Ngày hôm sau anh tỉnh lại, là bị tiếng cười của cô đánh thức. Thời điểm anh trợn mắt, thấy cô híp mắt cười: “Này, anh tỉnh rồi.” “Ngượng thật, tối hôm qua chiếm giường của anh, Lâm công tử, ủy khuất anh.” Ngủ một đêm, cảm giác say của cô đã hết.

Anh lập tức ngồi xuống, không nhớ rõ tối hôm qua uống say bất tỉnh, dường như ngủ một đêm, tinh thần lại tỉnh táo gấp trăm lần, tựa như chuyện gì cũng không có.

Anh dùng tay cào cào tóc: “Tối hôm qua anh chịu đủ ủy khuất, em hãy ngẫm lại, như thế nào báo đáp anh.”

“Ha ha, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ lấy thân hứa, mong rằng công tử không chê.” Cô nhìn anh cười nói, vẻ mặt nghịch ngợm.

Anh dừng một chút, ánh mắt lóe ra: “Tốt, nếu tiểu nương tử tự nguyện, kia đại gia ta liền miễn cưỡng thu ngươi làm chi thứ hai, như thế nào?” Thấy cô thè lưỡi, còn nói thêm: “Lại đây, tiểu nương tử, lại đây đại gia nhìn kỹ một cái.” Đứng lên, làm bộ tóm cô.

“Hừ, miễn anh đi.” Cô lắc lắc đầu, lui từng bước ra sau.

“Ai, sớm biết rằng em lừa gạt anh như thế, tối hôm qua anh không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, hai ta trực tiếp gạo nấu thành cơm không phải là thành sao, cũng đỡ phải phiền toái.”

“Cho dù hai chúng ta gạo nấu thành cơm, em cũng không tất yếu phải gả cho anh.” Cô nhìn anh biểu tình giả bộ hối hận nói.

“Nếu như có chuyện đã xảy ra, đến lúc đó, trinh tiết của anh đều cho em, em còn không gả cho anh, là đối với anh không phụ trách.”

Còn chưa có nói xong, cô liền lập tức ngồi xổm xuống đất, bả vai hơi hơi co rúm.

Lâm Tử Diễn nhìn bộ dáng của cô, nghĩ rằng cô đã khóc, cũng không biết có phải hay không vừa rồi nói quá câu nào, vội vàng ngồi xổm xuống: “Ai, Nhất Hạnh, em đừng khóc a, anh cũng chưa nói cái gì nha, thật sự, anh vừa rồi đều là hồ ngôn loạn ngữ, hay nói giỡn, em đừng khóc a.”

Hai người ngồi, một người kéo một người tránh.

Hơn nữa ngày, Nhất Hạnh mới ngẩng đầu lên, nghẹn cười nói: “Này, Lâm Tử Diễn, anh có nhiều phụ nữ như vậy, anh còn có trinh tiết sao?”

Sau đó không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc đến không nói gì của anh, tự bản thân cười ha ha.

Anh nhìn cô mím miệng, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại thấp đầu tiếp tục cười. Vì thế tiến lên vài bước, kéo cô, chỉ vào grab trải tối hôm qua cô phun bẩn: “Tống Nhất Hạnh, đây là em tối hôm qua phun bẩn, em giặt sạch cho anh.”

Sau đó vì che giấu xấu hổ, cầm quần áo tiến đến phòng tắm, để cô một mình đứng ở trong phòng khách.

Thời điểm anh từ phòng tắm đi ra, cô đang đứng ở ban công, bóng dáng dưới ánh mặt trời di động. Grab trải giường màu trắng ở trong tay cô, vắt ra nhiều bọt xà phòng. Quay đầu thấy anh ngẩn người, hì hì nở nụ cười.

Anh vì che giấu mình thất thần, chẳng hề để ý ném một câu: “Giặt cái gì mà giặt, bỏ đi là được.”

Cô mắng anh: “Tài đại khí thô.” (Ý nói hống hách, ngang ngược) Dùng tay mình ném bọt xà phòng khắp đầu cổ và mặt anh. Anh bị cô ném đầy người chật vật, đơn giản cũng vốc một đống lớn bọt xà phòng hướng cô ném đi, cô vừa la vừa khiêu khích, còn là chưa kịp né tránh, bọt xà phòng đã dính đầy người, quần áo ẩm ướt một nửa.

Anh yên lặng nhìn cô, cô đang cúi đầu xử lý bọt xà phòng trên người, ngẩng mặt nhỏ giọng than thở, gặp phải ánh mắt anh thất thần, nhướm mày lên: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mẹ hiền vợ đảm a.”

Anh bị cô khiêu khích lại có ngữ điệu chút hồ nháo, nở nụ cười, cũng học bộ dáng của cô, chân mày nhướn lên:” Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người chộng mẫu mực a.”

Hai người trên tay, trên người đều dính bọt biển, ban công còn có tẩm màu grap trải giường trắng, rèm cửa sổ uốn lượn theo nếp phủ gần sát đất, thời tiết bên ngoài rất tốt, ánh mặt trời tinh tế chiếu vào, trong ánh sáng phản chiếu trên mặt gỗ bóng loáng tạo nên một hình ảnh ấm áp tràn trề. Trên người cô mặc quần áo của anh, vạt áo quá dài, cô phải thắt lưng lại, bởi vì giặt đồ nên cô sắn ống quần lên thật cao, lộ ra đôi chân trơn bóng, ánh mặt trời lấp lóa chiếu vào, có chút chói mắt, có híp mắt nói chuyện với anh, hàng lông mi dài mỏng khẽ cong, ở trên khuôn mặt anh ở cuối khóe mắt li ti những giọt hạt nước.

Cuối cùng, là cô “ha ha” một tiếng, cười đến không thể ức chế. Trong miệng còn lặp lại câu kia của anh “người chồng mẫu mực”, thật vất vả dừng cười, khóe mắt còn dính chút ẩm ướt ý:” Anh là người chồng mẫu mực của ai a.”

“Vậy em là mẹ hiền vợ đảm của ai a ?” Anh sờ sờ bọt biển dính trên mặt, nhìn cô nheo nheo khóe mắt hỏi lại.

Cô ưỡn thẳng lưng, “Của chồng em.” Đáp đúng lý hợp tình.

Anh hừ một tiếng: “Chồng em là ai, không phải là anh sao.”

Cô không dự đoán được anh nói như vậy, cảm thấy là mình lại để anh chiếm tiện nghi, thầm mắng một câu đáng chết, trong lòng không thoải mái, lại không biết nói cái gì, luống cuống cựa mình, nhìn thoáng qua phía sau là chậu rửa mặt, bưng chậu lên, rầm, hắt hết nước lên người anh. Anh như thế nào cũng không có nghĩ đến cô bưng chậu lên hắt nước vào mình, cho nên, căn bản vốn không có né tránh, một chậu nước đổ ập lên, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm.

“Tống Nhất Hạnh.” Anh ngay cả họ tên cô đề kêu, sắc mặt có chút âm trầm, cô nhìn anh, có chút ủy khuất:” Ai kêu anh nói hươu nói vượn đâu.”

Anh bước nhanh vài bước, lập tức đến trước người cô, vóc dáng anh cao, Nhất Hạnh ngửa mặt nhìn, chỉ thấy anh tới gần mình một chút, hơi thở phủ quanh tai cô, cô đột nhiên cảm thấy kinh hãi, cảm giác cái nóng kia như thấm vào da. Cô có chút bối rối, vươn tay, chuẩn bị đẩy anh ra, không ngờ anh tới gần bên tai cô nói: “Nếu em tắm cho anh, anh sẽ tha thứ.”

Cô nghe xong, chỉ cảm thấy cái cảm giác tê dại vừa rồi lập tức biến mất hầu như không còn, ngược lại trong lòng phừng phừng lửa giận, không chút suy nghĩ, tay phải còn cầm lấy cái chậu rửa mặt, vung tay, một tiếng “Bộp!”, chậu rửa mặt vững vàng nện trên ót anh, chỉ nghe anh “A!” lên một tiếng.

“Nhất Hạnh, sao em đánh anh.”

Mà cô trừng mắt nhìn anh, căm giận nói: “Đáng đời anh.”

Thật không ngờ, ngày hôm sau, anh lại bị bệnh.

Cô mới đầu cũng không biết, bởi vì lần trước để quên đồ ở nhà anh, cho nên gọi điện thoại, đến lấy lại. Kỳ thật không có dự đoán anh đang bị bệnh, lúc nghe điện thoại, chỉ cảm thấy thanh âm anh nói chuyện so với trước thấp một ít.

Ngồi xe taxi, thời điểm tới nhà trọ anh đã bảy giờ tối. Trong phòng không có ánh sáng, một mảnh tối đen, cô đứng ở ngoài cửa nhà trọ, phát hiện cửa để mở, gọi vài tiếng, không ai đáp, nghĩ rằng trong phòng kẻ trộm vào. Đứng ở cửa, đột nhiên trong lòng khiếp đảm, cầm di động, nhấn số của anh, thật lâu, anh cũng không tiếp điện thoại, âm thanh vẫn vang, cô chờ thật lâu, như trước không ai tiếp, càng lúc càng sợ, vì thế cô lại nhấn điện thoại.

Tiếng chuông liên tục, cô đột nhiên quay đầu, phát hiện có một loại âm thanh là từ trên sô pha cách đó không xa truyền đến. Cô sờ soạng công tắc trên vách tường, mở đèn trong phòng khách. Trên sô pha có áo khoác của anh, cô mới đi vào, thì mới phát hiện điện thoại của anh ở bên trong áo khoác. Cô gọi một tiếng, trong phòng thực tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh của chính mình, Tử Diễn, Tử Diễn.

Cô có chút lo lắng, mở hết đèn ở đại sảnh, trong phòng nháy mắt trở nên sáng ngời. Cô đẩy cửa phòng ngủ, cửa cũng không có khóa, nhẹ nhàng, mở ra, bởi vì không xác định hay không có người, cô không lên tiếng, trong phòng không có gì khác ngoài tiếng vang, cô âm thầm đoán hẳn không phải là kẻ trộm, đứng ở cửa một lát, cho đến khi mắt quen dần với bóng tối mới từ từ bước tới phía trước, mơ hồ thấy trên giường hình như có người. Cô đi vào, tính thử gọi vài tiếng, thấy có đèn ngủ đầu giường, bèn mở đèn.

Một vật thể cuộn mình trong chăn, bởi vì đột nhiên có ánh sáng, phát ra một tiếng rên rỉ.

Thanh âm quen thuộc, cô nhìn quanh bốn phía một chút, đầu giường chỉ có nửa li nước, còn có viên thuốc màu trắng, rớt ở trên sàn nhà.

Xem ra, hơn phân nửa dự đoán là sinh bệnh, bởi vì anh trùm kìn người ở trong chăn, cô không nhìn thấy mặt anh, không biết anh đến tột cùng bệnh nặng nhẹ hay không, vì thế một bên kêu anh một bên nhẹ nhàng mà kéo chăn ra.

Anh nhíu nhíu mày, hai mắt hơi hơi mở một chút, mơ mơ hồ hồ thấy đầu giường có người, thấp giọng than thở một câu: “Đừng ầm ỹ.” Quay thân mình, thu chăn lại nhắm mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương