát ra một tiếng la bi thảm điên cuồng.
“Ta muốn giết hắn ──”
Đi tới phòng khách quý của Văn gia, cửa gỗ với hoa văn tinh xảo được mở ra.
“Hỏa công tử.

.

.

.

.

.”
Một tiếng gọi nhu mì truyền đến, thấy nam tử vốn yên tĩnh tựa vào mép giường từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với nữ tử xinh đẹp như hoa.
“Hỏa công tử, sao huynh đã dậy rồi?”
“Ta tốt hơn nhiều rồi.” Hỏa Vô Tình lẳng lặng nói.

Thật ra thì hắn còn hơi say rượu, nhưng cũng không phải là quá nghiêm trọng.

Vả lại, hôm nay hắn có chuyện trọng yếu phải làm.
Hắn muốn ghi danh vào học viện Thiên Anh, chẳng may sẽ có cơ hội đi thi Trạng nguyên.

Nếu không phải tiểu đệ nhờ hắn mang một ít đồ cho Văn lão gia, hắn cũng sẽ không tới Văn gia, càng không thể vì tham nếm rượu ngon thượng đẳng kia, nhất thời uống nhiều mấy chén, sau đó.


.

.

.

.

.
Sau đó thì hắn quên mất.
Người ta nói uống rượu hỏng việc, quả đúng như vậy.
“Không được, huynh nên nằm một chút ──” Nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh như băng, Văn Tú tự nhiên ngừng nói.
Vừa thấy nam nhân này thì tâm thiếu nữ của nàng liền bị sự tuấn mỹ của hắn hấp dẫn; hơn nữa khí chất đặc biệt kia, tuyệt đối không tìm được trên người nam nhân khác.
Tóc hắn đen dài tỏa ra tia mê hoặc, khuôn mặt tuấn mỹ pha chút cuồng dã, dũng cảm, còn hơi u buồn, hơi thở trên người tản mát ra cũng lạnh như băng, vô tình.

.

.

.

.

.
Văn Tú cũng không biết hắn trời sinh tính cách đã băng lãnh, không ai có thể thay đổi ý nghĩ của hắn, mà hắn luôn thích đơn độc, trừ hai huynh đệ hắn ra, thì chẳng có ai muốn nói chuyện với hắn.

Ngay cả khi sinh mạng hắn gặp chuyện, thư sách vẫn là thứ yêu thích nhất.

Bất quá bây giờ hắn quyết định rượu ngon cũng có thể liệt vào một trong những hứng thú ──
Chỉ cần không uống say nữa là được.
“Đúng rồi, Hỏa công tử, tại sao huynh lại rơi xuống nước vậy?”
“Ta rơi xuống nước? !” Nàng nói như vậy, dường như hắn có chút ấn tượng.

.

.

.

.

.
“Có phải có một cô gái đã cứu ta?”
Văn Tú chần chờ một chút, mới gật đầu, “Đúng vậy, có người cứu huynh.”
“Là ai?”
“Là ai rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên! Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta rất cảm kích nàng.

.

.

.

.

.

Chỉ là ta uống say quá, không thấy rõ bộ dạng của nàng.

.

.

.

.

.”
“Thật ra thì.

.

.

.

.

.

Người cứu huynh là ta.”
“Cái gì?” Lần này Hỏa Vô Tình nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, có nhiều kính nể cùng cảm kích.
Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: “Là nàng đã cứu ta?”
Văn Tú nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng quên đi cảm giác tội ác trong lòng, tự nói với mình nói dối một chút sẽ không sao cả, dù sao hắn cũng sẽ không biết là ai cứu hắn.

Hơn nữa, nếu như có thể giành được sự quan tâm của hắn, muốn nàng nói dối một ngàn lần, một vạn lần cũng đều được.
“Vì công tử, dù lên núi đao xuống vạc dầu, ta cũng sẽ không ngần ngại.”
“Văn tiểu thư.

.

.

.

.

.”
“Huynh gọi ta Văn Tú là được rồi.”
“Văn Tú, cám ơn nàng.”
Văn Tú thấy thái độ hắn đối với mình thay đổi vô cùng lớn, vui mừng vì mình không nói ra sự thật.


.

.

.

.

.

Dù sao trên thế giới này chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn, về phần tiểu nha đầu thô lỗ đã cứu hắn đó──
“Hỏa Vô Tình, ngươi ra đây cho ta!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát to, Thiên Diệp Anh một cước đạp cửa ra, nổi giận đùng đùng xông tới.
“Thiên đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Văn Tú không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khi nàng thấy cha của mình vội vàng đuổi theo vào, ánh mắt cầu cứu của nàng lập tức dừng trên người phụ thân.
“Thiên huynh đệ, có lẽ chuyện không phải như ngươi nghĩ, ngươi nên nghe lệnh muội nói rõ ràng.

.

.

.

.

.”
“Hỏi hắn không phải là rõ ràng hơn sao?”
Thiên Diệp Anh trừng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ này, trong lòng thầm đem hắn xếp vào loại tiểu bạch kiểm (kẻ mặt trắng – ý là kẻ tầm thường mà hẹp hòi) không thể tin cậy được.
Đối mặt với người xa lạ không ngừng chỉ trích trước mắt này, Hỏa Vô Tình mặc dù rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn, mà biểu hiện này càng làm cho Thiên Diệp Anh khẳng định tiểu bạch kiểm trước mắt này nhất định là dâm tặc!
“Ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu! Ngươi chỉ có hai con đường, một là đến quan phủ với ta, hai là cưới muội muội ta.

.

.

.

.

.

Nhưng tương lai phía trước kia ta ngàn vạn không muốn, nếu không phải vì trong sạch của muội muội ta, ta sẽ không để nàng ủy khuất gả cho sơn tặc như ngươi ──”
“Vị huynh đài này, huynh nói gì ta nghe không hiểu?”
“Ta sớm đoán được ngươi sẽ nói như vậy! Loại tiểu bạch kiểm như ngươi chính là vô lại như vậy, hơn nữa ngươi còn là sơn tặc giết người phóng hỏa ── !”
Thiên Diệp Anh đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, bởi vì khi hắn lớn tiếng chỉ trích thì Hỏa Vô Tình như một trận gió lốc vọt tới trước mặt hắn, một cây chủy thủ đặt trên cổ họng hắn, lộ ra sát khí lạnh lùng .
“Ách.

.

.

.

.

.

Dao đó, dao nhỏ không có mắt.

.

.

.

.

.”
“Ta biết.

Cho nên ngươi nói chuyện có phải cũng nên cẩn thận một chút?”
Thiên Diệp Anh vốn là còn hơi sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới có lẽ hắn cũng uy hiếp muội muội yêu mến của mình như vậy, liến lấy hết dúng khí xông lên.
“Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi giết ta, cũng không thoát khỏi lương tâm day dứt cùng trừng trị của luật pháp!”
“Ta không có làm gì sai, làm sao lương tâm phải day dứt nặng nề ──”
Hắn chưa nói hết, thì bị tiếng hét lớn của một cô gái cắt đứt, cũng làm cho hắn nhanh chóng chú ý.
“A! Đau.

.

.

.

.

.”
Một cây mộc côn ra sức đánh vào cánh tay hắn, khiến hắn đau đến buông tay ra, chủy thủ rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
Thiên Diệp Tuyết vội vàng kéo ca ca về phía sau mình, “Ca ca, không có sao chứ?”
“Ta không sao.

Còn muội ──”
“Nàng, nữ nhân điên này, dám cầm gậy đánh ta? !” Trong giọng nói Hỏa Vô Tình toát ra lạnh lẽo, ẩn hàm nguy hiểm.
“Ngươi làm gì chửi người loạn lên thế? Nam nhân điên khùng!” Thiên Diệp Tuyết cũng không chịu yếu thế, trừng mắt lại, khi ánh mắt hai người giao nhau, dường như có dòng điện lớn chảy vào trong đó.

.

.

.

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương