Anh Từng Là Duy Nhất
-
C337: Tôi không muốn ngủ chung với anh 8
Thẩm Duệ nhìn cô tránh mình như rắn rết, khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, anh bước thẳng sang bên kia, Tống Hân Nghiên lập tức va vào ngực anh. Thẩm Duệ nhanh tay lẹ mắt duỗi tay giữ chặt eo cô, lạnh lùng chế giễu: “Em gấp không chờ nổi muốn nhào vào lòng anh thế à?”
Tống Hân Nghiên tức muốn chết, rõ là anh giở trò lừa bịp, ức hiếp cô bây giờ không linh hoạt mà. Cô chống tay lên ngực anh, lông mày nhíu chặt, mắng khẽ: “Buông tôi ra."
Thẩm Duệ không buông tay: "Em cầm quần áo đi đâu đó?”
"Tôi muốn tắm rửa."
“Bây giờ em không được tắm, vết thương trên đầu và chân không được dính nước.” Thẩm Duệ nhắc nhở cô.
Tống Hân Nghiên thở hồng hộc: "Vậy thì tôi lau người."
"Anh lau cho em." "Không muốn!" Cuối cùng, Thẩm Duệ đành phải thỏa hiệp, anh bế cô vào phòng tắm, đổ đầy nước nóng vào bồn, kê một chiếc. ghế đến bên cạnh rồi quay người đi ra ngoài. Khi đi đến cửa, anh đột nhiên quay đầu, hỏi: "Em thực sự không cần anh giúp?”
“Không!” Tống Hân Nghiên thẳng thừng từ chối, thấy anh mở cửa đi ra ngoài, cô ba chân bốn cẳng đi tới, nhanh chóng khóa chốt lại, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh bồn tắm, từ từ cởi cúc áo ngủ, dấu hôn trên người lộ ra dưới ánh đèn, nghĩ đến sự thô bạo của anh ngày hôm qua, cô lại cảm thấy khó chịu.
Thẩm Duệ về phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy ào. ào, anh đi thẳng đến bên giường, gấp gọn chăn bông trên sàn rồi cất vào tủ áo. Một lúc sau, thấy Tống Hân Nghiên vẫn chưa ra, anh bước đến gõ cửa phòng tắm: "Hân Nghiên, đừng ở trong lâu quá."
Tống Hân Nghiên đang lau người, phần lưng với không tới, cô mặc kệ, ném khăn hốt hoảng mặc quần áo, chỉ sợ Thẩm Duệ bất ngờ xông vào.
Sau khi mặc quần áo xong, cô khập khiễng mở cửa, thấy anh đang đứng ngay ở cửa chờ mình, cô lúng túng nhìn đi chỗ khác rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Dẫn vặt cả một đêm, cô đói bụng vô cùng, mở cửa phòng đi ra ngoài. Thẩm Duệ đi theo cô từng bước, nhìn cô cố gắng đi xuống cầu thang, mấy lần muốn ôm cô nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của cô ngăn lại.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu, thế nhưng chuyện này là do anh gây ra, đành phải cắn răng chịu đựng thôi.
Thấy bọn họ lần lượt đi xuống lầu, dì Lan vội vàng nói: "Ngài Thẩm, cô Tống, bữa sáng đã chuẩn bị xong, giờ dọn lên luôn ạ?”
"Ừ. Thẩm Duệ gật đầu, hôm qua Hân Nghiên không ăn gì, chắc bây giờ cô đói lắm rồi. Hai người bước vào. nhà ăn, không ai để ý đến đối phương, nói chính xác hơn là Tống Hân Nghiên cố tình lạnh nhạt Thẩm Duệ.
Dì Lan hướng dẫn người làm bưng thức ăn lên, một lúc sau trên bàn đã bày đầy bữa sáng. Tống Hân Nghiên cúi đầu húp cháo, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh. Liên Thanh Vũ vừa xuống tầng đã thấy hai người đang ngồi ăn sáng cùng nhau, cô ta giật mình, họ làm hòa nhanh như vậy ư?
Cô ta bình tĩnh đi tới, ngồi xuống đối diện họ, cẩn thận quan sát biểu cảm của hai người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trông có vẻ bằng mặt không bằng lòng.
Trong nhà ăn không ai nói chuyện, bầu không khí hơi trầm mặc, Liên Thanh Vũ dùng thìa khuấy cháo trong bát, cười nói: "Cô Tống, tôi nghe nói hôm qua cô bị sốt, giờ đã khỏe hơn chưa?"
Tống Hân Nghiên liếc Liên Thanh Vũ, mặc kệ cô ta. Cô đang trong tâm trạng tồi tệ, nhìn ai cũng không vừa mắt, đặc biệt là bông sen trắng Liên Thanh Vũ này.
Thẩm Duệ quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên, thấy cô chỉ tập trung ăn phần ăn của mình, anh lạnh lùng nói:
"Hân Nghiên đã hết sốt."
“Vậy em yên tâm rồi." Liên Thanh Vũ cười thẹn thùng, cô ta tự chuốc lấy mất mặt, thấy vô vị nên đành cúi đầu ăn sáng.
Thẩm Duệ đặt đũa xuống, nhìn Liên Thanh Vũ ngồi đối diện: "Thanh Vũ, bốn giờ chiều đến câu lạc bộ tư nhân Hải Đài, anh có chuyện muốn nói với em."
Liên Thanh Vũ ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Duệ, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra tối qua. Cô ta hoảng sợ, cố nặn ra một nụ cười: "Có chuyện gì vậy ạ? Anh hẹn em ra ngoài một mình như thế, không sợ cô Tống hiểu lầm à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook