Bác tài vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, kỳ lạ là suốt chặng đường còn lại, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nhưng tôi không còn tâm trạng nào để ngủ nữa.

Tôi nhìn ra phong cảnh tối đen như mực ngoài cửa sau, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói ngọt ngào trong trẻo: “Đây là xe đến thôn Trang Linh có phải không ạ?”
Tôi giật mình, không phải trên xe chỉ có mình tôi và bác tài thôi hay sao? Giọng nói thứ ba này là từ đâu truyền đến?
Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy chỗ ngồi bên phải phía sau lưng có một cô gái tóc dài để xõa, mặc một chiếc váy trắng chiết eo.

Bóng tối khiến tôi không thể nhìn rõ mặt cô gái đó nhưng chỉ nghe giọng đã biết ngay đó là một người đẹp.


“Ô, cô gái này cũng đến thôn Trang Linh à? Vừa hay cả hai cô gái cùng đường đó, ngại gì mà không kết bạn luôn nhỉ.


Rõ ràng là tài xế không nhận thấy có điều gì không ổn, tôi quay đầu lại suy nghĩ như có điều nghi hoặc, xem ra ban nãy tôi nhìn nhầm rồi, nếu không tại sao không dưng lại xuất hiện thêm một cô gái trẻ tuổi chứ.

Bác tài là một người quảng giao, quãng đường tiếp theo không ngừng lải nhải: “Cô gái à, thôn Trang Linh có phải là đi qua cầu Diêu Câu đúng không? Tôi nghe nói ở đó có một cô gái đã bị giết, các cô có biết không?”
Nếu nói đến việc này thì phải nhắc lại chuyện từ 50 năm trước…
Nhà họ Nguyễn là nhà giàu có tiếng trong thôn nhưng trong nhà chưa bao giờ có con gái, vậy nên cô búp bê Nguyễn An vừa được sinh ra đã trở thành hòn ngọc quý được cả gia tộc nâng trong tay.


Con gái nhà họ Nguyễn vừa mới đến tuổi trăng rằm, mặt mày đã như họa, lông mày đẹp tựa tranh vẽ, là người đẹp nức tiếng gần xa trong thôn.

Cũng giống như tôi, 10 năm trước, Nguyễn An đi học về đến nhà đã là nửa đêm.

Cô ấy vừa mới xuống xe đã bị mấy tên côn đồ trong thôn nhào tới.

Một vốn khó có thể chọi đông, huống chi đây chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông trưởng thành cơ bắp cuồn cuộn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương