Anh Từng Là Duy Nhất
-
C348: Em là duy nhất 4
"Không nghĩ gì cả." Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô không hiểu được suy nghĩ của Hạ Doãn Nhi, nếu như hiểu được thì cô và Hạ Doãn Nhi cùng là một loại người rồi.
Thẩm Duệ cúi người xích lại gần cô, trong phòng thay quần áo rất yên tĩnh, anh ngửi được mùi thơm tỏa ra từ người cô, cảm thấy dường như có thứ gì đó thổi qua nơi mềm mại nhạy cảm nhất trong lòng anh, dập dờn tạo ra tình triều xa lạ ập đến.
Trong mắt của cô chỉ có bóng dáng của anh, lòng anh khẽ động nghiêng người hôn môi cô, mạnh mẽ xâm nhập. Nhiệt độ trong phòng thay quần áo dần tăng cao, chỉ một nụ hôn đã khiến bọn họ mê loạn. Cô đưa tay †úm áo sơ mi của anh, không biết là muốn đẩy anh ra hay kéo anh lại.
Dây dưa triền miên, đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cô mới như tỉnh mộng, mặt đỏ tới mang tai đẩy anh ra, làm nũng nói: "Anh mau đi ra đi."
Giọng nói của cô khàn khàn và quyến rũ mà chính cô không phát hiện ra được, Thẩm Duệ vẫn chưa thỏa mãn liếm môi, không cam lòng thầm nghĩ: "Thật sự muốn ở bên em cả đời."
"Vậy thì em sẽ nhìn đẹp lâu quá thành chán đấy." Tống Hân Nghiên thuận miệng nói, lại thấy anh nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, cô vội nói: "Là anh nhìn đẹp mãi thành chán."
Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ ngây ngô lấy lòng của cô, đôi mắt đen như mực đầy ắp ý cười. Anh sờ đầu cô, nhìn thấy hộp quà xinh đẹp đặt bên cạnh, khàn giọng nói: "Ngoan ngoãn thay lễ phục đi, anh ra ngoài chờ em."
Cọt kẹt một tiếng, Thẩm Duệ mở cửa đi ra, mấy giây sau, nhân viên phục vụ đến giúp cô thay lễ phục. Lúc trước Thẩm Duệ báo kích thước rất chuẩn xác, nhưng gần đây Tống Hân Nghiên bị thương, lại cãi nhau chiến tranh lạnh với anh, cả người cô gầy đi thấy rõ. Ngoại trừ kích thước ngực không thay đổi, thân eo cần bóp lại một chút.
Tống Hân Nghiên mặc lễ phục, nâng váy đi ra ngoài, rèm bên kia được kéo lại lần nữa, Hạ Doãn Nhi đang thay lễ phục bên trong, Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ đứng cùng nhau. Lúc cô đi qua, rõ ràng cảm thấy Thẩm Ngộ Thụ đã thay đổi.
Trước đó Thẩm Ngộ Thụ nhiệt tình như ánh nắng, giờ phút này trên mặt anh ta có vẻ âm trầm. Ngày sau anh ta phải kết hôn nhưng trên mặt không hề có vẻ vui mừng. Người đang thử lễ phục không phải người anh ta muốn, ngay cả đang miễn cưỡng cũng có vẻ không kiên nhãn.
Thẩm Duệ nhìn thấy cô đi ra, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm. Kiểu dáng váy để lộ đôi vai mượt mà, trên cổ xinh đẹp đeo dây chuyền xương, trong vẻ thơ ngây lại xen lẫn gợi cảm. Eo nhỏ không đủ một nắm tay, váy màu hồng phấn xinh đẹp xen lẫn quyến rũ, bộ trang phục cô mặc lên người phóng khoáng, lịch sự thanh tao.
Tống Hân Nghiên lo lắng bất an nhìn anh: "Sao thế?"
"Vô cùng xinh đẹp." Thẩm Duệ vô cùng kinh ngạc, nhân viên phục vụ ở bên cạnh giải thích: "Gần đây cô Tống gầy hơn nhiều, trên lưng phải bóp lại hai mũi kim, làn da cô ấy rất trắng lại mặc váy màu hồng phấn, xinh đẹp lại không tâm thường, vô cùng hoàn mỹ."
Tống Hân Nghiên biết rõ đây là lời lấy lòng nhưng lúc nghe thấy vẫn khiến cô rất vui vẻ. Cô kéo vạt váy chăm chú nhìn Thẩm Duệ: "Đẹp thật không? Em lo mình không hợp mặc màu này."
"Rất đẹp!" Ánh mắt Thẩm Duệ sáng rực chăm chú nhìn cô, xem đi xem lại không nỡ dời mắt.
Tống Hân Nghiên cười lộ lúm đồng tiền, cô hoạt bát nói: "Là anh nói đẹp đấy, đến lúc đó người ta nói em xấu cũng là lỗi của anh, không trách em được."
Thẩm Duệ xoa cằm khẽ cười nói: "Ai dám nói em thế anh cắt lưỡi người đó." Rõ ràng là lời tàn bạo đãm máu nhưng anh nói giống như lời nỉ non giữa tình nhân.
Thẩm Ngộ Thụ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình không xem ai ra gì, anh tỏ ý không chịu được, nổi da gà nói: "Hai người nhất định phải khiến em buồn nôn vậy à?"
"Chán ghét thì cút xa một chút, anh còn chê em chướng mắt đấy." Thẩm Duệ liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt có vẻ ghét bỏ, nói chuyện không khách khí.
Tống Hân Nghiên kéo Thẩm Duệ, hai anh em đấu võ mồm thì được nhưng đừng làm tổn thương tình cảm. Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, không chớp mắt nhìn cô, nhan sắc xinh đẹp làm nổi bật gương mặt hoa đào, màu vô cùng đẹp.
Bên kia Hạ Doãn Nhi đã thay lễ phục xong, nhân viên phục vụ chậm rãi kéo rèm ra. Cô ta đứng dưới ánh đèn, mặc lễ phục đỏ chót ít nhiều có vẻ thẹn thùng của cô dâu mới.
Thẩm Ngộ Thụ nhìn lướt qua, hờ hững nói: "Được rồi, thay đi."
Có đôi khi không để tâm một người có thể nhìn ra từ thái độ của người đó. Tống Hân Nghiên nhìn Thẩm Ngộ Thụ một phen, đã kết hôn miễn cưỡng như thế thì anh ta cần gì phải kết hôn.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Doãn Nhi đứng trên bục, sắc mặt cô ta thay đổi, tay siết chặt thành nắm đấm dường như dùng hết sự kiên nhẫn cả đời mới không kiêu ngạo quay đầu rời đi.
Đôi vợ chồng này chưa kết hôn mà đã bằng mặt không băng lòng như thế, thế thì cần gì phải cố chấp ở bên nhau chứ?
Trong mắt Thẩm Duệ chỉ có Tống Hân Nghiên, cho. dù người khác ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng không lọt vào mắt xanh của anh. Anh cẩn thận nhìn lễ phục cô đang mặc, dặn nhân viên ghi chép số liệu, chỗ nào nên bóp chỗ nào nên nới, chuyên nghiệp giống như nhà thiết kế thời trang thật sự.
Hạ Doãn Nhi đứng trên bục thấy anh không thèm nhìn mình một chút, trong lòng dâng lên sự ghen ghét. Cô cố chấp gả cho Thẩm Ngộ Thụ là vì Thẩm Ngộ Thụ là em ruột của anh, quan hệ của bọn họ dù xa lạ cũng có lúc thân thiết.
Song, cho dù như thế thì anh không hề nhìn cô thêm chút nào, thậm chí cô còn kém bộ trang phục rách rưới mà Tống Hân Nghiên mặc.
Hai mươi một năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ Doãn Nhi bị người khác xem thường như thế, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, càng ghen ghét với Tống Hân Nghiên. Cô nâng váy, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Duệ, yêu kiều nói: "Anh Tư, anh giúp em nhìn trên bộ váy này em mặc có chỗ nào cần sửa không?"
Thẩm Duệ không liếc nhìn cô ta, anh tập trung nhìn váy Tống Hân Nghiên mặc, ra dấu lấy kích thước. Anh không nhìn so với nói thẳng càng khiến Hạ Doãn Nhi xấu hổ hơn. Cô còn muốn nói tiếp, Thẩm Ngộ Thụ đã không kiên nhẫn: "Cô xong chưa? Thử nhanh lên, thử xong thì quay về báo cáo."
Hạ Doãn Nhi tức giận đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô nắm chặt nắm đấm nâng váy xoay người đi về bục.
Sau khi dặn dò sửa chữa kích cỡ xong, Thẩm Duệ ôm eo cô dịu dàng nói: "Đổi lễ phục lại đi."
"Ừm." Tống Hân Nghiên đi vào phòng thay đồ đổi lễ phục, thay quần áo xong đi ra, bầu không khí bên ngoài hơi căng thẳng, không biết Thẩm Duệ nói gì với Thẩm Ngộ Thụ mà sắc mặt hai người rất khó coi.
Tống Hân Nghiên đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, cô nói: "Hai người sao thế?"
"Đi thôi, chúng ta đi về." Thẩm Duệ nắm chặt tay cô đi ra ngoài. Tống Hân Nghiên bước mấy bước quay đầu lại nhìn Thẩm Ngộ Thụ đang ngồi trên ghế salon. Đến khi ra khỏi cửa hàng lễ phục, cô mới thu lại ánh mắt nói "Thẩm Duệ, sao em trai anh như biến thành người khác vậy?”
"Lệ Gia Trân muốn trốn tránh nó nên đi nước ngoài du học, Ngộ Thụ cho rằng cô ta từ bỏ nó nên mới hờn dỗi muốn cưới Hạ Doãn Nhi." Vừa rồi, khi Hân Nghiên đi thay quần áo, anh và Thẩm Ngộ Thụ cãi nhau mấy câu, anh không thể nào hiểu được sự ấu trĩ của Ngộ Thụ.
Nhưng hôn nhân sao có thể hờn dỗi được, kết hôn là chuyện cả đời." Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô là bạn của Gia Trân, đứng trên lập trường của Gia Trân, đương nhiên cô hi vọng Thẩm Ngộ Thụ đừng kết hôn với Hạ Doãn Nhi. Song, đứng ở lập trường của Hạ Doãn Nhi, cô ta rất vô tội. Cô ta không hiểu sao ngủ với Ngộ Thụ, mà người ngủ với cô ta còn không muốn chịu trách nhiệm, huống chỉ người này lại là em trai của người trong lòng mình.
Nếu đổi lại là cô, chắc cô sẽ nghẹn lòng chết mất.
"Nó là người lớn, nó tự biết mình đang làm gì?" Thẩm Duệ nói xong, anh mở cửa xe đỡ cô lên xe.
Tống Hân Nghiên ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, nhìn qua cửa sổ thấy bóng lưng cô đơn kia. Thẩm Ngộ Thụ quyết định cử hành hôn lễ có phải đang đánh cược, cược Gia Trân sẽ quay về ngăn cản như lần trước, kéo. anh ta đi khỏi hôn lễ.
Nhưng Gia Trân có đến không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook