Anh Yêu Em Là Thật, Trước Dấu Phẩy Là Đùa!
-
Chương 2
Nhật ký của hắn:
Chỉ biết sau mỗi buổi trưa tan học anh cố tình đạp xe thật chậm sau xe cô, ngắm tóc và bờ vai cô...cho dù cô không cao. Năm ấy anh 16 tuổi.
Đôi lúc bất chợt cô gặp ánh mắt anh nhìn cô và anh cũng bất chợt gặp ánh mắt cô nhìn anh...ngại ngùng. Năm ấy anh 17 tuổi.
Tan học anh thấy có thư trong giỏ xe mình, nhìn sang thấy cô mỉm cười. Cất vội...Về nhà đọc xong anh vui lắm. Nhưng hôm sau không trả lời thư cô... vì không biết viết gì để bày tỏ. Thế là im lặng. Năm ấy anh 18 tuổi.
Lúc này anh đang lật lại từng trang nhật ký để tìm cô, tìm qua facebook, qua zalo nhưng vẫn chỉ im lặng sau bao nhiêu cơ hội. Năm nay anh 24 tuổi.
Cô đã trách anh sao không nắm bắt, còn anh trách mình sao quá vô tâm, rụt rè...để mất cô.
Vẫn còn mưa còn nắng và vẫn còn những ký ức nguyên vẹn. Vẫn là hắn luôn nghĩ về cô, còn với cô hắn như vô hình vậy, cô trốn hắn, chạy trốn một ký ức đong đầy để lại cho hắn khoảng không mong manh vô định. Trước mắt là cơn mưa.
Reeng...!
Tiếng chuông báo thức kéo hắn về thực tại, có chăng là ngoài trời cơn mưa trong giấc mơ vẫn chưa ngớt. Tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Mỗi lần như vậy hắn ngồi thật lâu để qua đi cơn buồn ngủ và qua đi một nỗi buồn giăng kín trong lòng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong hắn nhìn mình trong gương rồi tự mỉm cười.
-Thế quái nào có đứa còn đẹp zai hơn cả mình. Cay cú thật!
-Bố mày còn đẹp zai hơn mày chán con ạ.
Hắn giật mình chưng hửng quay lại. Khánh đã đứng sau lưng tay cầm cái bàn chải xoay ngược đút vào mũi ngoái tít, bên dưới còn dây ra cả đống bọt. Đúng là ở bẩn mà nhây chỉ có thầy giáo dạy Sinh học.
-Thế con có biết con ở bẩn rất đẹp zai và phong cách không. Nhất là khoản 3 hôm tắm chưa đầy 5 phút chưa có đối thủ của mềnh?
-Ớ, mày thử nghĩ xem, ở bẩn đã tỏa sáng thế này rồi, ở sạch có mà chói chang ngang Mặt Trời con ạ. Chẳng phải vĩ nhân còn gì. Khánh cãi cố.
-Thằng bệnh trời đang mưa kìa. Mặc ngay cái quần vào. Tỏa với sáng. Nhanh còn lên lớp, thực tập cho tốt vào không học sinh nó cười thối mũi đấy.
-Mày mới đáng bị cười đấy, sáng nào mặt cũng ngu như bò. Lên lớp chúng nó tưởng bê con mất mẹ thì xác định. Ai bảo chưa đến tuổi dậy thì chưa biết nhục với thiên hạ.
-Đúng rồI, nhân cách chưa ổn định nên mới ở chung với con lợn ăn bẩn, ở không sạch như mày. Đã thế còn ủn ỉn bên tai tao mỗi sáng, đã biết tao không hiểu ngôn ngữ của mày mà cứ nói hoài. Hoàng vừa thay xong quần áo bùng té chạy, đằng sau Khánh lẩm bẩm:
-Gặp gái thì cạy mồm không nói, ở nhà sủa nhiều hơn chó nhà tao.
Chẳng qua là thầy giáo thực tập chung, lại là bạn chung ở ký túc xá nên hai đứa chẳng xa lạ gì nhau cả. Đói no có nhau, tán gái là cặp đôi lừa đảo, đi học là cặp đôi trốn học chuyên nghiệp và bền vững, riêng khoản chửi, nói xéo nhau thì xác định là kỳ phùng địch thủ có cơ sở khoa học.
Trống vào học vang lên, hắn cắp căp sách ưỡn ngực hiên ngang đi dọc hành lang, mặt ngước lên trời đếm sao giữa ban ngày. Một bầu trời tư cách. Mây vần vũ đem qua vẫn còn đó những soc vằn xám ngắt. Nước vẫn còn đọng trên những chiếc lá. Chỉ có điểm khác bIệt là sau khoảnh khắc đó bầu trời trước mắt tối sầm lại. Có biến...
Hắn nghĩ mình sẽ là một nhà văn đại tài, một nhà triết học danh tiếng lẫy lừng. Hắn tự hào điều đó cho đến lúc này. Trước mặt hắn là cô giáo xinh xắn đang ngã sõng xoài dưới đất. Hắn đứng ngây ngô chẳng thể nói gì vì máu dồn lên não vô tình bị chặn ngay ở cuống họng, chèn ngay dây thanh quản. Kết quả của tự cao quá mức. Mất đến cả vài phút sau hắn mới mở miệng xin lỗi vào khoảng không bởi vì giáo viên đó đã đi khuất sao dãy hành lang.
Vừa vào lớp đã nghe xì xào tiếng được tiếng mất rằng mình vô duyên khi đụng người rồi đứng im nhìn như không có gì. Mất hết tư cách đạo đức rồi, đau thật. Hắn hắng giọng: Chúng ta học bài mới nhé, với điều kiện trả lời câu hỏi này cho thầy.
-Hôm nay thầy nhức đầu vô tình đụng vào ai đó ở hành lang mà hoa mắt quá chẳng thể biết đụng vào người nào. Em nào cho thầy biết thầy đụng ai để còn xin lỗi với.
Hắn cười thầm vì mình quá cao tay khi phủi được hiểu lầm cho lũ học sinh mà bên cạnh đó còn biết được tên em gái giáo viên xinh đẹp kia.
Trà My, giáo viên dạy Anh văn, đã dạy được một năm ở trường. Hiền, ngoan, và hơn hết là xinh... Bên dưới Duyên Anh đang ngồi chúm chím miệng cười, nó cười vô tư đến nỗi mọi ánh mắt đổ dồn lên người nó. Vẫn là truyện tranh. Hắn đưa ánh mắt hình viên đạn hướng về phía nó, xong lại nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.
-Học bài mới nhé!
Tiết học lại rôm rả như thường lệ, quá trình tiến hóa vẫn diễn ra. Hồng ú học trò nặng cân vẫn giữ thói quen ăn uống vô tội vạ trong giờ học, Hạnh nói nhiều thì không để quên biệt danh bà tám, chỉ khác Tùng cắm cúi vẽ ảnh Duyên Anh trên tập vở soạn bài loằng ngoằng đầy chữ tượng hình miệng cười tủm tỉm ra vẻ hài lòng.
Nắng vẽ trên bầu trời xanh những gợn mây trôi hững hờ chụm lại kéo thành vệt dài đến tận đường chân trời đổi màu tím ngắt. Xào xạc, có một vài chiếc lá rơi chao đảo, liệng vài vòng rồi chạm đất sau đó để mặc cho cơn gió vô định cuốn đi
-Có một thứ mày vẫn giữ trong lòng mà không nói ra, làm khổ mình như vậy đủ chưa. Thời gian đối với mày vó ý nghĩa không? Buông tay đi. Khánh gắt gỏng nhìn nó, bất lực:
Hình ảnh người con gái mặc chiếc váy nhỏ là cảnh cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí anh.
Như là 1 đoạn phim cứ phát đi phát lại
Tô đậm vào tâm trí anh. Làm anh khó chịu Những lúc đó anh ước anh có thể bắt cóc em vào thế giới của riêng anh...nơi mà anh có thể thỏa sức ngắm nhìn em...nơi mà anh không phải đợi cả ngày những tin nhắn...và không hồi hộp mỗi khi điện thoại rung lên.
Anh vẫn đang đợi, chẳng cần em cho phép, chẳng cần những lời hứa...vì a sợ nếu nói ra đến tình bạn cũng sẽ không còn.
“Có những ngày như trôi về phía cũ
Giọt mưa buồn tí tách rơi ngoài hiên
Em vẫn bảo mưa mang buồn giăng kín
Để lối về luôn chỉ có anh theo
Nhưng với anh mưa chẳng buồn như nắng
Nắng lên rồi e lặng lẽ sang ngang
Có những ngày như mưa và nắng vậy
Anh âm thầm, lặng lẽ đứng chờ em!”
Chỉ biết sau mỗi buổi trưa tan học anh cố tình đạp xe thật chậm sau xe cô, ngắm tóc và bờ vai cô...cho dù cô không cao. Năm ấy anh 16 tuổi.
Đôi lúc bất chợt cô gặp ánh mắt anh nhìn cô và anh cũng bất chợt gặp ánh mắt cô nhìn anh...ngại ngùng. Năm ấy anh 17 tuổi.
Tan học anh thấy có thư trong giỏ xe mình, nhìn sang thấy cô mỉm cười. Cất vội...Về nhà đọc xong anh vui lắm. Nhưng hôm sau không trả lời thư cô... vì không biết viết gì để bày tỏ. Thế là im lặng. Năm ấy anh 18 tuổi.
Lúc này anh đang lật lại từng trang nhật ký để tìm cô, tìm qua facebook, qua zalo nhưng vẫn chỉ im lặng sau bao nhiêu cơ hội. Năm nay anh 24 tuổi.
Cô đã trách anh sao không nắm bắt, còn anh trách mình sao quá vô tâm, rụt rè...để mất cô.
Vẫn còn mưa còn nắng và vẫn còn những ký ức nguyên vẹn. Vẫn là hắn luôn nghĩ về cô, còn với cô hắn như vô hình vậy, cô trốn hắn, chạy trốn một ký ức đong đầy để lại cho hắn khoảng không mong manh vô định. Trước mắt là cơn mưa.
Reeng...!
Tiếng chuông báo thức kéo hắn về thực tại, có chăng là ngoài trời cơn mưa trong giấc mơ vẫn chưa ngớt. Tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Mỗi lần như vậy hắn ngồi thật lâu để qua đi cơn buồn ngủ và qua đi một nỗi buồn giăng kín trong lòng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong hắn nhìn mình trong gương rồi tự mỉm cười.
-Thế quái nào có đứa còn đẹp zai hơn cả mình. Cay cú thật!
-Bố mày còn đẹp zai hơn mày chán con ạ.
Hắn giật mình chưng hửng quay lại. Khánh đã đứng sau lưng tay cầm cái bàn chải xoay ngược đút vào mũi ngoái tít, bên dưới còn dây ra cả đống bọt. Đúng là ở bẩn mà nhây chỉ có thầy giáo dạy Sinh học.
-Thế con có biết con ở bẩn rất đẹp zai và phong cách không. Nhất là khoản 3 hôm tắm chưa đầy 5 phút chưa có đối thủ của mềnh?
-Ớ, mày thử nghĩ xem, ở bẩn đã tỏa sáng thế này rồi, ở sạch có mà chói chang ngang Mặt Trời con ạ. Chẳng phải vĩ nhân còn gì. Khánh cãi cố.
-Thằng bệnh trời đang mưa kìa. Mặc ngay cái quần vào. Tỏa với sáng. Nhanh còn lên lớp, thực tập cho tốt vào không học sinh nó cười thối mũi đấy.
-Mày mới đáng bị cười đấy, sáng nào mặt cũng ngu như bò. Lên lớp chúng nó tưởng bê con mất mẹ thì xác định. Ai bảo chưa đến tuổi dậy thì chưa biết nhục với thiên hạ.
-Đúng rồI, nhân cách chưa ổn định nên mới ở chung với con lợn ăn bẩn, ở không sạch như mày. Đã thế còn ủn ỉn bên tai tao mỗi sáng, đã biết tao không hiểu ngôn ngữ của mày mà cứ nói hoài. Hoàng vừa thay xong quần áo bùng té chạy, đằng sau Khánh lẩm bẩm:
-Gặp gái thì cạy mồm không nói, ở nhà sủa nhiều hơn chó nhà tao.
Chẳng qua là thầy giáo thực tập chung, lại là bạn chung ở ký túc xá nên hai đứa chẳng xa lạ gì nhau cả. Đói no có nhau, tán gái là cặp đôi lừa đảo, đi học là cặp đôi trốn học chuyên nghiệp và bền vững, riêng khoản chửi, nói xéo nhau thì xác định là kỳ phùng địch thủ có cơ sở khoa học.
Trống vào học vang lên, hắn cắp căp sách ưỡn ngực hiên ngang đi dọc hành lang, mặt ngước lên trời đếm sao giữa ban ngày. Một bầu trời tư cách. Mây vần vũ đem qua vẫn còn đó những soc vằn xám ngắt. Nước vẫn còn đọng trên những chiếc lá. Chỉ có điểm khác bIệt là sau khoảnh khắc đó bầu trời trước mắt tối sầm lại. Có biến...
Hắn nghĩ mình sẽ là một nhà văn đại tài, một nhà triết học danh tiếng lẫy lừng. Hắn tự hào điều đó cho đến lúc này. Trước mặt hắn là cô giáo xinh xắn đang ngã sõng xoài dưới đất. Hắn đứng ngây ngô chẳng thể nói gì vì máu dồn lên não vô tình bị chặn ngay ở cuống họng, chèn ngay dây thanh quản. Kết quả của tự cao quá mức. Mất đến cả vài phút sau hắn mới mở miệng xin lỗi vào khoảng không bởi vì giáo viên đó đã đi khuất sao dãy hành lang.
Vừa vào lớp đã nghe xì xào tiếng được tiếng mất rằng mình vô duyên khi đụng người rồi đứng im nhìn như không có gì. Mất hết tư cách đạo đức rồi, đau thật. Hắn hắng giọng: Chúng ta học bài mới nhé, với điều kiện trả lời câu hỏi này cho thầy.
-Hôm nay thầy nhức đầu vô tình đụng vào ai đó ở hành lang mà hoa mắt quá chẳng thể biết đụng vào người nào. Em nào cho thầy biết thầy đụng ai để còn xin lỗi với.
Hắn cười thầm vì mình quá cao tay khi phủi được hiểu lầm cho lũ học sinh mà bên cạnh đó còn biết được tên em gái giáo viên xinh đẹp kia.
Trà My, giáo viên dạy Anh văn, đã dạy được một năm ở trường. Hiền, ngoan, và hơn hết là xinh... Bên dưới Duyên Anh đang ngồi chúm chím miệng cười, nó cười vô tư đến nỗi mọi ánh mắt đổ dồn lên người nó. Vẫn là truyện tranh. Hắn đưa ánh mắt hình viên đạn hướng về phía nó, xong lại nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.
-Học bài mới nhé!
Tiết học lại rôm rả như thường lệ, quá trình tiến hóa vẫn diễn ra. Hồng ú học trò nặng cân vẫn giữ thói quen ăn uống vô tội vạ trong giờ học, Hạnh nói nhiều thì không để quên biệt danh bà tám, chỉ khác Tùng cắm cúi vẽ ảnh Duyên Anh trên tập vở soạn bài loằng ngoằng đầy chữ tượng hình miệng cười tủm tỉm ra vẻ hài lòng.
Nắng vẽ trên bầu trời xanh những gợn mây trôi hững hờ chụm lại kéo thành vệt dài đến tận đường chân trời đổi màu tím ngắt. Xào xạc, có một vài chiếc lá rơi chao đảo, liệng vài vòng rồi chạm đất sau đó để mặc cho cơn gió vô định cuốn đi
-Có một thứ mày vẫn giữ trong lòng mà không nói ra, làm khổ mình như vậy đủ chưa. Thời gian đối với mày vó ý nghĩa không? Buông tay đi. Khánh gắt gỏng nhìn nó, bất lực:
Hình ảnh người con gái mặc chiếc váy nhỏ là cảnh cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí anh.
Như là 1 đoạn phim cứ phát đi phát lại
Tô đậm vào tâm trí anh. Làm anh khó chịu Những lúc đó anh ước anh có thể bắt cóc em vào thế giới của riêng anh...nơi mà anh có thể thỏa sức ngắm nhìn em...nơi mà anh không phải đợi cả ngày những tin nhắn...và không hồi hộp mỗi khi điện thoại rung lên.
Anh vẫn đang đợi, chẳng cần em cho phép, chẳng cần những lời hứa...vì a sợ nếu nói ra đến tình bạn cũng sẽ không còn.
“Có những ngày như trôi về phía cũ
Giọt mưa buồn tí tách rơi ngoài hiên
Em vẫn bảo mưa mang buồn giăng kín
Để lối về luôn chỉ có anh theo
Nhưng với anh mưa chẳng buồn như nắng
Nắng lên rồi e lặng lẽ sang ngang
Có những ngày như mưa và nắng vậy
Anh âm thầm, lặng lẽ đứng chờ em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook