Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi
Chương 125: Tìm một nam nhân giải nhiệt

Thập Tam tự mình yên lặng tính toán, cuối cùng nghĩ, luôn luôn có người có thể coi trọng.

Thanh Vi tốt như vậy, dù là chọn ai, người nọ còn không muốn sao ?

Nhưng vừa nghĩ đến Thanh Vi sẽ hôn môi nam nhân khác, thậm chí thân thể giao triền, anh lại không chịu nổi.

Trong lòng rất đau. Ngay cả ngực cũng nặng trĩu rầu rĩ đau, giống như chân khí xé rách mạch máu vậy. Không, đó vẫn là đau có thể cảm thụ chân thực, không phải nỗi khổ riêng như vầy, tựa hồ huyết mạch bị trộn làm một, tách ra, lại trộn làm một, càng đau hơn.

Dù là suy nghĩ cũng không chịu nổi sao?

Thập Tam hung hăng mắng mình: Mày thật sự là một đố phu ! Không được vô dụng như vậy. Thanh Vi đối với mày thế hảo, ngay cả điểm ấy mày cũng không làm được, đau chết mày đi, một chút cũng không oan uổng.

Nhưng, thực sự rất khổ sở.

Thanh Vi của anh, nếu sau khi có nam nhân khác, có còn chỉ cần mình anh không? Sauk hi sinh sản, còn có thể khôi phục cuộc sống giống như trong thiên đường lúc trước không ?

Không biết khi những nam nhân khác chọn lựa tiểu thị cho thê chủ, là tâm trạng gì. Trái tim có đau như vậy không? Cũng khó như vậy sao? Nhưng trăm ngàn năm đều như vậy, mỗi thế hệ đại đều làm như vậy.

Huống chi Thanh Vi không giống họ, cô là thật tâm yêu thương anh. Như vậy có phải anh cũng có thể kỳ vọng, nam nhân phát huy tác dụng trong lúc đặc biệt, qua đi sẽ không khiến Thanh Vi suy nghĩ tới nữa ? Sau này, vẫn là chỉ có mình anh.

Anh có thể hy vọng xa vời như vậy không ?

Thập Tam nghĩ nhiều lắm, không biết bắt đầu từ khi nào, bụng lại bắt đầu khó chịu. Anh bình phục hô hấp, muốn làm thai nhi an tĩnh lại, cuối cùng ra một thân mồ hôi.

Mùa đông dùng chăn dày, mồ hôi vừa ra thì dinh dính rất không thoải mái. Thập Tam ngồi dậy, muốn mở chăn ra đi tắm rửa, lại làm Thanh Vi bừng tỉnh.

“A Ngự, anh sao vậy ?” Thanh Vi nhìn khuôn mặt của anh, phát hoảng, lại thấy anh nâng chăn, sờ thử, cảm giác ẩm ướt làm Thanh Vi nhăn mày lại.

“Có phải khó chịu hay không, sao không gọi em ? Đã nói là đừng miễn cưỡng chính mình......” Vừa quở trách anh, vừa đắp chăn của mình cho anh, kiên quyết không cho phép phản kháng.

Thanh Vi mang chăn ẩm ướt ra phòng khách, nếu một bát chè sen cho Thập Tam, nhìn anh uống xong đi sắc mặt tốt lên, mới tìm cái chăn khác cho mình. Thấy Thập Tam không có gì không bình thường, Thanh Vi cho rằng anh gặp ác mộng, bèn ngồi cùng anh một lát cho yên ổn tinh thần.

Chăn vừa lấy ra còn mang theo hàn khí của ngăn tủ, Thập Tam sờ sờ chăn trên người mình được Thanh Vi ủ ấm, đỏ hốc mắt. Lúc này, anh vô cùng căm hận ích kỷ và ghen tị của mình.

“Anh đúng sự là phu lang kém cỏi nhất......” Thập Tam hạ quyết tâm nói ra:“Thanh Vi, không cần cố kỵ anh, em cứ tìm một nam nhân đi, chỗ ăn chơi cũng được, chỉ cần sạch sẽ chút, có thể hầu hạ em thật tốt là được.”

“Gì? Anh nói gì?” Thanh Vi ngây ra như phỗng, chẳng lẽ Thập Tam còn chưa tỉnh, đang mộng du?

“Không bận tâm đến nhu cầu của em, là anh sai. Em còn tiếp tục như vậy sẽ không chịu nổi.”

“Khụ khụ! Cái gì không chịu nổi?”

“Thân thể không chịu nổi. Trong thời gian anh mang thai em hãy tìm một nam nhân giải nhiệt đi. Thực sự, anh không ghen tị, anh biết điều này là hiển nhiên.”

“Khụ khụ khụ......” Thanh Vi bị nước miếng của mình làm sặc.

Cạc cạc cac, từ lúc cô sinh ra đến giờ lần đầu tiên nghe lời cầu xin không thể tưởng tượng nổi như thế, nếu đổi thành một sói nữ thì có thể cuồng tiếu phun huyết, logic của Thập Tam thực sự rất tốt rất cường đại.

Chẳng lẽ anh thấy cô khẩu vị nặng như thế sao ? Lão công mang thai thành khẩn tỏ vẻ, hoan nghênh cô XXOO cùng nam nhân khác, còn lo lắng cô không chịu nổi.

Giải nhiệt? Từ này rất bạo, chẳng lẽ trên mặt cô viết mấy chữ dục cầu bất mãn? Hay là Thập Tam nhìn ra cô dục hỏa đốt người?

Thanh Vi đột nhiên nghĩ đến lúc trưa quảng cáo, tìm ra chân tướng.

Đại khái sắc mặt của cô có vẻ vặn vẹo, Thập Tam không yên nói:“Lúc trước là anh lo lắng không toàn vẹn, còn có thể bù lại. Em thích nam nhân bên người thì...... Chọn một cái ? Nếu không có phương tiện, nhìn trúng ai để anh đi thuyết phục cũng được.”

Anh nói việc đi đâu chọn rất hàm hồ, nhưng Thanh Vi lập tức hiểu được phải đi chỗ kia chọn.

Cuối cùng khi Thập Tam còn chuẩn bị nói gì đó, Thanh Vi lập tức chặn miệng của anh. Trực giác nói với cô nếu không làm vậy thì đôi môi duyên dáng kia còn có tuôn ra ngôn luận càng kinh sợ, mang đến rung động không thua kém động đất, suy nghĩ cho trái tim cô, vẫn là chặt đứt tâm địa chấn mới tốt.

Thập Tam bị che miệng lại, không hiểu trừng mắt nhìn, nhưng vẫn phục tùng không nói nữa, nhưng cặp mắt kia nhìn cô, hiệu quả càng lợi hại.

Một đôi có thể nói mắt phượng đòi mạng!

Thanh Vi lại lĩnh hội uy lực đôi mắt của Thập Tam, bất đắc dĩ buông tay ra, bắt đầu phát biểu.

Muốn sửa đổi quan điểm cho Thập Tam là không có khả năng, để anh tin tưởng Thanh Vi không có dục vọng cũng không có sức thuyết phục.

Cho nên Thanh Vi kiên định nói cho anh biết: Cô chỉ thương một người là anh, cho nên chỉ thân thiết với anh, mấy chuyện bất chính này sau này không được nói nữa, lại càng không được nghĩ lung tung, bằng không gia pháp hầu hạ.

Về phần gia pháp gì? Thập Tam đỏ mặt, theo bản năng mà xê dịch mông vào sâu trong chăn lại.

Không cần giải thích nhiều lắm, không có trấn an dư thừa, chỉ có cam đoan ngắn gọn và cảnh cáo, lại ngoài ý muốn làm Thập Tam tin phục.

Đúng rồi, đây là Thanh Vi, đều là anh không tốt, lại nghĩ nhiều. Anh dám nói khi mình cam đoan không đố, thật sự cam tâm tình nguyện như vậy? Thực sự không đau lòng? Anh không dám.

Anh chỉ cho rằng mình có thể làm được, dù sao chỉ cần làm được là tốt rồi, chậm rãi sẽ quen, nhưng Thanh Vi càng ôn nhu mà trấn an nội tâm của anh.

Một cỗ tình cảm của Thập Tam bắt đầu khởi động, chủ động ôm lấy Thanh Vi, tựa vào làn da cô, giống như chỉ có như vậy mới có thể an tâm, mới có thể thoải mái.

Thanh Vi chẳng những không cự tuyệt, hơn nữa tích cực đáp lại. Cô đỡ Thập Tam ngồi dậy, xốc chăn lên.

Vẫn là da thịt như ngọc, ngực rắn chắc màu mật ong, chỉ có bụng hở ra, có đường cong mềm mại, Thập Tam có chút kỳ quái muốn che lấp:“Đừng, đừng nhìn.”

“Vì sao không muốn em nhìn?”

“Khó coi......”

Anh là người mang thai vất vả, mang là cốt nhục của hai người, sao có thể khó coi? Cái đầu phong kiến a, nên gõ gõ.

Thanh Vi trả thù dùng chọt trán cảu anh sức, sau đó nhẹ nhàng hôn mặt mày Thập Tam, một đường xuống phía dưới, cuối cùng lưu luyến trên bụng. Mắt rốn kia bởi vì bụng lớn lên mà có chút sâu, tròn tròn thật sâu giống núm đồng tiền thật to.

Thanh Vi chuồn chuồn lướt nước hôn núm đồng tiền mê người này, nghe thấy tiếng rên rỉ không thể ức chế của Thập Tam, chuyển thành liếm láp nhẹ nhàng.

Tay cô, vuốt ve thân thể anh, từ bả vai đến eo, đụng đến nơi nào cũng khiến anh run rẩy.

Đùi cô, cọ xát mẫn cảm của anh, xoay quanh trong đùi, lòng bàn chân qua lại dọc theo cẳng chân thon dài của anh, có khi đụng tới tiểu Thập Tam đã chảy nước mắt.

Thân thể Thập Tam giống bị điện giật, cảm giác mãnh liệt giống sóng triều đáng úp lại, một lần lại một lần. Sóng biển ngang trời, khiến anh vô lực tiếp nhận, lại càng không muốn phản kháng, chỉ có thể mặc cho mình chìm nổi trong đó.

Tiểu Thập Tam bỗng nhiên bị một bàn tay nắm giữ, ngón tay động mũi nhọn của nó, kích thích đột nhiên như đầu sóng to lớn triệt để bao phủ Thập Tam, cuối cùng anh khắc chế không được, lần đầu tiên tràn ra nước mắt trong thời điểm này, nước mắt không rơi mà ngừng lại ở lông mi.

Thanh Vi đau lòng hôn lên giọt nước trong suốt kia một chút, thực sự là một chút, trên môi chỉ có một chút thấm ướt.

Thập Tam mở mắt ra nhìn Thanh Vi, đôi con ngươi mang theo ôn nhuận trước nay chưa từng có, con ngươi tối đen sáng lấp lánh, tràn ngập sáng rọi, giống như hấp thu tất cả ánh sáng.

“Thật đẹp.” Thanh Vi thở dài, lạc trong ánh sáng kia.

Cô dè dặt cẩn trọng chêm một cái gối đầu dưới thắt lưng Thập Tam, chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh, khống chế không đè ép bụng của anh.

Thập Tam hừ ra tiếng, thậm chí cho rằng mình choáng váng hoa mắt. Đồi núi trước ngực, suối nước róc rách u động thật sâu. Một khắc kia, cất chứa duy nhân mà phù hợp, càng là thong thả mà càng phát trào dâng.

Thanh Vi đỡ eo Thập Tam, vong tình phập phồng; hai tay Thập Tam thoáng động, giúp cô dùng sức. Không có xung phong liều lĩnh, chỉ có triền miên ôn nhu khắc cốt, hai người đắm chìm trong lửa tình cực hạn.

Trận hoan ái này liên tục kéo dài thật lâu, giống như thân thể lớn lên cùng nhau, hòa nhập vào nhau. Tuy rằng vì đứa nhỏ không dám phóng túng quá mức, cảm giác không kích thích như trước, lại vì hòa hoãn và chú ý mà càng khắc sâu tinh tế.

Sau khi Thanh Vi và Thập Tam đều thỏa mãn, Thanh Vi chà lau cho Thập Tam, Thập Tam không muốn, Thanh Vi trừng mắt:“Nghe lời.”

Chiêu này lần nào cũng hiệu quả, Thập Tam quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Thân thể còn mẫn cảm dưới chà lau của khăn lông có chút khó chịu. Nhất là tiểu Thập Tam vừa phóng thích, căn bản không chịu nổi kích thích như vậy, vừa lau nhẹ nhàng, thân thể Thập Tam đã hơi hơi phát run.

Thanh Vi có ý xấu cố ý lau tiểu Thập Tam nhiều hơn mấy lần, cuối cùng chủ nhân nó không chịu nổi, đáng thương nhìn Thanh Vi, không tiếng động khẩn cầu.

Thanh Vi lập tức mềm lòng, đáp chăn cho anh:“Anh xem, có thể thỏa mãn em chỉ có anh, em cũng chỉ muốn anh thỏa mãn. Sau này không được nói mê sảng.”

“Ừ.” Thập Tam cúi đầu đáp lời.

Thanh Vi nằm bên người Thập Tam, ngủ rất nhanh: Ăn hết mình no rồi, nhưng thể lực cũng không chịu nổi.

Thập Tam nhìn gương mặt thả lỏng khi ngủ của cô, hình như còn mang theo ý cười, cũng chậm chậm mỉm cười. Vốn còn muốn nhìn, nhưng sau khi cởi bỏ khúc mắc, buồn ngủ dày đặc ập đến, không biết khi nào anh cũng rơi vào giấc mộng ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương