Antoine Trên Mây
Chương 3


Editor: juno
Lâm Dụ thay đồ trong nhà vệ sinh, vừa ra đã bị Hà Minh Quân mắng một trận.

"Trứng con đâu rồi!? Thầy kêu mang trứng lên trường để con trông kĩ nó mà? Mẹ nói thì không nghe, đi học cứ bỏ trứng vào túi quần bảo sao chưa đến trường đã vỡ! Con mà cứ thế thì mốt đội trứng lên đầu đi học luôn đi!" Mẹ Lâm phải rời ca làm giữa chừng để mang quần cho ông nhỏ nhà mình thay.

Cô cầm chiếc quần dơ hầy của Lâm Dụ trong tay mà lòng tức muốn chết.

Lâm Dụ đứng đấy sụt sịt mũi, nào dám đáp lời.

Thầy Tự nhiên dặn học sinh mỗi ngày đi học mang theo một quả trứng gà đặt trên bàn, giữ gìn đến giờ ra về, cốt để luyện cho bọn nhỏ tính kiên nhẫn, cẩn thận.

Thế mà mới buổi sáng ngày đầu tiên Lâm Dụ đã làm vỡ trứng của mình.

Chuông reng vào lớp, Trịnh Phái Dương níu tay áo Lâm Dụ, nói: "Dì ơi, tụi con vào lớp nha."
"Ừ ừ, hai đứa vào đi." Hà Minh Quân quay sang Trịnh Phái Dương, gương mặt thoắt cái đã tươi cười, dịu giọng bảo: "Lâm Lâm cố gắng bảo vệ trứng của con nhé, nhớ cách Lâm Dụ xa một tẹo cho an toàn."
Mẹ Lâm vẫy tay cười, cô rời đi không quên trừng thằng con yêu nhà mình một cái.

Lâm Dụ ngồi vào chỗ, lặng lẽ ngoéo mấy ngón tay vào nhau, chìm trong nỗi sầu vỡ trứng.

Trịnh Phái Dương đến nắm lấy tay hắn: "Đừng buồn nữa, tớ cho cậu trứng của tớ nhé."
Sang hôm sau, mẹ Lâm không thèm đưa trứng cho Lâm Dụ nữa.

Lâm Dụ buồn bã mở cửa, chợt thấy có ai đừng chờ.

Đồng phục của Trịnh Phái Dương lúc nào cũng sạch sẽ, rộng rãi thoải mái, chẳng dính vết mực nào.

Cậu ngoan ngoãn đứng đấy, gương mặt sáng sủa, trông hệt như quả trứng luộc đã lột vỏ.

Trịnh Phái Dương nhét vào túi Lâm Dụ thứ gì đấy.

Cậu bé Lâm Dụ móc ra xem, ra là một quả trứng gà tròn vo.

Quả trứng được cầm lâu rồi, sờ lên thấy âm ấm, vỏ nhẵn nhụi, vừa trơn vừa tròn, trông đẹp hơn mấy quả trứng nhà hắn nhiều.


Trịnh Phái Dương bảo: "Sau này tớ sẽ mang trứng cho cậu vào mỗi buổi sáng."
"Lâm Hoặc, sao trứng cậu đẹp thế, bộ cậu mang trứng giả hả?" Hạ Thiên Thiên đứng trước bàn Lâm Dụ ngắm nghía.

Lâm Dụ bỗng nhớ đến mối hận vỡ trứng do chiếc xe nhà Hạ Thiên Thiên gây ra, phồng má làm lơ cô bé.

Hạ Thiên Thiên bực bội, cầm trứng đập lên mặt bàn, giận dỗi bảo: "Chắc cậu mang trứng giả chứ gì!"
Hạ Thiên Thiên đập trứng gà như dẫm vào lòng Lâm Dụ.

Hắn nâng trứng lên, trông thấy vết rạn thật lớn ở dưới đít, hai mắt hoa đi, ụp mặt xuống.

Trịnh Phái Dương đến chỗ Lâm Dụ phát tập chỉ thấy đầu hắn che hết mặt bàn, cậu đành đặt vở lên ót hắn.

Lâm Dụ đội vở ngẩng lên nhìn, đôi mắt tắt hết hy vọng: "Lâm Lâm ơi, trứng của cậu cũng vỡ mất rồi."
Trịnh Phái Dương: "..."
Trịnh Phái Dương nhận quả trứng rồi để lại trên bàn.

Trong nháy mắt Lâm Dụ như nghe thấy tiếng nứt thêm.

May thay, trứng tuy vỡ bên dưới nhưng bên trên còn lành lặn lắm.

Thầy giáo kiểm tra chỉ nhìn thoáng qua rồi hài lòng khen ngợi: "Trứng của Lâm Dụ hôm nay đẹp đấy."
Lúc ra khỏi cổng trường, Lâm Dụ vẫn đang nâng niu quá trứng gặp nạn chưa chết của mình, chăm chú nhìn nó: "Lâm Lâm ơi, làm gì với quả trứng này bây giờ?"
"Ăn đi."
"Hở?"
Trịnh Phái Dương lụm quả trứng, gõ lên trán Lâm Dụ, trứng vốn đã vỡ giờ chạm nhẹ thôi cũng nứt toang, lộ ra lòng trắng trứng bên trong.

Lâm Dụ ngờ nghệch nhìn, bất giác hỏi: "Trứng luộc rồi hả?"
"Ừ." Trịnh Phái Dương lột vỏ, đưa đến mồm hắn: "Ăn không?"
Lâm Dụ sáp vào tay Trịnh Phái Dương, mơ màng được đút ăn cả quả trứng.

Hết học kỳ, Trịnh Phái Dương chăm được trăm quả trứng gà, còn Lâm Dụ ăn được trăm quả trứng luộc nhà người ta.

Thứ sáu, Lâm Dụ đến lớp diễn xuất ở cung thiếu nhi.

Hắn là diễn viên quần chúng của đoàn kịch Bách Hoa trong thành phố.


Khi có vai diễn thì lên sân khấu tập, khi không có thì ngồi dưới khán đài nhìn người khác dợt.

Hồi Hà Minh Quân dẫn Lâm Dụ đi coi kịch thiếu nhi lần đầu tiên, vở diễn vẫn chưa hạ màn thế mà đã không thấy Lâm Dụ đâu.

Cậu bé băng qua bao trở ngại chạy đến phòng hóa trang trong hậu trường, sà vào đầu gối anh diễn viên chính, nghiêm túc bảo: "Anh ơi, em cũng muốn lên sân khấu."
Vừa hay trưởng đoàn kịch cũng ngồi trong đấy, thấy cậu bé vừa đến mày rậm mắt to, nom cũng dễ thương, cô ngồi xổm xuống, xoa đầu Lâm Dụ: "Cậu bạn nhỏ, em muốn đóng vai gì?"
Lâm Dụ ngọt ngào đáp: "Em muốn đóng vai hoàng tử bé."
Trưởng đoàn nghe thế bật cười: "Ha ha ha, được thôi, sau này em là hoàng tử bé của anh chị nhé."
Sau đợt lẻn vào đoàn kịch, hôm nào Lâm Dụ cũng nỗ lực để một ngày kia hắn được hóa thành hoàng tử bé.

Tối đấy sau khi luyện tập, Lâm Dụ mua hai ly trà sữa trân châu nóng, ngồi ở gốc đại thụ trước cổng cung thiếu nhi chờ Trịnh Phái Dương tan học.

Trịnh Lâm Lâm luyện thi môn Khoa học ở phòng kế bên.

Trăng cao ngả nghiêng bọc sao sáng, Lâm Dụ ngồi xổm trên thềm đá gà gật ngủ, mãi mới nghe tiếng gọi "Lâm Dụ" vang phía đằng xa.

Hắn ngẩng đầu, có gì đấy bay vào trán.

Cậu bé đần thối nhìn xuống, chỉ thấy bên chân lặng lẽ một chiếc máy bay giấy.

Kẻ gây chuyện cách đấy không xa cười tít cả mắt, chưa ai thấy Trịnh Phái Dương cười thế bao giờ.

Lâm Dụ mở máy bay, trên tờ giấy có nét bút chì nguệch ngoạc quỹ đạo các hành tinh nhỏ.

Dọc bước đường về, Trịnh Phái Dương miên man những cái tên mà Lâm Dụ nghe không tài nào hiểu, nào là tiểu hành tinh, nào là hành tinh ngoài hệ Mặt Trời, rồi cả những hành tinh siêu xa, sao mà lạ lẫm quá.

Nhưng khi Trịnh Phái Dương say sưa kể, Lâm Dụ vẫn lặng yên nghe, đôi mắt lốm đốm bao hào quang.

Lần đầu tiên, hắn chợt phát hiện, hóa ra những vì sao kia trong đôi mắt Trịnh Lâm Lâm cũng như ánh đèn sân khấu trong lòng Lâm Dụ: Là vầng thái dương cách xa muôn trùng dặm, chỉ có một chứ chẳng tìm thấy hai.

Trong lòng mỗi người có một nguồn sáng, vì muốn đuổi theo nên tiến bước đường đời.


Lâm Lâm của hắn cũng thế.

Buổi tối trước ngày đoàn kịch nhỏ công diễn, Lâm Dụ nôn nao đến độ nấc cụt, uống ba ly sữa bò nóng vẫn không dứt được.

Hà Minh Quân đưa hắn ly thứ tư.

Lâm Dụ gọi điện thoại cho Trịnh Lâm Lâm: "Tối mai tớ diễn rồi, Lâm, hức, Lâm Lâm sẽ đến xem chứ?"
Đầu bên kia đáp: "Chiều mai tớ phải thi vòng loại."
Ngón tay Lâm Dụ quấn dây điện thoại: "Vậy sau khi thi, hức, cậu có đến không?".

Đam Mỹ Hay
Trịnh Phái Dương: "Có."
Rõ là câu thoại đã diễn qua bao lần, từng câu từng chữ như tạc vào lòng hắn, thế mà khi Lâm Dụ bước lên bục diễn lần đầu tiên, nghe tiếng vỗ tay dập dờn tựa sóng biển khiến cậu bé thấy mình như đang bám víu vào cánh buồm, lảo đảo trôi dạt trên chiếc thuyền vượt trùng dương.

Tuy Lâm Dụ có tài diễn kịch, còn trưởng thành hơn bao đứa trẻ đồng trang lứa, thầy giáo vẫn cười lắc đầu, khẽ dạy bảo: "Lâm Dụ ơi, con phải hiểu dù đã trở thành nhân vật trên sàn diễn, con vẫn không thể giao tiếp xuể với bằng đấy khán giả được.

Đừng cứ đinh ninh mình là người trong trang kịch, hãy hóa thân thành kẻ giãi bày muốn tâm tình với một ai đấy, rồi chỉ trò chuyện với một mình người ấy thôi."
Lâm Dụ hít vào một hơi sâu, tấm rèm sân khấu được vén lên, lòng đột nhiên hoảng hốt.

Một biển trời sao lấp lánh muôn sắc màu, đan nhau dưới ánh đèn sàn diễn, cất cả cầu vồng vào vạt bóng.

Cậu bé trước dải bóng ấy bày từng động tác, diễn từng lời kịch, trôi chảy nhập vai.

Mãi đến khi đèn lia đi, Lâm Dụ mới chợt nhận ra mình đã hoàn thành suất diễn rồi.

Lâm Dụ nấp sau gò cát nhỏ, chờ cảnh diễn tiếp theo.

Khán giả chỉ dõi về nơi trung tâm sân khấu giúp hắn suồng sã đảo mắt dưới khán đài, lòng muốn bắt được dáng hình ai kia.

Lướt chung quanh vài lần, sau cùng Lâm Dụ thấy cậu bé ấy đứng ở một góc xa xăm, nơi đèn đóm vươn không đến.

Cậu nắm tay Hà Minh Quân, nửa người chìm trong bóng đen, đôi mắt ngời sáng nhìn Lâm Dụ.

Khán giả lại vỗ tay.

Lâm Dụ đi lên cồn cát nhỏ, lời thầy căn dặn vang bên tai.

Hắn ngẩng đầu nhìn anh diễn viên đối diện, đôi mắt lướt qua tấm khăn choàng cổ vàng nhạt trên vai anh, đáp đến Trịnh Phái Dương đứng ở phía sau.


Chất giọng tuy mềm mại như miếng tàu hủ vẫn dội vang, vờn quanh khắp khán phòng.

"Bạn đối với mình mới chỉ là một cậu bé giống như cả trăm nghìn cậu bé.

Và mình không cần đến bạn.

Còn bạn cũng chẳng cần gì đến mình.

Mình đối với bạn chỉ là một con cáo giống như cả trăm nghìn con cáo.

Nhưng, nếu bạn cảm hóa mình, tụi mình sẽ cần đến nhau.

Lúc đó bạn đối với mình sẽ là duy nhất trên đời.

Mình đối với bạn sẽ là duy nhất trên đời."
trích Ngữ văn 6 – Kết nối tri thức với cuộc sống – Quyển 1 – Phần 1 – "Tôi và các bạn" – Văn bản 2 – "Nếu cậu muốn có một người bạn..."
Vở kịch hạ màn, khán giả thưa thớt dần, rèm sân buông một nửa, dải lụa đỏ rũ trên sàn, chưa ai đến cột lên.

Lâm Dụ ngồi ở dãy ghế đầu tiên trong khán phòng, gục đầu nhớ xem hôm nay mình diễn như nào — không dở, cũng chẳng hay.

Lâm Dụ thấy hắn vẫn diễn tốt hơn thế được, ít nhất sẽ không lo âu hoảng sợ như đứa con nít, sẽ không căng thẳng đến độ vò nhàu cả đồ diễn.

Có tiếng bước chân vọng từ phía sau, rất nhẹ, rất chậm.

Trịnh Phái Dương ngồi xuống cạnh Lâm Dụ, tựa vai vào khuỷu tay cong của hắn.

Chàng diễn viên nhỏ chưa tẩy trang.

Gương mặt lấm tấm tàn nhan và eyeliner nâu xếch lên hóa vai một chú cáo.

Cậu ở dưới khán đài xa nên không nhìn rõ, đến gần mới thấy vẻ ngoài này đáng yêu hơn bình thường nhiều chút.

Trịnh Phái Dương vươn tay đến Lâm Dụ.

Lâm Dụ tưởng Trịnh Lâm Lâm tốt bụng muốn an ủi, cổ vũ hắn như bao lần cậu làm hồi trước.

Ai dè Trịnh Phái Dương chỉ nắm nơi khuỷu tay, nói: "Cậu tẩy trang nhanh lên, rồi chúng ta đi thôi."
Lâm Dụ ngốc nghếch hỏi: "Đi đâu?"
Trịnh Phái Dương đứng đấy, đong đưa cổ tay hắn: "Đi về nhà.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương