Anh Yêu Em! Cô Nàng Bánh Bèo Manly
-
Chương 4
Sắp đến kiểm tra 1 tiết Lý rồi. Nhưng khổ nó lắm môn gì cũng học khá ngoại trừ Lý thôi.
Nhớ năm lớp 10, thầy cho một bài tập cơ bản đến đứa học tệ nhất lớp còn làm được 9 điểm mà nó chỉ làm được 5 điểm. Lịch sử môn Lý của nó pro lắm. Nó hận Lý, nó ghét Lý.
Trái ngược với nó, thằng quái vật Vũ Khang học rất giỏi môn Lý ( môn nào mà tên đó chẳng học giỏi đâu phải riêng gì môn Lý -_-'). Nằm trong Đội tuyển học sinh giỏi nhưng vì Vũ Khang đánh con thầy hiệu trưởng nên đã bị rút khỏi đội tuyển. Ba mẹ tên đó thấy con mình có lỗi cũng không đứng ra bênh vật.
Hình như Vũ Khang đi guốc trong bụng nó rồi, giờ ra về tên đó ngõ lời.
- Tôi giúp Nghi học tốt môn Lý nha.
Mắt nó sáng rỡ, nhưng chỉ được 1 phút rồi tắt ngủm đi. Vũ Khang trước giờ có kèm cặp ai học hành gì đâu bữa nay bày đặt lấy lòng giúp nó học tốt.
- Tui có người giúp rồi.
- Ai vậy.
- Ông hỏi làm gì.
- Cậu cũng biết rõ học lực của tôi rồi. Để tôi kèm cho.
Nghe Vũ Khang nói chẳng khác gì đang tự sướng bản thân.
- Không cần đâu, tôi có người giúp rồi.
- Để tôi kèm cho.
- Không cần đâu.
- Để tôi kèm cho.
- Không cần đâu mà.
Giữa sân trường đầy nắng , có một chàng trai cao ráo đang đi theo sau cô gái nhỏ nhắn như một người đầy phiền phức.
*
- Ôi phiền thiệt chứ, Vũ Khanh đúng là cái thằng mặt dày thương hiệu.
Vào phòng thay đồ xong, nó xem ti vi cho hết chán. Trưa nay ba đi ăn với bạn rồi,đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh nhưng do nó lười nên đành ăn vặt chống đói vậy.
Tiếng chuông điện thoại nó reo. Bỏ túi bánh khoai tay xuống,thấy số '' Love '' trên màn hình nó bắt máy.
- Hì Ba.
- Con gái ăn cơm chưa.
- Dạ con đang ăn.
Ba đang kiểm tra nó đây mà, mỗi khi không có ba ở nhà là nó hay bỏ bữa hoặc ăn đại cái gì cho no thôi.
Một hồi nó có suy nghĩ mong lung.
'' Bây giờ phải làm sao để gặp lại cậu ấy đây. Haizz ''.
''Hay là đến trạm chờ xe buýt đó. ''
*
Ngày nào đi học về nó đều cất công chạy đến trạm chờ xe buýt. Với mục duy nhất không ai khác sẽ gặp được hắn. Nhưng đến cả chuyến xe buýt cả hai cùng đi chung tối hôm đó cũng lên xe 2-3, mọi thứ bỗng chốc trở nên tuyệt vọng.
Hắn chỉ xuất hiện một lần trong đời nó, khiến nó say nắng và không lần nào xuất hiện nữa. Suốt 2 năm qua nó đã tin vậy, nhưng đến khi nó gặp lại hắn mọi thứ đều tan biến trong tìm thức của một cô gái 15 tuổi.
Hôm nay nó cũng ghé trạm chờ xe buýt, đúng lúc gặp phải cái tên quái vật Vũ Khang đang đứng bên con SH, trong lúc này tên đó rất sang chảnh và đầy ngạo mạn. Vũ Khang Vẫy tay chào về phía nó còn nó nhưng nó giả lơ.
- Sao cậu chưa về nhà.
- Ơ Ông cũng chưa về kìa.
- Ờ thì.
- Mấy ngày qua cậu cứ đứng chờ trạm xe buýt, không phải là đang đợi ai à.
Gì chứ. Mấy ngày qua Vũ Khang đi theo nó à.
- Sao ông biết.
- Tôi đi theo cậu mà.
- Ai cho ông cái quyền theo dõi người bất hợp pháp vậy chứ.
- Tôi thích thì tôi đi theo cậu thôi.
- Ông thật quá đáng.
- Mà này, tôi chỉ muốn kèm cho cậu học tốt môn Lý hơn thôi, sao cậu cứ nhất quyết không nhận lời vậy.
- Tui nói có người giúp rồi mà.
- Thục Nghi, cậu là cô gái bướng nhất mà tôi từng gặp đó.
Nó đuổi khéo cái tên phiền phức này bằng cách lên tạm chiếc xe buýt vừa dừng.
- Bye, tui đi đây.
May là thoát khỏi sự phiền phức của cái tên này không thì phiền chết.
*
Đã mấy ngày trôi qua nó vẫn ra trạm chờ xe buýt để chờ đợi gặp một người và không một lần thất vọng hay chán nản.
Tuần sau, ba nó bay ra Hà Nội nó ở nhà một mình rất chán và nhớ ba. Nhưng không dám nói vì sợ ba nghĩ nó vẫn còn là một đứa trẻ cần được ba lo lắng và bên cạnh.
***
Nhà hắn.
- Tôi đã làm như việc cậu yêu cầu rồi.
- Cảm ơn.
- Không có gì đâu. Nhưng nhỡ mẹ biết thì phải làm sao.
- Đây không phải lần đầu tôi từ bỏ món quà mà mẹ tặng.
- Mẹ sẽ buồn lắm.
- Yên tâm đi, mẹ tôi chỉ tỏ ra mình luôn quân tâm đến tôi thôi.
Lời nói của hắn khiến Hữu Minh nghẹn họng.
(*) Hữu Minh (22t): Con nuôi của ba mẹ hắn,là một người hiền lành hoạt bát. Đặc biệt rất giỏi về IT.
- Mà này tôi dù gì cũng lớn hơn cậu 2 tuổi. Sao cậu xưng hô cứ như tôi bằng tuổi của cậu ấy.
- Tôi có việc ra ngoài.
Hắn cuối xuống vuốt lông con chó cưng.
- Wind, mày ở nhà với Hữu Minh phải ngoan đó.
Nhìn vẻ mặt Hữu Minh bây giờ tối sầm, ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn
- Cậu đang đùa với tôi sao. Khách đến nhà mà vứt khách vậy hả.
Hắn nhún vai, mặc kệ tên Hữu Minh vẻ mặt câu có.
Khi xe hắn rời khỏi, Hữu Minh chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Hắn và Hữu Minh đều rất ưa sạch sẽ nhưng khác với hắn Hữu Minh rất ghét lông động vật đặc biệt là chó.
Nên ở nhà với Wind là một điều không thể nào xảy ra được vì Hữu Minh sợ lông chó sẽ bám vào người cậu.
Hữu Minh bỏ chân trên ghế sopha đưa ánh mắt đáng thương nhìn Wind, bộ dạng Hữu Minh lúc này chẳng khác gì đang gặp phải thú dữ.
- Tránh xa tao ra nhé.
- Gâu Gâu Gâu.
- Ngoan lắm, đừng lại gần tao nào.
*
Hắn ghé vào cửa tiệm đồ nước hôm bữa.
- Lấy cho tôi một ly matcha.
Cô nhân viên đỏ mặt khi chạm vào anh mắt của hắn.
- Anh chờ chút.
Giờ này không phải là giờ cao điểm nên cửa tiệm đang vắng khách. Nếu giống như lần trước thì hắn sẽ phải gặp rắc rối cho xem.
- Của anh đây, 49.000đ.
Không biết thằng nhóc hắn gặp hôm bữa còn bán vé số ở quanh đây không. Vừa lái xe, hắn nhìn bên đường. Ly matcha cũng đã tan đá nhưng không thấy thằng nhóc đó đâu,hắn đã không có duyên gặp lại thằng nhóc đó rồi.
Với lấy ly matcha hắn hút một hơi, hắn thầm nghĩ trong bụng rằng:
- Thứ đồ uống này ngon chứ nhỉ.
Hắn hút sạch hết ly. Nhìn khuôn mặt của hắn là biết hắn đã kết món thức uống này.
'' Sở thích món đồ uống matcha bắt đầu từ đây. ''
Nhớ năm lớp 10, thầy cho một bài tập cơ bản đến đứa học tệ nhất lớp còn làm được 9 điểm mà nó chỉ làm được 5 điểm. Lịch sử môn Lý của nó pro lắm. Nó hận Lý, nó ghét Lý.
Trái ngược với nó, thằng quái vật Vũ Khang học rất giỏi môn Lý ( môn nào mà tên đó chẳng học giỏi đâu phải riêng gì môn Lý -_-'). Nằm trong Đội tuyển học sinh giỏi nhưng vì Vũ Khang đánh con thầy hiệu trưởng nên đã bị rút khỏi đội tuyển. Ba mẹ tên đó thấy con mình có lỗi cũng không đứng ra bênh vật.
Hình như Vũ Khang đi guốc trong bụng nó rồi, giờ ra về tên đó ngõ lời.
- Tôi giúp Nghi học tốt môn Lý nha.
Mắt nó sáng rỡ, nhưng chỉ được 1 phút rồi tắt ngủm đi. Vũ Khang trước giờ có kèm cặp ai học hành gì đâu bữa nay bày đặt lấy lòng giúp nó học tốt.
- Tui có người giúp rồi.
- Ai vậy.
- Ông hỏi làm gì.
- Cậu cũng biết rõ học lực của tôi rồi. Để tôi kèm cho.
Nghe Vũ Khang nói chẳng khác gì đang tự sướng bản thân.
- Không cần đâu, tôi có người giúp rồi.
- Để tôi kèm cho.
- Không cần đâu.
- Để tôi kèm cho.
- Không cần đâu mà.
Giữa sân trường đầy nắng , có một chàng trai cao ráo đang đi theo sau cô gái nhỏ nhắn như một người đầy phiền phức.
*
- Ôi phiền thiệt chứ, Vũ Khanh đúng là cái thằng mặt dày thương hiệu.
Vào phòng thay đồ xong, nó xem ti vi cho hết chán. Trưa nay ba đi ăn với bạn rồi,đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh nhưng do nó lười nên đành ăn vặt chống đói vậy.
Tiếng chuông điện thoại nó reo. Bỏ túi bánh khoai tay xuống,thấy số '' Love '' trên màn hình nó bắt máy.
- Hì Ba.
- Con gái ăn cơm chưa.
- Dạ con đang ăn.
Ba đang kiểm tra nó đây mà, mỗi khi không có ba ở nhà là nó hay bỏ bữa hoặc ăn đại cái gì cho no thôi.
Một hồi nó có suy nghĩ mong lung.
'' Bây giờ phải làm sao để gặp lại cậu ấy đây. Haizz ''.
''Hay là đến trạm chờ xe buýt đó. ''
*
Ngày nào đi học về nó đều cất công chạy đến trạm chờ xe buýt. Với mục duy nhất không ai khác sẽ gặp được hắn. Nhưng đến cả chuyến xe buýt cả hai cùng đi chung tối hôm đó cũng lên xe 2-3, mọi thứ bỗng chốc trở nên tuyệt vọng.
Hắn chỉ xuất hiện một lần trong đời nó, khiến nó say nắng và không lần nào xuất hiện nữa. Suốt 2 năm qua nó đã tin vậy, nhưng đến khi nó gặp lại hắn mọi thứ đều tan biến trong tìm thức của một cô gái 15 tuổi.
Hôm nay nó cũng ghé trạm chờ xe buýt, đúng lúc gặp phải cái tên quái vật Vũ Khang đang đứng bên con SH, trong lúc này tên đó rất sang chảnh và đầy ngạo mạn. Vũ Khang Vẫy tay chào về phía nó còn nó nhưng nó giả lơ.
- Sao cậu chưa về nhà.
- Ơ Ông cũng chưa về kìa.
- Ờ thì.
- Mấy ngày qua cậu cứ đứng chờ trạm xe buýt, không phải là đang đợi ai à.
Gì chứ. Mấy ngày qua Vũ Khang đi theo nó à.
- Sao ông biết.
- Tôi đi theo cậu mà.
- Ai cho ông cái quyền theo dõi người bất hợp pháp vậy chứ.
- Tôi thích thì tôi đi theo cậu thôi.
- Ông thật quá đáng.
- Mà này, tôi chỉ muốn kèm cho cậu học tốt môn Lý hơn thôi, sao cậu cứ nhất quyết không nhận lời vậy.
- Tui nói có người giúp rồi mà.
- Thục Nghi, cậu là cô gái bướng nhất mà tôi từng gặp đó.
Nó đuổi khéo cái tên phiền phức này bằng cách lên tạm chiếc xe buýt vừa dừng.
- Bye, tui đi đây.
May là thoát khỏi sự phiền phức của cái tên này không thì phiền chết.
*
Đã mấy ngày trôi qua nó vẫn ra trạm chờ xe buýt để chờ đợi gặp một người và không một lần thất vọng hay chán nản.
Tuần sau, ba nó bay ra Hà Nội nó ở nhà một mình rất chán và nhớ ba. Nhưng không dám nói vì sợ ba nghĩ nó vẫn còn là một đứa trẻ cần được ba lo lắng và bên cạnh.
***
Nhà hắn.
- Tôi đã làm như việc cậu yêu cầu rồi.
- Cảm ơn.
- Không có gì đâu. Nhưng nhỡ mẹ biết thì phải làm sao.
- Đây không phải lần đầu tôi từ bỏ món quà mà mẹ tặng.
- Mẹ sẽ buồn lắm.
- Yên tâm đi, mẹ tôi chỉ tỏ ra mình luôn quân tâm đến tôi thôi.
Lời nói của hắn khiến Hữu Minh nghẹn họng.
(*) Hữu Minh (22t): Con nuôi của ba mẹ hắn,là một người hiền lành hoạt bát. Đặc biệt rất giỏi về IT.
- Mà này tôi dù gì cũng lớn hơn cậu 2 tuổi. Sao cậu xưng hô cứ như tôi bằng tuổi của cậu ấy.
- Tôi có việc ra ngoài.
Hắn cuối xuống vuốt lông con chó cưng.
- Wind, mày ở nhà với Hữu Minh phải ngoan đó.
Nhìn vẻ mặt Hữu Minh bây giờ tối sầm, ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn
- Cậu đang đùa với tôi sao. Khách đến nhà mà vứt khách vậy hả.
Hắn nhún vai, mặc kệ tên Hữu Minh vẻ mặt câu có.
Khi xe hắn rời khỏi, Hữu Minh chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Hắn và Hữu Minh đều rất ưa sạch sẽ nhưng khác với hắn Hữu Minh rất ghét lông động vật đặc biệt là chó.
Nên ở nhà với Wind là một điều không thể nào xảy ra được vì Hữu Minh sợ lông chó sẽ bám vào người cậu.
Hữu Minh bỏ chân trên ghế sopha đưa ánh mắt đáng thương nhìn Wind, bộ dạng Hữu Minh lúc này chẳng khác gì đang gặp phải thú dữ.
- Tránh xa tao ra nhé.
- Gâu Gâu Gâu.
- Ngoan lắm, đừng lại gần tao nào.
*
Hắn ghé vào cửa tiệm đồ nước hôm bữa.
- Lấy cho tôi một ly matcha.
Cô nhân viên đỏ mặt khi chạm vào anh mắt của hắn.
- Anh chờ chút.
Giờ này không phải là giờ cao điểm nên cửa tiệm đang vắng khách. Nếu giống như lần trước thì hắn sẽ phải gặp rắc rối cho xem.
- Của anh đây, 49.000đ.
Không biết thằng nhóc hắn gặp hôm bữa còn bán vé số ở quanh đây không. Vừa lái xe, hắn nhìn bên đường. Ly matcha cũng đã tan đá nhưng không thấy thằng nhóc đó đâu,hắn đã không có duyên gặp lại thằng nhóc đó rồi.
Với lấy ly matcha hắn hút một hơi, hắn thầm nghĩ trong bụng rằng:
- Thứ đồ uống này ngon chứ nhỉ.
Hắn hút sạch hết ly. Nhìn khuôn mặt của hắn là biết hắn đã kết món thức uống này.
'' Sở thích món đồ uống matcha bắt đầu từ đây. ''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook