Ảo Thế - Vũ Diệu
Chương 5: Đại kết cục

Ta đã nghĩ chỉ cần ta yêu hắn, hắn yêu ta, dù có ngàn năm xoay chuyển, luân hồi dằng dặc…hồn phách cuối cùng cũng sẽ nhận ra nhau, được sánh vai bên người mình yêu. Nhưng ta đã nhầm, ta chỉ là một yêu tu, ngộ nhập phàm trần, tình duyên của hắn, đầu sợi dây tơ hồng kia không phải là ta.Phật tổ cho ta biết, ba kiếp đầu thai của ta, là một sự ngăn trở, nếu không có ta, tam kiếp của hắn sẽ bình an đến lúc bạc đầu.

Kiếp thứ nhất, nếu không có ta, người hắn gặp đêm trăng đó chính là Đại hoàng huynh của hắn, huynh đệ họ sẽ sát cánh bên nhau, gầy dựng một thái bình thịnh thế.

Kiếp thứ hai, nếu không có ta, hắn sẽ không bị đánh bại, không minh bạch mà chết đi như thế.

Kiếp cuối cùng, là ta chết trước hắn, nhưng ta biết, hắn sống mà đau khổ hơn chết, dằn vặt một đời, mà không thể nào hạnh phúc bên người mình yêu. Tình yêu của ta, si luỵ của ta, cố chấp của ta…là ta… đã hại hắn…

Cõi đời đã muộn.Gió luồng se thắt.Luân hồi xa xăm.Yêu hận chất chứa.Cuối cùng chỉ còn là lặng không.Tất cả cần gì phải khổ sở đến thế?

Tam sinh tam thế, tình cảm khắc cốt ghi tâm, cuối cùng tất cả lại hoá ra mộng ảo. Lòng ta giờ không còn đau nữa… Chỉ tĩnh lặng đến tận cùng. Sự dằn vặt giữa luân hồi của ta, vốn chỉ là một thứ dư thừa. Nhưng ta biết, ít nhất có một thứ chân thật, là tình cảm của chính ta.

Ta rời bỏ Phật giới, đến Minh giới, lặng lẽ ngồi dưới chân Nại Hà kiều, bên cạnh Tam Sinh thạch. Ta sẽ ngày ngày ngồi đây, xem lại tam sinh, chờ hắn mỗi lần đầu thai chuyển kiếp, sẽ được gặp nhau. Dù nhân duyên của hắn không phải ta, dù lúc đó hắn không nhớ ra ta, chỉ cần thoáng qua, một cái liếc mắt, đã đủ lắm rồi. Hai kiếp đầu là ta nợ hắn, nhưng kiếp cuối cùng là hắn nợ ta. Nhân sinh của ta, chỉ vẹn vẹn có tam kiếp, mà ta lại nợ hắn nhiều hơn, nên ta ở đây, chờ hắn, trả lại hắn lời hẹn ước năm nào…

Nhạn bay tản mác bao giờ quay lại. Lòng sầu dằng dặc lúc nào gặp gỡ? Hai hàng nước mắt thấm đẫm tâm tư. Ngơ ngác ngóng trông người không gặp lại.

Trước kia, số phận ta chuyển động để được gặp hắn, thì nay cũng dừng lại… vì vô duyên. Ta cứ thế ngồi nhìn vào thạch Tam Sinh, xem đi xem lại ba kiếp của ta và hắn. Đón tiếp những kí ức còn lưu lại trong thời gian, không gian… Những gì đã nghĩ ngợi, đã trông ngóng đều có trong ký ức, chỉ cần nhớ lại là người đó luôn trong trái tim mình… Trong ký ức, những giọt nước mắt phiêu bạt, những mong nhớ không bao giờ dứt, ta đã ngủ vùi thật lâu, quên hết thời gian, quên hết mọi suy nghĩ, đến khi không còn nhớ chính mình, nhưng vẫn yêu con người ấy đến thế…tâm ta, lòng ta, phải làm sao đây…

Ta không biết ta ngồi đó, xem lại không biết bao nhiêu lần ký ức xưa, nhìn thấy hắn lướt qua bao nhiêu lần, chỉ biết thời gian dằng dặc, làm cho chính ta cũng thấy mờ mịt không rõ.

Phật tổ lại hiện lên trước măt, nhìn ta thở dài. Ta biết, Người đang thở dài vì sự cố chấp của ta, nhưng biết làm sao đây, sự đã thế này ta cũng không còn cách lựa chọn nào khác. Phật tổ vung tay nên, một làn sương trắng bao phủ lấy ta, ta chưa kịp phản ứng đã thấy thân thể vô lực, ngất đi. Bên tai vẫn còn vang vọng lời Phật tổ:

“Chỉ cần ngươi thay đổi cách nhìn nhận sự việc, thì sẽ thay đổi được những ký ức của linh hồn trong không gian, thời gian đó”

….

Đến khi ta một lần nữa mở mắt ra, ta đang ngồi trên một chiếc giường, bên cạnh là một tay nải. Ta sửng sốt nhìn quanh, lập tức nhận ta căn phòng ta đã sống trong kiếp đầu tiên. Nhìn sang bên cạnh, ta run rẩy mở tay nải, bên trong đúng là những thứ đồ dùng của ta khi ta quyết định bỏ hắn lại mà ra đi. Lòng ta như có một thứ gì đó đang phình ra, lấp đầy mọi lỗ hổng. Ta đã hiểu điều Phật tổ nói khi ấy, ta sẽ trân trọng một kiếp này, bên hắn, không buông tay, cho đến khi, sinh mạng kết thúc.¢»The end«¢

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương