Áo Thuật Thần Tọa
-
Quyển 1 - Chương 83: Sự Việc Kỳ Lạ
Cầm túi tiền trên tay cảm nhận trọng lượng đó, tâm trạng Lucien hơi kích động và sục sôi. Giống như đang nhận tiền lương một ngàn tệ mỗi tháng ở trên trái đất, hơn nữa giá nhà vào lúc này đột nhiên nhận được một món tiền lớn hơn ba trăm ngàn tệ. Do Lucien dù đã tôi luyện qua nhiều việc như vậy nên có thể khá giữ được bình tĩnh nhưng tâm trạng cũng có dao động không nhỏ. Chưa nói đến món tiền này còn đại diện cho hi vọng thực lực tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn của Lucien.
“Xem ra mình cũng coi như là một nửa tên mê tiền rồi.” Trong lòng Lucien tự chế giễu một câu, cáo từ Hank rồi đi về phía thư viện âm nhạc ở lầu hai. Dù sao quen biết Peyyale cũng hơn hai tháng rồi, rời khỏi thư viện vẫn phải nói với anh ta một tiếng.
Hank nhìn bộ dạng tâm trạng Lucien thay đổi rồi lại cưỡng ép giữ nguyên vẻ bình tĩnh thì cảm thấy rất bình thường cười rồi lắc đầu, thì thầm một câu: “Vừa trẻ lại có tài hoa thật tốt.” Nếu Lucien không thèm để tâm đến số Vàng Teller nhiều như vậy hoặc không có thay đổi biểu cảm gì giống như một người chết thì Hank mới cảm thấy hắn rất cổ quái.
Vốn dĩ đáng lẽ phải đưa cho Lucien ba mươi bốn Vàng Teller, nhưng theo thông lệ Lucien rất hiểu nên không hỏi thì Hank dĩ nhiên cũng sẽ không tự mình nhắc đến.
----
Trong thư viện âm nhạc, Peyyale ngồi phía sau tủ gỗ một cách ngẩn ngơ, trước mặt bày ra hai tờ báo đang mở.
“Chào buổi sáng, Peyyale.” Lucien đi tới chào hỏi.
Peyyale giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn người ở trước mắt có hơi mơ màng: “Lucien…” Vừa đọc ra cái tên thì sắc mặt Peyyale đã trầm xuống: “Có lẽ tôi nên gọi anh là ngài Evans.”
Thái độ như vậy nằm ngoài dự liệu của Lucien, bởi vì tiếp xúc hơn hai tháng, Lucien khá hiểu tính cách của Peyyale, hắn không cảm thấy anh ta là người ngu xuẩn hay mù quáng tự đại, dù trong lòng có đố kỵ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài rõ ràng: “Peyyale?”
“Các người, các người tại sao phải đàn tấu dương cầm như vậy? Các người rốt cuộc có biết đàn tấu harpsichord hay không?!” Peyyale nói một cách có hơi nghiến chặt răng, đôi mắt màu nâu đậm mang theo tâm trạng chán ghét nhìn Lucien.
Lucien trong lòng dao động, cúi đầu nhìn xuống hai tờ báo được bày trước mặt Peyyale.
Đây chính là tờ “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” vừa in ra và phát hành hôm nay, vị trí lật ra lần lượt đều có một bài bình luận về khúc hòa tấu dương cầm của Victor.
Không cần Lucien xem kỹ, trước đây khi xem sơ qua đã lưu hai tờ báo này vào thư viện Linh Hồn và đã lật đến trang tương ứng.
Nửa phần sau của hai bài viết này đều đang thảo luận kỹ xảo chỉ pháp lúc Victor đàn tấu dương cầm. Một bài cho rằng đã phát huy được đặc điểm của nhạc cụ mới này, là cải tiến đáng được khen ngợi. Một bài thì cảm thấy việc này đã đi ngược lại với chỉ pháp kinh điển mà trước đây rất nhiều nhạc sĩ vĩ đại và nhạc công nổi tiếng trải qua vô số diễn tấu mới dần thành hình, là phản bội đối với truyền thống và âm nhạc, cái gọi là cải tiến căn bản không biết tại sao cải tiến.
Hiểu ý trong lời nói của Peyyale, nhưng Lucien vẫn không hiểu tại sao phản ứng của anh ta lại kịch liệt như vậy, việc này lẽ nào không phải là vấn đề mà các vị tiên sinh kia mới phải đi tranh cãi ư?
“Các người rốt cuộc có hiểu nghệ thuật của diễn tấu harpsichord?” Peyyale lại chất vấn lần nữa.
“Dương cầm, harpsichord…” Lucien nghe đến câu này thì bỗng nhiên nhớ lại sau khi Peyyale biết hắn đang học dương cầm thì từng giới thiệu cho hắn đọc một cuốn sách “Nghệ thuật diễn tấu harpsichord”, thế là nghiêm túc lấy cuốn sách đó ra từ trong thư viện Linh Hồn, xem kỹ bìa sách: “Tác giả: Antonio Sandor?”
“Peyyale, Antonio Sandor là?” Lucien hỏi với vẻ có hơi hiểu ra.
Peyyale sững sờ, tiếp đó thì nói với vẻ đầy tự hào: “Ông ấy là cha tôi, một nhà diễn tấu harpsichord vĩ đại, tôi không thể tha thứ cho việc các người phá hoại nghệ thuật của ông ấy.”
Lucien không muốn tranh luận những việc này với hắn, tay phải ấn ấn xuống dưới: “Tiêu chuẩn đánh giá chỉ pháp tốt hay xấu là sức mạnh thể hiện của âm nhạc, hãy để thời gian chứng minh nhé. Được rồi, Peyyale, bắt đầu hôm nay tôi sẽ rời khỏi thư viện rồi.”
Peyyale không hề muốn bỏ qua cho Lucien, nói với vẻ rất chán ghét: “Tôi đã nhìn lầm anh rồi, Lucien. Anh là một người tự cho rằng có tài hoa âm nhạc thì phóng khoáng tùy tiện, không tôn trọng truyền thống. Nếu anh không thể từ bỏ chỉ pháp diễn tấu của anh thì anh chỉ sẽ càng lúc càng đi xa trên con đường sai lầm, làm mất đi danh tiếng của thiên tài mà thôi.”
Vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy thái độ kiên định và quật cường của Peyyale nên Lucien đã từ bỏ rồi, trực tiếp quay người bỏ đi, việc này không thể thuyết phục được.
“Còn tưởng rằng sẽ trở thành bạn bè với Peyyale.” Lúc Lucien rời khỏi thư viện âm nhạc thầm than thở trong lòng, không phải mỗi người tốt ta gặp đều có thể trở thành bạn bè của mình, đa phần chỉ là sau khi xuất hiện ngắn ngủi thì vì vô số lý do mà càng đi càng xa.
----
Do buổi hòa nhạc tối qua đã kết thúc thành công, Victor tuyên bố việc học sau này trở lại bình thường từ thứ hai đến thứ sáu, hơn nữa sau khi bận rộn lâu như vậy thì bất luận Victor hay Lotter, Phyllis, Herodotus đều cần thả lỏng nghỉ ngơi, cộng thêm hôm nay là ngày chủ nhật nên cần đến nhà thờ làm lễ bái. Vì vậy phòng đàn tầng bốn vắng vẻ, khiến cho Lucien đang muốn tìm Phyllis thương lượng thì không thể tìm được người.
“Có lẽ buổi chiều nên đến nhà Phyllis ở khu quý tộc tìm cô ấy…” Lucien cất kỹ túi tiền, suy nghĩ một cách nghiêm túc việc đến nhà tìm Phyllis, có cái cớ và lý do thì cấp bách một chút cũng là bình thường: “Nhưng nên thuyết phục cô ấy thế nào đây? Dùng Vàng Teller hay là thứ khác?”
Đang buồn phiền vì việc này, Lucien đã quay về đại sảnh ở lầu một, nghe ngóng từ Elena xem khu Jisu có biệt thự hoa viên nào cho thuê không.
Việc phòng ốc cho thuê thường là hỏi thăm hoặc xử lý ở Tòa Thị Chính hoặc Nghiệp Đoàn Nhà Thám Hiểm, nhưng khu Jisu chủ yếu là các nhạc sĩ, nhà diễn tấu, nhạc công cư trú nên việc cho thuê phòng ốc ở khu này là do Hiệp Hội Nhạc Sĩ phụ trách cân đối.
Nhờ sự ra sức giới thiệu và phân tích của Elena, Lucien đã chấm được căn biệt thự hoa viên hai tầng số 116 khu Jisu. Nó thuộc về một nhạc sĩ bình thường, do nhận được lời mời của một vị tử tước nào đó ở vương quốc Syracuse đến đảm nhiệm chức cố vấn âm nhạc, nên đã đem ngôi nhà ủy thác hiệp hội cho thuê, vị trí khá hẻo lánh, tiền thuê nhà là một năm một Vàng Teller.
Lucien chuẩn bị đến hiện trường xem thử rồi chốt căn biệt thự này thì thấy đã sắp mười giờ nên quyết định rời hiệp hội quay về tiếp tục xử lý đồ đạc giấu trong căn nhà nhỏ, buổi chiều lúc đi tìm Phyllis thì tiện đường mang qua đó.
“Ngài Evans, tạm biệt.” Elena cười yêu kiều, Cathy thận trọng cúi người nói.
----
Vừa quay về đến khu O’let, Lucien đã chú ý đến ở bên ngoài nhà thím Alissa đã có rất nhiều hàng xóm vây lại đang trò chuyện nhỏ tiếng, giống như lần trước lúc John trở thành người hầu Kỵ Sĩ chính thức vậy.
Bởi vì buổi sáng làm lễ bái, những người dân nghèo bận rộn từ sáng đến tối này hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi ban ngày ngắn ngủi.
Sau khi tinh thần lực của Lucien tăng mạnh, tai dường như cũng trở nên thính hơn một chút, ở cổng căn nhà nhỏ của mình thì lờ mờ nghe được họ đang nói các từ đơn như “Joel”, “mời”, “dọn đi”…, trong lòng bỗng chột dạ rồi dâng lên dự cảm kỳ lạ, không tốt. Thế là quay người đi đến phía bên ngoài nhà thím Alissa.
“Này, Roy, mọi người đang nói gì vậy?” Lucien hỏi một người hàng xóm quen biết.
Người hàng xóm tên Roy này bởi vì cả năm làm công việc bán sức nên một người đàn ông ba mươi tuổi mà lại già đi trông thấy, anh ta vẫn chưa biết việc Lucien trở thành cố vấn âm nhạc của công chúa nên cười ha ha nói: “Lucien, Joel cuối cùng đã gặp may rồi, trước khi làm lễ bái thì được một vị lão gia quý tộc mời đến lãnh địa của ông ấy làm nhạc sư gia đình, trông bộ dạng ông ấy cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, vội vã dẫn Alissa, Alvin thu dọn hành lý để đi thì thù lao nhất định là rất hậu hĩnh.
“Đúng rồi, Lucien, nghe nói là bởi vì cậu đã nổi tiếng, trở thành nhạc sĩ rồi nên vị lão gia quý tộc đó mới cảm thấy Joel từ nhỏ dạy dỗ âm nhạc cho cậu rất có tài hoa nên mới mời anh ấy đến làm nhạc sư gia đình.” Một người hàng xóm khác, bà thím trung niên tên là Lizz nhìn Lucien với ánh mắt long lanh: “Đó là thật à? Cậu thật sự trở thành nhạc sĩ rồi à?”
“Không bình thường!” Lucien ngửi thấy mùi kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Là vị quý tộc nào mời chú Joel?”
Dù thật sự có quý tộc vì hắn nổi tiếng và trở thành cố vấn âm nhạc của công chúa mà mời Joel, thì họ cũng sẽ không đi vội vã như vậy, nếu không kịp đi thông báo cho John đã ra khỏi thành từ sáng thì chắc chắn cũng phải nói với hắn một tiếng.
Đây tuyệt đối không giống như phong cách hành sự của Joel, cũng không giống như mục đích của vị quý tộc đó, nếu không nói với hắn thì ông ta mời Joel có lợi ích gì chứ?
Thím Lizz và mấy người hàng xóm khác lắc đầu cùng lúc: “Chúng tôi làm sao dám hỏi tên của lão gia quý tộc? Nhìn lễ phục mà ông ta mặc và người hầu, người làm dẫn theo thì biết ông ta chắc chắn là quý tộc rồi.”
Lucien càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, cố nén lại vẻ nôn nóng, lo lắng rồi hỏi với vẻ bình tĩnh: “Thím Lizz, mọi người nhìn rõ tướng mạo của vị quý tộc đó không? Còn nữa, ông ta hoặc chú Joel có để lại lời nhắn gì hoặc giấy nhắn gì cho cháu không?”
“Chúng tôi đâu dám trực tiếp nhìn mặt của lão gia quý tộc, chỉ biết là một người đàn ông già rất có phong độ, đầu tóc đã bạc trắng, mặc một bộ lễ phục màu đen, chống một cây ba-toong, người hầu của ông ấy đều tầm hai mươi tuổi, là các chàng trai khỏe mạnh rất uy vũ…” Roy chủ yếu miêu tả tùy tùng của vị “quý tộc” đó, tuy nói rất chi tiết nhưng nghĩ kỹ lại thì sẽ phát hiện họ không có đặc trưng gì rõ rệt, không khác gì với mấy chục đến hơn một trăm chàng trai khỏe mạnh có thể gặp trong một ngày ở khu chợ, Nghiệp Đoàn Nhà Thám Hiểm, quán rượu…
Còn thím Lizz thì suy nghĩ nghiêm túc: “Joel bảo ta chuyển lời cho cậu và John là đừng lo cho ông ấy, sau khi ông ấy đến nơi sẽ nhờ người mang tin tức về cho hai người.”
“Không có lời nào khác nữa à?” Lucien hỏi một cách kìm nén sự nóng ruột.
“Không có.” Tất cả hàng xóm đều lắc đầu.
Lucien hít sâu vài hơi để bản thân hơi bình tĩnh một chút, trước tiên tìm thử xem có manh mối không, sau đó lại thông báo cho John. Đám người này chắc chắn có mục đích gì đó, chắc chắn sẽ để lại thông tin.
Cửa nhà của Alissa khóa chặt nhưng trong nhà Lucien có một chiếc chìa khóa dự phòng của nhà họ, thế là trong ánh mắt kỳ lạ của những người hàng xóm hắn nhanh chóng đi vào căn nhà nhỏ của mình.
Mở cửa nhà ra, Lucien lập tức đã phát hiện có gì bất thường, đây là cảm giác nhạy bén mà linh hồn và tinh thần lực lớn mạnh đem lại.
“Giống như có ai đó đã từng vào, bởi vì hắn chưa lau đi khí tức và dấu vết của hắn, chỉ là khiến chúng biến mất nhanh chóng một cách tự nhiên.”
“Xem ra mình cũng coi như là một nửa tên mê tiền rồi.” Trong lòng Lucien tự chế giễu một câu, cáo từ Hank rồi đi về phía thư viện âm nhạc ở lầu hai. Dù sao quen biết Peyyale cũng hơn hai tháng rồi, rời khỏi thư viện vẫn phải nói với anh ta một tiếng.
Hank nhìn bộ dạng tâm trạng Lucien thay đổi rồi lại cưỡng ép giữ nguyên vẻ bình tĩnh thì cảm thấy rất bình thường cười rồi lắc đầu, thì thầm một câu: “Vừa trẻ lại có tài hoa thật tốt.” Nếu Lucien không thèm để tâm đến số Vàng Teller nhiều như vậy hoặc không có thay đổi biểu cảm gì giống như một người chết thì Hank mới cảm thấy hắn rất cổ quái.
Vốn dĩ đáng lẽ phải đưa cho Lucien ba mươi bốn Vàng Teller, nhưng theo thông lệ Lucien rất hiểu nên không hỏi thì Hank dĩ nhiên cũng sẽ không tự mình nhắc đến.
----
Trong thư viện âm nhạc, Peyyale ngồi phía sau tủ gỗ một cách ngẩn ngơ, trước mặt bày ra hai tờ báo đang mở.
“Chào buổi sáng, Peyyale.” Lucien đi tới chào hỏi.
Peyyale giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn người ở trước mắt có hơi mơ màng: “Lucien…” Vừa đọc ra cái tên thì sắc mặt Peyyale đã trầm xuống: “Có lẽ tôi nên gọi anh là ngài Evans.”
Thái độ như vậy nằm ngoài dự liệu của Lucien, bởi vì tiếp xúc hơn hai tháng, Lucien khá hiểu tính cách của Peyyale, hắn không cảm thấy anh ta là người ngu xuẩn hay mù quáng tự đại, dù trong lòng có đố kỵ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài rõ ràng: “Peyyale?”
“Các người, các người tại sao phải đàn tấu dương cầm như vậy? Các người rốt cuộc có biết đàn tấu harpsichord hay không?!” Peyyale nói một cách có hơi nghiến chặt răng, đôi mắt màu nâu đậm mang theo tâm trạng chán ghét nhìn Lucien.
Lucien trong lòng dao động, cúi đầu nhìn xuống hai tờ báo được bày trước mặt Peyyale.
Đây chính là tờ “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” vừa in ra và phát hành hôm nay, vị trí lật ra lần lượt đều có một bài bình luận về khúc hòa tấu dương cầm của Victor.
Không cần Lucien xem kỹ, trước đây khi xem sơ qua đã lưu hai tờ báo này vào thư viện Linh Hồn và đã lật đến trang tương ứng.
Nửa phần sau của hai bài viết này đều đang thảo luận kỹ xảo chỉ pháp lúc Victor đàn tấu dương cầm. Một bài cho rằng đã phát huy được đặc điểm của nhạc cụ mới này, là cải tiến đáng được khen ngợi. Một bài thì cảm thấy việc này đã đi ngược lại với chỉ pháp kinh điển mà trước đây rất nhiều nhạc sĩ vĩ đại và nhạc công nổi tiếng trải qua vô số diễn tấu mới dần thành hình, là phản bội đối với truyền thống và âm nhạc, cái gọi là cải tiến căn bản không biết tại sao cải tiến.
Hiểu ý trong lời nói của Peyyale, nhưng Lucien vẫn không hiểu tại sao phản ứng của anh ta lại kịch liệt như vậy, việc này lẽ nào không phải là vấn đề mà các vị tiên sinh kia mới phải đi tranh cãi ư?
“Các người rốt cuộc có hiểu nghệ thuật của diễn tấu harpsichord?” Peyyale lại chất vấn lần nữa.
“Dương cầm, harpsichord…” Lucien nghe đến câu này thì bỗng nhiên nhớ lại sau khi Peyyale biết hắn đang học dương cầm thì từng giới thiệu cho hắn đọc một cuốn sách “Nghệ thuật diễn tấu harpsichord”, thế là nghiêm túc lấy cuốn sách đó ra từ trong thư viện Linh Hồn, xem kỹ bìa sách: “Tác giả: Antonio Sandor?”
“Peyyale, Antonio Sandor là?” Lucien hỏi với vẻ có hơi hiểu ra.
Peyyale sững sờ, tiếp đó thì nói với vẻ đầy tự hào: “Ông ấy là cha tôi, một nhà diễn tấu harpsichord vĩ đại, tôi không thể tha thứ cho việc các người phá hoại nghệ thuật của ông ấy.”
Lucien không muốn tranh luận những việc này với hắn, tay phải ấn ấn xuống dưới: “Tiêu chuẩn đánh giá chỉ pháp tốt hay xấu là sức mạnh thể hiện của âm nhạc, hãy để thời gian chứng minh nhé. Được rồi, Peyyale, bắt đầu hôm nay tôi sẽ rời khỏi thư viện rồi.”
Peyyale không hề muốn bỏ qua cho Lucien, nói với vẻ rất chán ghét: “Tôi đã nhìn lầm anh rồi, Lucien. Anh là một người tự cho rằng có tài hoa âm nhạc thì phóng khoáng tùy tiện, không tôn trọng truyền thống. Nếu anh không thể từ bỏ chỉ pháp diễn tấu của anh thì anh chỉ sẽ càng lúc càng đi xa trên con đường sai lầm, làm mất đi danh tiếng của thiên tài mà thôi.”
Vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy thái độ kiên định và quật cường của Peyyale nên Lucien đã từ bỏ rồi, trực tiếp quay người bỏ đi, việc này không thể thuyết phục được.
“Còn tưởng rằng sẽ trở thành bạn bè với Peyyale.” Lúc Lucien rời khỏi thư viện âm nhạc thầm than thở trong lòng, không phải mỗi người tốt ta gặp đều có thể trở thành bạn bè của mình, đa phần chỉ là sau khi xuất hiện ngắn ngủi thì vì vô số lý do mà càng đi càng xa.
----
Do buổi hòa nhạc tối qua đã kết thúc thành công, Victor tuyên bố việc học sau này trở lại bình thường từ thứ hai đến thứ sáu, hơn nữa sau khi bận rộn lâu như vậy thì bất luận Victor hay Lotter, Phyllis, Herodotus đều cần thả lỏng nghỉ ngơi, cộng thêm hôm nay là ngày chủ nhật nên cần đến nhà thờ làm lễ bái. Vì vậy phòng đàn tầng bốn vắng vẻ, khiến cho Lucien đang muốn tìm Phyllis thương lượng thì không thể tìm được người.
“Có lẽ buổi chiều nên đến nhà Phyllis ở khu quý tộc tìm cô ấy…” Lucien cất kỹ túi tiền, suy nghĩ một cách nghiêm túc việc đến nhà tìm Phyllis, có cái cớ và lý do thì cấp bách một chút cũng là bình thường: “Nhưng nên thuyết phục cô ấy thế nào đây? Dùng Vàng Teller hay là thứ khác?”
Đang buồn phiền vì việc này, Lucien đã quay về đại sảnh ở lầu một, nghe ngóng từ Elena xem khu Jisu có biệt thự hoa viên nào cho thuê không.
Việc phòng ốc cho thuê thường là hỏi thăm hoặc xử lý ở Tòa Thị Chính hoặc Nghiệp Đoàn Nhà Thám Hiểm, nhưng khu Jisu chủ yếu là các nhạc sĩ, nhà diễn tấu, nhạc công cư trú nên việc cho thuê phòng ốc ở khu này là do Hiệp Hội Nhạc Sĩ phụ trách cân đối.
Nhờ sự ra sức giới thiệu và phân tích của Elena, Lucien đã chấm được căn biệt thự hoa viên hai tầng số 116 khu Jisu. Nó thuộc về một nhạc sĩ bình thường, do nhận được lời mời của một vị tử tước nào đó ở vương quốc Syracuse đến đảm nhiệm chức cố vấn âm nhạc, nên đã đem ngôi nhà ủy thác hiệp hội cho thuê, vị trí khá hẻo lánh, tiền thuê nhà là một năm một Vàng Teller.
Lucien chuẩn bị đến hiện trường xem thử rồi chốt căn biệt thự này thì thấy đã sắp mười giờ nên quyết định rời hiệp hội quay về tiếp tục xử lý đồ đạc giấu trong căn nhà nhỏ, buổi chiều lúc đi tìm Phyllis thì tiện đường mang qua đó.
“Ngài Evans, tạm biệt.” Elena cười yêu kiều, Cathy thận trọng cúi người nói.
----
Vừa quay về đến khu O’let, Lucien đã chú ý đến ở bên ngoài nhà thím Alissa đã có rất nhiều hàng xóm vây lại đang trò chuyện nhỏ tiếng, giống như lần trước lúc John trở thành người hầu Kỵ Sĩ chính thức vậy.
Bởi vì buổi sáng làm lễ bái, những người dân nghèo bận rộn từ sáng đến tối này hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi ban ngày ngắn ngủi.
Sau khi tinh thần lực của Lucien tăng mạnh, tai dường như cũng trở nên thính hơn một chút, ở cổng căn nhà nhỏ của mình thì lờ mờ nghe được họ đang nói các từ đơn như “Joel”, “mời”, “dọn đi”…, trong lòng bỗng chột dạ rồi dâng lên dự cảm kỳ lạ, không tốt. Thế là quay người đi đến phía bên ngoài nhà thím Alissa.
“Này, Roy, mọi người đang nói gì vậy?” Lucien hỏi một người hàng xóm quen biết.
Người hàng xóm tên Roy này bởi vì cả năm làm công việc bán sức nên một người đàn ông ba mươi tuổi mà lại già đi trông thấy, anh ta vẫn chưa biết việc Lucien trở thành cố vấn âm nhạc của công chúa nên cười ha ha nói: “Lucien, Joel cuối cùng đã gặp may rồi, trước khi làm lễ bái thì được một vị lão gia quý tộc mời đến lãnh địa của ông ấy làm nhạc sư gia đình, trông bộ dạng ông ấy cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, vội vã dẫn Alissa, Alvin thu dọn hành lý để đi thì thù lao nhất định là rất hậu hĩnh.
“Đúng rồi, Lucien, nghe nói là bởi vì cậu đã nổi tiếng, trở thành nhạc sĩ rồi nên vị lão gia quý tộc đó mới cảm thấy Joel từ nhỏ dạy dỗ âm nhạc cho cậu rất có tài hoa nên mới mời anh ấy đến làm nhạc sư gia đình.” Một người hàng xóm khác, bà thím trung niên tên là Lizz nhìn Lucien với ánh mắt long lanh: “Đó là thật à? Cậu thật sự trở thành nhạc sĩ rồi à?”
“Không bình thường!” Lucien ngửi thấy mùi kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Là vị quý tộc nào mời chú Joel?”
Dù thật sự có quý tộc vì hắn nổi tiếng và trở thành cố vấn âm nhạc của công chúa mà mời Joel, thì họ cũng sẽ không đi vội vã như vậy, nếu không kịp đi thông báo cho John đã ra khỏi thành từ sáng thì chắc chắn cũng phải nói với hắn một tiếng.
Đây tuyệt đối không giống như phong cách hành sự của Joel, cũng không giống như mục đích của vị quý tộc đó, nếu không nói với hắn thì ông ta mời Joel có lợi ích gì chứ?
Thím Lizz và mấy người hàng xóm khác lắc đầu cùng lúc: “Chúng tôi làm sao dám hỏi tên của lão gia quý tộc? Nhìn lễ phục mà ông ta mặc và người hầu, người làm dẫn theo thì biết ông ta chắc chắn là quý tộc rồi.”
Lucien càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, cố nén lại vẻ nôn nóng, lo lắng rồi hỏi với vẻ bình tĩnh: “Thím Lizz, mọi người nhìn rõ tướng mạo của vị quý tộc đó không? Còn nữa, ông ta hoặc chú Joel có để lại lời nhắn gì hoặc giấy nhắn gì cho cháu không?”
“Chúng tôi đâu dám trực tiếp nhìn mặt của lão gia quý tộc, chỉ biết là một người đàn ông già rất có phong độ, đầu tóc đã bạc trắng, mặc một bộ lễ phục màu đen, chống một cây ba-toong, người hầu của ông ấy đều tầm hai mươi tuổi, là các chàng trai khỏe mạnh rất uy vũ…” Roy chủ yếu miêu tả tùy tùng của vị “quý tộc” đó, tuy nói rất chi tiết nhưng nghĩ kỹ lại thì sẽ phát hiện họ không có đặc trưng gì rõ rệt, không khác gì với mấy chục đến hơn một trăm chàng trai khỏe mạnh có thể gặp trong một ngày ở khu chợ, Nghiệp Đoàn Nhà Thám Hiểm, quán rượu…
Còn thím Lizz thì suy nghĩ nghiêm túc: “Joel bảo ta chuyển lời cho cậu và John là đừng lo cho ông ấy, sau khi ông ấy đến nơi sẽ nhờ người mang tin tức về cho hai người.”
“Không có lời nào khác nữa à?” Lucien hỏi một cách kìm nén sự nóng ruột.
“Không có.” Tất cả hàng xóm đều lắc đầu.
Lucien hít sâu vài hơi để bản thân hơi bình tĩnh một chút, trước tiên tìm thử xem có manh mối không, sau đó lại thông báo cho John. Đám người này chắc chắn có mục đích gì đó, chắc chắn sẽ để lại thông tin.
Cửa nhà của Alissa khóa chặt nhưng trong nhà Lucien có một chiếc chìa khóa dự phòng của nhà họ, thế là trong ánh mắt kỳ lạ của những người hàng xóm hắn nhanh chóng đi vào căn nhà nhỏ của mình.
Mở cửa nhà ra, Lucien lập tức đã phát hiện có gì bất thường, đây là cảm giác nhạy bén mà linh hồn và tinh thần lực lớn mạnh đem lại.
“Giống như có ai đó đã từng vào, bởi vì hắn chưa lau đi khí tức và dấu vết của hắn, chỉ là khiến chúng biến mất nhanh chóng một cách tự nhiên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook