Ảo Mộng Lữ Trình
-
Chương 3-3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng tượng rơi vào khoảng không.
Tim Margaret không ngừng trầm xuống.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ, đến trưa mai, cầu nguyện lúc ấy sẽ có người đến mở cửa khoang hành lý từ bên ngoài ư? Hoặc là...Nếu như vị họa sĩ lưu lạc Jack cùng vị hôn thê Rose cho Cal đội nón xanh thật sự cũng ở trên thuyền thì chỉ có khi họ đến đây vụng trộm, sau đó mình mới có thể ra ngoài sao?
Bất kể là tình huống nào xảy ra, cho dù nàng không có chết đói chết khát mà đi ra ngoài, không chút nghi ngờ, lúc đó nàng cũng đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để xuống tàu. Đến cuối cùng, nàng còn có thể chen lên thuyền cứu hộ , nhưng cha nàng-một công nhân lao động tạm thời ở khoang đun nước dưới chót, tuyệt đối không có cơ hội ấy.
Nàng nhất định phải đi ra ngoài sớm.
Chỉ có cách ra ngoài trước khi tàu dừng vào trưa mai, cha và chính mình mới có thể cùng rời đi.
Margaret lại cảm thấy nôn nóng lần nữa.
Nàng lục lọi lấy ra một que diêm, muốn quẹt một que nữa, mượn ánh sáng để ổn định tốt lại suy nghĩ của mình, lại phát hiện hai tay đang khẽ run vì khẩn trương, tìm đến mấy lần, lúc này mới đốt được ngọn lửa lên.
Que diêm chiếu rọi làm cho Margaret đang ở trong bóng tối cảm thấy an ủi một chút. Lúc tầm mắt của nàng mông lung dò xét bốn phía, lại vô tình rơi vào đống đồ lặt vặt (gốc là lao lai tư, dịch đại thôi) trước xe kia.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Nàng nhanh chóng bò dậy, đi tới cạnh xe, tìm rương dụng cụ để ở phía sau, mở rương lấy một tua vít ra, bò vào trong xe lần nữa, mượn ánh sáng nhàn nhạt của que diêm bắt đầu phá khóa xe.
Loại xe cổ mới sản xuất này cũng không khó phá khóa (cái câu gốc thiệt là khó dịch quá trời, đại loại là với Margaret thì Roll-Royce là dòng xe cổ so với thời hiện đại nhưng vào thời điểm Margaret đây là dòng xe mới sản xuất, theo Thư thì là vậy). Nàng tháo bốn cái đinh ốc ở bốn góc, đem cái tua vít cắm vào cạnh bảng dùng sức xoay, xoay mấy lần, rốt cục bảng cũng được cạy mở, ở vị trí của ổ khóa là ba đôi dây điện, theo thứ tự là ba màu đỏ, vàng và nâu.
Dùng phương thức không tưởng là làm chạm mạch điện tử của loại bảng khóa Huyndai giống như trong phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng đối với loại xe cổ thế này thì sử dụng phương pháp làm chạm mạch hoàn toàn không thành vấn đề. Vấn đề là Margaret chỉ biết ba đôi dây điện này bao gồm dây mở điện, dây khởi động cùng dây tắt máy (khúc này chém gió, mát quá trời), nhưng không rõ rốt cục dây nào là dây mở điện, dây nào là dây khởi động.
Nàng nghiên cứu chốc lát, thấy diêm không còn dư lại bao nhiêu, sợ rằng cuối cùng mọi thứ sẽ lâm vào bóng tối, cắn răng, trước tiên đem đôi dây màu vàng chập lại nhưng xe không có phản ứng. Lại tiếp tục đến dây màu đỏ, khung số (gốc là biểu nghi, Thư nghĩ là cái này là cái khung ở vô lăng cho biết tốc độ, tình trạng xăng dầu gì gì đó, gọi đại, nói thiệt mặc dù thích coi xe đẹp nhưng hổng hiểu gì về xe hết, chỉ biết nó đẹp thôi)
Đây là dây mở điện!
Sau khi Margaret cẩn thận đem dây cố định lại, cuối cùng thử hai dây điện màu nâu, tiếng "ken két" vang lên, ánh đèn hơi lóe lên, thanh âm động cơ chạy phát ra.
Xe khởi động thành công rồi.
Margaret nhanh chóng tìm được chốt mở đèn, mở đèn xe, hai chùm sáng lập tức chiếu sáng nửa khoang hàng hóa.
Trước xe cùng cửa khoang hành lý có mấy dãy giá để hành lý, phía sau xe cũng có.
Nhưng bây giờ, nàng không cách nào cân nhắc thêm điều gì.
Nếu như mấy ngày sau vận chiếc tàu chìm, nàng đụng nát những thứ hành lý sớm muộn cũng rơi xuống nước này trước thì cũng không tính là tội lỗi gì lớn.
Nàng đạp chân ga , chậm rãi lui về phía giá để hành lý sau lưng, thanh âm va chạm giữa xe và giá cùng thanh âm hành lý rơi xuống đất vang lên không ngừng. Sau khi liếc mắt thấy đã chừa đủ khoảng cách, nàng hít một hơi thật dài, đổi chân một chút, đạp ga hướng cửa khoang lao tới.
Chỉ trong giây lát, thời điểm khí huyết cả người nàng bị chấn động thiếu chút nữa là ngất xỉu, bất qua nắp ca-pô xe chỉ thay đổi hình dạng lõm vào một chút mà thôi, nhưng cánh cửa khoang vốn khép thật kín rối cục đã bị đụng vỡ.
Bấy giờ, ô tô vẫn không có trang bị dây an toàn. Cú va chạm cuối cùng vừa rồi làm ngực nàng đập vào tay lại, đau muốn chết.
Cả người nàng gục trên tay lài, nhắm mắt chờ cơn ù tai cùng choáng váng muốn chết qua đi.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, trận tiếng động đáng sợ nàng vừa gây ra kia rốt cục cũng hấp dẫn người ta đến hành lang của khoang hành lý. Margaret nghe có người cao giọng kêu lên:
"Thượng đế ơi, rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Margaret bị dẫn đến phòng cảnh vệ ở tầng e.
Hảold Bell là đội trưởng đội cảnh vệ. Hắn xuất thân từ Scotland Yard, trước đây ở chiếc du thuền hoàng gia của công ty bach tinh làm việc nhiều năm, có thể nói là kiến thức rộng. Nhưng đụng phải chuyện như hôm nay vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
"Đã thống kê ra tổn thất rồi."
Vị thuyền cảnh trẻ tuổi Clurman mang một tờ giấy đi tới, liếc mắt nhìn kẻ gây họa giờ phút này bị còng ngồi trong góc kia.
Tuổi của kẻ gây họa nhìn rất trẻ, dáng vẻ bất quá chừng hai mươi, mặc một chiếc áo đầm mộc mạc màu lam. Từ góc độ của hắn nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy được nửa gò má của nàng cùng hàng mi cánh quyển (hông hiểu) đẹp hơi rũ xuống. Ánh đèn hắt đến trên mặt nàng tạo thành một mảng màu tối hình cungvô cùng nhu mỹ.
Hắn (Clurman) nhịn không được nhìn thêm một cái.
Đây là một vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp. Thon nhỏ, nhu mỹ, làm cho đàn ông chỉ cần nhìn thoáng qua liền sinh lòng bảo hộ nàng. Nhưng điều làm cho hắn thấy kinh ngạc là, sau khi phạm vào một tội nghiêm trọng đủ để bị kiện, nàng lại không lộ ra chút biểu tình hoảng hốt nào. Ngược lại, nhìn như lòng nàng không bình tĩnh, bộ dạng tựa như đang suy nghĩ tâm sự gì đó .
Bell tiên sinh tỏ ý muốn hắn đọc lớn tiếng.
"Đụng hư 12 giá để hành lý, làm hư bốn mươi lăm hành lý của hành khách, bước đầu đánh giá tổn thất trái phải khoảng ba trăm bảng Anh. Ngoài ra..." Clurman ngừng lại một chút.
"...Còn làm hư một chiếc Roll-Royce bản giới hạn mẫu mới nhất. Trị giá một ngàn hai trăm bảng Anh."
Sắc mặt Bell tiên sinh hơi đổi một chút:
"Chủ xe là ai?"
"Cal Hockley tiên sinh ở phòng hoàng gia (phòng vip á)" Clurman liếc nhìn tiểu thư trẻ tuổi kia lần nữa, giọng nói mang theo đồng tình, "Đã thông báo cho hắn (Cal). Hắn hẳn là rất nhanh sẽ biết đến."
Tưởng tượng rơi vào khoảng không.
Tim Margaret không ngừng trầm xuống.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ, đến trưa mai, cầu nguyện lúc ấy sẽ có người đến mở cửa khoang hành lý từ bên ngoài ư? Hoặc là...Nếu như vị họa sĩ lưu lạc Jack cùng vị hôn thê Rose cho Cal đội nón xanh thật sự cũng ở trên thuyền thì chỉ có khi họ đến đây vụng trộm, sau đó mình mới có thể ra ngoài sao?
Bất kể là tình huống nào xảy ra, cho dù nàng không có chết đói chết khát mà đi ra ngoài, không chút nghi ngờ, lúc đó nàng cũng đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để xuống tàu. Đến cuối cùng, nàng còn có thể chen lên thuyền cứu hộ , nhưng cha nàng-một công nhân lao động tạm thời ở khoang đun nước dưới chót, tuyệt đối không có cơ hội ấy.
Nàng nhất định phải đi ra ngoài sớm.
Chỉ có cách ra ngoài trước khi tàu dừng vào trưa mai, cha và chính mình mới có thể cùng rời đi.
Margaret lại cảm thấy nôn nóng lần nữa.
Nàng lục lọi lấy ra một que diêm, muốn quẹt một que nữa, mượn ánh sáng để ổn định tốt lại suy nghĩ của mình, lại phát hiện hai tay đang khẽ run vì khẩn trương, tìm đến mấy lần, lúc này mới đốt được ngọn lửa lên.
Que diêm chiếu rọi làm cho Margaret đang ở trong bóng tối cảm thấy an ủi một chút. Lúc tầm mắt của nàng mông lung dò xét bốn phía, lại vô tình rơi vào đống đồ lặt vặt (gốc là lao lai tư, dịch đại thôi) trước xe kia.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Nàng nhanh chóng bò dậy, đi tới cạnh xe, tìm rương dụng cụ để ở phía sau, mở rương lấy một tua vít ra, bò vào trong xe lần nữa, mượn ánh sáng nhàn nhạt của que diêm bắt đầu phá khóa xe.
Loại xe cổ mới sản xuất này cũng không khó phá khóa (cái câu gốc thiệt là khó dịch quá trời, đại loại là với Margaret thì Roll-Royce là dòng xe cổ so với thời hiện đại nhưng vào thời điểm Margaret đây là dòng xe mới sản xuất, theo Thư thì là vậy). Nàng tháo bốn cái đinh ốc ở bốn góc, đem cái tua vít cắm vào cạnh bảng dùng sức xoay, xoay mấy lần, rốt cục bảng cũng được cạy mở, ở vị trí của ổ khóa là ba đôi dây điện, theo thứ tự là ba màu đỏ, vàng và nâu.
Dùng phương thức không tưởng là làm chạm mạch điện tử của loại bảng khóa Huyndai giống như trong phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng đối với loại xe cổ thế này thì sử dụng phương pháp làm chạm mạch hoàn toàn không thành vấn đề. Vấn đề là Margaret chỉ biết ba đôi dây điện này bao gồm dây mở điện, dây khởi động cùng dây tắt máy (khúc này chém gió, mát quá trời), nhưng không rõ rốt cục dây nào là dây mở điện, dây nào là dây khởi động.
Nàng nghiên cứu chốc lát, thấy diêm không còn dư lại bao nhiêu, sợ rằng cuối cùng mọi thứ sẽ lâm vào bóng tối, cắn răng, trước tiên đem đôi dây màu vàng chập lại nhưng xe không có phản ứng. Lại tiếp tục đến dây màu đỏ, khung số (gốc là biểu nghi, Thư nghĩ là cái này là cái khung ở vô lăng cho biết tốc độ, tình trạng xăng dầu gì gì đó, gọi đại, nói thiệt mặc dù thích coi xe đẹp nhưng hổng hiểu gì về xe hết, chỉ biết nó đẹp thôi)
Đây là dây mở điện!
Sau khi Margaret cẩn thận đem dây cố định lại, cuối cùng thử hai dây điện màu nâu, tiếng "ken két" vang lên, ánh đèn hơi lóe lên, thanh âm động cơ chạy phát ra.
Xe khởi động thành công rồi.
Margaret nhanh chóng tìm được chốt mở đèn, mở đèn xe, hai chùm sáng lập tức chiếu sáng nửa khoang hàng hóa.
Trước xe cùng cửa khoang hành lý có mấy dãy giá để hành lý, phía sau xe cũng có.
Nhưng bây giờ, nàng không cách nào cân nhắc thêm điều gì.
Nếu như mấy ngày sau vận chiếc tàu chìm, nàng đụng nát những thứ hành lý sớm muộn cũng rơi xuống nước này trước thì cũng không tính là tội lỗi gì lớn.
Nàng đạp chân ga , chậm rãi lui về phía giá để hành lý sau lưng, thanh âm va chạm giữa xe và giá cùng thanh âm hành lý rơi xuống đất vang lên không ngừng. Sau khi liếc mắt thấy đã chừa đủ khoảng cách, nàng hít một hơi thật dài, đổi chân một chút, đạp ga hướng cửa khoang lao tới.
Chỉ trong giây lát, thời điểm khí huyết cả người nàng bị chấn động thiếu chút nữa là ngất xỉu, bất qua nắp ca-pô xe chỉ thay đổi hình dạng lõm vào một chút mà thôi, nhưng cánh cửa khoang vốn khép thật kín rối cục đã bị đụng vỡ.
Bấy giờ, ô tô vẫn không có trang bị dây an toàn. Cú va chạm cuối cùng vừa rồi làm ngực nàng đập vào tay lại, đau muốn chết.
Cả người nàng gục trên tay lài, nhắm mắt chờ cơn ù tai cùng choáng váng muốn chết qua đi.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, trận tiếng động đáng sợ nàng vừa gây ra kia rốt cục cũng hấp dẫn người ta đến hành lang của khoang hành lý. Margaret nghe có người cao giọng kêu lên:
"Thượng đế ơi, rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Margaret bị dẫn đến phòng cảnh vệ ở tầng e.
Hảold Bell là đội trưởng đội cảnh vệ. Hắn xuất thân từ Scotland Yard, trước đây ở chiếc du thuền hoàng gia của công ty bach tinh làm việc nhiều năm, có thể nói là kiến thức rộng. Nhưng đụng phải chuyện như hôm nay vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
"Đã thống kê ra tổn thất rồi."
Vị thuyền cảnh trẻ tuổi Clurman mang một tờ giấy đi tới, liếc mắt nhìn kẻ gây họa giờ phút này bị còng ngồi trong góc kia.
Tuổi của kẻ gây họa nhìn rất trẻ, dáng vẻ bất quá chừng hai mươi, mặc một chiếc áo đầm mộc mạc màu lam. Từ góc độ của hắn nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy được nửa gò má của nàng cùng hàng mi cánh quyển (hông hiểu) đẹp hơi rũ xuống. Ánh đèn hắt đến trên mặt nàng tạo thành một mảng màu tối hình cungvô cùng nhu mỹ.
Hắn (Clurman) nhịn không được nhìn thêm một cái.
Đây là một vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp. Thon nhỏ, nhu mỹ, làm cho đàn ông chỉ cần nhìn thoáng qua liền sinh lòng bảo hộ nàng. Nhưng điều làm cho hắn thấy kinh ngạc là, sau khi phạm vào một tội nghiêm trọng đủ để bị kiện, nàng lại không lộ ra chút biểu tình hoảng hốt nào. Ngược lại, nhìn như lòng nàng không bình tĩnh, bộ dạng tựa như đang suy nghĩ tâm sự gì đó .
Bell tiên sinh tỏ ý muốn hắn đọc lớn tiếng.
"Đụng hư 12 giá để hành lý, làm hư bốn mươi lăm hành lý của hành khách, bước đầu đánh giá tổn thất trái phải khoảng ba trăm bảng Anh. Ngoài ra..." Clurman ngừng lại một chút.
"...Còn làm hư một chiếc Roll-Royce bản giới hạn mẫu mới nhất. Trị giá một ngàn hai trăm bảng Anh."
Sắc mặt Bell tiên sinh hơi đổi một chút:
"Chủ xe là ai?"
"Cal Hockley tiên sinh ở phòng hoàng gia (phòng vip á)" Clurman liếc nhìn tiểu thư trẻ tuổi kia lần nữa, giọng nói mang theo đồng tình, "Đã thông báo cho hắn (Cal). Hắn hẳn là rất nhanh sẽ biết đến."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook