Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi
-
Chương 120: Nguyên lai gặp nhau không bằng hoài niệm
Thái độ Thanh Vi thật sự không nhiệt tình, Thịnh Thế xuất phát từ thói quen, vẫn là chủ động đưa tay về phía Thập Tam:“Xin chào, rất vui khi biết anh.”
Thập Tam bắt tay anh nói:“Xin chào.”
Thịnh Thế nhìn Thanh Vi. Lần theo đuôi đó, không giống nhìn thấy cô gần như lúc này. Có lẽ hạnh phúc khiến người ta trẻ ra, thoạt nhìn Thanh Vi nét mặt toả sáng, làn da tinh tế, đôi má mang theo vẻ khỏe mạnh đỏ ửng, không uốn tóc, một đầu tóc đen buộc đuôi ngựa mộc mạc. Khí chất của cô thành thục, thân thể có sức sống thanh xuân, nếu không nhìn ánh mắt cô, thì giống như thiếu nữ vừa hơn hai mươi.
Quả nhiên nữ nhân đang trong tình yêu đẹp nhất sao ? Thịnh Thế không khỏi nhớ tới Thanh Vi lúc trước. Hơi béo hơn bây giờ một chút, mặt phình tròn tròn, đôi mắt lớn có thần, trong suốt linh hoạt, không lễ phép dè dặt như lúc này.
Không biết là tâm lý gì, Thịnh Thế nghĩ đến Thanh Vi giới thiệu Thập Tam là “người yêu”. A, người yêu, nếu ở phương tây, từ này còn chỉ tình nhân, không chính quy bằng tiên sinh phu nhân. Nghĩ đến vậy, Thịnh Thế không hiểu sao thoải mái một chút.
“Lần này lại đây có chút việc công, không có liên lạc với em. Thực ra mấy năm nay anh vẫn thường nhớ tới em, không biết em sống tốt không......” Thịnh Thế chậm rãi nói. Nhớ Thanh Vi, nghĩ xem cô cống thế nào, đây cũng tính là lời nói thật, bởi vậy anh nói rất chân thành.
Thanh Vi nhìn tóc anh cắt vô cùng tốt, cả người hàng hiệu, trên cổ tay là đồng hồ kiểu mới:“Không có gì. Thoạt nhìn sự nghiệp của anh không tệ.”
Thanh Vi cũng không vì đột nhiên gặp lại mà kinh hoảng, bất kể vì nguyên nhân gì, sợ mình ở trước mặt bạn trai trước không xinh đẹp, thật mất mặt ý tưởng này nọ, cô không có. Phú quý xa hoa thì thế nào, cô tố nhan đơn giản cũng không dọa người. Muốn dùng bề ngoài của mình đả kích người khác, hay vì nội tâm dao động.
Bởi vì bên người là ái nhân, tâm tình hạnh phúc bình thản, cho nên Thanh Vi cũng rất thản nhiên, sẽ không so đo chuyện này, cũng không muốn truy cứu quá khứ.
Lại nói tiếp, từ khi biết Thập Tam, cô đã bao lâu không nghĩ đến Thịnh Thế, cũng không nhớ tới vết thương mùa thu hiu quạnh gì đó. Cho tới giờ phong cảnh không khác, nhưng tâm tình bất đồng.
Giọng nói Thịnh Thế từ tính mà giàu cảm tình: “Giờ thế nào không đề cập tới, vẫn là hoài niệm năm đó, khi đó cuộc sống và tình cảm vì tinh thuần mà trân quý. Thanh Vi, em rất thích lấy đồ thủ công, bây giờ còn làm không ?”
Thanh Vi nhàn nhạt nói:“Đều là một chút chơi đùa của con gái, giờ không thời gian làm.” Lời của cô lập tức đánh nghiêng không khí hoài cảm, phá hủy không khí mờ ám. Thủ công sao ? Thiếu nữ vì muốn bạn trai khích lệ “Tâm linh khéo tay” Mà hưng trí bừng bừng học tập bện các loại vật nhỏ, vừa đi không quay lại.
Thịnh Thế vốn muốn nói chuyện phiếm với Thanh Vi, không phải người yêu cũng có thể làm bạn, anh vẫn hoài niệm cảm tình thuần khiết kia, nhưng Thanh Vi đối với anh rất khách khí cũng rất lạnh nhạt, hình như cô tạo ra một tầng bảo hộ, chẳng những xa lạ, hơn nữa làm cho anh không nhìn rõ.
Anh không nói chuyện nữa, dáng ngồi thả lỏng mà tao nhã, mùi nước hoa Givenchy thực đạm thoảng qua, điển hình nam nhân có khí chất. Nữ sinh một bên nhìn, thế nhưng lặng lẽ đỏ mặt. Thanh Vi chú ý tới, thầm than một tiếng: Vẫn hấp dẫn nữ hài tử như vậy.
Thập Tam không biết hai người qua lại, nhưng trong sách của Thanh Vi từng thấy ảnh của nam nhân này, nên nói, lúc ấy anh ta vẫn là một nam hài nhi. Từ tướng mạo khí chất mà nói, Thịnh Thế giữa một đống thiếu nam thiếu nữ không cần làm động tác đặc biệt gì vẫn có thể lộ ra.
Còn có ảnh chụp chung của Thanh Vi và anh, khoảng cách không khe hở, hai tay nắm chặt, bối cảnh tình thơ ý hoạ...... Thập Tam có thể đoán ra một chút quan hệ trước kia của bọn họ.
Thịnh Thế rất đặc biệt, là loại vật sáng, trên người nhiều ưu điểm và hào quang, muốn không hấp dẫn người khác phái cũng khó. Nhưng Thập Tam cũng không lo lắng, thậm chí không có bao nhiêu cảm giác nguy cơ.
Thập Tam đến từ thế giới nữ tôn, đối với chuyện trước kia của thê chủ, lực thừa nhận chuyện ngoài giá thú và đàn ông thế giới này tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc. Ở trong mắt anh, Thịnh Thế chẳng qua để lại chút dấu vết trong quá khứ của Thanh Vi, như nước gợn sóng trong hồ, cuối cùng cũng bình lặng lại, mình mới là thân nhân của Thanh Vi, sau này sẽ chăm sóc cô bảo vệ cô, huống chi qua vài thập niên nữa, Thịnh Thế lại càng không tính cái gì.
Thanh Vi vốn lo lắng Thập Tam sẽ có ý tưởng với Thịnh Thế, dù sao Thập Tam quá nhạy cảm, lại phát hiện Thập Tam căn bản không có chuyện gì, khi thấy ánh mắt Thanh Vi còn mỉm cười. Gương mặt cực anh tuấn của anh vốn là biểu cảm lãnh túc, cười như vậy khiến người ta kinh diễm.
Thiếu nữ vụng trộm quan sát bọn họ lại bị điện giật, bắt đầu trộm ngắm Thập Tam, lại đỏ mặt. Thanh Vi hắc tuyến: Em gái nhỏ này, em luôn ngượng ngùng là vì cái gì?
Vài người không nói chuyện, Thịnh Thế phát giác không khí có chút nặng nề, trong lòng cũng nặng trịch. Nhìn thấy Thanh Vi và Thập Tam trao đổi ánh mắt, lửa nhỏ bay ra xung quanh, lần đầu tiên Thịnh Thế cảm thấy, mình cũng có chút cô đơn.
Anh nhẹ nhàng ho khan một chút, nói với Thập Tam:“Doãn tiên sinh nhìn rất quen, quán quân trận đấu võ thuật, ngài xuất thân là thế gia võ thuật sao?”
Thập Tam không có địch ý với Thịnh Thế, nhưng cũng không có ý thân cận, nhất là anh ta từng theo dõi mình. Thập Tam lúc ấy liền phát hiện là anh và Đông Gia Tuệ, giờ nghe Thịnh Thế nói chuyện với mình, không để ý đến anh ta.
Vì thế Thập Tam không chính diện trả lời vấn đề của Thịnh Thế, mà là nói: “Thịnh tiên sinh đã quên, chúng ta không phải gặp lần đầu tiên.”
Thanh Vi kinh ngạc :“Hai người quen nhau ? Quen lúc nào vậy?” Thịnh Thế cũng sửng sốt, không nghĩ tới Thập Tam nói như vậy.
“Ngày đó anh ta cùng Đông Gia Tuệ tới tìm chúng ta, vẫn chờ ngoài cửa quán.” Thập Tam giải thích cho Thanh Vi.
Thanh Vi không thể tin nhìn Thịnh Thế, lại nhìn đến Thịnh Thế một mặt xấu hổ, không khác cam chịu. Ban đầu anh là cùng Đông Gia Tuệ quay về, cũng không dám lộ mặt...... Cô cũng trầm mặc, càng mất đi hứng thú nói chuyện với Thịnh Thế.
Thập Tam mặt than mặt vô cảm, đối với việc vạch trần hành vi theo dõi của Thịnh Thế không có gánh nặng tâm lý, anh không sợ Thịnh Thế làm dao động cảm tình của Thanh Vi, nhưng không thích cái cách thử trêu chọc của anh ta. Vì thế Thanh Vi càng thêm coi thường Thịnh Thế, đoạn đường kế tiếp mấy người không cùng xuất hiện nữa, nhưng thật ra có mấy thiếu nữ chủ động bắt với chuyện Thịnh Thế, mặt đỏ tim đập ánh mắt tỏa sáng.
Thịnh Thế từng nghĩ, khi gặp mặt Thanh Vi hẳn là chua xót giận toan, dư vị vô cùng, lại không bị khách sáo; Thanh Vi vốn tưởng rằng khi gặp lại sẽ đánh vỡ nội tâm bình tĩnh của cô, kết quả thế nhưng gợn sóng không dậy nổi, giống như buông được một gánh nặng trầm trọng, càng thêm khoan khoái.
Cô nghĩ: A Ngự người này, dù không nói lời nào, nói một câu lập tức đâm vào chỗ yếu hại, không hổ từng luyện điểm huyệt.
Thịnh Thế ra phía trước đứng, khi anh xuống xe cũng chào hỏi Thanh Vi, Thanh Vi cũng không đi đưa. Anh và cô, vốn chính là gặp nhau không bằng hoài niệm, cũng là âm kém dương sai ở chung mười mấy giờ trong không gian nhỏ hẹp.
Khi Thịnh Thế xuống xe trời còn tối, anh nhìn chăm chú Thanh Vi thật sâu lần cuối cùng, lại bắt tay cáo biệt Thập Tam. Xuống xe nhìn thấy ngọn đèn vàng sân ga chiếu xuống đất một bóng đen, anh quay đầu nhìn lại, trong tàu tối đen an tĩnh, chỉ có người xuống xe chế tạo các loại thanh âm trên sân ga.
Một trận gió đêm thổi tới, giải quyết không khí khô nóng. Thịnh Thế thở ra một hơi, bước nhanh đi ra, không quay đầu lại.
Lúc này, Thanh Vi nhìn thoáng qua cửa kính xe, thấy Thịnh Thế chậm rãi xuống phía dưới, biến mất ở lối vào. Cô nhắm mắt, không quan tâm nữa, cô biết lúc này có một người dựng thẳng lỗ tai ở chú ý động tĩnh của cô, không khỏi mỉm cười.
Cảm tình trước kia, vẫn là giữ kín trong lòng, sẽ không thay đổi sẽ không kích thích, lại ngăn nắp, nếu không phải của mình, còn không bằng tri kỷ thực dụng. Ấm áp và tình yêu trong tay, đó mới là đáng giá dụng tâm.
Thập Tam bắt tay anh nói:“Xin chào.”
Thịnh Thế nhìn Thanh Vi. Lần theo đuôi đó, không giống nhìn thấy cô gần như lúc này. Có lẽ hạnh phúc khiến người ta trẻ ra, thoạt nhìn Thanh Vi nét mặt toả sáng, làn da tinh tế, đôi má mang theo vẻ khỏe mạnh đỏ ửng, không uốn tóc, một đầu tóc đen buộc đuôi ngựa mộc mạc. Khí chất của cô thành thục, thân thể có sức sống thanh xuân, nếu không nhìn ánh mắt cô, thì giống như thiếu nữ vừa hơn hai mươi.
Quả nhiên nữ nhân đang trong tình yêu đẹp nhất sao ? Thịnh Thế không khỏi nhớ tới Thanh Vi lúc trước. Hơi béo hơn bây giờ một chút, mặt phình tròn tròn, đôi mắt lớn có thần, trong suốt linh hoạt, không lễ phép dè dặt như lúc này.
Không biết là tâm lý gì, Thịnh Thế nghĩ đến Thanh Vi giới thiệu Thập Tam là “người yêu”. A, người yêu, nếu ở phương tây, từ này còn chỉ tình nhân, không chính quy bằng tiên sinh phu nhân. Nghĩ đến vậy, Thịnh Thế không hiểu sao thoải mái một chút.
“Lần này lại đây có chút việc công, không có liên lạc với em. Thực ra mấy năm nay anh vẫn thường nhớ tới em, không biết em sống tốt không......” Thịnh Thế chậm rãi nói. Nhớ Thanh Vi, nghĩ xem cô cống thế nào, đây cũng tính là lời nói thật, bởi vậy anh nói rất chân thành.
Thanh Vi nhìn tóc anh cắt vô cùng tốt, cả người hàng hiệu, trên cổ tay là đồng hồ kiểu mới:“Không có gì. Thoạt nhìn sự nghiệp của anh không tệ.”
Thanh Vi cũng không vì đột nhiên gặp lại mà kinh hoảng, bất kể vì nguyên nhân gì, sợ mình ở trước mặt bạn trai trước không xinh đẹp, thật mất mặt ý tưởng này nọ, cô không có. Phú quý xa hoa thì thế nào, cô tố nhan đơn giản cũng không dọa người. Muốn dùng bề ngoài của mình đả kích người khác, hay vì nội tâm dao động.
Bởi vì bên người là ái nhân, tâm tình hạnh phúc bình thản, cho nên Thanh Vi cũng rất thản nhiên, sẽ không so đo chuyện này, cũng không muốn truy cứu quá khứ.
Lại nói tiếp, từ khi biết Thập Tam, cô đã bao lâu không nghĩ đến Thịnh Thế, cũng không nhớ tới vết thương mùa thu hiu quạnh gì đó. Cho tới giờ phong cảnh không khác, nhưng tâm tình bất đồng.
Giọng nói Thịnh Thế từ tính mà giàu cảm tình: “Giờ thế nào không đề cập tới, vẫn là hoài niệm năm đó, khi đó cuộc sống và tình cảm vì tinh thuần mà trân quý. Thanh Vi, em rất thích lấy đồ thủ công, bây giờ còn làm không ?”
Thanh Vi nhàn nhạt nói:“Đều là một chút chơi đùa của con gái, giờ không thời gian làm.” Lời của cô lập tức đánh nghiêng không khí hoài cảm, phá hủy không khí mờ ám. Thủ công sao ? Thiếu nữ vì muốn bạn trai khích lệ “Tâm linh khéo tay” Mà hưng trí bừng bừng học tập bện các loại vật nhỏ, vừa đi không quay lại.
Thịnh Thế vốn muốn nói chuyện phiếm với Thanh Vi, không phải người yêu cũng có thể làm bạn, anh vẫn hoài niệm cảm tình thuần khiết kia, nhưng Thanh Vi đối với anh rất khách khí cũng rất lạnh nhạt, hình như cô tạo ra một tầng bảo hộ, chẳng những xa lạ, hơn nữa làm cho anh không nhìn rõ.
Anh không nói chuyện nữa, dáng ngồi thả lỏng mà tao nhã, mùi nước hoa Givenchy thực đạm thoảng qua, điển hình nam nhân có khí chất. Nữ sinh một bên nhìn, thế nhưng lặng lẽ đỏ mặt. Thanh Vi chú ý tới, thầm than một tiếng: Vẫn hấp dẫn nữ hài tử như vậy.
Thập Tam không biết hai người qua lại, nhưng trong sách của Thanh Vi từng thấy ảnh của nam nhân này, nên nói, lúc ấy anh ta vẫn là một nam hài nhi. Từ tướng mạo khí chất mà nói, Thịnh Thế giữa một đống thiếu nam thiếu nữ không cần làm động tác đặc biệt gì vẫn có thể lộ ra.
Còn có ảnh chụp chung của Thanh Vi và anh, khoảng cách không khe hở, hai tay nắm chặt, bối cảnh tình thơ ý hoạ...... Thập Tam có thể đoán ra một chút quan hệ trước kia của bọn họ.
Thịnh Thế rất đặc biệt, là loại vật sáng, trên người nhiều ưu điểm và hào quang, muốn không hấp dẫn người khác phái cũng khó. Nhưng Thập Tam cũng không lo lắng, thậm chí không có bao nhiêu cảm giác nguy cơ.
Thập Tam đến từ thế giới nữ tôn, đối với chuyện trước kia của thê chủ, lực thừa nhận chuyện ngoài giá thú và đàn ông thế giới này tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc. Ở trong mắt anh, Thịnh Thế chẳng qua để lại chút dấu vết trong quá khứ của Thanh Vi, như nước gợn sóng trong hồ, cuối cùng cũng bình lặng lại, mình mới là thân nhân của Thanh Vi, sau này sẽ chăm sóc cô bảo vệ cô, huống chi qua vài thập niên nữa, Thịnh Thế lại càng không tính cái gì.
Thanh Vi vốn lo lắng Thập Tam sẽ có ý tưởng với Thịnh Thế, dù sao Thập Tam quá nhạy cảm, lại phát hiện Thập Tam căn bản không có chuyện gì, khi thấy ánh mắt Thanh Vi còn mỉm cười. Gương mặt cực anh tuấn của anh vốn là biểu cảm lãnh túc, cười như vậy khiến người ta kinh diễm.
Thiếu nữ vụng trộm quan sát bọn họ lại bị điện giật, bắt đầu trộm ngắm Thập Tam, lại đỏ mặt. Thanh Vi hắc tuyến: Em gái nhỏ này, em luôn ngượng ngùng là vì cái gì?
Vài người không nói chuyện, Thịnh Thế phát giác không khí có chút nặng nề, trong lòng cũng nặng trịch. Nhìn thấy Thanh Vi và Thập Tam trao đổi ánh mắt, lửa nhỏ bay ra xung quanh, lần đầu tiên Thịnh Thế cảm thấy, mình cũng có chút cô đơn.
Anh nhẹ nhàng ho khan một chút, nói với Thập Tam:“Doãn tiên sinh nhìn rất quen, quán quân trận đấu võ thuật, ngài xuất thân là thế gia võ thuật sao?”
Thập Tam không có địch ý với Thịnh Thế, nhưng cũng không có ý thân cận, nhất là anh ta từng theo dõi mình. Thập Tam lúc ấy liền phát hiện là anh và Đông Gia Tuệ, giờ nghe Thịnh Thế nói chuyện với mình, không để ý đến anh ta.
Vì thế Thập Tam không chính diện trả lời vấn đề của Thịnh Thế, mà là nói: “Thịnh tiên sinh đã quên, chúng ta không phải gặp lần đầu tiên.”
Thanh Vi kinh ngạc :“Hai người quen nhau ? Quen lúc nào vậy?” Thịnh Thế cũng sửng sốt, không nghĩ tới Thập Tam nói như vậy.
“Ngày đó anh ta cùng Đông Gia Tuệ tới tìm chúng ta, vẫn chờ ngoài cửa quán.” Thập Tam giải thích cho Thanh Vi.
Thanh Vi không thể tin nhìn Thịnh Thế, lại nhìn đến Thịnh Thế một mặt xấu hổ, không khác cam chịu. Ban đầu anh là cùng Đông Gia Tuệ quay về, cũng không dám lộ mặt...... Cô cũng trầm mặc, càng mất đi hứng thú nói chuyện với Thịnh Thế.
Thập Tam mặt than mặt vô cảm, đối với việc vạch trần hành vi theo dõi của Thịnh Thế không có gánh nặng tâm lý, anh không sợ Thịnh Thế làm dao động cảm tình của Thanh Vi, nhưng không thích cái cách thử trêu chọc của anh ta. Vì thế Thanh Vi càng thêm coi thường Thịnh Thế, đoạn đường kế tiếp mấy người không cùng xuất hiện nữa, nhưng thật ra có mấy thiếu nữ chủ động bắt với chuyện Thịnh Thế, mặt đỏ tim đập ánh mắt tỏa sáng.
Thịnh Thế từng nghĩ, khi gặp mặt Thanh Vi hẳn là chua xót giận toan, dư vị vô cùng, lại không bị khách sáo; Thanh Vi vốn tưởng rằng khi gặp lại sẽ đánh vỡ nội tâm bình tĩnh của cô, kết quả thế nhưng gợn sóng không dậy nổi, giống như buông được một gánh nặng trầm trọng, càng thêm khoan khoái.
Cô nghĩ: A Ngự người này, dù không nói lời nào, nói một câu lập tức đâm vào chỗ yếu hại, không hổ từng luyện điểm huyệt.
Thịnh Thế ra phía trước đứng, khi anh xuống xe cũng chào hỏi Thanh Vi, Thanh Vi cũng không đi đưa. Anh và cô, vốn chính là gặp nhau không bằng hoài niệm, cũng là âm kém dương sai ở chung mười mấy giờ trong không gian nhỏ hẹp.
Khi Thịnh Thế xuống xe trời còn tối, anh nhìn chăm chú Thanh Vi thật sâu lần cuối cùng, lại bắt tay cáo biệt Thập Tam. Xuống xe nhìn thấy ngọn đèn vàng sân ga chiếu xuống đất một bóng đen, anh quay đầu nhìn lại, trong tàu tối đen an tĩnh, chỉ có người xuống xe chế tạo các loại thanh âm trên sân ga.
Một trận gió đêm thổi tới, giải quyết không khí khô nóng. Thịnh Thế thở ra một hơi, bước nhanh đi ra, không quay đầu lại.
Lúc này, Thanh Vi nhìn thoáng qua cửa kính xe, thấy Thịnh Thế chậm rãi xuống phía dưới, biến mất ở lối vào. Cô nhắm mắt, không quan tâm nữa, cô biết lúc này có một người dựng thẳng lỗ tai ở chú ý động tĩnh của cô, không khỏi mỉm cười.
Cảm tình trước kia, vẫn là giữ kín trong lòng, sẽ không thay đổi sẽ không kích thích, lại ngăn nắp, nếu không phải của mình, còn không bằng tri kỷ thực dụng. Ấm áp và tình yêu trong tay, đó mới là đáng giá dụng tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook