Anh Xin Lỗi! Mình Quay Lại Em Nhé?!
-
Chương 5-3
Sáng hôm sau, khi Mộ Dung Thiên Ân tỉnh dậy đã gần trưa. Ánh nắng gay gắt của mùa hè chiếu qua cánh cửa kính không được buông rèm, rọi thẳng vào người cô khiến Mộ Dung Thiên Ân không tự chủ được, lấy tay che mắt lại. Mơ màng ngáp dài một cái, con mẹ nó! Cô tự trách bản thân mình quá là không tự chăm lo, đã mấy đêm gần như thức trắng, người cô vô cùng mệt mỏi. Nếu mà đêm nào cũng thức như vậy thì không biết khi nào cô mới được ngắm bình minh?!
Bất chợt cô nhớ đến cảm giác ấm áp như trong mơ đêm hôm qua. Tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, Mộ Dung Thiên Ân à, mày đúng là quá ảo tưởng rồi! Anh ta làm gì có thời gian mà về nhà, đã thế còn ôm mày nữa chứ?! Ha ha... đúng là hoang tưởng mà!
Thở dài một hơi, xong cô uể oải, bất đắc dĩ rời giường bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Khi cô xuống tới phòng khách thì đúng tròn 10 giờ sáng. Tất cả người giúp việc trong nhà đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ xen lẫn tò mò. Đã thế còn tụm năm tụm bảy thì thầm to nhỏ nữa chứ?! Thật bực mình mà! Chẳng lẽ cô ngủ dậy muộn có gì lạ lắm hay sao? Hay người cô có gì kỳ lạ?! Thật muốn đánh người nha!
Tức giận nhưng không biết làm gì hơn, Mộ Dung Thiên Ân túm tay áo của một cô hầu, kéo vào góc khuất. Giọng nói có phần đe dọa, gằn mạnh:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà mấy người cứ cười tôi mãi thế hả?
Âm thanh trong trẻo mà trầm thấp, có phần tức giận cùng với phẫn nỗ nhưng càng khiến cô giúp việc nhỏ tuổi đấy cảm thấy mắc cười. Bà nội nó chứ! Rốt cuộc là trò quỷ gì thế?!
Sau một hồi khúc khích cười thầm, cô giúp việc nhỏ đó lại đứng thẳng người, làm vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng cao đầu nhìn Mộ Dung Thiên Ân cao hơn mình tới hơn một cái đầu mà nói với giọng điệu dí dỏm:
- Thiếu phu nhân à, hôm qua người với thiếu gia... như vậy mà không mệt sao? Người thật khỏe nha! Ai nha, nếu mệt thì cứ nghỉ tiếp đi, không cần gắng dậy sớm làm gì đâu! Chúng tôi rất mong chờ tiểu bảo bối của hai người đó!
Xong rồi cô bé đó vội vàng lè lưỡi, chạy mất tăm để lại Mộ Dung Thiên Ân một mình ngu ngơ không hiểu gì cả.
Mộ Dung Thiên Ân đứng sững người, cái quái gì diễn ra vậy??? Tối qua? Tiểu bảo bối? Con mẹ nó, bọn họ hết việc làm rồi hay sao mà cứ đi đồn thổi lăng nhăng, nói sai sự thật thế?! Rõ ràng tối qua cô ngủ một mình, còn anh ta, đâu có về nhà đâu?! Với lại giờ đây cô không phải Mộ Dung Thiên Ân yếu đuối chỉ biết suy nghĩ tiêu cực nữa đâu! Từ hôm nay trở đi cô chính là một Mộ Dung Thiên Ân hoàn toàn mới, một con người mới trong trí nhớ của những người... không quen biết cô trên 7 năm về trước có thể biết được!
Hít thở thật sâu, cố nặn ra bộ mặt vui tươi nhất có thể, việc này đối với một con "hồ ly phúc hắc" như cô thì chẳng có gì khó cả. Nhẹ nhàng bước ra vào phòng ăn, nụ cười tươi tắn nở rộ trên môi. Như một con chim nhỏ ríu rít vui tươi, một tay giơ lên cao vẫy vẫy, Mộ Dung Thiên Ân cất giọng vui vẻ:
- Mọi người buổi trưa tốt lành!
Rồi miễn phí cho bọn họ một cái nháy mắt.
Tất cả mọi người trong phòng ăn phì cười bởi sự ngộ nghĩnh của cô. Nhưng bọn họ lại nhanh chóng nghiêm túc tập trung vào công việc của mình. Mộ Dung Thiên Ân nhìn biểu hiện của bọn họ hơi nhoẻn miệng cười, nhưng vẻ nghiêm túc vậy cũng có gì không đúng. Quay qua nhìn bà Hoa với ánh mắt thăn dò. Cánh tay đặt ở dưới thắt lưng của bà hơi chỉ chỉ về phía bên trái. Hơ?! Hình như có cái gì không đúng thì phải?!
Quay qua phía sau, bên trái... khụ khụ... tâm tình Mộ Dung Thiên Ân lúc này có phần hơi kích động, nhưng rồi vẻ mặt hoạt bát vui vẻ của chú cừu non ngây thơ đã mau chóng được lấy lại bởi con hồ ly tu luyện chín kiếp. Trong tim tuy đau nhói nhưng ngoài mặt lại vô cùng vui tươi. Trên bàn ăn kia, rất nhiều món ăn được bày lên, sơn hào hải vị cũng có mà những món tẩm bổ quen thuộc không thiếu... nhưng điều khiến cô bận tâm chính là nam nhân đang ngồi ở kia... Nam Cung Phong Vũ- người chồng "thân yêu" của cô. Hừ! Lỡ diễn rồi thì phải diễn tới cùng thôi!
- Vũ! Buổi trưa tốt lành nhé!
Nhoẻn miệng cười thật tươi như lâu ngày mới gặp được chồng, Mộ Dung Thiên Ân chạy tới kéo chiếc ghế vào, ngồi sát với Nam Cung Phong Vũ.
Anh cũng mỉm cười dịu dàng như chưa có chuyện gì sảy ra cả, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xõa xuống trán cô sang một bên, ôn nhu nói:
- Vợ à, em hư lắm nhé! Quà đền bù buổi sáng của anh đâu?
Nói rồi Nam Cung Phong Vũ bật cười. Thực chất khi thấy cô anh có phần hơi sửng sốt, cô thật sự vui vẻ như bề ngoài hay không anh là người hiểu hơn ai hết. Hành động của anh không hẳn là đóng kịch, thấy con mèo nhỏ này tâm tình của anh như có ai đó xóa sạch muộn phiền đi hết, trong tim chỉ có hình bóng của cô, quên hết mọi chuyện về quá khứ của bản thân và những điều không hay anh đã đổ lỗi do cô gây ra.
Mộ Dung Thiên Ân cười cười nhưng trong lòng lại càng rỉ máu, anh ôn nhu như thế, ấm áp như thế có phải là lại muốn cô chìm sâu trong sự ôn nhu đó rồi lại một lần nữa làm cô đau hay không? Hay là anh chỉ muốn đóng kịnh để cho thiên hạ xem, mang lợi ích cho bản thân?! Nhưng rồi cô lại tự trấn an mình, chuyện đến đâu hãy tính đến đó, nước đến đã có đất ngăn, binh đến đã có tướng chắn! Rồi nụ cười lại sâu thêm nữa, cô chu môi nói:
- Anh muốn quà đền bù gì nào?
Nam Cung Phong Vũ cười gian, đưa khuôn mặt điển trai của mình tới sát khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thiên Ân, mờ ám nói:
- Em xem anh muốn gì nào?
Nói rồi anh cúi xuống, áp bờ môi lạnh lẽo của mình lên bờ môi ấm áp kia của cô. Đầu lưỡi nhân cơ hội tách hàm răng của cô ra, khuấy đảo tất cả bên trong khoang miệng của cô. Đầu óc Mộ Dung Thiên Ân như chao đảo, quay cuồng, tê dại như có một dòng điện chạy qua người cô. Cái chuyện gì sảy ra thế này??? Rồi dần dần không khí của cô bị cướp đi hết, cảm giác ngột ngạt bao trùm thật khó chịu. Xong cuối cùng không khí trong lành lại được trả về cho cô, tham lam hít thở nguồn không khí ấy như sợ bị ai cướp mất mà không để ý Nam Cung Phong Vũ đang nhìn cánh môi anh đào của cô một cách luyến tiếc.
Liếc mắt nhìn xung quanh phòng ăn, con mẹ nó đám giúp việc! Sau một màn tình cảm sướt mướt sến súa của Nam Cung Phong Vũ và Mộ Dung Thiên Ân hồi ban nãy, giờ đây trong phòng ăn cũng chẳng còn một bóng người nào cả! Liếc xung quanh một hồi lâu để chắc chắn không còn một ai ngoại trừ cô và anh. Thu lại vẻ mặt vui tươi hồi nãy thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng không chút tia tình cảm, cô cất giọng băng lãnh không chút lưu luyến nói:
- Không còn ai rồi, anh có thể thôi ngay màn diễn kịch này rồi đấy!
Nam Cung Phong Vũ hơi sững sờ trước sự lạnh lùng của cô, rồi tự cười trong lòng. Cũng phải thôi, chính anh là người khiến cô như vậy mà giờ còn trách ai được nữa. Xong vẻ mặt anh cũng xuất hiện tia cười châm biến, suýt nữa quên, chính cô ta là người khiến anh phả rời xa người con gái ấy mà! Sao anh lại hồ đồ mà dịu dàng với cô ta được chứ?! Thật là điên rồ mà!
- Cô nghĩ sao nếu tôi muốn giết chết cô chứ?
Giọng nói mỉa mai cất lên, một câu hỏi không hề liên quan được thốt ra bằng chính miệng của Nam Cung Phong Vũ. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu hỏi điên rồ như thế nữa?!
Khi nghe xong câu hỏi, Mộ Dung Thiên Ân chỉ mỉm cười một cách thản nhiên, không hề do dự đáp:
- Nam Cung tổng à, anh nên nhớ một điều: Sông vẫn chảy, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi, cả thế giới mất tôi cũng sẽ chẳng có gì thay đổi!
Nói xong cô lạnh lùng bước về phòng để lại phía sau một con người với tâm trí hỗn loạn.
Nam Cung Phong Vũ nhất thời sửng sốt, một cỗi cảm giác hoảng hốt đan xen tức giận lấn át đi lý trí cùng suy nghĩ của anh, cả thế giới mất cô? Cô sẽ rời xa anh? Sẽ không bên cạnh anh nữa sao? Phi! Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó sảy ra! Cô, Mộ Dung Thiên Ân, mãi mãi chỉ có thể là của anh! Không có gì thay đổi được điều đó, ngay cả Thượng Đế cũng không được cái quyền khiến cô rời xa anh.....
P/s: Chính tả soát sau:)) Bài viết chủ yếu mang tính chất câu comment (bình luận). Khi nào đủ thêm 15 comment thì ta sẽ ra chương mới. Muahaha...biết là hơi độc ác nhưng các độc giả yên tâm, comment mà ta mong chờ không phải mấy cây khen, thúc giục đại loại như: "hay quá!" hay là: "tác giả ơi mau ra chap mới đi"...v...v... đừng cố thương hại ta bằng những câu đó nữa:"( ta biết ta kém cỏi lắm mà... lần này ta muốn hỏi ý kiến của độc giả. Sau đây có 3 câu hỏi dành cho các bạn:
- Câu 1: Các bạn muốn chương ngắn hay dài?
( Hiện giờ tác giả đang ra chương ngắn nên nếu không vướng mắc gì, theo tốc độ dự tính trong tương lai thì tuần sẽ ra 2 đến 3 chương còn nếu ra chương dài thì mỗi tuần cùng lắm là 1 chương. Xin lưu ý là chỉ "dài" ở đây chỉ bằng hoặc hơn chương này một ít thôi vì tác giả rất bận. Ahihi... để ý hôm nay chương có dài hơn mấy chương trước đó:))
- Câu 2: Các bạn muốn có H (cảnh nóng) không?
- Câu 3: Nếu muốn H thì H như nào?
+) H nhẹ: Miêu tả sơ sài, qua loa.
+) H thường: Miêu tả "bình thường".
+) H nặng: Miêu tả chi tiết.
#Lề: Hóng comment của các tình yêu. Yêu cả nhà!
Ai nha, suýt quên. Hôm nay là ngày 8/8/2016. Mà các bạn nhớ cho ta lời nhận xét thật sự về những khuyết điểm cũng như văn phong vô cùng thảm hại của mình, đừng cố gắng động viên và thương hại ta.
Thân!
Daiyamondo
Bất chợt cô nhớ đến cảm giác ấm áp như trong mơ đêm hôm qua. Tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, Mộ Dung Thiên Ân à, mày đúng là quá ảo tưởng rồi! Anh ta làm gì có thời gian mà về nhà, đã thế còn ôm mày nữa chứ?! Ha ha... đúng là hoang tưởng mà!
Thở dài một hơi, xong cô uể oải, bất đắc dĩ rời giường bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Khi cô xuống tới phòng khách thì đúng tròn 10 giờ sáng. Tất cả người giúp việc trong nhà đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ xen lẫn tò mò. Đã thế còn tụm năm tụm bảy thì thầm to nhỏ nữa chứ?! Thật bực mình mà! Chẳng lẽ cô ngủ dậy muộn có gì lạ lắm hay sao? Hay người cô có gì kỳ lạ?! Thật muốn đánh người nha!
Tức giận nhưng không biết làm gì hơn, Mộ Dung Thiên Ân túm tay áo của một cô hầu, kéo vào góc khuất. Giọng nói có phần đe dọa, gằn mạnh:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà mấy người cứ cười tôi mãi thế hả?
Âm thanh trong trẻo mà trầm thấp, có phần tức giận cùng với phẫn nỗ nhưng càng khiến cô giúp việc nhỏ tuổi đấy cảm thấy mắc cười. Bà nội nó chứ! Rốt cuộc là trò quỷ gì thế?!
Sau một hồi khúc khích cười thầm, cô giúp việc nhỏ đó lại đứng thẳng người, làm vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng cao đầu nhìn Mộ Dung Thiên Ân cao hơn mình tới hơn một cái đầu mà nói với giọng điệu dí dỏm:
- Thiếu phu nhân à, hôm qua người với thiếu gia... như vậy mà không mệt sao? Người thật khỏe nha! Ai nha, nếu mệt thì cứ nghỉ tiếp đi, không cần gắng dậy sớm làm gì đâu! Chúng tôi rất mong chờ tiểu bảo bối của hai người đó!
Xong rồi cô bé đó vội vàng lè lưỡi, chạy mất tăm để lại Mộ Dung Thiên Ân một mình ngu ngơ không hiểu gì cả.
Mộ Dung Thiên Ân đứng sững người, cái quái gì diễn ra vậy??? Tối qua? Tiểu bảo bối? Con mẹ nó, bọn họ hết việc làm rồi hay sao mà cứ đi đồn thổi lăng nhăng, nói sai sự thật thế?! Rõ ràng tối qua cô ngủ một mình, còn anh ta, đâu có về nhà đâu?! Với lại giờ đây cô không phải Mộ Dung Thiên Ân yếu đuối chỉ biết suy nghĩ tiêu cực nữa đâu! Từ hôm nay trở đi cô chính là một Mộ Dung Thiên Ân hoàn toàn mới, một con người mới trong trí nhớ của những người... không quen biết cô trên 7 năm về trước có thể biết được!
Hít thở thật sâu, cố nặn ra bộ mặt vui tươi nhất có thể, việc này đối với một con "hồ ly phúc hắc" như cô thì chẳng có gì khó cả. Nhẹ nhàng bước ra vào phòng ăn, nụ cười tươi tắn nở rộ trên môi. Như một con chim nhỏ ríu rít vui tươi, một tay giơ lên cao vẫy vẫy, Mộ Dung Thiên Ân cất giọng vui vẻ:
- Mọi người buổi trưa tốt lành!
Rồi miễn phí cho bọn họ một cái nháy mắt.
Tất cả mọi người trong phòng ăn phì cười bởi sự ngộ nghĩnh của cô. Nhưng bọn họ lại nhanh chóng nghiêm túc tập trung vào công việc của mình. Mộ Dung Thiên Ân nhìn biểu hiện của bọn họ hơi nhoẻn miệng cười, nhưng vẻ nghiêm túc vậy cũng có gì không đúng. Quay qua nhìn bà Hoa với ánh mắt thăn dò. Cánh tay đặt ở dưới thắt lưng của bà hơi chỉ chỉ về phía bên trái. Hơ?! Hình như có cái gì không đúng thì phải?!
Quay qua phía sau, bên trái... khụ khụ... tâm tình Mộ Dung Thiên Ân lúc này có phần hơi kích động, nhưng rồi vẻ mặt hoạt bát vui vẻ của chú cừu non ngây thơ đã mau chóng được lấy lại bởi con hồ ly tu luyện chín kiếp. Trong tim tuy đau nhói nhưng ngoài mặt lại vô cùng vui tươi. Trên bàn ăn kia, rất nhiều món ăn được bày lên, sơn hào hải vị cũng có mà những món tẩm bổ quen thuộc không thiếu... nhưng điều khiến cô bận tâm chính là nam nhân đang ngồi ở kia... Nam Cung Phong Vũ- người chồng "thân yêu" của cô. Hừ! Lỡ diễn rồi thì phải diễn tới cùng thôi!
- Vũ! Buổi trưa tốt lành nhé!
Nhoẻn miệng cười thật tươi như lâu ngày mới gặp được chồng, Mộ Dung Thiên Ân chạy tới kéo chiếc ghế vào, ngồi sát với Nam Cung Phong Vũ.
Anh cũng mỉm cười dịu dàng như chưa có chuyện gì sảy ra cả, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xõa xuống trán cô sang một bên, ôn nhu nói:
- Vợ à, em hư lắm nhé! Quà đền bù buổi sáng của anh đâu?
Nói rồi Nam Cung Phong Vũ bật cười. Thực chất khi thấy cô anh có phần hơi sửng sốt, cô thật sự vui vẻ như bề ngoài hay không anh là người hiểu hơn ai hết. Hành động của anh không hẳn là đóng kịch, thấy con mèo nhỏ này tâm tình của anh như có ai đó xóa sạch muộn phiền đi hết, trong tim chỉ có hình bóng của cô, quên hết mọi chuyện về quá khứ của bản thân và những điều không hay anh đã đổ lỗi do cô gây ra.
Mộ Dung Thiên Ân cười cười nhưng trong lòng lại càng rỉ máu, anh ôn nhu như thế, ấm áp như thế có phải là lại muốn cô chìm sâu trong sự ôn nhu đó rồi lại một lần nữa làm cô đau hay không? Hay là anh chỉ muốn đóng kịnh để cho thiên hạ xem, mang lợi ích cho bản thân?! Nhưng rồi cô lại tự trấn an mình, chuyện đến đâu hãy tính đến đó, nước đến đã có đất ngăn, binh đến đã có tướng chắn! Rồi nụ cười lại sâu thêm nữa, cô chu môi nói:
- Anh muốn quà đền bù gì nào?
Nam Cung Phong Vũ cười gian, đưa khuôn mặt điển trai của mình tới sát khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thiên Ân, mờ ám nói:
- Em xem anh muốn gì nào?
Nói rồi anh cúi xuống, áp bờ môi lạnh lẽo của mình lên bờ môi ấm áp kia của cô. Đầu lưỡi nhân cơ hội tách hàm răng của cô ra, khuấy đảo tất cả bên trong khoang miệng của cô. Đầu óc Mộ Dung Thiên Ân như chao đảo, quay cuồng, tê dại như có một dòng điện chạy qua người cô. Cái chuyện gì sảy ra thế này??? Rồi dần dần không khí của cô bị cướp đi hết, cảm giác ngột ngạt bao trùm thật khó chịu. Xong cuối cùng không khí trong lành lại được trả về cho cô, tham lam hít thở nguồn không khí ấy như sợ bị ai cướp mất mà không để ý Nam Cung Phong Vũ đang nhìn cánh môi anh đào của cô một cách luyến tiếc.
Liếc mắt nhìn xung quanh phòng ăn, con mẹ nó đám giúp việc! Sau một màn tình cảm sướt mướt sến súa của Nam Cung Phong Vũ và Mộ Dung Thiên Ân hồi ban nãy, giờ đây trong phòng ăn cũng chẳng còn một bóng người nào cả! Liếc xung quanh một hồi lâu để chắc chắn không còn một ai ngoại trừ cô và anh. Thu lại vẻ mặt vui tươi hồi nãy thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng không chút tia tình cảm, cô cất giọng băng lãnh không chút lưu luyến nói:
- Không còn ai rồi, anh có thể thôi ngay màn diễn kịch này rồi đấy!
Nam Cung Phong Vũ hơi sững sờ trước sự lạnh lùng của cô, rồi tự cười trong lòng. Cũng phải thôi, chính anh là người khiến cô như vậy mà giờ còn trách ai được nữa. Xong vẻ mặt anh cũng xuất hiện tia cười châm biến, suýt nữa quên, chính cô ta là người khiến anh phả rời xa người con gái ấy mà! Sao anh lại hồ đồ mà dịu dàng với cô ta được chứ?! Thật là điên rồ mà!
- Cô nghĩ sao nếu tôi muốn giết chết cô chứ?
Giọng nói mỉa mai cất lên, một câu hỏi không hề liên quan được thốt ra bằng chính miệng của Nam Cung Phong Vũ. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi một câu hỏi điên rồ như thế nữa?!
Khi nghe xong câu hỏi, Mộ Dung Thiên Ân chỉ mỉm cười một cách thản nhiên, không hề do dự đáp:
- Nam Cung tổng à, anh nên nhớ một điều: Sông vẫn chảy, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi, cả thế giới mất tôi cũng sẽ chẳng có gì thay đổi!
Nói xong cô lạnh lùng bước về phòng để lại phía sau một con người với tâm trí hỗn loạn.
Nam Cung Phong Vũ nhất thời sửng sốt, một cỗi cảm giác hoảng hốt đan xen tức giận lấn át đi lý trí cùng suy nghĩ của anh, cả thế giới mất cô? Cô sẽ rời xa anh? Sẽ không bên cạnh anh nữa sao? Phi! Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó sảy ra! Cô, Mộ Dung Thiên Ân, mãi mãi chỉ có thể là của anh! Không có gì thay đổi được điều đó, ngay cả Thượng Đế cũng không được cái quyền khiến cô rời xa anh.....
P/s: Chính tả soát sau:)) Bài viết chủ yếu mang tính chất câu comment (bình luận). Khi nào đủ thêm 15 comment thì ta sẽ ra chương mới. Muahaha...biết là hơi độc ác nhưng các độc giả yên tâm, comment mà ta mong chờ không phải mấy cây khen, thúc giục đại loại như: "hay quá!" hay là: "tác giả ơi mau ra chap mới đi"...v...v... đừng cố thương hại ta bằng những câu đó nữa:"( ta biết ta kém cỏi lắm mà... lần này ta muốn hỏi ý kiến của độc giả. Sau đây có 3 câu hỏi dành cho các bạn:
- Câu 1: Các bạn muốn chương ngắn hay dài?
( Hiện giờ tác giả đang ra chương ngắn nên nếu không vướng mắc gì, theo tốc độ dự tính trong tương lai thì tuần sẽ ra 2 đến 3 chương còn nếu ra chương dài thì mỗi tuần cùng lắm là 1 chương. Xin lưu ý là chỉ "dài" ở đây chỉ bằng hoặc hơn chương này một ít thôi vì tác giả rất bận. Ahihi... để ý hôm nay chương có dài hơn mấy chương trước đó:))
- Câu 2: Các bạn muốn có H (cảnh nóng) không?
- Câu 3: Nếu muốn H thì H như nào?
+) H nhẹ: Miêu tả sơ sài, qua loa.
+) H thường: Miêu tả "bình thường".
+) H nặng: Miêu tả chi tiết.
#Lề: Hóng comment của các tình yêu. Yêu cả nhà!
Ai nha, suýt quên. Hôm nay là ngày 8/8/2016. Mà các bạn nhớ cho ta lời nhận xét thật sự về những khuyết điểm cũng như văn phong vô cùng thảm hại của mình, đừng cố gắng động viên và thương hại ta.
Thân!
Daiyamondo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook