Ảo Long Thần Tung Ký
-
Chương 4: Thần cung thiếu chủ
Hài tử, ngươi ra ngoài mấy tháng nay, rốt cuộc đã có thu hoạch gì?
- Sát Thủ hội, Lãnh Huyết hội, Âm Phong hội đã quy phục dưới tay Thần cung chúng ta, biến cải thành Thiên Sát, Địa Sát, Nhân Sát tam đường. Ngư Hải bang, Toàn Phong môn, Long Phụng môn, Vân Hải phái đều kết thành liên minh chặt chẽ với chúng ta, người của Thần cung đều đã nắm giữ những chức vụ trọng yếu. Ngoài ra chúng ta còn có người thâm nhập vào Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn tam đại phái, tuy gốc rễ chưa sâu, nhưng tuyệt đối đã có căn bản.
Phiêu diêu đứng giữa đại điện to lớn tối tăm, một bóng thân ảnh bạch y cung kính chắp tay trước tấm màn trướng màu tía, âm điệu đều đều tấu trình. Nhìn y, không ai ngờ rằng đó là vị Thiếu chủ Ảo Long thần cung ngạo nghễ thường ngày. Trên cả thế gian, người có thể khiến Ngạo Thiên thiếu chủ cung kính, vốn chỉ có một người. Kẻ ngồi trong màn trướng chính là kẻ được đồn đãi đã chết mấy mươi năm trước, Bá Long Thần Vương Hào.
Một thoáng trầm ngâm lặng lẽ, một thanh âm khàn khàn vọng ra, tưởng như một tiếng thở dài.
- Hài nhi, ngươi đã lớn đến chừng này rồi, vẫn còn ham chơi vậy sao.
Ngạo Thiên sắc diện vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt :
- Hài nhi chưa hiểu ý phụ thân đại nhân.
- Ngươi mấy tháng qua bôn tẩu giang hồ, quả thật đem về cho Thần cung không ít kết quả. Nhưng hài nhi, ngươi vì sao tha cho lão hồ ly Sát Thủ hội và tên tiểu tử Quân Hào. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thần cung chúng ta chưa đủ mối phiền não ư.
Lời nói chém đinh chặt sắt, chẳng chút nể nang lưu tình. Ngạo Thiên vẫn im lặng đứng đó, sắc mặt chẳng hề thay đổi, chỉ là một ánh mắt lóe sáng trong bóng tối. Thanh âm kia vẫn âm trầm nói tiếp :
- Ta vốn biết ngươi ngạo mạn bất quần, chỉ có điều hài nhi à, dù võ công thâm ảo đến mức nào, cũng chỉ là một lực lượng đơn lẻ. Một đốm lửa duy nhất chẳng thể làm nên chuyện gì. Ngạo Thiên, đến bao giờ ngươi mới chịu ghi nhớ ở trong lòng đây.
- Phụ thân đại nhân, hài nhi tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, chỉ là muốn chiêm ngưỡng những võ học cao thâm mà thôi. Lão hồ ly và tên tiểu tử đó, chung quy chẳng thể có khả năng gây nguy hại gì cho Thần cung chúng ta cả.
Tấm màn trướng phảng phất rung động, tựa như kẻ ngồi bên trong vừa phát động một cử chỉ bạo liệt.
- Ngạo Thiên thập thức, ngươi tưởng luyện được thập thành thì có thể xưng bá trên võ lâm rồi sao. Nếu là năm xưa, chỉ e nhìn thấy Vô Tình kiếm của Ngô Đình, đến cả lưỡi ngươi cũng phải nuốt mất. Nếu không phải e ngại thứ kiếm pháp ấy, ta việc gì phải khổ luyện Thiên Huyết ma công. Vậy mà bây giờ ngươi lại định đem võ công tính mạng ra đùa giỡn à.
- Phụ thân đại nhân...
- Ngươi không cần nói nữa, chuyện của lão hồ ly, ta sẽ đích thân lo liệu dùm ngươi, còn tên tiểu tử họ Ngô, ngươi biết phải làm sao rồi chứ. Bản thân ngươi không thuộc về ngươi nữa, mà từ khi sinh ra, ngươi đã thuộc về Ảo Long thần cung, thuộc về Thông Thiên giáo, ngươi đã minh bạch chưa.
Thanh âm Vương Hào không lớn, không âm vang, nhưng hàm chứa một cỗ đại khí bá đạo, tựa hồ không gì cản nổi, không gì có thể trái lệnh.
- Phụ thân đại nhân, hài nhi biết lỗi, sẽ hết sức chu toàn sự việc.
Ngạo Thiên cúi xuống bái lạy trước tấm màn trướng, rồi phất áo quay đi. Tấm bạch y phiêu ảo đó, xen giữa mấy phần ngạo nghễ, chẳng ngờ lại là sự cô độc thê lương. Tấm màn trướng phia sau lại u tịnh rũ xuống, kẻ ngồi bên trong dường như lại chìm vào trong suy tưởng trầm ngâm.
Ảo Long thần cung chính điện lại chìm vào bóng tối âm u lạnh lẽo.
...
Bích Thủy hiên.
Hơn ba trăm năm, Bích Thủy hiên an nhiên tồn tại giữa giang hồ phong vũ bể dâu, không những thế còn trờ thành một đại danh mọi người đều biết. Nếu nói về thực lực, chỉ cần tùy tiện phái ra khoảng một chục hảo thủ, là có thể san bằng Bích Thủy hiên thành bình địa. Bất quá trong vòng mấy trăm năm đó, chưa từng có ai dám thử. Chỉ vì nếu vô tình đắc tội với Bích Thủy hiên, sẽ công nhiên trở thành địch nhân của hắc bạch lưỡng đạo.
Chỉ vì Bích Thủy hiên là nơi lưu giữ mấy trăm năm võ lâm lịch sử, trong tòa đại viện phía sau Bích Thủy hiên cũng không biết bao nhiêu thư sách đã được cất giữ cẩn thận. Dòng họ Lâm gia năm đời đều ở đây, toàn bộ đều trờ thành người chuyên lưu giữ lịch sử võ lâm.
Nguyên tắc của Bích Thủy hiên vô cùng rõ ràng, không từ chối bất kỳ ai, ai đến Bích Thủy hiên, chỉ cần trong túi có ngân lượng, bất kỳ thông tin gì Bích Thủy hiên có, cũng đều có thể giao ra. Chính vì thế trong mấy trăm năm, giao tình của Bích Thủy hiên với hắc bạch lưỡng đạo cực kỳ thân tình mật thiết. Tòa bạch lâu cao cao đó yên ổn tọa lạc bên bờ sông vắng, dưới tán những cành cổ thụ sum xuê, phía trước là khu vườn đầy hoa nở bốn mùa, tuy là trọng địa giang hồ mà quả thật không hề có ý vị tranh danh đoạt lợi, đao phong kiếm vũ của chốn giang hồ.
...
Nhạc khúc rải giữa thinh không tĩnh lặng, nhẹ mà không tán, quần tụ thành một vòng tròn, đầu đuôi tiếp nôí, miên man triền miên không dứt.
Mỹ nữ gảy đàn, chầm chậm điểm từng nét kiêu sa, tà thanh y điểm phết những đóa bạch hoa xõa dài trên đất, mái tóc đen mượt hờ hững rũ trên từng ngón tay thanh mảnh như bạch ngọc.
Bài hồ ca du mục thoải mái cất lên vang vọng, mênh mông khoáng đạt, hòa hợp với điệu nhạc như đất trời liền mạch, như xa như gần, như có như không.
Nam tử ngắm nhìn mây trắng trôi giữa trời cao, tùy tiện thoải mái cất tiếng ca nho nhỏ, bạch y trắng toát trên thảm cỏ xanh, ánh mắt như mê như say.
Khúc nhạc đã dứt, lời ca đã tận, mà thanh âm như còn lưu luyến.
Ngạo Thiên sảng khoái cười một tràng dài, bật ngón tay cái lên tỏ ý ngợi khen.
- Yên Hoa muội tử, tiếng đàn của muội, quả thật lần nào cũng làm ta cảm thấy vô cùng thư thái, cảm giác như trút được tất cả mệt mỏi.
Nữ tử áo xanh, nhẹ nhẹ đặt phiến cổ cầm sang một bên, hỏi :
- Thiên ca, lại có chuyện gì làm cho huynh cảm thấy buồn bã trong lòng sao.
Ngạo Thiên không hồi đáp, vẫn vơ nhìn đám mây trắng trên cao, thần tình như ngây, lát sau mới từ từ cất tiếng.
- Hoa muội, nếu đời người như đám mây trắng kia, cứ vẩn vơ trôi dạt, ung dung tự tại, há chẳng phải tuyệt diệu lắm sao.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chậm rãi trả lời :
- Chỉ là con người sinh ra, vốn đã tự buộc vào mình vô số sợi dây, dù muốn cũng chẳng thể ung dung tự tại như mây trời được.
Ngạo Thiên quay sang phía Yên Hoa :
- Hoa muội, bao nhiêu năm nay, muội ghi chép lại lịch sử võ lâm, đối với những chuyển biến trong đại của thời cuộc, có cảm thấy tư vị gì không. Nếu thần cung của huynh có thể nhất thống thiên hạ, bước lên ngôi vị tối cao của võ lâm, muội sẽ có cảm giác thế nào.
- Muội sẽ ghi lại “ngày đó, tháng đó, năm đó Ảo Long thần cung oai danh vươn khắp bốn phương, nhất thống giang hồ, tiêu diệt toàn bộ nhưng phe phái đối nghịch, trở thành võ lâm chí tôn”. Một trăm năm sau, hai trăm năm sau, Ảo Long thần cung của huynh có thể cũng chỉ còn lưu lại bằng mấy dòng chữ thế thôi.
Ngạo Thiên ngẫm nghĩ, rồi thở dài một tiếng.
Yên Hoa cười khẽ, lại nhẹ nhẹ nhấc phiến đàn lên.
- Muội lại đàn cho huynh nghe nhé.
Ngạo Thiên chầm chậm lắc đầu, chớp mắt một cái, thân ảnh đã phiêu diêu ly khai, chỉ còn thấp thoáng thấy tà áo trắng phất phơ.
Người con gái đó, là Lâm Yên Hoa, truyền nhân duy nhất của nhà họ Lâm, chủ nhân Bích Thủy hiên.
Người con trai đó, là Vương Ngạo Thiên, Ảo Long thần cung thiếu chủ nhân.
- Sát Thủ hội, Lãnh Huyết hội, Âm Phong hội đã quy phục dưới tay Thần cung chúng ta, biến cải thành Thiên Sát, Địa Sát, Nhân Sát tam đường. Ngư Hải bang, Toàn Phong môn, Long Phụng môn, Vân Hải phái đều kết thành liên minh chặt chẽ với chúng ta, người của Thần cung đều đã nắm giữ những chức vụ trọng yếu. Ngoài ra chúng ta còn có người thâm nhập vào Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn tam đại phái, tuy gốc rễ chưa sâu, nhưng tuyệt đối đã có căn bản.
Phiêu diêu đứng giữa đại điện to lớn tối tăm, một bóng thân ảnh bạch y cung kính chắp tay trước tấm màn trướng màu tía, âm điệu đều đều tấu trình. Nhìn y, không ai ngờ rằng đó là vị Thiếu chủ Ảo Long thần cung ngạo nghễ thường ngày. Trên cả thế gian, người có thể khiến Ngạo Thiên thiếu chủ cung kính, vốn chỉ có một người. Kẻ ngồi trong màn trướng chính là kẻ được đồn đãi đã chết mấy mươi năm trước, Bá Long Thần Vương Hào.
Một thoáng trầm ngâm lặng lẽ, một thanh âm khàn khàn vọng ra, tưởng như một tiếng thở dài.
- Hài nhi, ngươi đã lớn đến chừng này rồi, vẫn còn ham chơi vậy sao.
Ngạo Thiên sắc diện vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt :
- Hài nhi chưa hiểu ý phụ thân đại nhân.
- Ngươi mấy tháng qua bôn tẩu giang hồ, quả thật đem về cho Thần cung không ít kết quả. Nhưng hài nhi, ngươi vì sao tha cho lão hồ ly Sát Thủ hội và tên tiểu tử Quân Hào. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thần cung chúng ta chưa đủ mối phiền não ư.
Lời nói chém đinh chặt sắt, chẳng chút nể nang lưu tình. Ngạo Thiên vẫn im lặng đứng đó, sắc mặt chẳng hề thay đổi, chỉ là một ánh mắt lóe sáng trong bóng tối. Thanh âm kia vẫn âm trầm nói tiếp :
- Ta vốn biết ngươi ngạo mạn bất quần, chỉ có điều hài nhi à, dù võ công thâm ảo đến mức nào, cũng chỉ là một lực lượng đơn lẻ. Một đốm lửa duy nhất chẳng thể làm nên chuyện gì. Ngạo Thiên, đến bao giờ ngươi mới chịu ghi nhớ ở trong lòng đây.
- Phụ thân đại nhân, hài nhi tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, chỉ là muốn chiêm ngưỡng những võ học cao thâm mà thôi. Lão hồ ly và tên tiểu tử đó, chung quy chẳng thể có khả năng gây nguy hại gì cho Thần cung chúng ta cả.
Tấm màn trướng phảng phất rung động, tựa như kẻ ngồi bên trong vừa phát động một cử chỉ bạo liệt.
- Ngạo Thiên thập thức, ngươi tưởng luyện được thập thành thì có thể xưng bá trên võ lâm rồi sao. Nếu là năm xưa, chỉ e nhìn thấy Vô Tình kiếm của Ngô Đình, đến cả lưỡi ngươi cũng phải nuốt mất. Nếu không phải e ngại thứ kiếm pháp ấy, ta việc gì phải khổ luyện Thiên Huyết ma công. Vậy mà bây giờ ngươi lại định đem võ công tính mạng ra đùa giỡn à.
- Phụ thân đại nhân...
- Ngươi không cần nói nữa, chuyện của lão hồ ly, ta sẽ đích thân lo liệu dùm ngươi, còn tên tiểu tử họ Ngô, ngươi biết phải làm sao rồi chứ. Bản thân ngươi không thuộc về ngươi nữa, mà từ khi sinh ra, ngươi đã thuộc về Ảo Long thần cung, thuộc về Thông Thiên giáo, ngươi đã minh bạch chưa.
Thanh âm Vương Hào không lớn, không âm vang, nhưng hàm chứa một cỗ đại khí bá đạo, tựa hồ không gì cản nổi, không gì có thể trái lệnh.
- Phụ thân đại nhân, hài nhi biết lỗi, sẽ hết sức chu toàn sự việc.
Ngạo Thiên cúi xuống bái lạy trước tấm màn trướng, rồi phất áo quay đi. Tấm bạch y phiêu ảo đó, xen giữa mấy phần ngạo nghễ, chẳng ngờ lại là sự cô độc thê lương. Tấm màn trướng phia sau lại u tịnh rũ xuống, kẻ ngồi bên trong dường như lại chìm vào trong suy tưởng trầm ngâm.
Ảo Long thần cung chính điện lại chìm vào bóng tối âm u lạnh lẽo.
...
Bích Thủy hiên.
Hơn ba trăm năm, Bích Thủy hiên an nhiên tồn tại giữa giang hồ phong vũ bể dâu, không những thế còn trờ thành một đại danh mọi người đều biết. Nếu nói về thực lực, chỉ cần tùy tiện phái ra khoảng một chục hảo thủ, là có thể san bằng Bích Thủy hiên thành bình địa. Bất quá trong vòng mấy trăm năm đó, chưa từng có ai dám thử. Chỉ vì nếu vô tình đắc tội với Bích Thủy hiên, sẽ công nhiên trở thành địch nhân của hắc bạch lưỡng đạo.
Chỉ vì Bích Thủy hiên là nơi lưu giữ mấy trăm năm võ lâm lịch sử, trong tòa đại viện phía sau Bích Thủy hiên cũng không biết bao nhiêu thư sách đã được cất giữ cẩn thận. Dòng họ Lâm gia năm đời đều ở đây, toàn bộ đều trờ thành người chuyên lưu giữ lịch sử võ lâm.
Nguyên tắc của Bích Thủy hiên vô cùng rõ ràng, không từ chối bất kỳ ai, ai đến Bích Thủy hiên, chỉ cần trong túi có ngân lượng, bất kỳ thông tin gì Bích Thủy hiên có, cũng đều có thể giao ra. Chính vì thế trong mấy trăm năm, giao tình của Bích Thủy hiên với hắc bạch lưỡng đạo cực kỳ thân tình mật thiết. Tòa bạch lâu cao cao đó yên ổn tọa lạc bên bờ sông vắng, dưới tán những cành cổ thụ sum xuê, phía trước là khu vườn đầy hoa nở bốn mùa, tuy là trọng địa giang hồ mà quả thật không hề có ý vị tranh danh đoạt lợi, đao phong kiếm vũ của chốn giang hồ.
...
Nhạc khúc rải giữa thinh không tĩnh lặng, nhẹ mà không tán, quần tụ thành một vòng tròn, đầu đuôi tiếp nôí, miên man triền miên không dứt.
Mỹ nữ gảy đàn, chầm chậm điểm từng nét kiêu sa, tà thanh y điểm phết những đóa bạch hoa xõa dài trên đất, mái tóc đen mượt hờ hững rũ trên từng ngón tay thanh mảnh như bạch ngọc.
Bài hồ ca du mục thoải mái cất lên vang vọng, mênh mông khoáng đạt, hòa hợp với điệu nhạc như đất trời liền mạch, như xa như gần, như có như không.
Nam tử ngắm nhìn mây trắng trôi giữa trời cao, tùy tiện thoải mái cất tiếng ca nho nhỏ, bạch y trắng toát trên thảm cỏ xanh, ánh mắt như mê như say.
Khúc nhạc đã dứt, lời ca đã tận, mà thanh âm như còn lưu luyến.
Ngạo Thiên sảng khoái cười một tràng dài, bật ngón tay cái lên tỏ ý ngợi khen.
- Yên Hoa muội tử, tiếng đàn của muội, quả thật lần nào cũng làm ta cảm thấy vô cùng thư thái, cảm giác như trút được tất cả mệt mỏi.
Nữ tử áo xanh, nhẹ nhẹ đặt phiến cổ cầm sang một bên, hỏi :
- Thiên ca, lại có chuyện gì làm cho huynh cảm thấy buồn bã trong lòng sao.
Ngạo Thiên không hồi đáp, vẫn vơ nhìn đám mây trắng trên cao, thần tình như ngây, lát sau mới từ từ cất tiếng.
- Hoa muội, nếu đời người như đám mây trắng kia, cứ vẩn vơ trôi dạt, ung dung tự tại, há chẳng phải tuyệt diệu lắm sao.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chậm rãi trả lời :
- Chỉ là con người sinh ra, vốn đã tự buộc vào mình vô số sợi dây, dù muốn cũng chẳng thể ung dung tự tại như mây trời được.
Ngạo Thiên quay sang phía Yên Hoa :
- Hoa muội, bao nhiêu năm nay, muội ghi chép lại lịch sử võ lâm, đối với những chuyển biến trong đại của thời cuộc, có cảm thấy tư vị gì không. Nếu thần cung của huynh có thể nhất thống thiên hạ, bước lên ngôi vị tối cao của võ lâm, muội sẽ có cảm giác thế nào.
- Muội sẽ ghi lại “ngày đó, tháng đó, năm đó Ảo Long thần cung oai danh vươn khắp bốn phương, nhất thống giang hồ, tiêu diệt toàn bộ nhưng phe phái đối nghịch, trở thành võ lâm chí tôn”. Một trăm năm sau, hai trăm năm sau, Ảo Long thần cung của huynh có thể cũng chỉ còn lưu lại bằng mấy dòng chữ thế thôi.
Ngạo Thiên ngẫm nghĩ, rồi thở dài một tiếng.
Yên Hoa cười khẽ, lại nhẹ nhẹ nhấc phiến đàn lên.
- Muội lại đàn cho huynh nghe nhé.
Ngạo Thiên chầm chậm lắc đầu, chớp mắt một cái, thân ảnh đã phiêu diêu ly khai, chỉ còn thấp thoáng thấy tà áo trắng phất phơ.
Người con gái đó, là Lâm Yên Hoa, truyền nhân duy nhất của nhà họ Lâm, chủ nhân Bích Thủy hiên.
Người con trai đó, là Vương Ngạo Thiên, Ảo Long thần cung thiếu chủ nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook