Ảo Mộng Lữ Trình
-
Chương 1
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Khí trời tháng tư ở Winchester đã tương đối dễ chịu. Ánh nắng rực rỡ. Margaret đang trên đường đến Black gia, có chút không yên lòng.
Black tiên sinh nắm giữ một nhà máy lọc dầu. Hắn là một cự phú thập phần nổi tiếng ở địa phương, nghe nói cũng là thí sinh sáng giá tranh cử Thị trưởng nhiệm kỳ kế tiếp. Hắn có một đứa con trai tám tuổi, tên là Shirley. Mấy tháng trước, Margaret trở thành giáo sư dạy dương cầm cho Shirley, mỗi tuần đến dạy cho cậu bé từ hai đến ba buổi với thù lao bốn bảng Anh một buổi.
Giá tiền này rất khá, thậm chí có thể nói là vô cùng cao. Cho nên, mặc dù học sinh của mình tương đối nghịch ngợm, mỗi buổi học đều qua loa cho xong, nhưng mỗi lần Margaret đến đều muốn đem công việc này tiếp tục làm thật tốt. Như vậy, từ giờ đến nửa năm sau, nàng có thể góp đủ khoảng ba trăm bảng Anh. Đối với nàng, khoản tiền này giúp nàng ra một quyết định vô cùng trọng yếu: tiếp theo là tiếp nhận đề cử của giáo sư Smith đến trường nghệ thuật đào tạo âm nhạc cho nữ được thành lập tại New York không lâu làm trợ giảng, hay là đến học viện nghệ thuật Vienna mà nàng luôn mơ ước tiếp tục học tập.
Black gia cách đó không xa lắm. Ánh mặt trời bao phủ cả tòa biệt thự mang phong cách Toscane, làm phần nóc đen cùng tường trắng nhìn càng thêm trang nghiêm khí phái.
Tên sai vặt da đen Joy, cùng nàng có chút quen biết, thấy nàng đến liền vội vàng mở cửa.
“Firth tiểu thư, hôm nay ngài cực kỳ xinh đẹp.” Joy cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Shirley thiếu gia đang chờ ngài đến.”
“Cám ơn ngài đã khen.” Margaret cười, “Mong là ta không đến trễ.”
“Tất nhiên là ngài không đến trễ, bây giờ mới hai giờ kém năm phút.”
Margaret cười, gật đầu với hắn, tiếp tục đi đến phòng học đàn như thường. Đột nhiên Joy lại nói:
“Bất quá, hôm nay ta nghĩ ngài phải kết thúc buổi học trước thời gian. Buổi tối, Black tiên sinh cùng phu nhân muốn đãi tiệc mấy vị khách quý; trong đó có một vị là trùm sắt thép đến từ Pittsburgh, vị hôn thê của hắn có thể sẽ đến cùng hắn. Nghe nói nàng xuất thân từ gia đình quý tộc phía bắc vương quốc Anh. Hắc,” hắn hơi hạ thấp giọng, “Tiểu thư nước Anh gả cho phú ông nước Mỹ, còn điều gì vui hơn điều này cơ chứ?”
Margaret đối với đề tài này không hứng thú lắm, cười một tiếng, xoay người đi vào trong.
Shirley có một khuôn mặt hình oval nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, mái tóc xoăn màu nâu lòa xòa trên trán gần như che cả lông mi của cậu bé, phản chiếu hàng mi vừa dài vừa dày lại càng khiến đôi con ngươi màu xanh lam càng xinh đẹp hơn.
Black phu nhân tuyệt đối tin tưởng con trai mình có năng lực cảm thụ âm nhạc xuất chúng. Nàng (Black phu nhân) tuyên bố lúc Shirley lúc còn mặc tã đã có thể đung đưa đầu đánh nhịp theo nhạc. Sở dĩ đến bây giờ vẫn không lấy được bất cứ thành tích thần đồng nào ở phương diện này chủ yếu là vì bị những giáo sư âm nhạc học vấn tầm thường làm trễ nãi. Nàng than phiền rằng: giáo sư Smith có mắt mà không thấy được thiên tài, bản thân nhiều lần thành tâm đế́n bái sư, hắn không chịu tự mình đế́n dạy dương cầm cho Shirley, lại phái Margaret đến. Cho đế́n khi nàng nghe nói Margaret là học sinh ưu tú nhất của giáo sư Smith thì mới miễn cưỡng tiếp nhận Margaret làm giáo sư dạy dương cầm cho Shirley.
Bây giờ, Shirley ngồi trên ghế chơi đàn dưới sự giám sát của Margaret, miễn cưỡng đàn bản nhạc thứ 19. (chỗ này Thư chém)
Hiển nhiên, ngoại trừ thời gian học, bình thường trên cơ bản cậu bé không hề đụng đế́n đàn.
Margaret nghe được mấy âm tiết sai. Sau mấy lần chỉnh sửa, Shirley có chút không nhịn được, đột nhiên ngừng lại, xoay đầu, dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Margaret.
“Nhìn cái gì? Tiếp tục!” Mặt Margaret không chút biểu tình.
Shirley không để ý đến, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.
Biểu tình của Margaret càng nghiêm túc.
“Cục cưng, vì em ngồi ở đây hai giờ mẹ em phải thanh toán cho cô thù lao bốn bảng Anh. Cho nên, coi như em không vui, cô không thể không yêu cầu em di động ngón tay theo yêu cầu của cô. Bây giờ, xin em xoay mặt qua, mắt chú ý vào phím đàn cùng ngón tay em. Chúng ta bắt đầu lại.”
“Cha cô là một công than đá phải không? Hắn là một người nghèo phải không?” Shirley đột nhiên cắt lời nàng, suy nghĩ một chút, nhún vai một cái, lại thêm một câu, “Là Gila nói.” (gốc là Gila đặc biệt, Thư không biế́t dịch làm sao, ai biết giúp với)
Gila là một trong số những hầu gái của Shirley.
Margaret ngẩn ra nhưng ngay sau đó nàng gật đầu:
“Đúng, cha cô làm việc ở bến tàu Southampton.”
“Như vậy có phải cô cũng là người nghèo không?”
Margaret gật đầu:
“Đúng vậy. Cho nên cô mới đến đây dạy dương cầm cho em.”
Tinh thần cậu bé tỉnh táo trở lại, nhìn trước ngó sau, không thấy ai, bèn tiến lại gần, thấp giọng nói:
“Em có tiền. Chỉ cần cô đừng giống mẹ em buộc em học đàn thì mẹ em trả cô bao nhiêu, em sẽ trả cô bấy nhiêu.”
“...”
“Thế nào? Cuộc mua bán này có lợi chứ? Cô chỉ cần ở trước mặt mẹ em che giấu, lừa gạt một chút là có thể kiếm tiền gấp đôi.” Bé trai nói xong, dương dương tự đắc nhìn Margaret.
Margaret dở khóc dở cười:
“Em muốn cô thay em nói dối ư?”
“Cô biết em ghét nhất là học dương cầm mà. Thượng đế ơi, ai lại phát minh ra thứ này chứ? Em hận không thể đem tất cả những gì liên quan đến dương cầm nhét hết vào bụng kẻ đó!” Cậu bé oán thán xong lại đổi sang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, “Giúp em đi, em sẽ cảm kích cô cả đời.”
Thấy Margaret không lên tiếng, cậu bé thu lại biểu tình đáng thương vừa rồi đổi thành nhếch cằm, hừ lạnh một tiếng tỏ rõ khinh thường:
“Cô Firth, cô nghe đây, nếu cô không chịu thì em sẽ nói với mẹ là cô không có dạy dương cầm thật tốt cho em, mẹ nhất định sẽ lập tức đuổi việc cô!”
“...”
“Ở toàn bộ Winchester này, thậm chí là ở London, cô cũng khó tìm được một công việc nào với thù lao bốn bảng Anh một buổi như thế này!”
Cuối cùng hắn bổ sung một câu, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Margaret mỉm cười:
“Cục cưng, rất khéo, vừa vặn cô có một chuyện muốn nói với em. Buổi học hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng của cô trò chúng ta. Sau buổi học này có lẽ cô sẽ không đến đây dạy em nữa.
Bé trai ngây ngẩn, mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng:
“Cô đang hù dọa em thôi đúng không?”
“Không đâu, cô đang nói thật.”
Sau khi xác nhận là nàng không giống như đang nói dối, vẻ uy hiếp trong mắt cậu bé lập tức biến mất, vẻ lo sợ không yên dần hiện ra.
“Cô Firth, cô không muốn dạy em nữa ư? Do em không chịu học ư? Hay do thù lao mẹ em đưa quá ít?”
Margaret lắc đầu:
“Tất cả đều không phải, mà là...”
“Nhất định là cô chê em không đủ cố gắng. Đúng! Nhất định là như vậy!” Phảng phất như nghĩ đến điều gì, cậu bé kêu lên, “Đúng, em thừa nhận là em không vui vẻ học tập. Nhưng nếu cô đi rồi, mẹ em nhất định sẽ đổi một giáo sư dạy dương cầm đến đây, em không muốn tiếp tục đối mặt với bọn họ! Bọn họ chỉ toàn nghiêm mặt, cao giọng nói chuyện với em hay là cười giống như kẻ ngốc! Em...”
Mặt bé trai hơi hơi đỏ, lộ ra biểu tình hiếm thấy. Cố gắng bình tĩnh lại, phảng phất như lấy hết dũng khí, rốt cuộc cậu bé mới nói:
“Em thích cô dạy em! Cô Firth! Chỉ cần cô tiếp tục dạy em, em đảm bảo bắt đầu từ bây giờ em sẽ học thật giỏi. Em đảm bảo mà! Bây giờ em đàn lại một lần cho cô nghe, đảm bảo sẽ không tiế́p tục sai nữa.”
Cậu vội vàng xoay người, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên phím đàn và bắt đầu đàn.
Tiếng đàn dương cầm du dương phát ra từ ngón tay cậu bé.
Margaret ngồi bên cạnh, lắng nghe cậu luyện tập, đàn hết cả bản nhạc.
“Cô xem, em không có lừa cô chứ?”
Bé trai thu tay lại, nghiêng đầu lần nữa, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn nàng.
Margaret khẽ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam, ôn nhu nói:
“Cục cưng, em đàn rất khá, nhưng cô quả thật không thể tiếp tục dạy em nữa rồi. Em rất thông minh, chỉ cần em chịu cố gắng luyện tập, cô tin tưởng em nhất định sẽ tiến bộ...”
“Cô đã nói là sẽ dạy em đến nửa năm sau mà.”
“Đúng là như thế. Nhưng bây giờ tình huống phát sinh biến hóa, cô thật xin lỗi...”
“Nói đi nói lại, chính là cô sẽ không tiếp tục dạy em nữa đúng không?”
Bé trai thất vọng nhìn nàng.
Margaret do dự một chút.
Mặc dù tham dự vào cuộc sống của gia đình này không được mấy tháng, nhưng Margaret cũng nhìn ra được: vị Black phu nhân nổi tiếng cả vùng, so với việc ở nhà cùng con thì nàng (Black phu nhân) càng muốn đến London và đem tất cả thời gian cống hiến cho việc xã giao, còn người bình thường đi theo Shirley lại là Gila và bảo mẫu.
Thật tâm mà nói, gần đây nàng có chút thích cậu học sinh này. Nếu như không xảy ra chuyện đó, theo kế hoạch ban đầu của nàng, coi như chỉ là vì tiền, nàng cũng sẽ tiếp tục dạy học ít nhất là cho đến nửa năm sau.
Nhưng bây giờ thì...
Mắt đối mắt với cậu bé một lúc, rốt cục nàng vẫn phải gật đầu:
“Đúng thế.”
Sắc mặt cậu bé trở nên khó coi.
“Sáng sớm ngày mai em phải ra bến Southampton, ngồi tàu RMS Titanic đi rồi. Cho đến lúc từ Mỹ trở lại đây thì em đã sớm quên mất cô.”
“RMS Titanic?”
Margaret ngẩn ra.
Liên quan đến chiếc thuyền trứ danh chìm xuống cùng biết bao sinh mạng, không có ai hiểu biết về nó nhiều hơn Margaret.
“Cô cũng muốn lên thuyền phải không?” Shirley hiểu lầm phản ứng của nàng.
“Nhưng trước kia, cô không nghe em đề cập đến.”
“Đúng vậy. Ba của em mới quyết định mấy ngày trước.”
Shirley nhìn Margaret trầm mặc, suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra thận trọng lần nữa, hơi mang chút nịnh hót:
“Nếu cô muốn tiếp tục dạy em, em có thể xin ba cho Gila vụng về ở nhà, để cô lên thuyền với em. Cô thấy thế nào?”
“Há, không,...” Margaret lắc đầu theo bản năng, “Cô không muốn lên thuyền.”
Sắc mặt cậu bé hơi đổi, “rầm” một cái đóng đàn xuống, nhảy xuống ghế ngồi, nghiêng đầu chạy ra ngoài.
“Shirley!”
Margaret kêu cậu mấy tiếng liền nhưng cậu làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học đàn.
Lúc Margaret đuổi đến nơi, người hầu gái Gila tiến đến. Nàng (Gila) là cô gái tầm hai mươi, khuôn mặt tuy trắ́ng trẻo nhưng hơi dài và rỗ. Nàng bắt chước biểu tình của nữ chủ nhân, hơi hơi nhếch cằm, nói với Margaret:
“Tiểu thư Firth, phu nhân Black muốn nói chuyện với ngài một lúc.”
Margaret dừng lại, nhìn theo hướng Shirley chạy đi.
“Ngài đi nhanh đi! Ta sẽ chăm sóc thiếu gia Shirley thật tốt.” Gila chua ngoa nhìn nàng, dùng giọng điệu hơi giễu cợt nói:“Đừng để̉ phu nhân đợi lâu, e rằng không tốt lắm. Buổi tối nàng (Black phu nhân) còn phải chiêu đãi khách quý đấy!”
Margaret yên lặng xoay người, hướng đến căn phòng nữ chủ nhân đang chờ mình.
Khí trời tháng tư ở Winchester đã tương đối dễ chịu. Ánh nắng rực rỡ. Margaret đang trên đường đến Black gia, có chút không yên lòng.
Black tiên sinh nắm giữ một nhà máy lọc dầu. Hắn là một cự phú thập phần nổi tiếng ở địa phương, nghe nói cũng là thí sinh sáng giá tranh cử Thị trưởng nhiệm kỳ kế tiếp. Hắn có một đứa con trai tám tuổi, tên là Shirley. Mấy tháng trước, Margaret trở thành giáo sư dạy dương cầm cho Shirley, mỗi tuần đến dạy cho cậu bé từ hai đến ba buổi với thù lao bốn bảng Anh một buổi.
Giá tiền này rất khá, thậm chí có thể nói là vô cùng cao. Cho nên, mặc dù học sinh của mình tương đối nghịch ngợm, mỗi buổi học đều qua loa cho xong, nhưng mỗi lần Margaret đến đều muốn đem công việc này tiếp tục làm thật tốt. Như vậy, từ giờ đến nửa năm sau, nàng có thể góp đủ khoảng ba trăm bảng Anh. Đối với nàng, khoản tiền này giúp nàng ra một quyết định vô cùng trọng yếu: tiếp theo là tiếp nhận đề cử của giáo sư Smith đến trường nghệ thuật đào tạo âm nhạc cho nữ được thành lập tại New York không lâu làm trợ giảng, hay là đến học viện nghệ thuật Vienna mà nàng luôn mơ ước tiếp tục học tập.
Black gia cách đó không xa lắm. Ánh mặt trời bao phủ cả tòa biệt thự mang phong cách Toscane, làm phần nóc đen cùng tường trắng nhìn càng thêm trang nghiêm khí phái.
Tên sai vặt da đen Joy, cùng nàng có chút quen biết, thấy nàng đến liền vội vàng mở cửa.
“Firth tiểu thư, hôm nay ngài cực kỳ xinh đẹp.” Joy cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Shirley thiếu gia đang chờ ngài đến.”
“Cám ơn ngài đã khen.” Margaret cười, “Mong là ta không đến trễ.”
“Tất nhiên là ngài không đến trễ, bây giờ mới hai giờ kém năm phút.”
Margaret cười, gật đầu với hắn, tiếp tục đi đến phòng học đàn như thường. Đột nhiên Joy lại nói:
“Bất quá, hôm nay ta nghĩ ngài phải kết thúc buổi học trước thời gian. Buổi tối, Black tiên sinh cùng phu nhân muốn đãi tiệc mấy vị khách quý; trong đó có một vị là trùm sắt thép đến từ Pittsburgh, vị hôn thê của hắn có thể sẽ đến cùng hắn. Nghe nói nàng xuất thân từ gia đình quý tộc phía bắc vương quốc Anh. Hắc,” hắn hơi hạ thấp giọng, “Tiểu thư nước Anh gả cho phú ông nước Mỹ, còn điều gì vui hơn điều này cơ chứ?”
Margaret đối với đề tài này không hứng thú lắm, cười một tiếng, xoay người đi vào trong.
Shirley có một khuôn mặt hình oval nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, mái tóc xoăn màu nâu lòa xòa trên trán gần như che cả lông mi của cậu bé, phản chiếu hàng mi vừa dài vừa dày lại càng khiến đôi con ngươi màu xanh lam càng xinh đẹp hơn.
Black phu nhân tuyệt đối tin tưởng con trai mình có năng lực cảm thụ âm nhạc xuất chúng. Nàng (Black phu nhân) tuyên bố lúc Shirley lúc còn mặc tã đã có thể đung đưa đầu đánh nhịp theo nhạc. Sở dĩ đến bây giờ vẫn không lấy được bất cứ thành tích thần đồng nào ở phương diện này chủ yếu là vì bị những giáo sư âm nhạc học vấn tầm thường làm trễ nãi. Nàng than phiền rằng: giáo sư Smith có mắt mà không thấy được thiên tài, bản thân nhiều lần thành tâm đế́n bái sư, hắn không chịu tự mình đế́n dạy dương cầm cho Shirley, lại phái Margaret đến. Cho đế́n khi nàng nghe nói Margaret là học sinh ưu tú nhất của giáo sư Smith thì mới miễn cưỡng tiếp nhận Margaret làm giáo sư dạy dương cầm cho Shirley.
Bây giờ, Shirley ngồi trên ghế chơi đàn dưới sự giám sát của Margaret, miễn cưỡng đàn bản nhạc thứ 19. (chỗ này Thư chém)
Hiển nhiên, ngoại trừ thời gian học, bình thường trên cơ bản cậu bé không hề đụng đế́n đàn.
Margaret nghe được mấy âm tiết sai. Sau mấy lần chỉnh sửa, Shirley có chút không nhịn được, đột nhiên ngừng lại, xoay đầu, dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Margaret.
“Nhìn cái gì? Tiếp tục!” Mặt Margaret không chút biểu tình.
Shirley không để ý đến, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.
Biểu tình của Margaret càng nghiêm túc.
“Cục cưng, vì em ngồi ở đây hai giờ mẹ em phải thanh toán cho cô thù lao bốn bảng Anh. Cho nên, coi như em không vui, cô không thể không yêu cầu em di động ngón tay theo yêu cầu của cô. Bây giờ, xin em xoay mặt qua, mắt chú ý vào phím đàn cùng ngón tay em. Chúng ta bắt đầu lại.”
“Cha cô là một công than đá phải không? Hắn là một người nghèo phải không?” Shirley đột nhiên cắt lời nàng, suy nghĩ một chút, nhún vai một cái, lại thêm một câu, “Là Gila nói.” (gốc là Gila đặc biệt, Thư không biế́t dịch làm sao, ai biết giúp với)
Gila là một trong số những hầu gái của Shirley.
Margaret ngẩn ra nhưng ngay sau đó nàng gật đầu:
“Đúng, cha cô làm việc ở bến tàu Southampton.”
“Như vậy có phải cô cũng là người nghèo không?”
Margaret gật đầu:
“Đúng vậy. Cho nên cô mới đến đây dạy dương cầm cho em.”
Tinh thần cậu bé tỉnh táo trở lại, nhìn trước ngó sau, không thấy ai, bèn tiến lại gần, thấp giọng nói:
“Em có tiền. Chỉ cần cô đừng giống mẹ em buộc em học đàn thì mẹ em trả cô bao nhiêu, em sẽ trả cô bấy nhiêu.”
“...”
“Thế nào? Cuộc mua bán này có lợi chứ? Cô chỉ cần ở trước mặt mẹ em che giấu, lừa gạt một chút là có thể kiếm tiền gấp đôi.” Bé trai nói xong, dương dương tự đắc nhìn Margaret.
Margaret dở khóc dở cười:
“Em muốn cô thay em nói dối ư?”
“Cô biết em ghét nhất là học dương cầm mà. Thượng đế ơi, ai lại phát minh ra thứ này chứ? Em hận không thể đem tất cả những gì liên quan đến dương cầm nhét hết vào bụng kẻ đó!” Cậu bé oán thán xong lại đổi sang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, “Giúp em đi, em sẽ cảm kích cô cả đời.”
Thấy Margaret không lên tiếng, cậu bé thu lại biểu tình đáng thương vừa rồi đổi thành nhếch cằm, hừ lạnh một tiếng tỏ rõ khinh thường:
“Cô Firth, cô nghe đây, nếu cô không chịu thì em sẽ nói với mẹ là cô không có dạy dương cầm thật tốt cho em, mẹ nhất định sẽ lập tức đuổi việc cô!”
“...”
“Ở toàn bộ Winchester này, thậm chí là ở London, cô cũng khó tìm được một công việc nào với thù lao bốn bảng Anh một buổi như thế này!”
Cuối cùng hắn bổ sung một câu, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
Margaret mỉm cười:
“Cục cưng, rất khéo, vừa vặn cô có một chuyện muốn nói với em. Buổi học hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng của cô trò chúng ta. Sau buổi học này có lẽ cô sẽ không đến đây dạy em nữa.
Bé trai ngây ngẩn, mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng:
“Cô đang hù dọa em thôi đúng không?”
“Không đâu, cô đang nói thật.”
Sau khi xác nhận là nàng không giống như đang nói dối, vẻ uy hiếp trong mắt cậu bé lập tức biến mất, vẻ lo sợ không yên dần hiện ra.
“Cô Firth, cô không muốn dạy em nữa ư? Do em không chịu học ư? Hay do thù lao mẹ em đưa quá ít?”
Margaret lắc đầu:
“Tất cả đều không phải, mà là...”
“Nhất định là cô chê em không đủ cố gắng. Đúng! Nhất định là như vậy!” Phảng phất như nghĩ đến điều gì, cậu bé kêu lên, “Đúng, em thừa nhận là em không vui vẻ học tập. Nhưng nếu cô đi rồi, mẹ em nhất định sẽ đổi một giáo sư dạy dương cầm đến đây, em không muốn tiếp tục đối mặt với bọn họ! Bọn họ chỉ toàn nghiêm mặt, cao giọng nói chuyện với em hay là cười giống như kẻ ngốc! Em...”
Mặt bé trai hơi hơi đỏ, lộ ra biểu tình hiếm thấy. Cố gắng bình tĩnh lại, phảng phất như lấy hết dũng khí, rốt cuộc cậu bé mới nói:
“Em thích cô dạy em! Cô Firth! Chỉ cần cô tiếp tục dạy em, em đảm bảo bắt đầu từ bây giờ em sẽ học thật giỏi. Em đảm bảo mà! Bây giờ em đàn lại một lần cho cô nghe, đảm bảo sẽ không tiế́p tục sai nữa.”
Cậu vội vàng xoay người, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên phím đàn và bắt đầu đàn.
Tiếng đàn dương cầm du dương phát ra từ ngón tay cậu bé.
Margaret ngồi bên cạnh, lắng nghe cậu luyện tập, đàn hết cả bản nhạc.
“Cô xem, em không có lừa cô chứ?”
Bé trai thu tay lại, nghiêng đầu lần nữa, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn nàng.
Margaret khẽ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam, ôn nhu nói:
“Cục cưng, em đàn rất khá, nhưng cô quả thật không thể tiếp tục dạy em nữa rồi. Em rất thông minh, chỉ cần em chịu cố gắng luyện tập, cô tin tưởng em nhất định sẽ tiến bộ...”
“Cô đã nói là sẽ dạy em đến nửa năm sau mà.”
“Đúng là như thế. Nhưng bây giờ tình huống phát sinh biến hóa, cô thật xin lỗi...”
“Nói đi nói lại, chính là cô sẽ không tiếp tục dạy em nữa đúng không?”
Bé trai thất vọng nhìn nàng.
Margaret do dự một chút.
Mặc dù tham dự vào cuộc sống của gia đình này không được mấy tháng, nhưng Margaret cũng nhìn ra được: vị Black phu nhân nổi tiếng cả vùng, so với việc ở nhà cùng con thì nàng (Black phu nhân) càng muốn đến London và đem tất cả thời gian cống hiến cho việc xã giao, còn người bình thường đi theo Shirley lại là Gila và bảo mẫu.
Thật tâm mà nói, gần đây nàng có chút thích cậu học sinh này. Nếu như không xảy ra chuyện đó, theo kế hoạch ban đầu của nàng, coi như chỉ là vì tiền, nàng cũng sẽ tiếp tục dạy học ít nhất là cho đến nửa năm sau.
Nhưng bây giờ thì...
Mắt đối mắt với cậu bé một lúc, rốt cục nàng vẫn phải gật đầu:
“Đúng thế.”
Sắc mặt cậu bé trở nên khó coi.
“Sáng sớm ngày mai em phải ra bến Southampton, ngồi tàu RMS Titanic đi rồi. Cho đến lúc từ Mỹ trở lại đây thì em đã sớm quên mất cô.”
“RMS Titanic?”
Margaret ngẩn ra.
Liên quan đến chiếc thuyền trứ danh chìm xuống cùng biết bao sinh mạng, không có ai hiểu biết về nó nhiều hơn Margaret.
“Cô cũng muốn lên thuyền phải không?” Shirley hiểu lầm phản ứng của nàng.
“Nhưng trước kia, cô không nghe em đề cập đến.”
“Đúng vậy. Ba của em mới quyết định mấy ngày trước.”
Shirley nhìn Margaret trầm mặc, suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra thận trọng lần nữa, hơi mang chút nịnh hót:
“Nếu cô muốn tiếp tục dạy em, em có thể xin ba cho Gila vụng về ở nhà, để cô lên thuyền với em. Cô thấy thế nào?”
“Há, không,...” Margaret lắc đầu theo bản năng, “Cô không muốn lên thuyền.”
Sắc mặt cậu bé hơi đổi, “rầm” một cái đóng đàn xuống, nhảy xuống ghế ngồi, nghiêng đầu chạy ra ngoài.
“Shirley!”
Margaret kêu cậu mấy tiếng liền nhưng cậu làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học đàn.
Lúc Margaret đuổi đến nơi, người hầu gái Gila tiến đến. Nàng (Gila) là cô gái tầm hai mươi, khuôn mặt tuy trắ́ng trẻo nhưng hơi dài và rỗ. Nàng bắt chước biểu tình của nữ chủ nhân, hơi hơi nhếch cằm, nói với Margaret:
“Tiểu thư Firth, phu nhân Black muốn nói chuyện với ngài một lúc.”
Margaret dừng lại, nhìn theo hướng Shirley chạy đi.
“Ngài đi nhanh đi! Ta sẽ chăm sóc thiếu gia Shirley thật tốt.” Gila chua ngoa nhìn nàng, dùng giọng điệu hơi giễu cợt nói:“Đừng để̉ phu nhân đợi lâu, e rằng không tốt lắm. Buổi tối nàng (Black phu nhân) còn phải chiêu đãi khách quý đấy!”
Margaret yên lặng xoay người, hướng đến căn phòng nữ chủ nhân đang chờ mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook