Áo Thuật Thần Tọa
-
Quyển 1 - Chương 9: Khởi Đầu Khó Khăn
Nhìn khung cảnh kỳ lạ đang diễn ra trước mắt, Lucien cảm thấy khá ngược đời, hắn bước tới cửa quán rượu trong sự nghi ngờ, lẽ ra buổi sáng phải là thời điểm quán rượu quạnh quẽ nhất mới phải.
Trước cửa quán, một cô gái yểu điệu lén bước vào bên trong, mái tóc dài màu ánh kim phất phơ theo mỗi bước đi, khi nàng thở dài một tiếng định quay ra thì bỗng kêu lên hoảng hốt: “Lucien?”
Lại một người nữa biết mình mà mình lại không biết người ta? Lucien gặp phải tình huống như thế này nhiều rồi nên hắn mỉm cười nói: “Sao đến quán rượu sớm thế?”
Gương mặt cô gái thoáng ửng hồng: “Tại ta nghe nói quán Copper Crown mới xuất hiện một người ngâm thơ rong nên tò mò tới xem, thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đi giúp mẹ ít chuyện đây, hẹn gặp lại sau.”
Cô gái vội vả bỏ đi, Lucien thở nhẹ một hơi rồi bước vào trong để xem thử tướng mạo hay tiếng ca của người ngâm thơ rong kia có chỗ nào hơn người.
Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Lucien nên hắn nhẹ nhàng đẩy cửa quán rồi đi vào trong.
Không gian tối mờ nồng nặc mùi rượu, giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng cộp cộp, những cái bàn xếp lộn xộn. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lucien khi hắn bước vào trong quán rượu này. Nhìn từ bên ngoài thì quán rượu trông thoáng mát sạch sẽ sáng sủa nhưng ở bên trong lại là một thế giới khác.
Lucien thích ứng một lúc mới biết quầy rượu nằm ở chỗ nào.
Trong quán rượu có mấy người say rượu bị đánh thức bởi những tiếng cộp cộp khi Lucien giẫm lên sàn gỗ, sau khi chửi đổng mấy câu lại nằm nhoài lên bàn tiếp tục ngủ.
Chỉ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mũ chim ưng mặc áo khoác đen bó sát người đang yên lặng ngồi trên ghế cạnh quầy rượu, từ từ uống một cốc rượu màu hổ phách khiến Lucien cảm thấy âm trầm.
Thấy Lucien đến thì người đàn ông âm trầm này chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi tiếp tục thưởng thức rượu trong cốc của mình.
Lucien thoáng nhìn quanh, sau quầy rượu có một người lùn đang ngủ say như chết, ông ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu tựa vào quầy rượu, tiếng ngáy vang dội, nước dãi chảy ra kết chòm râu dài màu vàng thành hình con bướm.
Thấy không có ai kêu gọi gì mình, người lùn cứ thế nằm ngủ nên Lucien không thể làm gì khác hơn là gõ tay lên quầy rượu tạo ra hai tiếng bộp bộp.
Trong lúc mấy tên say rượu nằm ở đằng sau mắng đổng mấy tiếng, ông lão người lùn tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng: “Này Lucien, rốt cuộc cậu coi như cũng lớn rồi, cuối cùng cũng biết rượu ngon có ý nghĩa như thế nào trong cuộc sống, dô, cạn ly, vì vị khách mới tới này mà chúng ta cùng cạn ly nào.”
“Chú Cohen, trời sáng rồi.” Lucien cân nhắc cách xưng hô.
Cohen khẽ dụi mắt, xung quanh không có ánh sáng: “Ta không say, cháu đừng hòng lừa ta, rõ ràng là buổi tối mà, buổi tối thật đẹp biết bao.”
Qua một hồi nói chuyện vô nghĩa, rốt cuộc Cohen cũng hoàn toàn tỉnh rượu: “Lucien, những chuyện thích hợp để cháu làm cũng không nhiều, tạm thời cũng không có công việc ổn định nào. Còn lại thì là những chuyện vặt vãnh, như nhà kho của một cửa hàng đồ cổ trong khu chợ cần người khuân vác hàng hóa, chín giờ bắt đầu, tiền công là ba đồng Phil. Mà cháu cũng biết đấy, những chuyện kiểu như thế đều do hắc bang Yaren khống chế, đến cuối phải nộp một đồng Phil cho họ nữa nên số tiền còn lại hẳn chỉ có thể mua loại bánh mỳ đen dở nhất thôi.”
“À còn một việc khác nữa, hôm nay hiệp hội âm nhạc tổ chức tổng dọn vệ sinh nên có rất nhiều rác thải cần đưa đến bờ sông Belen bên ngoài thành, cháu chỉ cần chở chúng trên chiếc xe đẩy bốn bánh, hơn một giờ chiều sẽ bắt đầu làm, trừ tiền thuê xe đẩy ra thì cháu sẽ nhận được tám đồng Phil, tất nhiên là sau đấy cháu phải trả ba đồng Phil cho hắc bang Yaren.”
“Hơn một giờ chiều, thêm một số việc tương tự như thế nữa thì trừ phi cháu là kỵ sĩ, nếu không sẽ không thể chạy từ ngoài thành về đây kịp.”
Lucien khẽ gật đầu, tính toán ra thì đi làm ở hiệp hội âm nhạc là tốt nhất, đồng thời cũng đoán thầm trong lòng: “Bảy đồng tiền trên người mình hẳn tên là đồng Phil gì đấy.”
“Chú Cohen, còn việc gì có thù lao cao hơn nữa không?” Lucien tò mò hỏi.
Cohen cười to: “Ha ha ha, đương nhiên là có, nhưng chúng không thích hợp cho cháu, những chuyện đó cần các chàng trai trẻ khỏe liều mạng hoàn thành chứ không phải dành cho một đứa trẻ đến ngay cả bia cũng không dám uống như cháu, Lucien à.”
Sau đó ông ta chỉ tay về phía khu vực trung tâm quán rượu, nghiêm túc nói: “Hắc Ám sơn mạch là kho tàng lớn nhất, hàng năm có ba, năm, sáy, bảy, thôi quên đi, ta thực sự đếm không hết, nói chung là có rất nhiều lính đánh thuê, người thích mạo hiểm đến Hắc Ám sơn mạch, nhưng cuối cùng lại chỉ có một số người có thể ra khỏi nơi đấy…” Cohen ợ một hơi: “Đương nhiên, những người ra được đều giàu sụ.”
“Trong đám lính đánh thuê, người mạo hiểm đó có một số người là kỵ sĩ chân chính, thậm chí là đại kỵ sĩ.” Giọng nói êm tai có từ tính được phát ra từ sau lưng Lucien, mỗi khi kết thúc câu đều cao giọng rất cổ quái, tạo nên tiết tấu kỵ lạ hấp dẫn người nghe.
Lucien vội quay đầu lại, cửa quán rượu được mở ra cho một vị khách, đấy là một chàng trai mang quần bó mặc áo khoác màu đỏ, áo sơ mi trong màu đen trông khá chỉnh tề nhưng dáng dấp hắn lại hơi phong trần, ngũ quan sâu sắc tinh tế, con ngươi màu bạc, mũi cứng chắc, đôi môi mỏng phối cùng mái tóc bạc mềm mại trông đẹp trai một cách yêu dị.
Người thanh niên này cầm một loại nhạc cụ tương tự như thụ cầm của Joel chậm rãi bước tới.
“Hắn là người ngâm thơ rong mới tới sao?” Lucien thầm suy đoán trong lòng, sau đó không tin tưởng lắm hỏi: “Những kỵ sĩ kia đã là quý tộc chân chính rồi sao họ còn mạo hiểm tới Hắc Ám sơn mạch tìm kho báu nữa?”
Cohen chào hỏi: “Lane, làm một ly không?”
“Tôi chỉ uống rượu buổi tối.” Lane cười đáp, sau đó ngồi xuống cạnh quầy rượu: “Ở phía đông có không ít quốc gia, hai ba trăm năm nay chưa từng xảy ra chiến tranh nên họ không cần kỵ sĩ cho lắm, dù sao thì sắc phong một kỵ sĩ cũng cần phải ban tặng đất đai nha cửa. Vì thế nên ở nơi đó, dù thường dân có kích phát ra sức mạnh huyết thống cũng không có mấy người được phong kỵ sĩ nên họ không thể trở thành quý tộc chân chính. Do đó, bọn họ chỉ có thể đi tới những quốc gia khác để trở thành kỵ sĩ, mà Owuor Ritter công quốc của chúng ta là nơi gần dị đoan, dị giáo đồ, hắc ám sinh vật, ma thú nhất nên họ sẽ tới đây để kiếm công huân, tìm kho báu.”
“Bên cạnh đó cũng không thiếu những kỵ sĩ nghèo do bị phá sản, kỵ sĩ trốn tội, quý tộc kỵ sĩ đi tu luyện cùng những người kích phát sức mạnh huyết thống mang thuộc tính hắc ám không được Giáo hội thừa nhận, hay thậm chí cả hắc ám kỵ sĩ bị truy sát nữa.”
Cohen khẽ lầm bầm mấy câu, thấy Lane không uống rượu cùng mình nên không có hứng lắm: “Lucien, đây là Lane, Lane D. Cullen, người ngâm thơ rong mới trong quán. Cậu ta chu du nhiều nơi, hiểu sâu biết rộng, mới thoát khỏi các quý phụ nhiệt tình ở Eritrea đến từ vương quốc Syracuse.”
“Vương quốc Syracuse?” Lucien mỉm cười gật đầu chào Lane. Hắc Ám sơn mạch nguy hiểm đến nổi kỵ sĩ chân chính tới cũng chết ít nhiều nên hắn tạm bỏ ý nghĩ mạo hiểm tới đấy tìm kho báu, dù lúc nào đi nữa thì hiểu rõ giới hạn năng lực bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Cohen bắt đầu cười ha hả, chòm râu dài màu vàng lay mạnh, nếp nhăn trên mặt biểu lộ điều ám muội mà chỉ đàn ông mới hiểu: “Đúng vậy, chính là vương quốc Syracuse sống nhiệt tình, buông thả, ái tình cao hơn tất cả đấy.”
Lúc Lane xuất hiện, một tên sâu rượu tỉnh lại bước lảo đảo tới chỗ gã, thi thoảng lại nấc lên thành tiếng, vẻ mặt hâm mộ và đầy hy vọng hỏi: “Lane, các quý phụ ở Eritrea có thật xinh đẹp, nhiệt tình như vậy không?”
Lance cười mỉm, cất giọng tao nhã giàu cảm xúc: “Ừ, các nàng có đôi mắt sáng như ánh sao sớm, tóc dài mượt như lụa, đôi môi đẹp như hoa hồng, làn da trơn mềm như sữa bò, hương nước hoa mê hoặc khắp người. Có mấy vị tử tước phu nhân, thậm chí cả bá tước phu nhân rỉ đôi môi ướt át thơm tho lên tai mời ta đến trang viên bí mật của các nàng làm khách đấy.”
Tên sâu rượu chờ mong hỏi: “Vậy ngươi đi chứ? Cảm giác thế nào?” Hô hấp y dồn dập hẳn.
Lucien cũng không lạ gì những chuyện như thế này, mỗi khi cánh đàn ông tụ tập lại một chỗ thì không thể thiếu những chuyện về đàn bà được. Hắn ở bên vừa lắng nghe chuyện hấp dẫn này vừa suy nghĩ bản thân nên hỏi Cohen chuyện học chữ như thế nào cho phải.
Lane mặt không đổi sắc, cười nhạt một tiếng rồi trả lời: “Không hứng thú, tôi không thích đụng tới đồ của người khác, tôi chỉ thích những thứ mỹ lệ thuần khiết, mặc kệ là nam hay nữ, bọn họ mới là thứ ngon nhất trên thế giới này.”
“Há, Lane, ngươi thật khoác lác, chẳng lẽ các nàng lại chấp nhận bị sỉ nhục như thế sao?”
“Ha ha, trong đám quý tộc kia có không ít người là kỵ sĩ, nếu Lane dám trả lời như thế hẳn đã bị xé xác rồi.”
Tên sâu rượu cười to nhìn Cohen, Lane khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:“Cũng vì thế nên tôi mới phải trốn khỏi vương quốc Syracuse đến Artaud này.”
Cohen cười đập bàn mạnh đến nổi đánh thức những têm sâu rượu đang ngủ dậy, cười mắng: “Cảm ơn Lane đã kể lại chuyện xưa của ngươi để chúng ta có một ngày mới vui vẻ, cạn ly.”
Ba bốn tên sâu rượu hết sức mẫn cảm với từ “cạn ly” này, lập tức cười vui vẻ, lảo đảo đi tới nhận ly bia trong tay Cohen rồi giơ cao lên.
“Vì kẻ khoác lác Lane, cạn ly.”
Sau một hồi ầm ĩ, Cohen thấy Lucien vẫn còn ở trong quán nên kinh ngạc hỏi: “Cháu còn chuyện gì muốn hỏi sao, Lucien?”
Lucien hệ thống lại những dự định của mình, nói một cách chân thành: “Chú Cohen, mấy hôm nay trải qua nhiều chuyện khiến cháu nảy ra một ý nghĩ, cháu muốn học chữ.”
“Ồ, học chữ hả? Lẽ nào Lucien của chúng ta đã bị Lane lây nhiễm, bắt đầu khoác lác rồi?”
“Chữ ư, lý tưởng thật cao xa.”
“Lucien, đừng để ý tới bọn họ, đàn ông con trai mà không có chí hướng thì chết quách đi cho xong.”
Cohen cười theo rồi nói: “Cháu thật sự muốn học chữ hả Lucien? Cháu chưa học qua trường lớp nào cả, nếu muốn học chữ thì tốn ít nhất hai năm, mà chẳng lẽ cháu có nhiều tiền và thời gian như thế sao?”
“Dù con đường phía trước đầy chông gai, nếu không thể bước được một bước này thì ta mãi không đi tới cuối được, chú Cohen, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” Lucien trả lời một cách nghiêm túc. Hơn nữa, ở kiếp trước hắn từng học nhiều năm nên nắm được phương pháp học tập, quang trọng nhất là có thể nói tiếng bản địa trôi chảy chứ còn học chữ thì chỉ cần một hai tháng là được thôi.
Cohen thấy Lucien trả lời nghiêm túc như thế, liền nghiêm chỉnh: “Nếu là một năm trước thì cháu sẽ có cơ hội được Giáo hội lựa chọn đến Tu Đạo viện học chữ học kiến thức. Nhưng hiện tại, hoặc cháu trở thành học đồ của người khác, ký kết hợp đồng mười năm hoặc dùng tiền của chính mình để đi học chữ. Tất nhiên, trở thành học đồ của một ai đó thì chưa chắc đã có thể được học chữ, những thợ rèn ở ngành hội thợ rèn là một ví dụ. Nếu tự bỏ tiền túi đi học, dựa theo tiêu chuẩn giá cả tại Artaud này thì tốn năm bạc Einar mỗi tháng, hơn mười học giả đồng ý giảng dạy.”
Lucien theo bản năng loại trừ phương pháp trở thành học đồ người khác. Vấn đề không phải là do bản hợp đồng mười năm kia, một khi hắn đã quyết định học tập ma pháp thì căn bản không cần tuân thủ theo hợp đồng. Chẳng qua nếu trở thành học đồ, mỗi ngày phải theo sư phụ học tập, ăn chung ở chung nhiều sẽ dễ lộ ra bí mật của hắn, lại không tiện học ma pháp. Lucien nghĩ thế nên lầm bầm lầu bầu hỏi: “Năm bạc Einar?”
Cohen khẽ gật đầu: “Ừ, năm bạc Einar, trừ phi mỗi ngày cháu đều làm việc chăm chỉ từ sáng sớm, chỉ ăn loại bánh mỳ đen dở nhất chắc hơn nửa năm sẽ tích cóp đủ, nhưng cháu có thể học được bao nhiêu chữ trong một tháng? Cháu thật sự muốn học chữ chứ?”
“Dạ.” Lucien trả lời ngay. Nếu tính như thế thì một trăm đồng Phil bằng một bạc Einar.
Quả thật chuyện này bắt đầu khó khăn rồi.
Trước cửa quán, một cô gái yểu điệu lén bước vào bên trong, mái tóc dài màu ánh kim phất phơ theo mỗi bước đi, khi nàng thở dài một tiếng định quay ra thì bỗng kêu lên hoảng hốt: “Lucien?”
Lại một người nữa biết mình mà mình lại không biết người ta? Lucien gặp phải tình huống như thế này nhiều rồi nên hắn mỉm cười nói: “Sao đến quán rượu sớm thế?”
Gương mặt cô gái thoáng ửng hồng: “Tại ta nghe nói quán Copper Crown mới xuất hiện một người ngâm thơ rong nên tò mò tới xem, thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đi giúp mẹ ít chuyện đây, hẹn gặp lại sau.”
Cô gái vội vả bỏ đi, Lucien thở nhẹ một hơi rồi bước vào trong để xem thử tướng mạo hay tiếng ca của người ngâm thơ rong kia có chỗ nào hơn người.
Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Lucien nên hắn nhẹ nhàng đẩy cửa quán rồi đi vào trong.
Không gian tối mờ nồng nặc mùi rượu, giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng cộp cộp, những cái bàn xếp lộn xộn. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lucien khi hắn bước vào trong quán rượu này. Nhìn từ bên ngoài thì quán rượu trông thoáng mát sạch sẽ sáng sủa nhưng ở bên trong lại là một thế giới khác.
Lucien thích ứng một lúc mới biết quầy rượu nằm ở chỗ nào.
Trong quán rượu có mấy người say rượu bị đánh thức bởi những tiếng cộp cộp khi Lucien giẫm lên sàn gỗ, sau khi chửi đổng mấy câu lại nằm nhoài lên bàn tiếp tục ngủ.
Chỉ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mũ chim ưng mặc áo khoác đen bó sát người đang yên lặng ngồi trên ghế cạnh quầy rượu, từ từ uống một cốc rượu màu hổ phách khiến Lucien cảm thấy âm trầm.
Thấy Lucien đến thì người đàn ông âm trầm này chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi tiếp tục thưởng thức rượu trong cốc của mình.
Lucien thoáng nhìn quanh, sau quầy rượu có một người lùn đang ngủ say như chết, ông ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu tựa vào quầy rượu, tiếng ngáy vang dội, nước dãi chảy ra kết chòm râu dài màu vàng thành hình con bướm.
Thấy không có ai kêu gọi gì mình, người lùn cứ thế nằm ngủ nên Lucien không thể làm gì khác hơn là gõ tay lên quầy rượu tạo ra hai tiếng bộp bộp.
Trong lúc mấy tên say rượu nằm ở đằng sau mắng đổng mấy tiếng, ông lão người lùn tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng: “Này Lucien, rốt cuộc cậu coi như cũng lớn rồi, cuối cùng cũng biết rượu ngon có ý nghĩa như thế nào trong cuộc sống, dô, cạn ly, vì vị khách mới tới này mà chúng ta cùng cạn ly nào.”
“Chú Cohen, trời sáng rồi.” Lucien cân nhắc cách xưng hô.
Cohen khẽ dụi mắt, xung quanh không có ánh sáng: “Ta không say, cháu đừng hòng lừa ta, rõ ràng là buổi tối mà, buổi tối thật đẹp biết bao.”
Qua một hồi nói chuyện vô nghĩa, rốt cuộc Cohen cũng hoàn toàn tỉnh rượu: “Lucien, những chuyện thích hợp để cháu làm cũng không nhiều, tạm thời cũng không có công việc ổn định nào. Còn lại thì là những chuyện vặt vãnh, như nhà kho của một cửa hàng đồ cổ trong khu chợ cần người khuân vác hàng hóa, chín giờ bắt đầu, tiền công là ba đồng Phil. Mà cháu cũng biết đấy, những chuyện kiểu như thế đều do hắc bang Yaren khống chế, đến cuối phải nộp một đồng Phil cho họ nữa nên số tiền còn lại hẳn chỉ có thể mua loại bánh mỳ đen dở nhất thôi.”
“À còn một việc khác nữa, hôm nay hiệp hội âm nhạc tổ chức tổng dọn vệ sinh nên có rất nhiều rác thải cần đưa đến bờ sông Belen bên ngoài thành, cháu chỉ cần chở chúng trên chiếc xe đẩy bốn bánh, hơn một giờ chiều sẽ bắt đầu làm, trừ tiền thuê xe đẩy ra thì cháu sẽ nhận được tám đồng Phil, tất nhiên là sau đấy cháu phải trả ba đồng Phil cho hắc bang Yaren.”
“Hơn một giờ chiều, thêm một số việc tương tự như thế nữa thì trừ phi cháu là kỵ sĩ, nếu không sẽ không thể chạy từ ngoài thành về đây kịp.”
Lucien khẽ gật đầu, tính toán ra thì đi làm ở hiệp hội âm nhạc là tốt nhất, đồng thời cũng đoán thầm trong lòng: “Bảy đồng tiền trên người mình hẳn tên là đồng Phil gì đấy.”
“Chú Cohen, còn việc gì có thù lao cao hơn nữa không?” Lucien tò mò hỏi.
Cohen cười to: “Ha ha ha, đương nhiên là có, nhưng chúng không thích hợp cho cháu, những chuyện đó cần các chàng trai trẻ khỏe liều mạng hoàn thành chứ không phải dành cho một đứa trẻ đến ngay cả bia cũng không dám uống như cháu, Lucien à.”
Sau đó ông ta chỉ tay về phía khu vực trung tâm quán rượu, nghiêm túc nói: “Hắc Ám sơn mạch là kho tàng lớn nhất, hàng năm có ba, năm, sáy, bảy, thôi quên đi, ta thực sự đếm không hết, nói chung là có rất nhiều lính đánh thuê, người thích mạo hiểm đến Hắc Ám sơn mạch, nhưng cuối cùng lại chỉ có một số người có thể ra khỏi nơi đấy…” Cohen ợ một hơi: “Đương nhiên, những người ra được đều giàu sụ.”
“Trong đám lính đánh thuê, người mạo hiểm đó có một số người là kỵ sĩ chân chính, thậm chí là đại kỵ sĩ.” Giọng nói êm tai có từ tính được phát ra từ sau lưng Lucien, mỗi khi kết thúc câu đều cao giọng rất cổ quái, tạo nên tiết tấu kỵ lạ hấp dẫn người nghe.
Lucien vội quay đầu lại, cửa quán rượu được mở ra cho một vị khách, đấy là một chàng trai mang quần bó mặc áo khoác màu đỏ, áo sơ mi trong màu đen trông khá chỉnh tề nhưng dáng dấp hắn lại hơi phong trần, ngũ quan sâu sắc tinh tế, con ngươi màu bạc, mũi cứng chắc, đôi môi mỏng phối cùng mái tóc bạc mềm mại trông đẹp trai một cách yêu dị.
Người thanh niên này cầm một loại nhạc cụ tương tự như thụ cầm của Joel chậm rãi bước tới.
“Hắn là người ngâm thơ rong mới tới sao?” Lucien thầm suy đoán trong lòng, sau đó không tin tưởng lắm hỏi: “Những kỵ sĩ kia đã là quý tộc chân chính rồi sao họ còn mạo hiểm tới Hắc Ám sơn mạch tìm kho báu nữa?”
Cohen chào hỏi: “Lane, làm một ly không?”
“Tôi chỉ uống rượu buổi tối.” Lane cười đáp, sau đó ngồi xuống cạnh quầy rượu: “Ở phía đông có không ít quốc gia, hai ba trăm năm nay chưa từng xảy ra chiến tranh nên họ không cần kỵ sĩ cho lắm, dù sao thì sắc phong một kỵ sĩ cũng cần phải ban tặng đất đai nha cửa. Vì thế nên ở nơi đó, dù thường dân có kích phát ra sức mạnh huyết thống cũng không có mấy người được phong kỵ sĩ nên họ không thể trở thành quý tộc chân chính. Do đó, bọn họ chỉ có thể đi tới những quốc gia khác để trở thành kỵ sĩ, mà Owuor Ritter công quốc của chúng ta là nơi gần dị đoan, dị giáo đồ, hắc ám sinh vật, ma thú nhất nên họ sẽ tới đây để kiếm công huân, tìm kho báu.”
“Bên cạnh đó cũng không thiếu những kỵ sĩ nghèo do bị phá sản, kỵ sĩ trốn tội, quý tộc kỵ sĩ đi tu luyện cùng những người kích phát sức mạnh huyết thống mang thuộc tính hắc ám không được Giáo hội thừa nhận, hay thậm chí cả hắc ám kỵ sĩ bị truy sát nữa.”
Cohen khẽ lầm bầm mấy câu, thấy Lane không uống rượu cùng mình nên không có hứng lắm: “Lucien, đây là Lane, Lane D. Cullen, người ngâm thơ rong mới trong quán. Cậu ta chu du nhiều nơi, hiểu sâu biết rộng, mới thoát khỏi các quý phụ nhiệt tình ở Eritrea đến từ vương quốc Syracuse.”
“Vương quốc Syracuse?” Lucien mỉm cười gật đầu chào Lane. Hắc Ám sơn mạch nguy hiểm đến nổi kỵ sĩ chân chính tới cũng chết ít nhiều nên hắn tạm bỏ ý nghĩ mạo hiểm tới đấy tìm kho báu, dù lúc nào đi nữa thì hiểu rõ giới hạn năng lực bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Cohen bắt đầu cười ha hả, chòm râu dài màu vàng lay mạnh, nếp nhăn trên mặt biểu lộ điều ám muội mà chỉ đàn ông mới hiểu: “Đúng vậy, chính là vương quốc Syracuse sống nhiệt tình, buông thả, ái tình cao hơn tất cả đấy.”
Lúc Lane xuất hiện, một tên sâu rượu tỉnh lại bước lảo đảo tới chỗ gã, thi thoảng lại nấc lên thành tiếng, vẻ mặt hâm mộ và đầy hy vọng hỏi: “Lane, các quý phụ ở Eritrea có thật xinh đẹp, nhiệt tình như vậy không?”
Lance cười mỉm, cất giọng tao nhã giàu cảm xúc: “Ừ, các nàng có đôi mắt sáng như ánh sao sớm, tóc dài mượt như lụa, đôi môi đẹp như hoa hồng, làn da trơn mềm như sữa bò, hương nước hoa mê hoặc khắp người. Có mấy vị tử tước phu nhân, thậm chí cả bá tước phu nhân rỉ đôi môi ướt át thơm tho lên tai mời ta đến trang viên bí mật của các nàng làm khách đấy.”
Tên sâu rượu chờ mong hỏi: “Vậy ngươi đi chứ? Cảm giác thế nào?” Hô hấp y dồn dập hẳn.
Lucien cũng không lạ gì những chuyện như thế này, mỗi khi cánh đàn ông tụ tập lại một chỗ thì không thể thiếu những chuyện về đàn bà được. Hắn ở bên vừa lắng nghe chuyện hấp dẫn này vừa suy nghĩ bản thân nên hỏi Cohen chuyện học chữ như thế nào cho phải.
Lane mặt không đổi sắc, cười nhạt một tiếng rồi trả lời: “Không hứng thú, tôi không thích đụng tới đồ của người khác, tôi chỉ thích những thứ mỹ lệ thuần khiết, mặc kệ là nam hay nữ, bọn họ mới là thứ ngon nhất trên thế giới này.”
“Há, Lane, ngươi thật khoác lác, chẳng lẽ các nàng lại chấp nhận bị sỉ nhục như thế sao?”
“Ha ha, trong đám quý tộc kia có không ít người là kỵ sĩ, nếu Lane dám trả lời như thế hẳn đã bị xé xác rồi.”
Tên sâu rượu cười to nhìn Cohen, Lane khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:“Cũng vì thế nên tôi mới phải trốn khỏi vương quốc Syracuse đến Artaud này.”
Cohen cười đập bàn mạnh đến nổi đánh thức những têm sâu rượu đang ngủ dậy, cười mắng: “Cảm ơn Lane đã kể lại chuyện xưa của ngươi để chúng ta có một ngày mới vui vẻ, cạn ly.”
Ba bốn tên sâu rượu hết sức mẫn cảm với từ “cạn ly” này, lập tức cười vui vẻ, lảo đảo đi tới nhận ly bia trong tay Cohen rồi giơ cao lên.
“Vì kẻ khoác lác Lane, cạn ly.”
Sau một hồi ầm ĩ, Cohen thấy Lucien vẫn còn ở trong quán nên kinh ngạc hỏi: “Cháu còn chuyện gì muốn hỏi sao, Lucien?”
Lucien hệ thống lại những dự định của mình, nói một cách chân thành: “Chú Cohen, mấy hôm nay trải qua nhiều chuyện khiến cháu nảy ra một ý nghĩ, cháu muốn học chữ.”
“Ồ, học chữ hả? Lẽ nào Lucien của chúng ta đã bị Lane lây nhiễm, bắt đầu khoác lác rồi?”
“Chữ ư, lý tưởng thật cao xa.”
“Lucien, đừng để ý tới bọn họ, đàn ông con trai mà không có chí hướng thì chết quách đi cho xong.”
Cohen cười theo rồi nói: “Cháu thật sự muốn học chữ hả Lucien? Cháu chưa học qua trường lớp nào cả, nếu muốn học chữ thì tốn ít nhất hai năm, mà chẳng lẽ cháu có nhiều tiền và thời gian như thế sao?”
“Dù con đường phía trước đầy chông gai, nếu không thể bước được một bước này thì ta mãi không đi tới cuối được, chú Cohen, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” Lucien trả lời một cách nghiêm túc. Hơn nữa, ở kiếp trước hắn từng học nhiều năm nên nắm được phương pháp học tập, quang trọng nhất là có thể nói tiếng bản địa trôi chảy chứ còn học chữ thì chỉ cần một hai tháng là được thôi.
Cohen thấy Lucien trả lời nghiêm túc như thế, liền nghiêm chỉnh: “Nếu là một năm trước thì cháu sẽ có cơ hội được Giáo hội lựa chọn đến Tu Đạo viện học chữ học kiến thức. Nhưng hiện tại, hoặc cháu trở thành học đồ của người khác, ký kết hợp đồng mười năm hoặc dùng tiền của chính mình để đi học chữ. Tất nhiên, trở thành học đồ của một ai đó thì chưa chắc đã có thể được học chữ, những thợ rèn ở ngành hội thợ rèn là một ví dụ. Nếu tự bỏ tiền túi đi học, dựa theo tiêu chuẩn giá cả tại Artaud này thì tốn năm bạc Einar mỗi tháng, hơn mười học giả đồng ý giảng dạy.”
Lucien theo bản năng loại trừ phương pháp trở thành học đồ người khác. Vấn đề không phải là do bản hợp đồng mười năm kia, một khi hắn đã quyết định học tập ma pháp thì căn bản không cần tuân thủ theo hợp đồng. Chẳng qua nếu trở thành học đồ, mỗi ngày phải theo sư phụ học tập, ăn chung ở chung nhiều sẽ dễ lộ ra bí mật của hắn, lại không tiện học ma pháp. Lucien nghĩ thế nên lầm bầm lầu bầu hỏi: “Năm bạc Einar?”
Cohen khẽ gật đầu: “Ừ, năm bạc Einar, trừ phi mỗi ngày cháu đều làm việc chăm chỉ từ sáng sớm, chỉ ăn loại bánh mỳ đen dở nhất chắc hơn nửa năm sẽ tích cóp đủ, nhưng cháu có thể học được bao nhiêu chữ trong một tháng? Cháu thật sự muốn học chữ chứ?”
“Dạ.” Lucien trả lời ngay. Nếu tính như thế thì một trăm đồng Phil bằng một bạc Einar.
Quả thật chuyện này bắt đầu khó khăn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook