Anh Yêu Em Rất Nhiều
-
Chương 52
“Trời ơi, vứt cái này đi.”
“Làm sao mà đen như vậy.”
“Cháy xém.”
“Được rồi, Bát ca, ngài giơ cao đánh khẽ đi. Ngài còn nướng như vậy nữa thì hôm nay chúng ta ai nấy đều khỏi cần ăn.”
“Hơ, lão Thất, ngài có khả năng kích động náo nhiệt nha.” Cách đó không xa có âm thanh xa lạ truyền đến.
Lão Thất đang bận rộn chú ý vào món đồ ăn kia nên chỉ ngoảnh đầu nhìnthoáng qua: “Ha, Ngũ ca, hôm nay có trận gió lành nào mà cũng thổi catới đây.”
“Sao vậy, mọi người có thể tới, chỉ ta không thể tới.” Lão Ngũ đến gầnnhìn, ngoác miệng cười nói: “Thậm chí còn nướng thứ gì vậy, đen hết cảrồi.”
“Đều là kiệt tác của Bát ca chúng ta, món nướng thành than.”
Hai người bắt tay xong thì mới phát hiện bên cạnh lão Ngũ còn có một vị mỹ nhân đang đứng. Làn da trắng nõn, con ngươi nhạt màu, cô mặc một bộquần áo màu trắng chỉnh tề động lòng người.
“Chào Thất ca, Bát ca.” Âm thanh trong vắt.
“Em qua bên kia ngồi chung với bọn họ.” Lão Ngũ nhìn sang khu vực của phụnữ cách đó không xa mà nói với tiểu mỹ nữ kia. Tiểu mỹ nữ gật đầu mà đi sang đó.
Còn lại mấy người đàn ông vây quanh bếp nướng nói chuyện phiếm từ việc này sang việc khác.
“Ngũ ca, Hải Nam chơi thế nào?”
“Có thể có chuyện gì chơi, còn không phải là vì ta dúng tay vào mới xong sao.”
“Tiểu mỹ nữ kia cũng do Hải Nam biết?”
“Làm sao?”
“Tôi nói này Ngũ ca, tiểu mỹ nhân kia là anh lừa tới, đúng chứ.”
“Đi, đi, đừng nói bậy, người ta vẫn còn là học sinh.”
“Thì ra là phần tử trí thức. Khá đó, Ngũ ca, thật tinh mắt.”
. . .
Đang nói thì tiểu mỹ nhân kia đột nhiên quay trở về ngồi ở bên cạnh lãoNgũ, vui vẻ cười cợt: “Ngũ ca, thật là khéo, anh đoán xem em thấy ai?”
“Ai?”
“Người nhặt được vòng cổ của em.”
Ngón tay thon thả của tiểu mỹ nhân vươn ra, chỉ đúng vào lưng Nhất Hạnh:“Là chị ấy, vòng cổ của em bị rơi trên cầu Tình Nhân là do chị ấy nhặtđược.”
Lão Ngũ theo hướng tiểu mỹ nhân chỉ mà cười vài tiếng: “Thật đúng là khéo.” Nói xong liền quay đầu lại nhìn Lâm Tử Diễn.
Tiểu mỹ nhân vuốt vuốt mái tóc xuống: “Vâng, chị ấy và bạn trai đợi trên cầu tình nhân hơn nửa giờ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Lâm Tử Diễn liền bắt đầu mất tự nhiên. LãoThất và lão Ngũ cũng không biết Lâm Tử Diễn có công tác nên không đicùng Nhất Hạnh. Hôm đó lão Ngũ cũng không đi cùng tiểu mỹ nhân để tìmvòng cổ, cho nên căn bản không nghĩ đến người cùng Nhất Hạnh trên cầuTình Nhân thật ra cũng không phải Lâm Tử Diễn.
Xâu thịt trên bếp nướng lại bốc lên mùi khét nồng nặc một lần nữa, lãoThất vội vàng gắp ra: “Bát ca, hôm nay vẫn còn chưa có thịt ăn. Thế này lại nướng cháy nữa rồi.”
Lâm Tử Diễn ra vẻ không liên qua mà hỏi một câu: “A, cô ta cùng bạn trai đứng đó?”
“Đúng vậy, vóc người cao cao.” Cô bé liếc nhìn Lâm Tử Diễn, đột nhiên lại nói: “Hình như có điểm giống như anh.”
Vừa nói thế thì lão Thất và lão Ngũ mới phát giác có điều bất thường. Mặcdù không biết nội tình, nhưng cũng hiểu bạn trai Nhất Hạnh trong lờinói của tiểu mỹ nhân nhất định không phải là Lâm Tử Diễn. Đánh giá sắcmặt của Lâm Tử Diễn, lão Ngũ vội vàng đưa mắt ra hiệu cho tiểu mỹ nhânbên cạnh.
Nhưng không ngờ Lâm Tử Diễn lại thay đổi vẻ mặt, cuối cùng lạicười mà hỏi tiểu mỹ nhân kia: “Em nói nhìn thấy ở đâu?”
“Cầu tình nhân, tại Hải Nam, rất đẹp. Nhưng mà Ngũ ca không đi cùng em. Em đi một mình.”
Lão Ngũ đứng lên vội lôi kéo tiểu mỹ nhân: “Đi, em qua bên kia chơi đi,ngồi ở đây không tiện, đi nhanh, đi nhanh đi.” Tiểu mỹ nhân miệng méoxệch, không tình nguyện đứng lên đi về phía bãi cỏ.
Lâm Tử Diễn không lên tiếng, sắc mặt có hơi u ám. Lão Ngũ ở một bên phatrò: “Tiểu cô nương mắt kém, nhất định là nhận lầm người rồi nói vớ nói vẩn.”
Nhất định là làm bằng hữu vài năm nên bọn họ cũng đều quen thuộc tính cáchcủa Lâm Tử Diễn. Hôm nay thấy anh sa sầm mặt không nói lời nào nên cũng lo lắng. Không nghĩ sau một lát anh cười chế nhạo lật lại miếng thịttrên xiên nướng rồi quay sang gọi to một tiếng: “Lại đây ăn đi.”
Người đều vây quanh chỗ nướng, Lý Lê đưa mắt nhìn thấy xâu thịt đều đen sìliền kêu lên: “Trời ạ, nướng thịt thế nào mà đen cả vậy.”
Lâm Tử Diễn ngẩng đầu lên, cười cười: “Đều là tôi làm đen.”
Nhất Hạnh “Phì” một cái mà cười thành tiếng, Lý Lê và tiểu mỹ nhân kia cũng nở nụ cười. Nét mặt ba nam nhân đang ngồi thì mặc dù cũng cười, cóđiều có vẻ quái dị.
Còn chưa tới chiều thì bầu trời mây đen dày đặc, rồi bắt đầu mưa. Dã ngoại ở vùng hoang vu nên cũng không có chỗ núp mưa. Vì vậy ai nấy đều thuthập đồ đạc rồi lên đường trở về.
Ngồi trong xe, Nhất Hạnh cũng hơi kỳ quái. Tự anh nói câu kia “Đó đều là do tôi làm đen” sau này đúng là đôi câu vài lời cũng không thèm nói nữa.Nét mặt cũng không thể hiện gì, nhàn nhạt nhưng lại không giống bìnhthường.
Trời mưa bắt đầu to, những giọt nước mưa đập vào cửa sổ xe phát ra tiếngkêu lộp bộp. Cần gạt nước chạy tới chạy lui gạt những vệt nước dọc theo tấm canh trước tùy ý chảy xuôi.
“Sao em không mang theo?”
“Ách, mang cái gì?” Nhất Hạnh nghi hoặc. Đã lâu như vậy anh không nói lời nào, vừa nói thì lại không hiểu ra sao cả.
“Vòng tay.”
“Vòng tay? . . . Em không có vòng tay.”
Anh không nói lời nào, xe chạy nhanh vào nội thành về phía nhà cô.
“Trước lúc đi công tác anh gọi điện thoại cho em, tại sao không tiếp?”
“A, điện thoại di động của em không có điện.” Nhất định là lúc ở Hải Nam,điện thoại di động của cô hai ngày liền không có điện .
“Em đi công tác ở Hải Nam?”
Nhất Hạnh sau khi nghe xong, đột nhiên quay sang bên cạnh nhìn anh. Anh vừa mới từ Anh quốc trở về, cô cũng không hề nói mà làm sao anh biết nhanh như vậy. Cô sửng sốt một hồi mới đáp: “Ừ.”
Người đi trên đường ít dần, lớp nhựa đường trông có vẻ dài vô tận. Anh láixe thật sự nhanh, không nói lời nào. Có vẻ như hơi không kiên nhẫn nênba mươi phút chạy xe mà chỉ vẻn vẹn dùng một nửa.
Đến dưới nhà ở tiểu khu, từ trong xe anh đưa cây dù cho cô: “Vào đi.” Anhxoa xoa thái dương, xe bắn lên một đám bọt nước rồi nhanh chóng biếnmất ở trong mưa.
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi quá lớn. Gần đây bà nội luôn luôn khôngkhỏe, cả nhà sắc thuốc đông y. Là phương thuốc từ nhà cô đưa tới, nóilà thích hợp với việc điều trị từ từ.
Trở về Lâm gia, bà nội ngồi ở ghế sa lon phòng khách, Bạch Từ đang rótthuốc sắc màu nâu vào bát làm tỏa ra mùi thuốc nồng nặc. Thấy anh đi từ bên ngoài vào, bà lấy mắt kiếng gọi anh: “Tử Diễn, còn có nửa tháng là ngày cháu và Nhất Hạnh đính hôn. Cháu đã nói cho Nhất Hạnh đến lúcnào chuẩn bị gì chưa.”
“Tùy tiện để lúc nào chả được.” Nói xong một câu, anh liền đi lên lầu.Khống chế không nổi nên càng nghĩ càng tức giận. Đi công tác mà cầnphải đến cầu tình nhân, bạn trai trong mắt người khác không phải chínhmình mà là anh ta. Đi Anh quốc chọn được vòng tay. Cô nói là thích thìanh thật sự cho là cô thích. Trong lúc vô tình hỏi thì mới biết đượclúc đầu căn bản cô cũng không hủy nó. Không thích thì nói dối, thậm chí không muốn hủy đi. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông như anh màcũng lại trở nên lòng dạ hẹp hòi như thế. Không muốn nhìn thấy cô vànam nhân khác ở chung một chỗ, chẳng sợ người kia là Hứa Diệc Dương, là anh họ của mình. Chỉ một chút biến động nhỏ mà anh cũng hoảng hốt, bởi vì anh biết cho tới nay đều là chính mình bắt buộc cô giao cho mình.Bắt cô mềm lòng, nhưng cũng e ngại cô mềm lòng. Anh không hề nắm chắc,bởi yêu quá sâu nên không dừng bước được. Anh không khỏi thanh minh cứluôn kéo cô đi về phía trước. Ở chung lâu như vậy, anh cũng không biếtrốt cuộc đối với mình thì cô có tình cảm gì. Cô đồng ý ở chung một chỗvới mình, đồng ý đính hôn với mình có phải chỉ là bởi vì muốn trốntránh sự mê loạn khi đó không. Ở trước mặt cô, anh không dám nói yêu.Anh yêu cô, nhưng cũng không biết cô có yêu hay không. Có cô bên người, anh liền an ủi chính mình cho dù không thích cũng không có vấn đề gì.Cứ ở với nhau thật dài thật lâu cả đời, một ngày nào đó có lẽ cô sẽ yêu mình. Anh không biết cơ hội như vậy mong manh đến đâu, trong lòng vẫnluôn cố chấp là đợi ba năm không sao cả, dù lâu đến đâu anh cũng chờ.
Đính hôn rồi anh cho là sẽ tới lượt mình. Hôm nay nghe chuyện của cô và anh mình, biết trong lòng của cô có anh trai, cô và anh ấy ở chung một chỗ thì anh liền sợ. Có câu thành ngữ, gọi là tình cũ không rủ cũng đến.
Bóp điếu thuốc lá, sợi thuốc dưới chân trải đầy trên thảm. Tình cảm củaanh giống như sợi thuốc lại giống như tro tàn, chân thật lại hoảng sợ.
Công ty đã làm việc bình thường, khi đi làm anh cũng chẳng có tâm tình. Ném tài liệu rồi ra khỏi công ty, anh không có mục đích cứ lái xe khôngbiết chạy đến đâu nữa.
Xuống xe đi vài bước, đến chỗ rẽ đúng là sân chơi. Trên các phương tiện giải trí có trẻ em cũng có người lớn, có cả tiếng kêu sợ hãi lẫn tiếng cười vui.
“Lâm Tử Diễn.” Quay đầu lại anh nhìn thấy Dư Thâm Tĩnh. Cô đeo kính màuhồng đội mũ rộng vành, mái tóc quăn xõa xuống trên hai vai, cũng che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
“Làm sao anh lại tới nơi này?” Cô hỏi.
“Tôi đi ngang qua.”
Từ phía sau Dư Thâm Tĩnh đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ, là một cô békhoảng sáu bảy tuổi. Một tay nó tóm lấy vạt áo cô để lộ ra một nửagương mặt mịn màng tươi cười.
“Là con của chị tôi, tiểu Đạt đến đây, chào đi.”
Cô bé chớp chớp mắt nhìn: “Chào anh.”
“Xin chào.” Anh và cô bé chào hỏi nhau.
“Trong nhà không có ai, không muốn chơi ở nhà nên nó nói muốn đi ra sân chơi. Tôi liền mang theo nó đi ra ngoài.”
“Anh đi một mình sao?”Tiếng của cô bé vang lên.
Anh cười cười: “Đúng vậy, nhưng mà cháu hẳn là nên gọi bằng chú.”
Cô bé lắc đầu: “Anh đi một mình mà không sợ cô đơn sao, anh chơi với em đi. Hôm nay em chơi cùng anh.”
“Tiểu Đạt lại đây, chú còn có chuyện cần làm.” Dư Thâm Tĩnh có hơi xấu hổ bèn lên tiếng ngăn lại.
Trên mặt cô bé lộ vẻ mất mát: “Mọi người đều thích để cháu ở nhà một mình.Cháu và anh cũng thế, đều là một mình. Anh, không nên nghe dì nói, hômnay em và anh cùng chơi, có được không.”
Thấy trên mặt cô bé đầy vẻ chờ mong, anh cũng không đành lòng chợt nói ra: “Vậy được rồi, hôm nay chú và cháu cùng nhau chơi.”
Cô bé sau khi nghe xong liền đi ra từ phía sau Dư Thâm Tĩnh. Một tay đãbị Dư Thâm Tĩnh nắm, tay kia liền vươn tới túm lấy mấy ngón tay của Lâm Tử Diễn.
Gần như chơi đùa tất cả phương tiện có trong sân chơi. Bánh xe cao chọctrời, xe vượt núi, thuyền hải tặc . . . Cô bé rất vui vẻ không ngừngcười khanh khách. Chơi đến nửa ngày, cơn giận lúc trước cũng không còn, anh bế cô bé từ trên bánh xe cao chọc trời xuống. Cô bé ôm cổ anh thìthầm mấy câu. Trong lòng anh hoan hỉ, thật ra anh cũng thích trẻ con.Lần trước anh đã bảo cô sinh con cái. Không phải nói đùa, anh vẫn luônmuốn sinh được con gái, lớn lên giống cô. Mỗi ngày đều ôm, cưng chiềunó.
“Làm sao mà đen như vậy.”
“Cháy xém.”
“Được rồi, Bát ca, ngài giơ cao đánh khẽ đi. Ngài còn nướng như vậy nữa thì hôm nay chúng ta ai nấy đều khỏi cần ăn.”
“Hơ, lão Thất, ngài có khả năng kích động náo nhiệt nha.” Cách đó không xa có âm thanh xa lạ truyền đến.
Lão Thất đang bận rộn chú ý vào món đồ ăn kia nên chỉ ngoảnh đầu nhìnthoáng qua: “Ha, Ngũ ca, hôm nay có trận gió lành nào mà cũng thổi catới đây.”
“Sao vậy, mọi người có thể tới, chỉ ta không thể tới.” Lão Ngũ đến gầnnhìn, ngoác miệng cười nói: “Thậm chí còn nướng thứ gì vậy, đen hết cảrồi.”
“Đều là kiệt tác của Bát ca chúng ta, món nướng thành than.”
Hai người bắt tay xong thì mới phát hiện bên cạnh lão Ngũ còn có một vị mỹ nhân đang đứng. Làn da trắng nõn, con ngươi nhạt màu, cô mặc một bộquần áo màu trắng chỉnh tề động lòng người.
“Chào Thất ca, Bát ca.” Âm thanh trong vắt.
“Em qua bên kia ngồi chung với bọn họ.” Lão Ngũ nhìn sang khu vực của phụnữ cách đó không xa mà nói với tiểu mỹ nữ kia. Tiểu mỹ nữ gật đầu mà đi sang đó.
Còn lại mấy người đàn ông vây quanh bếp nướng nói chuyện phiếm từ việc này sang việc khác.
“Ngũ ca, Hải Nam chơi thế nào?”
“Có thể có chuyện gì chơi, còn không phải là vì ta dúng tay vào mới xong sao.”
“Tiểu mỹ nữ kia cũng do Hải Nam biết?”
“Làm sao?”
“Tôi nói này Ngũ ca, tiểu mỹ nhân kia là anh lừa tới, đúng chứ.”
“Đi, đi, đừng nói bậy, người ta vẫn còn là học sinh.”
“Thì ra là phần tử trí thức. Khá đó, Ngũ ca, thật tinh mắt.”
. . .
Đang nói thì tiểu mỹ nhân kia đột nhiên quay trở về ngồi ở bên cạnh lãoNgũ, vui vẻ cười cợt: “Ngũ ca, thật là khéo, anh đoán xem em thấy ai?”
“Ai?”
“Người nhặt được vòng cổ của em.”
Ngón tay thon thả của tiểu mỹ nhân vươn ra, chỉ đúng vào lưng Nhất Hạnh:“Là chị ấy, vòng cổ của em bị rơi trên cầu Tình Nhân là do chị ấy nhặtđược.”
Lão Ngũ theo hướng tiểu mỹ nhân chỉ mà cười vài tiếng: “Thật đúng là khéo.” Nói xong liền quay đầu lại nhìn Lâm Tử Diễn.
Tiểu mỹ nhân vuốt vuốt mái tóc xuống: “Vâng, chị ấy và bạn trai đợi trên cầu tình nhân hơn nửa giờ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Lâm Tử Diễn liền bắt đầu mất tự nhiên. LãoThất và lão Ngũ cũng không biết Lâm Tử Diễn có công tác nên không đicùng Nhất Hạnh. Hôm đó lão Ngũ cũng không đi cùng tiểu mỹ nhân để tìmvòng cổ, cho nên căn bản không nghĩ đến người cùng Nhất Hạnh trên cầuTình Nhân thật ra cũng không phải Lâm Tử Diễn.
Xâu thịt trên bếp nướng lại bốc lên mùi khét nồng nặc một lần nữa, lãoThất vội vàng gắp ra: “Bát ca, hôm nay vẫn còn chưa có thịt ăn. Thế này lại nướng cháy nữa rồi.”
Lâm Tử Diễn ra vẻ không liên qua mà hỏi một câu: “A, cô ta cùng bạn trai đứng đó?”
“Đúng vậy, vóc người cao cao.” Cô bé liếc nhìn Lâm Tử Diễn, đột nhiên lại nói: “Hình như có điểm giống như anh.”
Vừa nói thế thì lão Thất và lão Ngũ mới phát giác có điều bất thường. Mặcdù không biết nội tình, nhưng cũng hiểu bạn trai Nhất Hạnh trong lờinói của tiểu mỹ nhân nhất định không phải là Lâm Tử Diễn. Đánh giá sắcmặt của Lâm Tử Diễn, lão Ngũ vội vàng đưa mắt ra hiệu cho tiểu mỹ nhânbên cạnh.
Nhưng không ngờ Lâm Tử Diễn lại thay đổi vẻ mặt, cuối cùng lạicười mà hỏi tiểu mỹ nhân kia: “Em nói nhìn thấy ở đâu?”
“Cầu tình nhân, tại Hải Nam, rất đẹp. Nhưng mà Ngũ ca không đi cùng em. Em đi một mình.”
Lão Ngũ đứng lên vội lôi kéo tiểu mỹ nhân: “Đi, em qua bên kia chơi đi,ngồi ở đây không tiện, đi nhanh, đi nhanh đi.” Tiểu mỹ nhân miệng méoxệch, không tình nguyện đứng lên đi về phía bãi cỏ.
Lâm Tử Diễn không lên tiếng, sắc mặt có hơi u ám. Lão Ngũ ở một bên phatrò: “Tiểu cô nương mắt kém, nhất định là nhận lầm người rồi nói vớ nói vẩn.”
Nhất định là làm bằng hữu vài năm nên bọn họ cũng đều quen thuộc tính cáchcủa Lâm Tử Diễn. Hôm nay thấy anh sa sầm mặt không nói lời nào nên cũng lo lắng. Không nghĩ sau một lát anh cười chế nhạo lật lại miếng thịttrên xiên nướng rồi quay sang gọi to một tiếng: “Lại đây ăn đi.”
Người đều vây quanh chỗ nướng, Lý Lê đưa mắt nhìn thấy xâu thịt đều đen sìliền kêu lên: “Trời ạ, nướng thịt thế nào mà đen cả vậy.”
Lâm Tử Diễn ngẩng đầu lên, cười cười: “Đều là tôi làm đen.”
Nhất Hạnh “Phì” một cái mà cười thành tiếng, Lý Lê và tiểu mỹ nhân kia cũng nở nụ cười. Nét mặt ba nam nhân đang ngồi thì mặc dù cũng cười, cóđiều có vẻ quái dị.
Còn chưa tới chiều thì bầu trời mây đen dày đặc, rồi bắt đầu mưa. Dã ngoại ở vùng hoang vu nên cũng không có chỗ núp mưa. Vì vậy ai nấy đều thuthập đồ đạc rồi lên đường trở về.
Ngồi trong xe, Nhất Hạnh cũng hơi kỳ quái. Tự anh nói câu kia “Đó đều là do tôi làm đen” sau này đúng là đôi câu vài lời cũng không thèm nói nữa.Nét mặt cũng không thể hiện gì, nhàn nhạt nhưng lại không giống bìnhthường.
Trời mưa bắt đầu to, những giọt nước mưa đập vào cửa sổ xe phát ra tiếngkêu lộp bộp. Cần gạt nước chạy tới chạy lui gạt những vệt nước dọc theo tấm canh trước tùy ý chảy xuôi.
“Sao em không mang theo?”
“Ách, mang cái gì?” Nhất Hạnh nghi hoặc. Đã lâu như vậy anh không nói lời nào, vừa nói thì lại không hiểu ra sao cả.
“Vòng tay.”
“Vòng tay? . . . Em không có vòng tay.”
Anh không nói lời nào, xe chạy nhanh vào nội thành về phía nhà cô.
“Trước lúc đi công tác anh gọi điện thoại cho em, tại sao không tiếp?”
“A, điện thoại di động của em không có điện.” Nhất định là lúc ở Hải Nam,điện thoại di động của cô hai ngày liền không có điện .
“Em đi công tác ở Hải Nam?”
Nhất Hạnh sau khi nghe xong, đột nhiên quay sang bên cạnh nhìn anh. Anh vừa mới từ Anh quốc trở về, cô cũng không hề nói mà làm sao anh biết nhanh như vậy. Cô sửng sốt một hồi mới đáp: “Ừ.”
Người đi trên đường ít dần, lớp nhựa đường trông có vẻ dài vô tận. Anh láixe thật sự nhanh, không nói lời nào. Có vẻ như hơi không kiên nhẫn nênba mươi phút chạy xe mà chỉ vẻn vẹn dùng một nửa.
Đến dưới nhà ở tiểu khu, từ trong xe anh đưa cây dù cho cô: “Vào đi.” Anhxoa xoa thái dương, xe bắn lên một đám bọt nước rồi nhanh chóng biếnmất ở trong mưa.
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi quá lớn. Gần đây bà nội luôn luôn khôngkhỏe, cả nhà sắc thuốc đông y. Là phương thuốc từ nhà cô đưa tới, nóilà thích hợp với việc điều trị từ từ.
Trở về Lâm gia, bà nội ngồi ở ghế sa lon phòng khách, Bạch Từ đang rótthuốc sắc màu nâu vào bát làm tỏa ra mùi thuốc nồng nặc. Thấy anh đi từ bên ngoài vào, bà lấy mắt kiếng gọi anh: “Tử Diễn, còn có nửa tháng là ngày cháu và Nhất Hạnh đính hôn. Cháu đã nói cho Nhất Hạnh đến lúcnào chuẩn bị gì chưa.”
“Tùy tiện để lúc nào chả được.” Nói xong một câu, anh liền đi lên lầu.Khống chế không nổi nên càng nghĩ càng tức giận. Đi công tác mà cầnphải đến cầu tình nhân, bạn trai trong mắt người khác không phải chínhmình mà là anh ta. Đi Anh quốc chọn được vòng tay. Cô nói là thích thìanh thật sự cho là cô thích. Trong lúc vô tình hỏi thì mới biết đượclúc đầu căn bản cô cũng không hủy nó. Không thích thì nói dối, thậm chí không muốn hủy đi. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông như anh màcũng lại trở nên lòng dạ hẹp hòi như thế. Không muốn nhìn thấy cô vànam nhân khác ở chung một chỗ, chẳng sợ người kia là Hứa Diệc Dương, là anh họ của mình. Chỉ một chút biến động nhỏ mà anh cũng hoảng hốt, bởi vì anh biết cho tới nay đều là chính mình bắt buộc cô giao cho mình.Bắt cô mềm lòng, nhưng cũng e ngại cô mềm lòng. Anh không hề nắm chắc,bởi yêu quá sâu nên không dừng bước được. Anh không khỏi thanh minh cứluôn kéo cô đi về phía trước. Ở chung lâu như vậy, anh cũng không biếtrốt cuộc đối với mình thì cô có tình cảm gì. Cô đồng ý ở chung một chỗvới mình, đồng ý đính hôn với mình có phải chỉ là bởi vì muốn trốntránh sự mê loạn khi đó không. Ở trước mặt cô, anh không dám nói yêu.Anh yêu cô, nhưng cũng không biết cô có yêu hay không. Có cô bên người, anh liền an ủi chính mình cho dù không thích cũng không có vấn đề gì.Cứ ở với nhau thật dài thật lâu cả đời, một ngày nào đó có lẽ cô sẽ yêu mình. Anh không biết cơ hội như vậy mong manh đến đâu, trong lòng vẫnluôn cố chấp là đợi ba năm không sao cả, dù lâu đến đâu anh cũng chờ.
Đính hôn rồi anh cho là sẽ tới lượt mình. Hôm nay nghe chuyện của cô và anh mình, biết trong lòng của cô có anh trai, cô và anh ấy ở chung một chỗ thì anh liền sợ. Có câu thành ngữ, gọi là tình cũ không rủ cũng đến.
Bóp điếu thuốc lá, sợi thuốc dưới chân trải đầy trên thảm. Tình cảm củaanh giống như sợi thuốc lại giống như tro tàn, chân thật lại hoảng sợ.
Công ty đã làm việc bình thường, khi đi làm anh cũng chẳng có tâm tình. Ném tài liệu rồi ra khỏi công ty, anh không có mục đích cứ lái xe khôngbiết chạy đến đâu nữa.
Xuống xe đi vài bước, đến chỗ rẽ đúng là sân chơi. Trên các phương tiện giải trí có trẻ em cũng có người lớn, có cả tiếng kêu sợ hãi lẫn tiếng cười vui.
“Lâm Tử Diễn.” Quay đầu lại anh nhìn thấy Dư Thâm Tĩnh. Cô đeo kính màuhồng đội mũ rộng vành, mái tóc quăn xõa xuống trên hai vai, cũng che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
“Làm sao anh lại tới nơi này?” Cô hỏi.
“Tôi đi ngang qua.”
Từ phía sau Dư Thâm Tĩnh đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ, là một cô békhoảng sáu bảy tuổi. Một tay nó tóm lấy vạt áo cô để lộ ra một nửagương mặt mịn màng tươi cười.
“Là con của chị tôi, tiểu Đạt đến đây, chào đi.”
Cô bé chớp chớp mắt nhìn: “Chào anh.”
“Xin chào.” Anh và cô bé chào hỏi nhau.
“Trong nhà không có ai, không muốn chơi ở nhà nên nó nói muốn đi ra sân chơi. Tôi liền mang theo nó đi ra ngoài.”
“Anh đi một mình sao?”Tiếng của cô bé vang lên.
Anh cười cười: “Đúng vậy, nhưng mà cháu hẳn là nên gọi bằng chú.”
Cô bé lắc đầu: “Anh đi một mình mà không sợ cô đơn sao, anh chơi với em đi. Hôm nay em chơi cùng anh.”
“Tiểu Đạt lại đây, chú còn có chuyện cần làm.” Dư Thâm Tĩnh có hơi xấu hổ bèn lên tiếng ngăn lại.
Trên mặt cô bé lộ vẻ mất mát: “Mọi người đều thích để cháu ở nhà một mình.Cháu và anh cũng thế, đều là một mình. Anh, không nên nghe dì nói, hômnay em và anh cùng chơi, có được không.”
Thấy trên mặt cô bé đầy vẻ chờ mong, anh cũng không đành lòng chợt nói ra: “Vậy được rồi, hôm nay chú và cháu cùng nhau chơi.”
Cô bé sau khi nghe xong liền đi ra từ phía sau Dư Thâm Tĩnh. Một tay đãbị Dư Thâm Tĩnh nắm, tay kia liền vươn tới túm lấy mấy ngón tay của Lâm Tử Diễn.
Gần như chơi đùa tất cả phương tiện có trong sân chơi. Bánh xe cao chọctrời, xe vượt núi, thuyền hải tặc . . . Cô bé rất vui vẻ không ngừngcười khanh khách. Chơi đến nửa ngày, cơn giận lúc trước cũng không còn, anh bế cô bé từ trên bánh xe cao chọc trời xuống. Cô bé ôm cổ anh thìthầm mấy câu. Trong lòng anh hoan hỉ, thật ra anh cũng thích trẻ con.Lần trước anh đã bảo cô sinh con cái. Không phải nói đùa, anh vẫn luônmuốn sinh được con gái, lớn lên giống cô. Mỗi ngày đều ôm, cưng chiềunó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook