Giới thiệu
Edit, beta: Thỏ
Văn án:
Lâm An Lan mất trí nhớ, thế nhưng may mắn thay, bạn trai của cậu chẳng hề để bụng, trước sau vẫn vậy ôn nhu sủng nịch cậu, hận không thể đem cậu sủng đến tận trời cao.
Lâm An Lan rất an tâm, mãi đến có một ngày, cậu phát hiện một cuốn album trong căn phòng hai người chung sống, toàn bộ ảnh bên trong đều là ảnh chụp riêng cậu, từ thời sinh viên đại học cho tới tận bây giờ là một tiểu sinh lưu lượng đang "hot".
Ở mặt sau của tấm ảnh cuối cùng, có nét mực viết bằng bút gel đen – Tôi muốn em ấy.
*Trình Úc thích Lâm An Lan, thích tám năm, anh muốn chiếm lấy cậu, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.
Cho đến tận hôm đó.
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, anh nghe thấy có tiếng người gõ cửa nên đi ra xem, nhìn thấy Lâm An Lan quần áo ướt sũng, mái tóc đen như mực thấm đẫm nước như càng làm tôn lên đôi môi kiều diễm của cậu, tựa đóa hoa mân côi trong đêm đen.
"Em đang sống ở đây phải không?" Cậu hỏi.
Trình Úc không nói gì.
Lâm An Lan nhíu nhíu mày, nghi hoặc mà vô tội: "Thật ngại quá, có một vài việc em không nhớ rõ. Xin hỏi, anh là bạn trai của em sao, em đang sống ở đây có phải không?"
Trình Úc trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại khẽ nở nụ cười, anh duỗi tay dắt Lâm An Lan vào trong nhà, giọng nói ôn nhu, như thể bọn họ là một đôi tình nhân chân chính.
"Đúng thế." Anh nói, "Em về quá muộn rồi, bà xã ạ."
Anh yêu em nhất trần đời, quá khứ, hiện tại, tương lai. — Trình Úc
Văn án:
Lâm An Lan mất trí nhớ, thế nhưng may mắn thay, bạn trai của cậu chẳng hề để bụng, trước sau vẫn vậy ôn nhu sủng nịch cậu, hận không thể đem cậu sủng đến tận trời cao.
Lâm An Lan rất an tâm, mãi đến có một ngày, cậu phát hiện một cuốn album trong căn phòng hai người chung sống, toàn bộ ảnh bên trong đều là ảnh chụp riêng cậu, từ thời sinh viên đại học cho tới tận bây giờ là một tiểu sinh lưu lượng đang "hot".
Ở mặt sau của tấm ảnh cuối cùng, có nét mực viết bằng bút gel đen – Tôi muốn em ấy.
*Trình Úc thích Lâm An Lan, thích tám năm, anh muốn chiếm lấy cậu, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.
Cho đến tận hôm đó.
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, anh nghe thấy có tiếng người gõ cửa nên đi ra xem, nhìn thấy Lâm An Lan quần áo ướt sũng, mái tóc đen như mực thấm đẫm nước như càng làm tôn lên đôi môi kiều diễm của cậu, tựa đóa hoa mân côi trong đêm đen.
"Em đang sống ở đây phải không?" Cậu hỏi.
Trình Úc không nói gì.
Lâm An Lan nhíu nhíu mày, nghi hoặc mà vô tội: "Thật ngại quá, có một vài việc em không nhớ rõ. Xin hỏi, anh là bạn trai của em sao, em đang sống ở đây có phải không?"
Trình Úc trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại khẽ nở nụ cười, anh duỗi tay dắt Lâm An Lan vào trong nhà, giọng nói ôn nhu, như thể bọn họ là một đôi tình nhân chân chính.
"Đúng thế." Anh nói, "Em về quá muộn rồi, bà xã ạ."
Anh yêu em nhất trần đời, quá khứ, hiện tại, tương lai. — Trình Úc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook