Anh Yêu Em Rất Nhiều
Chương 60: Phiên ngoại – Trong cuộc đời

Vẫn chưa từng nghĩ tới, nếu trong cuộc đời, tôi không gặp Tử Diễn, cuộc sống của tôi sẽ có cảnh tượng thế nào.

Phí vài năm thời gian, cũng sẽ có một ngày, có lẽ sẽ gặp một người đàn ông tốt nào đó, kết hôn sinh con, từ đó thoát ly cuộc sống độc thân.

Rốt cuộc cả đời có thể yêu bao nhiêu người, atôi từng hỏi rất nhiều người, có người nói rất ít, có người lại nói rất nhiều, khác nhau chỉ tại vì không thể chọn được người mình yêu nhất. Bởi vì từng đau xót, qua một quãng thời gian rất dài, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ bản thân có yêu Hứa Diệc Dương hay không, một lần lún xuống, không thể tự kiềm chế. Tử Diễn luôn nói tôi khờ, mỗi khi nghe được, tôi luôn tức giận, cho nên lại một lần bỏ qua anh mắt thê lương của anh khi nói chuyện.

Hứa Diệc Dương rời khỏi tôi năm năm, tôi đứng lại một chỗ nghỉ chân, dừng lại năm năm. Quay lại với Hứa Diệc Dương, tôi lại một lần nửa nghĩ bản thân đã được thanh thản, nhưng tôi lại không ngờ, trong năm năm đó, Tử Diễn đã sớm đuổi theo bước chân của tôi, có lẽ bởi vì trong ba năm qua, tôi đã sớm biến tình yêu thành thói quen, mà tôi vẫn luôn hồ đồ, chưa từng nhận ra.

Mới đầu vẫn còn mơ hồ, khi ở bên cạnh Tử Diễn, mỗi người đều đã có hiểm lầm. Thật lâu sau này tôi mới hiểu được, cái người luôn có ánh mắt và giọng điệu ái muội này, những động tác thân mật đó, gần như là yêu chiều, tất cả là bởi vì Tử Diễn dùng phương thức đó nhân nhượng tôi, dễ dàng tha thứ cho tôi, mà tôi lại mãi cũng không nhìn ra.

Bà nội từng nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tất cả mọi người đều nhận ra tình cảm của tôi và Tử Diễn, cũng chỉ có tôi mãi trì độn với tình cảm vây quanh mình. Sau này tôi mới biết được, thật ra Tử Diễn vẫn luôn chờ đợi tôi ở một nơi nào đó, mở rộng lòng, tĩnh lặng chờ đợi ba năm, chỉ chờ tôi một ngày nào đó xoay người sang, nhìn thấy được anh ở một góc sáng chờ đợi.

Lúc nghe anh chính miệng nói ra câu “Anh cũng yêu em.”, tôi mới biết được, hóa ra mình yêu Tử Diễn, yêu đến tận xương tủy, cho dù chỉ là một hiểu lầm. Trong thư phòng anh nói lời giải trừ hôn ước với tôi, chúng tôi cách nhau rất gần, nhưng lại mơ hồ nhìn không rõ hình bóng anh. Tôi chưa từng chủ động nắm tay anh, lúc ngã xuống cũng chỉ có thể túm lấy ống tay áo của anh.

Tôi không biết khi đó tôi đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, tôi không thể nghe được bất kì điều gì, quên tất cả mọi thứ, chỉ nhớ rõ hơi thở của anh, tiếng cười của anh, nhớ anh từng nói về sau sẽ nuôi tôi.

Lúc còn nhỏ, có người nói, tên của tôi rất đơn giản, lại đầy ý nghĩa, Nhất Hạnh, cả đời may mắn, cả đời hạnh phúc. Tôi nghĩ tôi cũng đủ may mắn, bởi vì khi tôi tuyệt vọng nhất anh lại trở lại bên tôi. Mà tôi, rốt cục cũng có thể không cần thay đổi thói quen, thói quen mà tôi vẫn luôn gìn giữ.

Thói quen quay người lại là có thể nhìn thấy anh, thói quen nhẹ nhàng yêu anh. Thật ra tôi vẫn luôn nợ anh một câu, anh từng nói với tôi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nói với anh.

Ngày kết hôn, bạn anh thay phiên nhau chuốc say anh, lần đầu tiên trong dời, anh uống say mèm, lúc anh ngủ say, tôi lặng lẽ nói câu đó với anh.

Đột nhiên anh tỉnh lại, nhìn mắt tôi, nở nụ cười, khóe miệng hằn rõ nét cười, giọng nói cô đơn lại vui vẻ, anh nói, anh còn nghĩ bản thân sẽ không đợi được câu nói này.

Anh đang cười, nhưng tôi lại muốn khóc, chuyện đính hôn, anh nói mọi chuyện là do anh không tốt, nhưng tôi biết, cũng là do tôi không tốt nữa.

Lúc đeo nhẫn, anh nói với tôi, hứa không bao giờ tháo ra khỏi tay, tôi gật đầu cười với anh. Trước khi kết hôn, bà nội anh nói tôi biết, đêm đó ở nhà họ Lâm, anh nhảy vào bể bơi tìm lại chiếc nhẫn đã mất. Cho nên tôi biết, vật này rất quan trọng, tôi từng tháo ra một lần, nhưng đời này, trừ khi anh không cần tôi, mặc kệ như thế nào, tôi cũng không tái phạm sai lầm như vậy.

Lúc hôn lễ chấm dứt, Hứa Diệc Dương nói chúc tôi hạnh phúc, tôi cười cảm ơn, tôi nhất định hạnh phúc, bởi vì trong cuộc đời, tôi gặp được Tử Diễn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương