Anti-fan số một
-
Chương 35: Viện Mồ Côi
“Nếu còn không nghiêm túc, anh sẽ hôn em.”
Trâu Hàn đã đếm được 1314 chú cừu nhỏ, mà câu nói này của Ngu Thành Hà vẫn còn luẩn quẩn vang lên trong đầu cậu, thật khiến người ta điên lên.
Chóp mũi truyền đến cảm giác ngưa ngứa không thể nói rõ, khiến cậu không nhịn được muốn vươn tay sờ một cái.
Sờ xong liền không hiểu sao mà ảo não, lấy chăn dùng sức xoa xoa ngón tay.
Đối với Trâu Hàn, gương mặt kia của Ngu Thành Hà là thật sự có độc, cậu vừa nhìn một cái thì đầu óc choáng váng, năng lực suy nghĩ cũng bị mất, người ta nói cái gì thì là cái đó.
Như vậy không được, đó là Ngu Thành Hà, không phải Ngu Tranh.
Nhưng mà, Ngu Tranh chỉ là một người trong tưởng tượng, Ngu Thành Hà mới là sự tồn tại chân thực.
Hiện tại tất cả hiểu lầm đều đã được gỡ bỏ, Ngu Thành Hà không phải tên lừa gạt, không có ỷ thế hiếp người. Tương phản, có thể nói anh là một người phi thường tốt. Lúc mới quen không bao lâu, cậu cố ý lấy bạch tuộc sống dọa Ngu Thành Hà, hại anh cả bữa cơm không ăn được miếng nào, vậy mà ngay sau khi anh đoán ra Chung Thiên Trạch theo dõi cậu, dù biết sẽ bị mắng cũng vẫn tới cứu. Anh trọng tình trọng nghĩa, ôn nhu săn sóc, đối xử với bạn bè và nhân viên công tác cũng rất tốt… Trâu Hàn bây giờ không có lý do nào để ghét Ngu Thành Hà nữa.
Nhưng mà, không ghét có phải là thích không?
Không thể nghi ngờ, khi ở cùng Ngu Thành Hà cậu rất thoải mái và vui vẻ, cũng rất yêu thích gương mặt kia.
Nhưng Trâu Hàn có hơi rối rắm, rốt cuộc cậu yêu thích Ngu Thành Hà, hay là một Ngu Thành Hà trông cực kỳ giống Ngu Tranh?
Nếu là người trước, vậy nhiều năm chấp nhất với Ngu Tranh như vậy hóa ra lại là chuyện cười. Nếu là người sau, vậy là không công bằng đối với Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn từng viết rất nhiều truyện tình cảm, dưới ngòi bút của cậu, các vai chính đều có thể dễ dàng phán đoán tình cảm của mình.
Vậy mà đến lượt cậu, trong đầu cậu dường như có một đống hỗn độn, không biết làm sao để phân tích rõ ràng.
Hơn nữa, cậu cũng không nghĩ ra được, tại sao Ngu Thành Hà lại muốn kết thân với cậu?
Chỉ là để ứng phó với công ty sao?
Nhưng anh có rất nhiều đối tượng có thể lựa chọn, không lý nào lại chọn mình.
Là vì thích sao?
Nhưng Trâu Hàn cảm thấy mình chẳng có cái gì để mà thích cả.
Trâu Hàn buồn bực trở mình, không biết tại sao tự dưng lại đồng ý kết thân với Ngu Thành Hà.
Chờ chút! Nếu là kết thân xem mắt, vậy không coi là nói chuyện yêu đương đâu nhỉ?
Cậu vẫn còn cơ hội nói rõ cho Ngu Thành Hà.
Bất kể thế nào, trước tiên nói rõ ràng đi.
Kết thân mà, không phải nên có quá trình tìm hiểu lẫn nhau sao?
Ngu Thành Hà thông minh như vậy, nói không chừng có thể giúp mình giải quyết vấn đề này ha?
Trâu Hàn hoàn toàn không nhận thấy, cậu đã vô thức bắt đầu ỷ lại vào Ngu Thành Hà, còn thở phào nhẹ nhõm.
Mò lấy điện thoại di động xem, đã hai giờ sáng, đa số mọi người đã ôm gối nằm mơ rồi, cậu vẫn còn rất tỉnh táo.
Kỳ thực trước đây cậu gõ chữ, chưa từng có khái niệm ngày đêm gì, đến lúc bí ý tưởng thì đi ngủ. Tình trạng thức thâu đêm là rất bình thường, hai giờ đêm chưa ngủ là chuyện muỗi.
Hơn một tháng nay, không có gõ chữ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trâu Hàn bắt đầu giống với người bình thường.
Nhưng đêm nay, thói quen đó bị phá vỡ.
Trâu Hàn dù sao cũng không ngủ được, thẳng thắn ngồi xuống lướt weibo.
Đêm hôm khuya khoắt, hot search weibo cũng chả có gì đáng nói, không có gì hấp dẫn, ngoại trừ tag # CP Ngư Ông ăn tết # đang đứng nhất.
Không cần nghĩ cũng biết, có liên quan tới chương trình tối qua.
Trâu Hàn lần đầu tiên bấm vào tin tức liên quan tới CP này, cảm thấy không khác mấy so với mấy cái hot search khác, đều là các blog marketing nổi tiếng. Hơn nữa, nội dung cũng không khác nhau lắm, có mấy cái vừa nhìn là biết xuất phát từ cùng một kế hoạch.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, như vậy xem ra, có vẻ khá giống mua hot search.
Ngu Thành Hà mới gọi điện thoại cho Phí Lễ, hot search hẳn không phải do Tinh Phàm mua, vậy thì là ai?
Ông Tuyết Đình hay là tổ tiết mục?
Tâm lý Trâu Hàn dâng lên một một xíu cảm giác quái dị.
Thế nhưng tất cả đều là suy đoán không có chứng cứ, Trâu Hàn không muốn suy nghĩ nhiều, tiếp tục lướt weibo.
Tập tối qua là tập hai người họ có nhiều khung hình chung và tương tác thân mật nhất tính từ khi chương trình bắt đầu tới nay. Fan CP sắp điên rồi, hình ảnh cùng tranh vẽ đăng lên rầm rộ như không cần tiền, chẳng trách hot search gắn tag “ăn tết”.
Liên quan tới đoạn viết chữ kia, Trâu Hàn cũng biết rõ ngọn ngành.
Bởi vì chương trình đặt ra một lượng kinh phí có hạn, nếu không có tiền thì phải tự nghĩ cách. Ở kỳ trước dùng quá nhiều tiền, nên lúc ăn cơm kỳ này không có tiền. Ông chủ tiệm cơm là người tốt, còn là fan của một trong số các vị khách quý, vậy nên đề nghị bọn họ viết cái bảng hiệu thay cho tiền cơm, cuối cùng xem xem ông chủ chọn cái nào.
Vốn chữ của Ngu Thành Hà đang bị chế giễu tập thể, nhưng bởi vì có Ông Tuyết Đình, lúc sau trọng tâm đã bị dời đi.
Tất cả mọi người đang ăn đường, thì sau đó Ngu Thành Hà từ chối Ông Tuyết Đình, nói chữ quá xấu đưa cho thì rất đáng xấu hổ. Kết quả bị fan CP não bổ thành “Chờ ghi hình xong, anh sẽ viết tốt rồi đưa cho em”.
Thuận theo lối suy nghĩ này mở rộng ra, thì biến thành Ngu Thành Hà không muốn cho mọi người xem thực lực chân chính của mình, chỉ muốn cho mỗi mình Ông Tuyết Đình xem thôi.
Trâu Hàn: “…”
Những người này não bổ hơi bị quá đà rồi đó, còn lợi hại hơn so với tác giả là cậu đây.
Trâu Hàn càng xem càng khó chịu, trực tiếp quay về weibo của mình.
Ngồi ở đầu trang weibo của cậu chính là video Ngu Thành Hà ca hát, bình luận đã vượt qua mấy vạn, nhưng phần lớn là tới sau khi Ngu Thành Hà đăng weibo xin lỗi.
Mở phần bình luận ra, bị đính lên đầu tiên là một fan lớn của Ngu Thành Hà.
Nếu Ngư Ngư đã đăng weibo, đuôi cá bọn em đều tin tưởng anh ấy. Chưa hiểu rõ chân tướng đã chạy tới công kích là lỗi của bọn em, không ngờ trên thế giới còn có người giống người đến như vậy. Xin lỗi đại đại.
Bình luận này có rất nhiều reply, đều là xếp hàng xin lỗi.
Thế nhưng, bình luận thứ hai lại hoàn toàn khác.
Sao không nói là nhận được “bồi thường” rồi thì bị khóa miệng? Ngu Thành Hà thật là cao minh a, không nói xin lỗi tới nơi tới chốn, mà chỉ quăng vài đồng tiền thu mua một tác giả vô danh, không chỉ tăng nhiệt độ cho mình mà còn được cái thanh danh “rộng lượng”. Không hổ là luật sư Cá, tính toán thật giỏi.
Weibo này của Mèo mắt to được rất nhiều anti Cá chú ý, câu nói trên được đại đa số bọn họ nhất trí tôn sùng. Khu reply ngay phía dưới bẩn thỉu xấu xa, fan với anti đánh nhau túi bụi.
Trâu Hàn đọc một hồi thì không vui, có tâm giải thích giúp Ngu Thành Hà vài câu, nhưng lại vì chưa nói rõ ràng với Ngu Thành Hà, cho nên không tiện công khai tỏ thái độ.
Tuy rằng Ngu Thành Hà đã đăng weibo xin lỗi, nhưng Trâu Hàn cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ thế nào về Mèo mắt to, lỡ đâu anh không thể tiếp thu việc mình là Mèo mắt to thì sao? Dù sao, cứ coi như người cậu viết không phải là Ngu Thành Hà, cũng không có nghĩa là cậu không cọ nhiệt độ.
Trâu Hàn phiền lòng, mở khung reply ra, đánh chữ: Tác giả vô danh thì làm sao? Tưởng muốn thu mua là thu mua được chắc? Xưa nay tui không thiếu tiền nhá, bye bye anti não tàn.
Enter xong liền nhận ra lời này có ý nghĩa khác, refresh trang một cái, quả nhiên có người reply lại.
Đại đại ý cậu là Ngu Thành Hà thật sự thu mua cậu nhưng cậu cự tuyệt??
Ngu Thành Hà, gọi mày đến thu tiền này.
Đại đại đã nói tụi bây anti não tàn, không hiểu hả? Còn không cút đi?
Lầu trên ơi, ý đại đại là, đừng có não tàn nói cậu í nhận tiền, chứ không phải là nói này đó Ngu Thành Hà cũng là não tàn nha. Đại đại căn bản không phản ứng gì với weibo xin lỗi của Ngu Thành Hà kia kìa?
Đầu Trâu Hàn phình to rồi, đang nghĩ xem có nên xóa đi hay không, tự dưng lướt thấy tiểu ngư nhi cũng reply.
Ý đại đại là, cậu ấy không thiếu tiền, sẽ không bị ai thu mua, Ngu Thành Hà cũng chưa từng có ý định thu mua cậu ấy. Bởi vậy có thể suy ra rằng tất cả bình luận của bạn đều là phỏng đoán và anti, mọi người không cần coi là thật.
Trâu Hàn cảm thấy, độc giả này thật là hiểu cậu, nên bấm like một cái.
Tiếp tục refresh, có thêm nhiều bình luận nữa, trong đó không thiếu người cười nhạo cậu “không thiếu tiền”, “cọ nhiệt độ”, cậu cũng không thèm để ý.
Lướt lướt một hồi thì thấy một bình luận rất có ý tứ.
Hot search giả đến cay mắt, dấu vết hậu kỳ quá rõ ràng, đến nơi này của đại đại để tẩy mắt nè. Vẫn là tương ái tương sát có cảm giác hơn, đại đại cậu nhất định phải cứng rắn lên, đừng tha thứ cho Ngu Thành Hà nhanh như vậy.
Trâu Hàn “…”
Cái fandom này quả nhiên có nhiều thể loại.
Cơ mà, câu nói “hot search giả đến cay mắt, dấu vết hậu kỳ quá rõ ràng” kia khiến Trâu Hàn cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng coi như có người không bị mù cả hai mắt.
Tiểu ngư nhi cũng rất nhanh bấm like bình luận này.
Hai mắt rất tốt, Trâu Hàn thỏa mãn, cố ý đổi qua acc phụ bấm like.
Tâm tình lo lắng đêm nay rốt cuộc bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu vứt điện thoại qua một bên đi ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: không phải mình ăn dấm thiệt đó chớ?
Đáng tiếc Trâu Hàn không còn kịp suy nghĩ nữa, rất nhanh rơi vào trạng thái ngủ say.
Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện đã hơn mười giờ.
Thầm nói một tiếng xấu hổ ghê, Trâu Hàn mặc áo ngủ đi xuống lầu, tối qua Ngu Thành Hà ngủ ở phòng cho khách dưới lầu một.
Nhưng Trâu Hàn vừa mới đi tới đầu cầu thang thì dừng lại, trông cậu như vừa nhìn thấy quỷ.
Từ vị trí cậu đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy một góc phòng khách, thường ngày chỗ đó chất một đống đồ lung ta lung tung, nhìn chẳng khác gì bãi chiến trường.
Chiến trường đó hôm nay đã được dọn sạch, mấy con thú bông bị ném khắp phòng được sắp xếp lại thành một cái mặt cười siêu siêu lớn, từ góc độ của Trâu Hàn nhìn qua vô cùng rõ ràng.
Trong nhà này chỉ có hai người, không cần nói cũng biết ai làm việc này.
Xin hỏi, sáng sớm tỉnh ngủ đẩy cửa ra, trước mặt là nguyên một cái mặt cười được xếp từ những vật phẩm mình thích, là trải nghiệm như thế nào?
Trâu Hàn không diễn tả được, cậu chỉ biết là, tâm tình của mình đang rất rất tốt.
Bước chân gấp gáp trở nên nhẹ nhàng, Trâu Hàn xuống lầu, phát hiện trên bàn trà có một mảnh giấy ghi chú.
Phí Lễ tới đón, anh đi bệnh viện trước. Tỉnh dậy thì nhớ ăn sáng, anh để trong nhà bếp.
Chỗ kí tên vẽ hình một con cá nhỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trâu Hàn nhận được một tin nhắn viết tay. Khác với kí tự vuông vuông trong màn hình điện thoại lạnh như băng, chữ này tuy hơi xấu, nhưng nó có hơi ấm, chỉ nhìn thôi đã khiến cậu cảm thấy nóng hầm hập.
Trâu Hàn đọc tới đọc lui mấy lần, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp tờ giấy một cái.
Ảnh trong album điện thoại của cậu vốn không nhiều, gần đây hầu như bức nào cũng liên quan tới Ngu Thành Hà.
Trong nháy mắt Trâu Hàn có một nỗi xúc động mạnh mẽ, rất muốn phát tán hết đống ảnh này ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn được, cất tờ giấy, đi tới nhà bếp lấy bữa sáng.
Ngu Thành Hà chừa cho cậu một chén cháo, với lại năm phần đồ ăn, chay mặn đủ hết, nổi bật nhất là dĩa rau trộn cá chép.
Trâu Hàn: “…”
Nhìn cậu giống như ăn nhiều lắm hả?
Thôi được rồi, thật ra cậu ăn nhiều thật.
Cả đống đồ ăn như thế, gần như không sót lại tẹo nào.
Ăn uống no nê xong, Trâu Hàn đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không có gì làm.
Theo lý mà nói, cậu có thể đi bệnh viện thăm Ngu Thành Hà. Nhưng Ngu Thành Hà sáng sớm đi không gọi cậu, đương nhiên có thể là sợ đánh thức cậu, nhưng cũng có thể là do anh muốn nói chuyện với Phí Lễ, mình đến đó ngồi thì không thích hợp lắm.
Hơn nữa, nếu có bọn Phí Lễ ở đó, cậu cũng không tiện bàn luận chuyện tình cảm với Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn không đi bệnh viện.
Cậu gọi mấy cú điện thoại, rồi chuẩn bị một phen. Đến cỡ trưa, cậu đi tới trại trẻ mồ côi thành phố Lận Xuyên.
Cửa lớn viện mồ côi có một ngôi sao lớn do rất nhiều ngôi sao nhỏ chồng chất lên tạo thành, hẳn chính là nguồn gốc của cái tên “Ngôi nhà Sao”.
Ngôi nhà Sao không giống như tưởng tượng trước đây của Trâu Hàn. Do có Ngu Thành Hà giúp đỡ nên đặc biệt đẹp.
Nơi này không tính là quá lớn, thiết bị cũng đơn giản, nhưng đầy đủ. Thứ nên có thì đều có, xem ra chất lượng rất tốt.
Trâu Hàn vừa xuống xe liền thấy một người nhìn quen quen, chính là người phụ nữ lên chung một xe với Ngu Thành Hà ở chỗ khách sạn Hi Á – viện trưởng viện mồ côi Dương Tân Dao.
“Xin chào, viện trưởng Dương.” Trâu Hàn chủ động chào hỏi.
Dương Tân Dao dường như hơi nghi hoặc tại sao Trâu Hàn lại biết cô, “Xin chào, cậu là…”
“Tôi là bạn của Ngu Thành Hà, tôi họ Trâu.” Trâu Hàn giới thiệu sơ một chút, “Tôi có nghe nói tới chỗ này, nên tới xem mọi người một chút.”
Vệ sĩ đằng sau chuyển hết đồ vật trong xe xuống dưới, Trâu Hàn lần đầu tới chỗ như thế này, cũng không biết bọn họ cần gì, nên mang toàn thức ăn tới.
“Cơm nước của Ngũ Vị Hương… Điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký…” Dương Tân Dao nhìn đồ vật Trâu Hàn mang đến, nghi hoặc dưới đáy mắt trở nên rõ ràng hơn.
Những thứ này không dễ có được. Đặc biệt là điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký, thương hiệu lâu đời, thuần thủ công, không chấp nhận đặt trước. Bất kể ai muốn ăn, chỉ có thể tới cửa xếp hàng, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua.
Nhiều như thế này, rốt cuộc là có bao nhiêu người đi xếp hàng?
Trâu Hàn nhìn Dương Tân Dao đang len lén nhắn tin, biết có lẽ cô đang liên hệ với Ngu Thành Hà, cũng không thèm để ý, làm bộ như không thấy.
Cậu vốn không muốn gạt Ngu Thành Hà việc cậu tới nơi này, nếu không đã không báo tên họ thật.
Lúc Dương Tân Dao lần nữa lại đây thì nhiệt tình hơn nhiều, “Thực sự rất cảm ơn, những món này đều không dễ lấy được nhỉ?”
“Không có gì đâu.” Trâu Hàn khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, viện trưởng Dương…”
“Đừng gọi như vậy.” Dương Tân Dao vung vung tay, “Chị chỉ là người làm thôi, không phải viện trưởng thật. Bọn Ngư Ngư gọi chị là chị Dao Dao, nếu em không ngại, cũng có thể gọi chị như vậy.”
“Chị Dao Dao.” Trâu Hàn ngoan ngoãn đổi lại.
“Đây.” Dương Tân Dao vang dội đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Trâu Hàn càng lúc càng từ ái hơn, “Chị mang em đi dạo một vòng ha?”
Trâu Hàn đương nhiên đồng ý.
Viện mồ côi có không ít người, một phần là trẻ bị vứt bỏ, một phần là trẻ bị tật. Trong mắt của những đứa trẻ này hầu như đều có sự hâm mộ cùng tự ti không thể che giấu.
Trâu Hàn không am hiểu cách giao thiệp với trẻ nhỏ, cậu không chủ động, mấy đứa nhỏ cũng không dám đi lên chào hỏi.
Dương Tân Dao đứng cạnh nhìn, không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, đang muốn gọi mọi người lại đây nói cảm ơn, thì bị Trâu Hàn xua tay ngăn cản, “Đừng chị, em hơi sợ người khác nói cảm ơn với em.”
“Vậy thôi khỏi.” Dương Tân Dao cười nói, “Dù sao thì sau này cũng thành người một nhà.”
Trâu Hàn tiêu hóa mấy chữ “người một nhà” một lúc, mới hiểu ra Ngu Thành Hà đã nói cho Dương Tân Dao nghe việc hai người bọn họ kết thân.
Trâu Hàn không nhịn được mà đỡ trán. Ngu Thành Hà là minh tinh nổi tiếng mà sao không chú ý gì hết vậy, anh ta thật sự không lo tin tức bị ai tiết lộ ra ngoài à?
Thấy mặt Trâu Hàn đỏ hết cả lên, Dương Tân Dao càng lúc càng cao hứng, nhưng vẫn hiểu ý mà đổi chủ đề, “Em biết chuyện Ngư Ngư lớn lên ở đây chứ?”
“Em có nghe nói một chút.” Trâu Hàn gật gật đầu, “Chị có thể kể chuyện hồi trước của ảnh cho em nghe không?”
“Đương nhiên là được.” Dương Tân Dao nói, “Khi còn bé nó nghịch lắm, đánh nhau cũng lợi hại, mấy đứa lớn bọn chị đều không phải đối thủ của nó.”
“Chị Dao Dao chị cũng lớn lên ở đây hả?” Trâu Hàn kinh ngạc, hỏi xong thì có hơi hối hận, không biết cô có để tâm hay không.
“Phải, chị cũng là trẻ mồ côi.” Dương Tân Dao thật sự không ngần ngại chút nào, “Mặc dù khi đó mỗi ngày đều rất khó khăn, nhưng chị thật sự rất biết ơn viện mồ côi. Nếu không có viện mồ côi, chị đã sớm chết đói rồi. Cho nên, sau khi lớn lên, chị liền ở lại đây làm việc.”
Cô vung vung tay, không tiếp tục nói về mình nữa, “Tiếc là phần lớn kiến trúc nơi này đã được tân trang cải tạo lại, không thể thấy được dáng vẻ lúc trước. Nếu không chị có thể dẫn em đi xem vết tích sinh hoạt lúc trước của Ngư Ngư.”
“Không sao.” Trâu Hàn không quá để tâm tới vết tích, cậu cũng không định đến nghe ngóng tin tức gì, chỉ là đơn thuần muốn tới xem một chút, nhìn nơi Ngu Thành Hà từng sinh sống.
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa hông, trước cửa trồng một vườn hoa nguyệt quý rất đẹp.
Dương Tân Dao rốt cuộc cũng coi như là tìm thấy vết tích sinh hoạt của Ngu Thành Hà, “Trước đây Tiểu ngư nhi thích nhất là lén chạy qua cửa này ra ngoài chơi. Hoa nguyệt quý bị nó dẫm đến nỗi không nở hoa được. Sau này lúc nó rời đi rồi hoa nguyệt quý mới cao lên được.”
Trước mắt Trâu Hàn phảng phất như xuất hiện một Ngu Thành Hà nho nhỏ, muốn trộm chạy ra ngoài lại bị gai của hoa nguyệt quý móc trúng quần, nhóc con tức giận liền quay đầu lại bẻ hết cành hoa nguyệt quý, còn hung hăng nói, “Xem ai bắt nạt ai?”
Không biết tại sao, hình ảnh này vô cùng sống động, bộ dáng Ngu Thành Hà nho nhỏ cũng đặc biệt rõ ràng, không giống như do tưởng tượng ra, mà càng giống như cậu từng tận mắt nhìn thấy.
Trâu Hàn đương nhiên chưa từng thấy Ngu Thành Hà lúc nhỏ. Cậu quy kết việc này cho khả năng tưởng tượng mạnh mẽ của mình, dù sao thì cũng là người biết viết biết vẽ, không có sức tưởng tượng thì không được.
“Đây là tường ảnh.” Dương Tân Dao đi về phía trước.
Nghe đến tường ảnh, Trâu Hàn lập tức chạy tới, muốn tìm xem Ngu Thành Hà khi nhỏ có phải giống với trong tưởng tượng của mình hay không.
Nhưng cậu không tìm thấy ảnh của Ngu Thành Hà.
“Tại sao không có Ngư Ngư?” Trâu Hàn kỳ quái hỏi.
Dương Tân Dao hơi do dự một xíu, mới nói, “Nó là đại minh tinh mà, sợ mang phiền phức đến cho nó.”
Trâu Hàn đang chăm chú tìm ảnh, không để ý tới thần sắc của Dương Tân Dao, nên cũng vui lòng chấp nhận lý do này. Cậu không nghĩ nhiều nữa, rất nhanh bị một tấm hình khác thu hút sự chú ý, “Đây là A Hàng?”
“Đúng vậy.” Dương Tân Dao gật gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống, “Em cũng biết A Hàng hả?”
“Biết.” Trâu Hàn liếc nhìn cô một cái, “Trước đây quan hệ của chị với gã rất tốt.”
Dương Tân Dao thở dài, lắc đầu nói, “Thực ra, cũng là do chúng ta, nể mặt tình cảm của mẹ Triệu nên phi thường dung túng nó, nó muốn cái gì thì cho cái đó, ai cũng sẽ không cướp với nó. Bây giờ…”
Cô không nói được nữa, viền mắt ửng đỏ lên. Phía trước có một đám nhóc đang đi tới đây, Dương Tân Dao xoay người, trực tiếp ra ngoài bằng cửa hông.
Trâu Hàn vội vàng theo sau, đưa giấy cho cô.
Dương Tân Dao lau đôi mắt, hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi, lớn tuổi rồi nên hay nghĩ nhiều.”
Trâu Hàn không quá am hiểu cách ứng phó với tình huống như bây giờ, cứng nhắc nói câu “Không sao”, sau đó không đợi được mà đổi chủ đề, “Nhà bên kia không có ai ở hả chị?”
Dương Tân Dao vừa nhìn, nước mắt mới nén xuống lại tràn ra lần nữa.
Trâu Hàn lập tức phản ứng lại, vừa định tìm đề tài khác, thì nghe thấy Dương Tân Dao nói, “Đó chính là nhà của A Hàng.”
Nhà kia không nhỏ, dựa theo giá nhà hiện tại, hẳn là rất có giá. A Hàng vậy mà lại không bán nó đi.
“Đi, chị dẫn em qua xem.” Dương Tân Dao lấy ra một chùm chìa khóa, tâm tình càng đi xuống, “Thời điểm mẹ Triệu bị bệnh, đã bán mất căn nhà này rồi. Sau đó Tiểu ngư nhi kiếm ra tiền, mua nó về lại. Thế nhưng mà mấy ngày trước lại bị A Hàng bán đi rồi, chỉ là chủ mới còn chưa chuyển tới ở. Hôm nay em tới đúng lúc, chờ hai ngày nữa, bọn họ vào ở rồi thì không tiện tới thăm nữa.”
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa nhà A Hàng.
Căn nhà rất cũ, có một khoảng sân nhỏ. Đẩy cửa ra đi vào, bên trong lại sạch sẽ ngoài dự liệu.
“Việc trang trí nơi này đều do Tiểu ngư nhi tự tay làm.” Dương Tân Dao kéo màn cửa sổ ra, “Khi còn bé nó đặc biệt ước ao có một gia đình như A Hàng. Sau khi mua căn nhà này về, nó cứ dựa theo cách bố trí hồi đó của mẹ Triệu mà trang trí nhà cửa thành dáng vẻ hồi đó. Nó nhớ mẹ Triệu. Lúc trước chưa biết tính A Hàng, nên để nhà rơi vào dưới danh nghĩa của A Hàng. Tiếc là A Hàng còn chẳng thèm liếc mắt một cái, đã sang tên bán nó đi.”
Trâu Hàn chú ý thấy cái rèm cửa kia được làm từ vải bông tê.
Cậu đi một vòng quanh nhà, phát hiện không chỉ có rèm cửa sổ, mà ngay cả sofa cũng là làm từ bông tê.
Nghĩ tới quần áo Ngu Thành Hà đang mặc bây giờ cũng chuộng dùng vải bông tê, viền mắt Trâu Hàn không hiểu sao chợt ươn ướt.
“Ngư Ngư thường xuyên đến nhà mẹ Triệu hả chị?” Trâu Hàn hỏi.
“Thật ra thì không.” Dương Tân Dao tức cảnh sinh tình, giọng nói cũng hơi run run, “Nói thật, mẹ Triệu rất tốt với bọn chị. Nhưng dù sao thì bọn chị cũng không phải con trai của bà, huống chi viện mồ côi nhiều con nít như thế, bà cũng không lo được hết. Tiểu ngư nhi chắc đến nhà mẹ Triệu được hai, ba lần gì đó. Cho nên chị thật sự không hiểu tại sao nó lại cố chấp muốn mua căn nhà này. Thù lao đóng phim đầu tiên của nó dùng để mua căn nhà này, mua xong nó cũng không vô ở được. Nhưng mà, hồi còn nhỏ, có vài lúc chị thấy nó nằm nhoài trên tường viện mồ côi, nhìn vào trong nhà mẹ Triệu, nhiều khi còn nhìn suốt mấy tiếng. Nó thật sự rất khao khát có được một gia đình.”
Trâu Hàn nghiêng đầu qua chỗ khác, tầm mắt mơ hồ trông thấy Ngu Thành Hà bé con tí xíu nằm nhoài trên bờ tường, mắt mở to nhìn khói bếp nhà người ta, cùng rèm cửa nhẹ nhàng tung bay.
Hình ảnh vải bông tê đung đưa trong gió cứ thế trở thành biểu tượng của gia đình.
Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, chỉ là trong tiềm thức đã nhận định điều đó, cho nên anh vô thức mua rất nhiều chế phẩm từ vải bông tê.
“Em đừng khóc, những chuyện đó đều đã qua rồi.” Dương Tân Dao thấy mình làm cho Trâu Hàn khóc, có chút hoảng loạn. “Bây giờ Tiểu ngư nhi nó rất tốt, đại minh tinh, có tiền, quen biết nhiều người, nó muốn làm gì cũng được…”
“Tại sao ảnh lại đến viện mồ côi? Cha mẹ mất hết hay là bị vứt bỏ?” Trâu Hàn ngắt lời cô.
Dương Tân Dao sửng sốt một chút, mới nói, “Bị vứt bỏ, nó không biết ba mẹ nó là ai.”
“Vậy là, tới bây giờ ảnh vẫn không tìm thấy cha mẹ.” Trâu Hàn nhìn rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, thấp giọng nói, “Có nghĩa là ảnh vẫn chưa có gia đình.”
Dương Tân Dao bị cậu nói tới sắp khóc, tỉ mỉ nghĩ lại, bỗng dưng rưng rưng cười rộ lên, “Có em, thì nó có gia đình rồi…”
Trâu Hàn còn đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương, bất thình lình nghe được câu này thì run lên vài giây, từ lỗ tai đến cổ đều đỏ rần lên.
Cho Ngu Thành Hà một gia đình sao?
Việc này cậu không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Với Ngu Thành Hà, gia đình có thể là một điều xa xỉ, là khát vọng của anh. Nhưng đối với Trâu Hàn, đó có lẽ là một cơn ác mộng.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên, khi nhắc tới hai chữ “gia đình” này, Trâu Hàn không cảm thấy phản cảm.
Cậu không thể cho Ngu Thành Hà một gia đình, nhưng những thứ khác thì có thể.
“Chị Dao Dao, chị biết người mua căn nhà này là ai không?” Trâu Hàn hỏi Dương Tân Dao.
Dương Tân Dao không nghĩ nhiều, “Biết. Lúc đó chị không biết A Hàng đang làm cái gì, chỉ nghe nó nói bán nhà để cứu mạng, nên chị cũng không nghĩ nhiều, giúp nó một tay. Chủ mới của căn nhà là do chị tiếp đón, bọn họ là người khá tốt, nếu không chị đã không đồng ý bán cho bọn họ.”
Trâu Hàn gật gật đầu, “Có thể cho em phương thức liên lạc của chủ nhà không ạ?”
Trâu Hàn đã đếm được 1314 chú cừu nhỏ, mà câu nói này của Ngu Thành Hà vẫn còn luẩn quẩn vang lên trong đầu cậu, thật khiến người ta điên lên.
Chóp mũi truyền đến cảm giác ngưa ngứa không thể nói rõ, khiến cậu không nhịn được muốn vươn tay sờ một cái.
Sờ xong liền không hiểu sao mà ảo não, lấy chăn dùng sức xoa xoa ngón tay.
Đối với Trâu Hàn, gương mặt kia của Ngu Thành Hà là thật sự có độc, cậu vừa nhìn một cái thì đầu óc choáng váng, năng lực suy nghĩ cũng bị mất, người ta nói cái gì thì là cái đó.
Như vậy không được, đó là Ngu Thành Hà, không phải Ngu Tranh.
Nhưng mà, Ngu Tranh chỉ là một người trong tưởng tượng, Ngu Thành Hà mới là sự tồn tại chân thực.
Hiện tại tất cả hiểu lầm đều đã được gỡ bỏ, Ngu Thành Hà không phải tên lừa gạt, không có ỷ thế hiếp người. Tương phản, có thể nói anh là một người phi thường tốt. Lúc mới quen không bao lâu, cậu cố ý lấy bạch tuộc sống dọa Ngu Thành Hà, hại anh cả bữa cơm không ăn được miếng nào, vậy mà ngay sau khi anh đoán ra Chung Thiên Trạch theo dõi cậu, dù biết sẽ bị mắng cũng vẫn tới cứu. Anh trọng tình trọng nghĩa, ôn nhu săn sóc, đối xử với bạn bè và nhân viên công tác cũng rất tốt… Trâu Hàn bây giờ không có lý do nào để ghét Ngu Thành Hà nữa.
Nhưng mà, không ghét có phải là thích không?
Không thể nghi ngờ, khi ở cùng Ngu Thành Hà cậu rất thoải mái và vui vẻ, cũng rất yêu thích gương mặt kia.
Nhưng Trâu Hàn có hơi rối rắm, rốt cuộc cậu yêu thích Ngu Thành Hà, hay là một Ngu Thành Hà trông cực kỳ giống Ngu Tranh?
Nếu là người trước, vậy nhiều năm chấp nhất với Ngu Tranh như vậy hóa ra lại là chuyện cười. Nếu là người sau, vậy là không công bằng đối với Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn từng viết rất nhiều truyện tình cảm, dưới ngòi bút của cậu, các vai chính đều có thể dễ dàng phán đoán tình cảm của mình.
Vậy mà đến lượt cậu, trong đầu cậu dường như có một đống hỗn độn, không biết làm sao để phân tích rõ ràng.
Hơn nữa, cậu cũng không nghĩ ra được, tại sao Ngu Thành Hà lại muốn kết thân với cậu?
Chỉ là để ứng phó với công ty sao?
Nhưng anh có rất nhiều đối tượng có thể lựa chọn, không lý nào lại chọn mình.
Là vì thích sao?
Nhưng Trâu Hàn cảm thấy mình chẳng có cái gì để mà thích cả.
Trâu Hàn buồn bực trở mình, không biết tại sao tự dưng lại đồng ý kết thân với Ngu Thành Hà.
Chờ chút! Nếu là kết thân xem mắt, vậy không coi là nói chuyện yêu đương đâu nhỉ?
Cậu vẫn còn cơ hội nói rõ cho Ngu Thành Hà.
Bất kể thế nào, trước tiên nói rõ ràng đi.
Kết thân mà, không phải nên có quá trình tìm hiểu lẫn nhau sao?
Ngu Thành Hà thông minh như vậy, nói không chừng có thể giúp mình giải quyết vấn đề này ha?
Trâu Hàn hoàn toàn không nhận thấy, cậu đã vô thức bắt đầu ỷ lại vào Ngu Thành Hà, còn thở phào nhẹ nhõm.
Mò lấy điện thoại di động xem, đã hai giờ sáng, đa số mọi người đã ôm gối nằm mơ rồi, cậu vẫn còn rất tỉnh táo.
Kỳ thực trước đây cậu gõ chữ, chưa từng có khái niệm ngày đêm gì, đến lúc bí ý tưởng thì đi ngủ. Tình trạng thức thâu đêm là rất bình thường, hai giờ đêm chưa ngủ là chuyện muỗi.
Hơn một tháng nay, không có gõ chữ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trâu Hàn bắt đầu giống với người bình thường.
Nhưng đêm nay, thói quen đó bị phá vỡ.
Trâu Hàn dù sao cũng không ngủ được, thẳng thắn ngồi xuống lướt weibo.
Đêm hôm khuya khoắt, hot search weibo cũng chả có gì đáng nói, không có gì hấp dẫn, ngoại trừ tag # CP Ngư Ông ăn tết # đang đứng nhất.
Không cần nghĩ cũng biết, có liên quan tới chương trình tối qua.
Trâu Hàn lần đầu tiên bấm vào tin tức liên quan tới CP này, cảm thấy không khác mấy so với mấy cái hot search khác, đều là các blog marketing nổi tiếng. Hơn nữa, nội dung cũng không khác nhau lắm, có mấy cái vừa nhìn là biết xuất phát từ cùng một kế hoạch.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, như vậy xem ra, có vẻ khá giống mua hot search.
Ngu Thành Hà mới gọi điện thoại cho Phí Lễ, hot search hẳn không phải do Tinh Phàm mua, vậy thì là ai?
Ông Tuyết Đình hay là tổ tiết mục?
Tâm lý Trâu Hàn dâng lên một một xíu cảm giác quái dị.
Thế nhưng tất cả đều là suy đoán không có chứng cứ, Trâu Hàn không muốn suy nghĩ nhiều, tiếp tục lướt weibo.
Tập tối qua là tập hai người họ có nhiều khung hình chung và tương tác thân mật nhất tính từ khi chương trình bắt đầu tới nay. Fan CP sắp điên rồi, hình ảnh cùng tranh vẽ đăng lên rầm rộ như không cần tiền, chẳng trách hot search gắn tag “ăn tết”.
Liên quan tới đoạn viết chữ kia, Trâu Hàn cũng biết rõ ngọn ngành.
Bởi vì chương trình đặt ra một lượng kinh phí có hạn, nếu không có tiền thì phải tự nghĩ cách. Ở kỳ trước dùng quá nhiều tiền, nên lúc ăn cơm kỳ này không có tiền. Ông chủ tiệm cơm là người tốt, còn là fan của một trong số các vị khách quý, vậy nên đề nghị bọn họ viết cái bảng hiệu thay cho tiền cơm, cuối cùng xem xem ông chủ chọn cái nào.
Vốn chữ của Ngu Thành Hà đang bị chế giễu tập thể, nhưng bởi vì có Ông Tuyết Đình, lúc sau trọng tâm đã bị dời đi.
Tất cả mọi người đang ăn đường, thì sau đó Ngu Thành Hà từ chối Ông Tuyết Đình, nói chữ quá xấu đưa cho thì rất đáng xấu hổ. Kết quả bị fan CP não bổ thành “Chờ ghi hình xong, anh sẽ viết tốt rồi đưa cho em”.
Thuận theo lối suy nghĩ này mở rộng ra, thì biến thành Ngu Thành Hà không muốn cho mọi người xem thực lực chân chính của mình, chỉ muốn cho mỗi mình Ông Tuyết Đình xem thôi.
Trâu Hàn: “…”
Những người này não bổ hơi bị quá đà rồi đó, còn lợi hại hơn so với tác giả là cậu đây.
Trâu Hàn càng xem càng khó chịu, trực tiếp quay về weibo của mình.
Ngồi ở đầu trang weibo của cậu chính là video Ngu Thành Hà ca hát, bình luận đã vượt qua mấy vạn, nhưng phần lớn là tới sau khi Ngu Thành Hà đăng weibo xin lỗi.
Mở phần bình luận ra, bị đính lên đầu tiên là một fan lớn của Ngu Thành Hà.
Nếu Ngư Ngư đã đăng weibo, đuôi cá bọn em đều tin tưởng anh ấy. Chưa hiểu rõ chân tướng đã chạy tới công kích là lỗi của bọn em, không ngờ trên thế giới còn có người giống người đến như vậy. Xin lỗi đại đại.
Bình luận này có rất nhiều reply, đều là xếp hàng xin lỗi.
Thế nhưng, bình luận thứ hai lại hoàn toàn khác.
Sao không nói là nhận được “bồi thường” rồi thì bị khóa miệng? Ngu Thành Hà thật là cao minh a, không nói xin lỗi tới nơi tới chốn, mà chỉ quăng vài đồng tiền thu mua một tác giả vô danh, không chỉ tăng nhiệt độ cho mình mà còn được cái thanh danh “rộng lượng”. Không hổ là luật sư Cá, tính toán thật giỏi.
Weibo này của Mèo mắt to được rất nhiều anti Cá chú ý, câu nói trên được đại đa số bọn họ nhất trí tôn sùng. Khu reply ngay phía dưới bẩn thỉu xấu xa, fan với anti đánh nhau túi bụi.
Trâu Hàn đọc một hồi thì không vui, có tâm giải thích giúp Ngu Thành Hà vài câu, nhưng lại vì chưa nói rõ ràng với Ngu Thành Hà, cho nên không tiện công khai tỏ thái độ.
Tuy rằng Ngu Thành Hà đã đăng weibo xin lỗi, nhưng Trâu Hàn cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ thế nào về Mèo mắt to, lỡ đâu anh không thể tiếp thu việc mình là Mèo mắt to thì sao? Dù sao, cứ coi như người cậu viết không phải là Ngu Thành Hà, cũng không có nghĩa là cậu không cọ nhiệt độ.
Trâu Hàn phiền lòng, mở khung reply ra, đánh chữ: Tác giả vô danh thì làm sao? Tưởng muốn thu mua là thu mua được chắc? Xưa nay tui không thiếu tiền nhá, bye bye anti não tàn.
Enter xong liền nhận ra lời này có ý nghĩa khác, refresh trang một cái, quả nhiên có người reply lại.
Đại đại ý cậu là Ngu Thành Hà thật sự thu mua cậu nhưng cậu cự tuyệt??
Ngu Thành Hà, gọi mày đến thu tiền này.
Đại đại đã nói tụi bây anti não tàn, không hiểu hả? Còn không cút đi?
Lầu trên ơi, ý đại đại là, đừng có não tàn nói cậu í nhận tiền, chứ không phải là nói này đó Ngu Thành Hà cũng là não tàn nha. Đại đại căn bản không phản ứng gì với weibo xin lỗi của Ngu Thành Hà kia kìa?
Đầu Trâu Hàn phình to rồi, đang nghĩ xem có nên xóa đi hay không, tự dưng lướt thấy tiểu ngư nhi cũng reply.
Ý đại đại là, cậu ấy không thiếu tiền, sẽ không bị ai thu mua, Ngu Thành Hà cũng chưa từng có ý định thu mua cậu ấy. Bởi vậy có thể suy ra rằng tất cả bình luận của bạn đều là phỏng đoán và anti, mọi người không cần coi là thật.
Trâu Hàn cảm thấy, độc giả này thật là hiểu cậu, nên bấm like một cái.
Tiếp tục refresh, có thêm nhiều bình luận nữa, trong đó không thiếu người cười nhạo cậu “không thiếu tiền”, “cọ nhiệt độ”, cậu cũng không thèm để ý.
Lướt lướt một hồi thì thấy một bình luận rất có ý tứ.
Hot search giả đến cay mắt, dấu vết hậu kỳ quá rõ ràng, đến nơi này của đại đại để tẩy mắt nè. Vẫn là tương ái tương sát có cảm giác hơn, đại đại cậu nhất định phải cứng rắn lên, đừng tha thứ cho Ngu Thành Hà nhanh như vậy.
Trâu Hàn “…”
Cái fandom này quả nhiên có nhiều thể loại.
Cơ mà, câu nói “hot search giả đến cay mắt, dấu vết hậu kỳ quá rõ ràng” kia khiến Trâu Hàn cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng coi như có người không bị mù cả hai mắt.
Tiểu ngư nhi cũng rất nhanh bấm like bình luận này.
Hai mắt rất tốt, Trâu Hàn thỏa mãn, cố ý đổi qua acc phụ bấm like.
Tâm tình lo lắng đêm nay rốt cuộc bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu vứt điện thoại qua một bên đi ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: không phải mình ăn dấm thiệt đó chớ?
Đáng tiếc Trâu Hàn không còn kịp suy nghĩ nữa, rất nhanh rơi vào trạng thái ngủ say.
Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện đã hơn mười giờ.
Thầm nói một tiếng xấu hổ ghê, Trâu Hàn mặc áo ngủ đi xuống lầu, tối qua Ngu Thành Hà ngủ ở phòng cho khách dưới lầu một.
Nhưng Trâu Hàn vừa mới đi tới đầu cầu thang thì dừng lại, trông cậu như vừa nhìn thấy quỷ.
Từ vị trí cậu đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy một góc phòng khách, thường ngày chỗ đó chất một đống đồ lung ta lung tung, nhìn chẳng khác gì bãi chiến trường.
Chiến trường đó hôm nay đã được dọn sạch, mấy con thú bông bị ném khắp phòng được sắp xếp lại thành một cái mặt cười siêu siêu lớn, từ góc độ của Trâu Hàn nhìn qua vô cùng rõ ràng.
Trong nhà này chỉ có hai người, không cần nói cũng biết ai làm việc này.
Xin hỏi, sáng sớm tỉnh ngủ đẩy cửa ra, trước mặt là nguyên một cái mặt cười được xếp từ những vật phẩm mình thích, là trải nghiệm như thế nào?
Trâu Hàn không diễn tả được, cậu chỉ biết là, tâm tình của mình đang rất rất tốt.
Bước chân gấp gáp trở nên nhẹ nhàng, Trâu Hàn xuống lầu, phát hiện trên bàn trà có một mảnh giấy ghi chú.
Phí Lễ tới đón, anh đi bệnh viện trước. Tỉnh dậy thì nhớ ăn sáng, anh để trong nhà bếp.
Chỗ kí tên vẽ hình một con cá nhỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trâu Hàn nhận được một tin nhắn viết tay. Khác với kí tự vuông vuông trong màn hình điện thoại lạnh như băng, chữ này tuy hơi xấu, nhưng nó có hơi ấm, chỉ nhìn thôi đã khiến cậu cảm thấy nóng hầm hập.
Trâu Hàn đọc tới đọc lui mấy lần, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp tờ giấy một cái.
Ảnh trong album điện thoại của cậu vốn không nhiều, gần đây hầu như bức nào cũng liên quan tới Ngu Thành Hà.
Trong nháy mắt Trâu Hàn có một nỗi xúc động mạnh mẽ, rất muốn phát tán hết đống ảnh này ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn được, cất tờ giấy, đi tới nhà bếp lấy bữa sáng.
Ngu Thành Hà chừa cho cậu một chén cháo, với lại năm phần đồ ăn, chay mặn đủ hết, nổi bật nhất là dĩa rau trộn cá chép.
Trâu Hàn: “…”
Nhìn cậu giống như ăn nhiều lắm hả?
Thôi được rồi, thật ra cậu ăn nhiều thật.
Cả đống đồ ăn như thế, gần như không sót lại tẹo nào.
Ăn uống no nê xong, Trâu Hàn đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không có gì làm.
Theo lý mà nói, cậu có thể đi bệnh viện thăm Ngu Thành Hà. Nhưng Ngu Thành Hà sáng sớm đi không gọi cậu, đương nhiên có thể là sợ đánh thức cậu, nhưng cũng có thể là do anh muốn nói chuyện với Phí Lễ, mình đến đó ngồi thì không thích hợp lắm.
Hơn nữa, nếu có bọn Phí Lễ ở đó, cậu cũng không tiện bàn luận chuyện tình cảm với Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn không đi bệnh viện.
Cậu gọi mấy cú điện thoại, rồi chuẩn bị một phen. Đến cỡ trưa, cậu đi tới trại trẻ mồ côi thành phố Lận Xuyên.
Cửa lớn viện mồ côi có một ngôi sao lớn do rất nhiều ngôi sao nhỏ chồng chất lên tạo thành, hẳn chính là nguồn gốc của cái tên “Ngôi nhà Sao”.
Ngôi nhà Sao không giống như tưởng tượng trước đây của Trâu Hàn. Do có Ngu Thành Hà giúp đỡ nên đặc biệt đẹp.
Nơi này không tính là quá lớn, thiết bị cũng đơn giản, nhưng đầy đủ. Thứ nên có thì đều có, xem ra chất lượng rất tốt.
Trâu Hàn vừa xuống xe liền thấy một người nhìn quen quen, chính là người phụ nữ lên chung một xe với Ngu Thành Hà ở chỗ khách sạn Hi Á – viện trưởng viện mồ côi Dương Tân Dao.
“Xin chào, viện trưởng Dương.” Trâu Hàn chủ động chào hỏi.
Dương Tân Dao dường như hơi nghi hoặc tại sao Trâu Hàn lại biết cô, “Xin chào, cậu là…”
“Tôi là bạn của Ngu Thành Hà, tôi họ Trâu.” Trâu Hàn giới thiệu sơ một chút, “Tôi có nghe nói tới chỗ này, nên tới xem mọi người một chút.”
Vệ sĩ đằng sau chuyển hết đồ vật trong xe xuống dưới, Trâu Hàn lần đầu tới chỗ như thế này, cũng không biết bọn họ cần gì, nên mang toàn thức ăn tới.
“Cơm nước của Ngũ Vị Hương… Điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký…” Dương Tân Dao nhìn đồ vật Trâu Hàn mang đến, nghi hoặc dưới đáy mắt trở nên rõ ràng hơn.
Những thứ này không dễ có được. Đặc biệt là điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký, thương hiệu lâu đời, thuần thủ công, không chấp nhận đặt trước. Bất kể ai muốn ăn, chỉ có thể tới cửa xếp hàng, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua.
Nhiều như thế này, rốt cuộc là có bao nhiêu người đi xếp hàng?
Trâu Hàn nhìn Dương Tân Dao đang len lén nhắn tin, biết có lẽ cô đang liên hệ với Ngu Thành Hà, cũng không thèm để ý, làm bộ như không thấy.
Cậu vốn không muốn gạt Ngu Thành Hà việc cậu tới nơi này, nếu không đã không báo tên họ thật.
Lúc Dương Tân Dao lần nữa lại đây thì nhiệt tình hơn nhiều, “Thực sự rất cảm ơn, những món này đều không dễ lấy được nhỉ?”
“Không có gì đâu.” Trâu Hàn khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, viện trưởng Dương…”
“Đừng gọi như vậy.” Dương Tân Dao vung vung tay, “Chị chỉ là người làm thôi, không phải viện trưởng thật. Bọn Ngư Ngư gọi chị là chị Dao Dao, nếu em không ngại, cũng có thể gọi chị như vậy.”
“Chị Dao Dao.” Trâu Hàn ngoan ngoãn đổi lại.
“Đây.” Dương Tân Dao vang dội đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Trâu Hàn càng lúc càng từ ái hơn, “Chị mang em đi dạo một vòng ha?”
Trâu Hàn đương nhiên đồng ý.
Viện mồ côi có không ít người, một phần là trẻ bị vứt bỏ, một phần là trẻ bị tật. Trong mắt của những đứa trẻ này hầu như đều có sự hâm mộ cùng tự ti không thể che giấu.
Trâu Hàn không am hiểu cách giao thiệp với trẻ nhỏ, cậu không chủ động, mấy đứa nhỏ cũng không dám đi lên chào hỏi.
Dương Tân Dao đứng cạnh nhìn, không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, đang muốn gọi mọi người lại đây nói cảm ơn, thì bị Trâu Hàn xua tay ngăn cản, “Đừng chị, em hơi sợ người khác nói cảm ơn với em.”
“Vậy thôi khỏi.” Dương Tân Dao cười nói, “Dù sao thì sau này cũng thành người một nhà.”
Trâu Hàn tiêu hóa mấy chữ “người một nhà” một lúc, mới hiểu ra Ngu Thành Hà đã nói cho Dương Tân Dao nghe việc hai người bọn họ kết thân.
Trâu Hàn không nhịn được mà đỡ trán. Ngu Thành Hà là minh tinh nổi tiếng mà sao không chú ý gì hết vậy, anh ta thật sự không lo tin tức bị ai tiết lộ ra ngoài à?
Thấy mặt Trâu Hàn đỏ hết cả lên, Dương Tân Dao càng lúc càng cao hứng, nhưng vẫn hiểu ý mà đổi chủ đề, “Em biết chuyện Ngư Ngư lớn lên ở đây chứ?”
“Em có nghe nói một chút.” Trâu Hàn gật gật đầu, “Chị có thể kể chuyện hồi trước của ảnh cho em nghe không?”
“Đương nhiên là được.” Dương Tân Dao nói, “Khi còn bé nó nghịch lắm, đánh nhau cũng lợi hại, mấy đứa lớn bọn chị đều không phải đối thủ của nó.”
“Chị Dao Dao chị cũng lớn lên ở đây hả?” Trâu Hàn kinh ngạc, hỏi xong thì có hơi hối hận, không biết cô có để tâm hay không.
“Phải, chị cũng là trẻ mồ côi.” Dương Tân Dao thật sự không ngần ngại chút nào, “Mặc dù khi đó mỗi ngày đều rất khó khăn, nhưng chị thật sự rất biết ơn viện mồ côi. Nếu không có viện mồ côi, chị đã sớm chết đói rồi. Cho nên, sau khi lớn lên, chị liền ở lại đây làm việc.”
Cô vung vung tay, không tiếp tục nói về mình nữa, “Tiếc là phần lớn kiến trúc nơi này đã được tân trang cải tạo lại, không thể thấy được dáng vẻ lúc trước. Nếu không chị có thể dẫn em đi xem vết tích sinh hoạt lúc trước của Ngư Ngư.”
“Không sao.” Trâu Hàn không quá để tâm tới vết tích, cậu cũng không định đến nghe ngóng tin tức gì, chỉ là đơn thuần muốn tới xem một chút, nhìn nơi Ngu Thành Hà từng sinh sống.
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa hông, trước cửa trồng một vườn hoa nguyệt quý rất đẹp.
Dương Tân Dao rốt cuộc cũng coi như là tìm thấy vết tích sinh hoạt của Ngu Thành Hà, “Trước đây Tiểu ngư nhi thích nhất là lén chạy qua cửa này ra ngoài chơi. Hoa nguyệt quý bị nó dẫm đến nỗi không nở hoa được. Sau này lúc nó rời đi rồi hoa nguyệt quý mới cao lên được.”
Trước mắt Trâu Hàn phảng phất như xuất hiện một Ngu Thành Hà nho nhỏ, muốn trộm chạy ra ngoài lại bị gai của hoa nguyệt quý móc trúng quần, nhóc con tức giận liền quay đầu lại bẻ hết cành hoa nguyệt quý, còn hung hăng nói, “Xem ai bắt nạt ai?”
Không biết tại sao, hình ảnh này vô cùng sống động, bộ dáng Ngu Thành Hà nho nhỏ cũng đặc biệt rõ ràng, không giống như do tưởng tượng ra, mà càng giống như cậu từng tận mắt nhìn thấy.
Trâu Hàn đương nhiên chưa từng thấy Ngu Thành Hà lúc nhỏ. Cậu quy kết việc này cho khả năng tưởng tượng mạnh mẽ của mình, dù sao thì cũng là người biết viết biết vẽ, không có sức tưởng tượng thì không được.
“Đây là tường ảnh.” Dương Tân Dao đi về phía trước.
Nghe đến tường ảnh, Trâu Hàn lập tức chạy tới, muốn tìm xem Ngu Thành Hà khi nhỏ có phải giống với trong tưởng tượng của mình hay không.
Nhưng cậu không tìm thấy ảnh của Ngu Thành Hà.
“Tại sao không có Ngư Ngư?” Trâu Hàn kỳ quái hỏi.
Dương Tân Dao hơi do dự một xíu, mới nói, “Nó là đại minh tinh mà, sợ mang phiền phức đến cho nó.”
Trâu Hàn đang chăm chú tìm ảnh, không để ý tới thần sắc của Dương Tân Dao, nên cũng vui lòng chấp nhận lý do này. Cậu không nghĩ nhiều nữa, rất nhanh bị một tấm hình khác thu hút sự chú ý, “Đây là A Hàng?”
“Đúng vậy.” Dương Tân Dao gật gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống, “Em cũng biết A Hàng hả?”
“Biết.” Trâu Hàn liếc nhìn cô một cái, “Trước đây quan hệ của chị với gã rất tốt.”
Dương Tân Dao thở dài, lắc đầu nói, “Thực ra, cũng là do chúng ta, nể mặt tình cảm của mẹ Triệu nên phi thường dung túng nó, nó muốn cái gì thì cho cái đó, ai cũng sẽ không cướp với nó. Bây giờ…”
Cô không nói được nữa, viền mắt ửng đỏ lên. Phía trước có một đám nhóc đang đi tới đây, Dương Tân Dao xoay người, trực tiếp ra ngoài bằng cửa hông.
Trâu Hàn vội vàng theo sau, đưa giấy cho cô.
Dương Tân Dao lau đôi mắt, hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi, lớn tuổi rồi nên hay nghĩ nhiều.”
Trâu Hàn không quá am hiểu cách ứng phó với tình huống như bây giờ, cứng nhắc nói câu “Không sao”, sau đó không đợi được mà đổi chủ đề, “Nhà bên kia không có ai ở hả chị?”
Dương Tân Dao vừa nhìn, nước mắt mới nén xuống lại tràn ra lần nữa.
Trâu Hàn lập tức phản ứng lại, vừa định tìm đề tài khác, thì nghe thấy Dương Tân Dao nói, “Đó chính là nhà của A Hàng.”
Nhà kia không nhỏ, dựa theo giá nhà hiện tại, hẳn là rất có giá. A Hàng vậy mà lại không bán nó đi.
“Đi, chị dẫn em qua xem.” Dương Tân Dao lấy ra một chùm chìa khóa, tâm tình càng đi xuống, “Thời điểm mẹ Triệu bị bệnh, đã bán mất căn nhà này rồi. Sau đó Tiểu ngư nhi kiếm ra tiền, mua nó về lại. Thế nhưng mà mấy ngày trước lại bị A Hàng bán đi rồi, chỉ là chủ mới còn chưa chuyển tới ở. Hôm nay em tới đúng lúc, chờ hai ngày nữa, bọn họ vào ở rồi thì không tiện tới thăm nữa.”
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa nhà A Hàng.
Căn nhà rất cũ, có một khoảng sân nhỏ. Đẩy cửa ra đi vào, bên trong lại sạch sẽ ngoài dự liệu.
“Việc trang trí nơi này đều do Tiểu ngư nhi tự tay làm.” Dương Tân Dao kéo màn cửa sổ ra, “Khi còn bé nó đặc biệt ước ao có một gia đình như A Hàng. Sau khi mua căn nhà này về, nó cứ dựa theo cách bố trí hồi đó của mẹ Triệu mà trang trí nhà cửa thành dáng vẻ hồi đó. Nó nhớ mẹ Triệu. Lúc trước chưa biết tính A Hàng, nên để nhà rơi vào dưới danh nghĩa của A Hàng. Tiếc là A Hàng còn chẳng thèm liếc mắt một cái, đã sang tên bán nó đi.”
Trâu Hàn chú ý thấy cái rèm cửa kia được làm từ vải bông tê.
Cậu đi một vòng quanh nhà, phát hiện không chỉ có rèm cửa sổ, mà ngay cả sofa cũng là làm từ bông tê.
Nghĩ tới quần áo Ngu Thành Hà đang mặc bây giờ cũng chuộng dùng vải bông tê, viền mắt Trâu Hàn không hiểu sao chợt ươn ướt.
“Ngư Ngư thường xuyên đến nhà mẹ Triệu hả chị?” Trâu Hàn hỏi.
“Thật ra thì không.” Dương Tân Dao tức cảnh sinh tình, giọng nói cũng hơi run run, “Nói thật, mẹ Triệu rất tốt với bọn chị. Nhưng dù sao thì bọn chị cũng không phải con trai của bà, huống chi viện mồ côi nhiều con nít như thế, bà cũng không lo được hết. Tiểu ngư nhi chắc đến nhà mẹ Triệu được hai, ba lần gì đó. Cho nên chị thật sự không hiểu tại sao nó lại cố chấp muốn mua căn nhà này. Thù lao đóng phim đầu tiên của nó dùng để mua căn nhà này, mua xong nó cũng không vô ở được. Nhưng mà, hồi còn nhỏ, có vài lúc chị thấy nó nằm nhoài trên tường viện mồ côi, nhìn vào trong nhà mẹ Triệu, nhiều khi còn nhìn suốt mấy tiếng. Nó thật sự rất khao khát có được một gia đình.”
Trâu Hàn nghiêng đầu qua chỗ khác, tầm mắt mơ hồ trông thấy Ngu Thành Hà bé con tí xíu nằm nhoài trên bờ tường, mắt mở to nhìn khói bếp nhà người ta, cùng rèm cửa nhẹ nhàng tung bay.
Hình ảnh vải bông tê đung đưa trong gió cứ thế trở thành biểu tượng của gia đình.
Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, chỉ là trong tiềm thức đã nhận định điều đó, cho nên anh vô thức mua rất nhiều chế phẩm từ vải bông tê.
“Em đừng khóc, những chuyện đó đều đã qua rồi.” Dương Tân Dao thấy mình làm cho Trâu Hàn khóc, có chút hoảng loạn. “Bây giờ Tiểu ngư nhi nó rất tốt, đại minh tinh, có tiền, quen biết nhiều người, nó muốn làm gì cũng được…”
“Tại sao ảnh lại đến viện mồ côi? Cha mẹ mất hết hay là bị vứt bỏ?” Trâu Hàn ngắt lời cô.
Dương Tân Dao sửng sốt một chút, mới nói, “Bị vứt bỏ, nó không biết ba mẹ nó là ai.”
“Vậy là, tới bây giờ ảnh vẫn không tìm thấy cha mẹ.” Trâu Hàn nhìn rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, thấp giọng nói, “Có nghĩa là ảnh vẫn chưa có gia đình.”
Dương Tân Dao bị cậu nói tới sắp khóc, tỉ mỉ nghĩ lại, bỗng dưng rưng rưng cười rộ lên, “Có em, thì nó có gia đình rồi…”
Trâu Hàn còn đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương, bất thình lình nghe được câu này thì run lên vài giây, từ lỗ tai đến cổ đều đỏ rần lên.
Cho Ngu Thành Hà một gia đình sao?
Việc này cậu không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Với Ngu Thành Hà, gia đình có thể là một điều xa xỉ, là khát vọng của anh. Nhưng đối với Trâu Hàn, đó có lẽ là một cơn ác mộng.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên, khi nhắc tới hai chữ “gia đình” này, Trâu Hàn không cảm thấy phản cảm.
Cậu không thể cho Ngu Thành Hà một gia đình, nhưng những thứ khác thì có thể.
“Chị Dao Dao, chị biết người mua căn nhà này là ai không?” Trâu Hàn hỏi Dương Tân Dao.
Dương Tân Dao không nghĩ nhiều, “Biết. Lúc đó chị không biết A Hàng đang làm cái gì, chỉ nghe nó nói bán nhà để cứu mạng, nên chị cũng không nghĩ nhiều, giúp nó một tay. Chủ mới của căn nhà là do chị tiếp đón, bọn họ là người khá tốt, nếu không chị đã không đồng ý bán cho bọn họ.”
Trâu Hàn gật gật đầu, “Có thể cho em phương thức liên lạc của chủ nhà không ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook