Ảo Mộng Lữ Trình
-
Chương 18
Trong phòng ngủ của số 60b khoang thượng đẳng, sau khi người sáng lập ra Macy bách hóa trứ danh Isi Strauss tiên sinh nhận một đợt kiểm tra nữa của bác sĩ, vợ của ông Aida bầu bạn với ông nửa đời người đỡ ông nằm xuống nghỉ ngơi. Bà nhìn chồng một lúc, thần sắc còn mang theo ít nhiều sợ hãi và tự trách.
"Thân ái (gốc là "cục cưng" nhưng tớ thấy 2 ông bà từng ấy tuổi rồi mà còn... thì hơi khó tả nên mạn phép đổi lại), ông cảm thấy thế nào rồi? Đều tại tôi không tốt. Tôi không nên trở về phòng một mình. Tôi hẳn là một mực bên cạnh ông."
"Đừng tự trách nữa, Aida," Strauss tiên sinh mỉm cười nói, "Là tôi không để người ta đi theo thôi. Nửa năm gần đây thân thể của tôi vẫn một mực rất tốt, tôi cho là mình đã không sao rồi. Là do tôi quá sơ sót... A, đúng rồi," bỗng nhiên ông nghĩ tới, "Đã tìm được vị tiểu thư kia chưa?"
Ông cụ nằm trên gối đầu, môi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục huyết sắc, nhưng tinh thần nhìn đã tốt hơn nhiều.
"Đã để bọn họ đi tìm rồi. Chiếc tàu này chỉ lớn bấy nhiêu, sẽ tìm được nàng ấy thôi." Strauss phu nhân nói, "Giao mọi chuyện cho tôi đi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất ông phải làm chính là nghỉ ngơi."
Strauss tiên sinh cầm tay vợ.
Strauss phu nhân thu xếp ổn thỏa cho chồng rồi mới nói cảm ơn thầy thuốc.
Bác sĩ thu dọn rương thuốc, nói:
"Thật may là ngài vẫn cương quyết một mực để Strauss tiên sinh mang thuốc bên người, chính nó đã cứu mạng ngài ấy. Bây giờ ngài ấy hẳn là không có vấn đề gì, để cho ngài nghỉ ngơi nhiều một chút, có bất cứ khó chịu nào thì lập tức báo cho tôi biết. A, thuận tiện nói một chút, vị tiểu thư kia đã giúp ngài ấy rất nhiều, nhất là nàng ấy đã giữ vững cơ thể của Strauss tiên trong tình huống đó. Thời điểm thấy nàng, phiền phu nhân thay tôi cảm ơn nàng một tiếng."
Sau khi bác sĩ rời đi, Strauss tiên sinh uống thuốc rồi đi ngủ. Strauss phu nhân sai người hầu thay mặt đi cảm ơn tất cả từng bị bằng hữu, sau đó cũng để y tá đi nghỉ ngơi, còn bản thân bà thì một mực ngồi ở mép giường bên chồng.
Đồng hồ báo thức trong phòng điểm sáu giờ, một người hầu rón rén ló đầu vào.
Strauss phu nhân tỏ vẻ hắn chớ lên tiếng, bà tự mình đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Phu nhân, đã tìm được vị tiểu thư kia rồi, bây giờ nàng đang ở phòng tiếp khách." Người hầu nói nhỏ.
Strauss phu nhân gật đầu một cái, đi ra ngoài gian tiếp khách. Đẩy cửa vào bà nhìn thấy một cô gái đứng trước lò sưởi đưa lưng về phía cửa, phảng phất đang nhìn ngọn lửa đến xuất thần. Bóng lưng của nàng mười phần miêu điều (ai biết dịch dùm bạn với nhé), nhưng váy cũ mặc trên người nàng dưới nhiệt độ như vậy thì có chút đơn bạc, phảng phất như là bởi vì quá vội vàng rời nhà mà nàng quên mang theo một chiếc áo ấm.
Bị tiếng đẩy cửa kinh động, nàng quay đầu lại.
Đây là khuôn mặt của một cô gái trẻ xinh đẹp, sạch sẽ, giống như một đóa hồng nở rộ đầy sinh khí. Mà ánh mắt của nàng, khi nhìn vào, rất dễ dàng khiến Strauss liên tưởng đến một chú nai con hiền lành dễ bảo (sư tử đội lốt nai ý ạ).
"Ngài là Strauss phu nhân sao?" Cô gái trẻ tuổi kia đi về phía bà, "Tôi là Margaret Firth. Rất hân hạnh được gặp ngài, phu nhân."
Bất luận là ngữ điệu ôn hòa có chút e dè, hay là giọng nói dễ nghe, thì cũng thể hiện nàng là một người lễ phép và có giáo dục.
Strauss phu nhân lập tức có hảo cảm với nàng. Huống chi, nếu lúc đó không có nàng ấy, đợi đến lúc người ta phát hiện Strauss tiên sinh đột nhiên phát bệnh, nói không chừng đã tạo hậu quả đáng sợ không thể cứu vãn rồi.
Strauss phu nhân lập tức nắm tay nàng, nắm thật chặt, chân thành bày tỏ lòng cảm kích từ nội tâm bà vào giờ phút này.
"Thân ái Firth tiểu thư, ta cũng rất hân hạnh được gặp cô. Chỉ mong là hành động của ta không làm cho cô thấy khốn nhiễu. Trên thực tế, ta và chồng ta cũng vô cùng cảm kích cô. Chồng của ta đều đã nói cho ta hết rồi. Hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn đáng sợ như vậy trong phòng rửa ảnh, nếu như không phải cô cũng vừa vặn ở đấy, ta thật là không có cách nào tưởng tượng chuyện phát sinh tiếp theo nữa..."
Bà dừng một chút, nhấn mạnh:
"Tóm lại, bất luận nói thế nào, cũng không thể biểu đạt lòng của kích giờ phút này của ta với cô!"
"Phu nhân, ngài quá lời rồi." Bị bà nắm chặt tay như vậy, Margaret có chút ngượng ngùng, "Tôi cũng không có làm gì, quả thực là không nhận nổi lòng cảm kích của ngài. Bất quá khi đó chỉ là vừa vặn ở bên cạnh, thuận tay giúp đỡ cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Tôi tin tưởng dưới tình huống như vậy bất cứ ai cũng đều làm chuyện giống như tôi cả thôi. Xin ngài hoàn toàn không cần để trong lòng..."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Biểu tình ngượng ngùng mà câu nê của nàng giờ phút này càng khiến Strauss phu nhân cảm giác bản thân có nghĩa vụ mau giúp nàng sớm bỏ đi bất cứ cảm giác bất an nào thời khắc này. Bà để Margaret ngồi vào ghế, còn chính mình thì ngồi bên cạnh nàng, hòa ái mỉm cười nói:
"Firth tiểu thư, đừng xem thường chính mình. Ngay cả bác sĩ cũng khen ngợi cô, nói lúc ấy cô xử trí rất khá. Tóm lại là cô đã bận rộn giúp đỡ chúng ta. Nếu như không nói cảm ơn với cô, lòng của ta sẽ rất bất an. Bây giờ chồng ta đang ngủ. Nếu không thì ông ấy cũng muốn chính miệng nói cảm ơn cô."
Margaret nghe bà nói tới Strauss tiên sinh liền dùng giọng ân cần hỏi han tình huống của ông cụ. Nghe được tin ông đã không sao, nàng mới lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
"Strauss tiên sinh đã không có việc gì, đây chính là tin tức tốt nhất rồi. Chuyện liên quan đến việc làm của tôi thì hoàn toàn nhỏ nhặt không đáng kể. Huống chi, ngài và Strauss tiên sinh đã từng giúp tôi rồi."
Strauss phu nhân chắc chắn mình không hề quen biết vị tiểu thư trẻ tuổi trước mắt, nhưng nàng lại nói mình và chồng lại từng giúp nàng. Hẳn là nhận được giúp đỡ từ quỹ từ thiện của bọn họ đi?
Thời điểm Strauss phu nhân hỏi thăm, thì nàng lại lắc đầu.
"Há, không, phu nhân, ngài hiểu lầm rồi," Margaret lộ ra vẻ khó xử, "Ngài có lẽ là không nhớ gì cả. Giữa trưa ngày thứ hai trên chiếc tàu này, tôi từng lỗ mãng mà thiếu chút nữa đụng phải ngài và Strauss tiên sinh. Nhưng các ngài chẳng những không trách cứ tôi mà ngược lại còn tốt bụng chỉ đường cho tôi. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc."
Strauss phu nhân sững sờ, rốt cục cũng nhớ ra.
"Đúng! Ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy!"
Bà đánh giá vị tiểu thư trẻ tuổi này, cuối cùng hợp nó với dáng vẻ hốt hoảng vội vàng chạy trốn của nàng trong trí nhớ của mình.
Đúng, không sai, quả thật chính là nàng.
"Firth tiểu thư, nếu như không ngại, có thể nói cho ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Strauss phu nhân quan tâm mà hỏi, "Ta nhớ lúc đó cô nhìn thật giống như là không được tốt lắm."
"Ồ, phu nhân, có lẽ tôi cũng không nên nói ra. Quả thực cái này khiến tôi khó mà mở miêng," trong mắt nàng toát lên vẻ bất an, "Tôi sợ sau khi ngài biết thì sẽ xem thường tôi..."
"Không, không, sao có thể chứ?" Strauss phu nhân lập tức nói, "Ta biết nhất định là có nguyên nhân."
Sau khi Strauss phu nhân nhiều lần khích lệ, rốt cục vị tiểu thư trẻ tuổi này cũng phảng phất như bỏ đi băn khoăn, bắt đầu thuật lại tình huống không có vé tàu nhưng vì hiểu lầm mà nàng phải lên tàu, bị nhốt ở khoang hàng hóa, vì nghĩ cách thoát ra mà đung hư xe của hành khách, sau đó lại vì né tránh sự trả thù đáng sợ của chủ xe mà không thể không ẩn nấp khắp nơi... Dĩ nhiên, nàng cũng không có đề cập đến những mâu thuẫn giữa nàng và Cal sau đó... nhưng những thứ nàng nói ra cũng đã đủ rồi. Còn chưa nghe kể hết những việc mạo hiểm chưa bao giờ nghe thấy này thì Strauss phu nhân đã vô cùng ngạc nhiên rồi.
"Thượng đế ơi, cô nói là, bây giờ Cal Hockley tiên sinh mà bắt được cô thì sẽ để chô ngồi tù ư?"
"Tôi cũng biết, ngài sẽ xem thường tôi, tôi đã phạm phải một sai lầm đáng sợ..."
"Ồ khồng, không, thân ái," Strauss phu nhân lập tức ngăn trở, "Ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, còn có chút không hiểu nữa. Cô nói là, cô cho rằng cha cô làm việc ở trên tàu, nên mới trốn trong xe đi lên sao?"
Margaret từ từ ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Đúng vậy. Phu nhân, có lẽ ngài sẽ cảm thấy là tôi đang nói dối, nhưng đúng thật là tôi có nguyên nhân cá nhân không thể nào nói cho người khác biết vì sao phải mang cha tôi xuống tàu ở lần cập bến đó, nên mới sau này mới phát sinh những chuyện kia... Là lỗi của tôi... Nhưng quả thật tôi cũng đã đắc tội Hockley tiên sinh, cho nên ngài ấy mới không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, cũng không chấp nhận tôi bồi thường định kỳ. Ngài ấy muốn đưa tôi vào tù. Ngài ấy có tiền có thế, nếu như để ngài ấy bắt được thì tôi xong đời rồi. Tôi sợ phải ngồi tù. Cond có cha của tôi nữa, trên đời này tôi chỉ còn lại mỗi một thân nhan là ông ấy, tôi không yên lòng về ông..."
Đầu của nàng rũ xuống, hai tay bất an xoay vặn chung một chỗ, giọng nói dần đần thấp xuống, cho đến khi biến mất.
Trong phòng cũng trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng kim giây xoay vòng phát ra tiếng "lạc đát" nho nhỏ.
"Há, nhìn xem tôi nói những gì này! Phu nhân, thật xin lỗi, tôi không nên đề cập chuyện này với ngài! Tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi phải đi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Nàng phảng phất như đột nhiên tỉnh ngộ, vộ vàng đứng lên, hơi khom lưng chào Strauss phu nhân còn đang lâm vào trầm tư, nói cáo từ.
"Firth tiểu thư!"
Strauss phu nhân gọi nàng lại, thời điểm nàng nghiêng đầu nhìn lại, bà đứng lên:
"Ta rất đồng cảm với những gì cô đã trải qua, cũng tin tưởng lời cô nói. Ánh mắt của cô cho ta biết, cô là một người hiền lành. Có lẽ ta có thể giúp cô..."
"Phu nhân, vô cùng cảm ơn hảo ý của ngài, nhưng ngài hoàn toàn không cần phải bị cuốn vào vòng phiền toái này..." Margaret từ chối, "Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì đến ngài. Tôi có thể tự mình ứng phó..."
"Cứ quyết định như vậy đi," Strauss phu nhân đi đến bên nàng, cầm tay, an ủi, "Nguyên bản là ta dự định phải cảm ơn cô. Vừa vặn, chồng ta và cha của Hockley tiên sinh là bạn bè. Để ta ra mặt thay cô nói xin lỗi và xin cậu ta hủy bỏ tố cáo về mặt pháp lí với cô, ta nghĩ rằng chút mặt mũi này, Hockley tiên sinh vẫn sẽ cho. (ý là anh ý sẽ nể mặt mà tha cho chị)
"Không, không, làm sao có thể làm phiền ngài như vậy..." Mặt Margaret hơi đỏ lên.
Strauss phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, mỉm cười nói:
"So với việc cô đã giúp chồng ta, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì. Nhắc tới thì ngược lại ta phải vui mừng nữa, nếu như không phải vừa rồi cô vừa vặn nấp ở phòng rửa ảnh, thì cũng sẽ không kịp thời phát hiện chồng ta phát bệnh. Thân ái, đừng tranh với ta, cứ làm vậy đi!"
Margaret âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là mục đích nàng thay đổi ý tưởng và quyết định thuận thế đến gặp Strauss phu nhân. Lấy được sự đồng tình của bà, sau đó thuận thế tiếp nhận trợ giúp của bà. Mặc dù thủ đoạn có chút không đáng nói, nhưng, cách thời khắc cuối cùng vẫn còn hai ngày nữa. Trong gần 48 giờ kế tiếp, coi như không cần phải lo lắng các vẫn đề cơ bản như ăn, ngủ nữa, đối với nàng mà nói, còn có biện pháp nào tốt hơn là núp dưới sự che chở của vợ chồng Strauss có thể giúp nàng thoát khỏi sự uy hiếp của Cal Hockey?
Nhất định nàng phải đảm bảo mình trước thời khắc cuối cùng giữ được tự do của bản thân.
Margaret đè xuống cảm giác tội lỗi trong lòng vì lợi dụng hảo ý của vị phu nhân thiện tâm, chân tâm thật ý nói cảm ơn.
Trong mắt Strauss phu nhân, vị Firth tiểu thư là một vị tiểu thư không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, bởi vì vô tình mắc sai lầm lớn đắc tội Cal Hockley mà lâm vào cực độ sợ hãi. Đối với phương thức báo đáp ân tình của nàng với bản thân và chồng khiến bà cảm thấy hết sức vui mừng.
Bà nhìn Margaret, cười nói:
"Cục cưng, chớ vì những chuyện này mà lo lắng, đều giao hết cho ta. Cô hẳn là còn chưa ăn tối đi? Vừa vặn ta cũng đang đói. Nếu không ngại ta lớn tuổi nói chuyện không thú vị, thì có thể không ngại mà ăn tối chung với bà lão này chứ? Strauss tiên sinh vừa mới ngủ."
Margaret đã sớm đói. Nhất là lúc trước một mực lo lắng chuyện đột nhiên dùng cách này giải quyết, bây giờ nàng nhất thời cảm thấy bụng đói kêu "ùng ục".
"Tôi vô cùng tình nguyện. Trên thực tế, đây là vinh hạnh của tôi."
Nàng không từ chối nữa mà lập tức đáp ứng.
Cân nhắc đến việc lúc nào Strauss tiên sinh cũng có thể tỉnh dậy, mặc dù bên cạnh có người hầu trông coi, nhưng mà Strauss phu nhân vẫn không yên lòng rời đi, cho nên bữa tối cũng không đến phòng ăn dùng như mấy ngày trước mà là để cho người ta mang tới.
Trên bàn ăn, Margaret trả lời chút vấn đề liên quan đến việc sinh hoạt ngày thường của mình. Sau khi Strauss phu nhân biết được dưới sự ủng hộ của cha nàng đã hoàn thành việc học tại học viện âm nhạc, hơn nữa còn muốn đi New York làm việc vào nửa năm sau, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Firth tiểu thư, cô rất xuất sắc, cha của cô nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vò cô," bà thật tâm nói, "Sau khi biết chuyện này, ta lại càng thêm kiên định quyết định vừa rồi của mình. Cô còn trẻ như vậy, có tài năng, lại cố gắng như vậy, tiền đồ vô hạn, không thể vì một sai lầm không phải là không thể tha thứ mà đem nửa đời sau hủy ở chuyện bị tố cáo phạm tội nha. Ta tin tưởng chỉ cần giải thích rõ ràng với Hockley tiên sinh, cậu ta nhất định sẽ tha thứ cho cô."
Margaret biểu đạt lòng cảm kích với bà một lần nữa. Kế tiếp, trong phần lớn khoảng thời gian dùng cơm, nàng đều cẩn thận lắng nghe Strauss phu nhân nói chuyện phiếm, sau đó tiếp lời vài câu. Thái độ khiêm tốn và cách nói năng có học thức của nàng khiến nàng nhận được hảo cảm của Strauss phu nhân. Sau bữa tối, bà đã đổi từ đại danh "Firth tiểu thư" thành "Margaret". Sau khi đến thăm Strauss tiến sinh vừa tỉnh giấc, từ trong phòng bước ra, Strauss phu nhân nói:
"Thân ái Margaret, chỉ còn hai buổi tối nữa là tàu sẽ đến New York, không cần phải hao tâm tổn sức tối nay ngủ ở đâu, ta sẽ an bài cho con. Nói chuyện với con ta cảm thấy rất vui vẻ. Thành thật mà nói, mặc dù bên cạnh ta có không ít cô gái trẻ tuổi, nhưng các nàng ngoại trừ nói "Vâng, Strauss phu nhân", "Không, Strauss phu nhân" ra thì cơ hồ là không nói lời gì khác nữa..."
Lúc người hầu đi vào nói với Strauss phu nhân:
"Phu nhân, Hockley tiên sinh nghe nói chuyên của Strauss tiên sinh thì muốn sang thăm. Nếu như nơi này của ngài không có gì không thuận tiện thì đại khái là 10 phút sau ngài ấy sẽ đến."
Margaret chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, cả kinh, theo bản năng đứng lên.
Strauss phu nhân lại cười.
"Đây cũng thật trùng hợp. Đi nói cho cậu ta biết, ta và chồng ta cũng vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cậu ta. Strauss tiên sinh đã tỉnh."
Người hầu vâng lời rời đi. Strauss phu nhân mới nói với Margaret:
"Đến đây đi, vừa vặn thừa cơ hội này, con lại nói xin lỗi với cậu ta. Đừng sợ, tin tưởng ta, cậu ta sẽ tha thứ cho con.
Nghĩ đến một lát sau, người đàn ông từng dưới cơn thịnh nộ nghiến răng nghiến lợi muốn bóp chết chính mình đột nhiên thấy bản thân xuất hiện ở đây, Margaret không nhịn được cảm thấy da đầu tê dại. Nàng đè xuống cảm giác bất an bởi vì nốt nhạc đệm đột nhiên khiến lòng nàng thấp thỏm, miến cưỡnglộ ra nu cười trấn định cho Strauss phu nhân xem.
"Thân ái (gốc là "cục cưng" nhưng tớ thấy 2 ông bà từng ấy tuổi rồi mà còn... thì hơi khó tả nên mạn phép đổi lại), ông cảm thấy thế nào rồi? Đều tại tôi không tốt. Tôi không nên trở về phòng một mình. Tôi hẳn là một mực bên cạnh ông."
"Đừng tự trách nữa, Aida," Strauss tiên sinh mỉm cười nói, "Là tôi không để người ta đi theo thôi. Nửa năm gần đây thân thể của tôi vẫn một mực rất tốt, tôi cho là mình đã không sao rồi. Là do tôi quá sơ sót... A, đúng rồi," bỗng nhiên ông nghĩ tới, "Đã tìm được vị tiểu thư kia chưa?"
Ông cụ nằm trên gối đầu, môi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục huyết sắc, nhưng tinh thần nhìn đã tốt hơn nhiều.
"Đã để bọn họ đi tìm rồi. Chiếc tàu này chỉ lớn bấy nhiêu, sẽ tìm được nàng ấy thôi." Strauss phu nhân nói, "Giao mọi chuyện cho tôi đi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất ông phải làm chính là nghỉ ngơi."
Strauss tiên sinh cầm tay vợ.
Strauss phu nhân thu xếp ổn thỏa cho chồng rồi mới nói cảm ơn thầy thuốc.
Bác sĩ thu dọn rương thuốc, nói:
"Thật may là ngài vẫn cương quyết một mực để Strauss tiên sinh mang thuốc bên người, chính nó đã cứu mạng ngài ấy. Bây giờ ngài ấy hẳn là không có vấn đề gì, để cho ngài nghỉ ngơi nhiều một chút, có bất cứ khó chịu nào thì lập tức báo cho tôi biết. A, thuận tiện nói một chút, vị tiểu thư kia đã giúp ngài ấy rất nhiều, nhất là nàng ấy đã giữ vững cơ thể của Strauss tiên trong tình huống đó. Thời điểm thấy nàng, phiền phu nhân thay tôi cảm ơn nàng một tiếng."
Sau khi bác sĩ rời đi, Strauss tiên sinh uống thuốc rồi đi ngủ. Strauss phu nhân sai người hầu thay mặt đi cảm ơn tất cả từng bị bằng hữu, sau đó cũng để y tá đi nghỉ ngơi, còn bản thân bà thì một mực ngồi ở mép giường bên chồng.
Đồng hồ báo thức trong phòng điểm sáu giờ, một người hầu rón rén ló đầu vào.
Strauss phu nhân tỏ vẻ hắn chớ lên tiếng, bà tự mình đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Phu nhân, đã tìm được vị tiểu thư kia rồi, bây giờ nàng đang ở phòng tiếp khách." Người hầu nói nhỏ.
Strauss phu nhân gật đầu một cái, đi ra ngoài gian tiếp khách. Đẩy cửa vào bà nhìn thấy một cô gái đứng trước lò sưởi đưa lưng về phía cửa, phảng phất đang nhìn ngọn lửa đến xuất thần. Bóng lưng của nàng mười phần miêu điều (ai biết dịch dùm bạn với nhé), nhưng váy cũ mặc trên người nàng dưới nhiệt độ như vậy thì có chút đơn bạc, phảng phất như là bởi vì quá vội vàng rời nhà mà nàng quên mang theo một chiếc áo ấm.
Bị tiếng đẩy cửa kinh động, nàng quay đầu lại.
Đây là khuôn mặt của một cô gái trẻ xinh đẹp, sạch sẽ, giống như một đóa hồng nở rộ đầy sinh khí. Mà ánh mắt của nàng, khi nhìn vào, rất dễ dàng khiến Strauss liên tưởng đến một chú nai con hiền lành dễ bảo (sư tử đội lốt nai ý ạ).
"Ngài là Strauss phu nhân sao?" Cô gái trẻ tuổi kia đi về phía bà, "Tôi là Margaret Firth. Rất hân hạnh được gặp ngài, phu nhân."
Bất luận là ngữ điệu ôn hòa có chút e dè, hay là giọng nói dễ nghe, thì cũng thể hiện nàng là một người lễ phép và có giáo dục.
Strauss phu nhân lập tức có hảo cảm với nàng. Huống chi, nếu lúc đó không có nàng ấy, đợi đến lúc người ta phát hiện Strauss tiên sinh đột nhiên phát bệnh, nói không chừng đã tạo hậu quả đáng sợ không thể cứu vãn rồi.
Strauss phu nhân lập tức nắm tay nàng, nắm thật chặt, chân thành bày tỏ lòng cảm kích từ nội tâm bà vào giờ phút này.
"Thân ái Firth tiểu thư, ta cũng rất hân hạnh được gặp cô. Chỉ mong là hành động của ta không làm cho cô thấy khốn nhiễu. Trên thực tế, ta và chồng ta cũng vô cùng cảm kích cô. Chồng của ta đều đã nói cho ta hết rồi. Hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn đáng sợ như vậy trong phòng rửa ảnh, nếu như không phải cô cũng vừa vặn ở đấy, ta thật là không có cách nào tưởng tượng chuyện phát sinh tiếp theo nữa..."
Bà dừng một chút, nhấn mạnh:
"Tóm lại, bất luận nói thế nào, cũng không thể biểu đạt lòng của kích giờ phút này của ta với cô!"
"Phu nhân, ngài quá lời rồi." Bị bà nắm chặt tay như vậy, Margaret có chút ngượng ngùng, "Tôi cũng không có làm gì, quả thực là không nhận nổi lòng cảm kích của ngài. Bất quá khi đó chỉ là vừa vặn ở bên cạnh, thuận tay giúp đỡ cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Tôi tin tưởng dưới tình huống như vậy bất cứ ai cũng đều làm chuyện giống như tôi cả thôi. Xin ngài hoàn toàn không cần để trong lòng..."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Biểu tình ngượng ngùng mà câu nê của nàng giờ phút này càng khiến Strauss phu nhân cảm giác bản thân có nghĩa vụ mau giúp nàng sớm bỏ đi bất cứ cảm giác bất an nào thời khắc này. Bà để Margaret ngồi vào ghế, còn chính mình thì ngồi bên cạnh nàng, hòa ái mỉm cười nói:
"Firth tiểu thư, đừng xem thường chính mình. Ngay cả bác sĩ cũng khen ngợi cô, nói lúc ấy cô xử trí rất khá. Tóm lại là cô đã bận rộn giúp đỡ chúng ta. Nếu như không nói cảm ơn với cô, lòng của ta sẽ rất bất an. Bây giờ chồng ta đang ngủ. Nếu không thì ông ấy cũng muốn chính miệng nói cảm ơn cô."
Margaret nghe bà nói tới Strauss tiên sinh liền dùng giọng ân cần hỏi han tình huống của ông cụ. Nghe được tin ông đã không sao, nàng mới lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
"Strauss tiên sinh đã không có việc gì, đây chính là tin tức tốt nhất rồi. Chuyện liên quan đến việc làm của tôi thì hoàn toàn nhỏ nhặt không đáng kể. Huống chi, ngài và Strauss tiên sinh đã từng giúp tôi rồi."
Strauss phu nhân chắc chắn mình không hề quen biết vị tiểu thư trẻ tuổi trước mắt, nhưng nàng lại nói mình và chồng lại từng giúp nàng. Hẳn là nhận được giúp đỡ từ quỹ từ thiện của bọn họ đi?
Thời điểm Strauss phu nhân hỏi thăm, thì nàng lại lắc đầu.
"Há, không, phu nhân, ngài hiểu lầm rồi," Margaret lộ ra vẻ khó xử, "Ngài có lẽ là không nhớ gì cả. Giữa trưa ngày thứ hai trên chiếc tàu này, tôi từng lỗ mãng mà thiếu chút nữa đụng phải ngài và Strauss tiên sinh. Nhưng các ngài chẳng những không trách cứ tôi mà ngược lại còn tốt bụng chỉ đường cho tôi. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc."
Strauss phu nhân sững sờ, rốt cục cũng nhớ ra.
"Đúng! Ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy!"
Bà đánh giá vị tiểu thư trẻ tuổi này, cuối cùng hợp nó với dáng vẻ hốt hoảng vội vàng chạy trốn của nàng trong trí nhớ của mình.
Đúng, không sai, quả thật chính là nàng.
"Firth tiểu thư, nếu như không ngại, có thể nói cho ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Strauss phu nhân quan tâm mà hỏi, "Ta nhớ lúc đó cô nhìn thật giống như là không được tốt lắm."
"Ồ, phu nhân, có lẽ tôi cũng không nên nói ra. Quả thực cái này khiến tôi khó mà mở miêng," trong mắt nàng toát lên vẻ bất an, "Tôi sợ sau khi ngài biết thì sẽ xem thường tôi..."
"Không, không, sao có thể chứ?" Strauss phu nhân lập tức nói, "Ta biết nhất định là có nguyên nhân."
Sau khi Strauss phu nhân nhiều lần khích lệ, rốt cục vị tiểu thư trẻ tuổi này cũng phảng phất như bỏ đi băn khoăn, bắt đầu thuật lại tình huống không có vé tàu nhưng vì hiểu lầm mà nàng phải lên tàu, bị nhốt ở khoang hàng hóa, vì nghĩ cách thoát ra mà đung hư xe của hành khách, sau đó lại vì né tránh sự trả thù đáng sợ của chủ xe mà không thể không ẩn nấp khắp nơi... Dĩ nhiên, nàng cũng không có đề cập đến những mâu thuẫn giữa nàng và Cal sau đó... nhưng những thứ nàng nói ra cũng đã đủ rồi. Còn chưa nghe kể hết những việc mạo hiểm chưa bao giờ nghe thấy này thì Strauss phu nhân đã vô cùng ngạc nhiên rồi.
"Thượng đế ơi, cô nói là, bây giờ Cal Hockley tiên sinh mà bắt được cô thì sẽ để chô ngồi tù ư?"
"Tôi cũng biết, ngài sẽ xem thường tôi, tôi đã phạm phải một sai lầm đáng sợ..."
"Ồ khồng, không, thân ái," Strauss phu nhân lập tức ngăn trở, "Ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, còn có chút không hiểu nữa. Cô nói là, cô cho rằng cha cô làm việc ở trên tàu, nên mới trốn trong xe đi lên sao?"
Margaret từ từ ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Đúng vậy. Phu nhân, có lẽ ngài sẽ cảm thấy là tôi đang nói dối, nhưng đúng thật là tôi có nguyên nhân cá nhân không thể nào nói cho người khác biết vì sao phải mang cha tôi xuống tàu ở lần cập bến đó, nên mới sau này mới phát sinh những chuyện kia... Là lỗi của tôi... Nhưng quả thật tôi cũng đã đắc tội Hockley tiên sinh, cho nên ngài ấy mới không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, cũng không chấp nhận tôi bồi thường định kỳ. Ngài ấy muốn đưa tôi vào tù. Ngài ấy có tiền có thế, nếu như để ngài ấy bắt được thì tôi xong đời rồi. Tôi sợ phải ngồi tù. Cond có cha của tôi nữa, trên đời này tôi chỉ còn lại mỗi một thân nhan là ông ấy, tôi không yên lòng về ông..."
Đầu của nàng rũ xuống, hai tay bất an xoay vặn chung một chỗ, giọng nói dần đần thấp xuống, cho đến khi biến mất.
Trong phòng cũng trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng kim giây xoay vòng phát ra tiếng "lạc đát" nho nhỏ.
"Há, nhìn xem tôi nói những gì này! Phu nhân, thật xin lỗi, tôi không nên đề cập chuyện này với ngài! Tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi phải đi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Nàng phảng phất như đột nhiên tỉnh ngộ, vộ vàng đứng lên, hơi khom lưng chào Strauss phu nhân còn đang lâm vào trầm tư, nói cáo từ.
"Firth tiểu thư!"
Strauss phu nhân gọi nàng lại, thời điểm nàng nghiêng đầu nhìn lại, bà đứng lên:
"Ta rất đồng cảm với những gì cô đã trải qua, cũng tin tưởng lời cô nói. Ánh mắt của cô cho ta biết, cô là một người hiền lành. Có lẽ ta có thể giúp cô..."
"Phu nhân, vô cùng cảm ơn hảo ý của ngài, nhưng ngài hoàn toàn không cần phải bị cuốn vào vòng phiền toái này..." Margaret từ chối, "Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì đến ngài. Tôi có thể tự mình ứng phó..."
"Cứ quyết định như vậy đi," Strauss phu nhân đi đến bên nàng, cầm tay, an ủi, "Nguyên bản là ta dự định phải cảm ơn cô. Vừa vặn, chồng ta và cha của Hockley tiên sinh là bạn bè. Để ta ra mặt thay cô nói xin lỗi và xin cậu ta hủy bỏ tố cáo về mặt pháp lí với cô, ta nghĩ rằng chút mặt mũi này, Hockley tiên sinh vẫn sẽ cho. (ý là anh ý sẽ nể mặt mà tha cho chị)
"Không, không, làm sao có thể làm phiền ngài như vậy..." Mặt Margaret hơi đỏ lên.
Strauss phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, mỉm cười nói:
"So với việc cô đã giúp chồng ta, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì. Nhắc tới thì ngược lại ta phải vui mừng nữa, nếu như không phải vừa rồi cô vừa vặn nấp ở phòng rửa ảnh, thì cũng sẽ không kịp thời phát hiện chồng ta phát bệnh. Thân ái, đừng tranh với ta, cứ làm vậy đi!"
Margaret âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là mục đích nàng thay đổi ý tưởng và quyết định thuận thế đến gặp Strauss phu nhân. Lấy được sự đồng tình của bà, sau đó thuận thế tiếp nhận trợ giúp của bà. Mặc dù thủ đoạn có chút không đáng nói, nhưng, cách thời khắc cuối cùng vẫn còn hai ngày nữa. Trong gần 48 giờ kế tiếp, coi như không cần phải lo lắng các vẫn đề cơ bản như ăn, ngủ nữa, đối với nàng mà nói, còn có biện pháp nào tốt hơn là núp dưới sự che chở của vợ chồng Strauss có thể giúp nàng thoát khỏi sự uy hiếp của Cal Hockey?
Nhất định nàng phải đảm bảo mình trước thời khắc cuối cùng giữ được tự do của bản thân.
Margaret đè xuống cảm giác tội lỗi trong lòng vì lợi dụng hảo ý của vị phu nhân thiện tâm, chân tâm thật ý nói cảm ơn.
Trong mắt Strauss phu nhân, vị Firth tiểu thư là một vị tiểu thư không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, bởi vì vô tình mắc sai lầm lớn đắc tội Cal Hockley mà lâm vào cực độ sợ hãi. Đối với phương thức báo đáp ân tình của nàng với bản thân và chồng khiến bà cảm thấy hết sức vui mừng.
Bà nhìn Margaret, cười nói:
"Cục cưng, chớ vì những chuyện này mà lo lắng, đều giao hết cho ta. Cô hẳn là còn chưa ăn tối đi? Vừa vặn ta cũng đang đói. Nếu không ngại ta lớn tuổi nói chuyện không thú vị, thì có thể không ngại mà ăn tối chung với bà lão này chứ? Strauss tiên sinh vừa mới ngủ."
Margaret đã sớm đói. Nhất là lúc trước một mực lo lắng chuyện đột nhiên dùng cách này giải quyết, bây giờ nàng nhất thời cảm thấy bụng đói kêu "ùng ục".
"Tôi vô cùng tình nguyện. Trên thực tế, đây là vinh hạnh của tôi."
Nàng không từ chối nữa mà lập tức đáp ứng.
Cân nhắc đến việc lúc nào Strauss tiên sinh cũng có thể tỉnh dậy, mặc dù bên cạnh có người hầu trông coi, nhưng mà Strauss phu nhân vẫn không yên lòng rời đi, cho nên bữa tối cũng không đến phòng ăn dùng như mấy ngày trước mà là để cho người ta mang tới.
Trên bàn ăn, Margaret trả lời chút vấn đề liên quan đến việc sinh hoạt ngày thường của mình. Sau khi Strauss phu nhân biết được dưới sự ủng hộ của cha nàng đã hoàn thành việc học tại học viện âm nhạc, hơn nữa còn muốn đi New York làm việc vào nửa năm sau, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Firth tiểu thư, cô rất xuất sắc, cha của cô nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vò cô," bà thật tâm nói, "Sau khi biết chuyện này, ta lại càng thêm kiên định quyết định vừa rồi của mình. Cô còn trẻ như vậy, có tài năng, lại cố gắng như vậy, tiền đồ vô hạn, không thể vì một sai lầm không phải là không thể tha thứ mà đem nửa đời sau hủy ở chuyện bị tố cáo phạm tội nha. Ta tin tưởng chỉ cần giải thích rõ ràng với Hockley tiên sinh, cậu ta nhất định sẽ tha thứ cho cô."
Margaret biểu đạt lòng cảm kích với bà một lần nữa. Kế tiếp, trong phần lớn khoảng thời gian dùng cơm, nàng đều cẩn thận lắng nghe Strauss phu nhân nói chuyện phiếm, sau đó tiếp lời vài câu. Thái độ khiêm tốn và cách nói năng có học thức của nàng khiến nàng nhận được hảo cảm của Strauss phu nhân. Sau bữa tối, bà đã đổi từ đại danh "Firth tiểu thư" thành "Margaret". Sau khi đến thăm Strauss tiến sinh vừa tỉnh giấc, từ trong phòng bước ra, Strauss phu nhân nói:
"Thân ái Margaret, chỉ còn hai buổi tối nữa là tàu sẽ đến New York, không cần phải hao tâm tổn sức tối nay ngủ ở đâu, ta sẽ an bài cho con. Nói chuyện với con ta cảm thấy rất vui vẻ. Thành thật mà nói, mặc dù bên cạnh ta có không ít cô gái trẻ tuổi, nhưng các nàng ngoại trừ nói "Vâng, Strauss phu nhân", "Không, Strauss phu nhân" ra thì cơ hồ là không nói lời gì khác nữa..."
Lúc người hầu đi vào nói với Strauss phu nhân:
"Phu nhân, Hockley tiên sinh nghe nói chuyên của Strauss tiên sinh thì muốn sang thăm. Nếu như nơi này của ngài không có gì không thuận tiện thì đại khái là 10 phút sau ngài ấy sẽ đến."
Margaret chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, cả kinh, theo bản năng đứng lên.
Strauss phu nhân lại cười.
"Đây cũng thật trùng hợp. Đi nói cho cậu ta biết, ta và chồng ta cũng vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cậu ta. Strauss tiên sinh đã tỉnh."
Người hầu vâng lời rời đi. Strauss phu nhân mới nói với Margaret:
"Đến đây đi, vừa vặn thừa cơ hội này, con lại nói xin lỗi với cậu ta. Đừng sợ, tin tưởng ta, cậu ta sẽ tha thứ cho con.
Nghĩ đến một lát sau, người đàn ông từng dưới cơn thịnh nộ nghiến răng nghiến lợi muốn bóp chết chính mình đột nhiên thấy bản thân xuất hiện ở đây, Margaret không nhịn được cảm thấy da đầu tê dại. Nàng đè xuống cảm giác bất an bởi vì nốt nhạc đệm đột nhiên khiến lòng nàng thấp thỏm, miến cưỡnglộ ra nu cười trấn định cho Strauss phu nhân xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook