Anh Từng Là Duy Nhất
C333: Tôi không muốn ngủ chung với anh 1

Trời đất quay cuồng, Tống Hân Nghiên bị người đàn ông đè lún dưới đệm, khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, lộ ra vẻ âm u tàn nhẫn. Anh dùng sức xé quần áo cô, lực đạo mạnh đến mức như muốn xé người cô ra làm hai.

Tống Hân Nghiên hiểu cô đã hoàn toàn chọc giận anh rồi.

Cô nhìn anh, trong lòng trào dâng nỗi buồn bã và tuyệt vọng không thể nói thành lời. Mỗi lần họ cãi nhau, anh đều ép cô phải chịu thua theo cách này. Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy anh không tôn trọng mình.

Cô chống cự quyết liệt, lúc này cô không muốn làm tình với anh, sự tiếp xúc trần trụi giữa hai cơ thể sẽ chỉ khiến cô thêm đau xót mà thôi. Tay cô thoát khỏi xiềng xích của anh, “bốp” một tiếng.

Phòng ngủ chìm vào tĩnh lặng vài giây.

Ngay sau đó, Thẩm Duệ không nói một lời xé toạc quần áo của cô, dùng vải vụn trói hai tay cô lên thành giường


Tống Hân Nghiên hoảng sợ bất lực, cô nhìn người đàn ông vô cảm trước mặt, gào lên: "Thẩm Duệ, đừng làm vậy, thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hận anh, tôi thực sự sẽ hận anh!"

Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ kiên định, anh giữ cằm cô, cúi người hôn cô. Tống Hân Nghiên bỗng nghiêng đầu đi, anh đuổi theo, cô lại né tránh, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, trực tiếp giữ chặt đầu hôn sâu.

Tống Hân Nghiên không tránh được, khí thế bá đạo tỏa ra từ người đàn ông quá mạnh, cô không chịu nổi, há miệng cắn đối phương thật mạnh. Mùi máu tươi len lỏi giữa môi và răng, người đàn ông đau đớn rên lên một tiếng. Anh buông cô ra, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng ứa máu.

"Tôi không muốn, Thẩm Duệ, cầu xin anh!” Tống Hân Nghiên sợ hãi, anh tàn nhẫn không có tình người như vậy khiến cô mất hồn mất vía.

Thẩm Duệ chống tay bên người cô, môi mỏng khẽ nhếch: “Hận anh? Hân Nghiên, em hẹn hò với Liên Mặc. một chuyến, đến cả lời hận anh cũng nói ra được, anh ta rót bùa mê thuốc lú gì cho em mà khiến em khăng khăng muốn rời xa anh thế?”

Giọng điệu anh xen lẫn sự tức giận và điên cuồng, Tống Hân Nghiên chỉ cảm thấy hãi hùng, cô có giải thích gì cũng vô dụng, bởi vì trong lòng anh đã tin cô bị Liên Mặc tẩy não rồi.

Cô không nói lời nào, động tác của anh vẫn không dừng lại, bàn tay lớn dùng sức giật mấy lần, cô như đứa trẻ mới sinh, không có chút sức phản kháng nào. Tống Hân Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đỏ cạch của anh, lắc đầu thật mạnh: “Tôi không muốn, thả tôi ra."

"Anh sẽ không buông tha em, kiếp này kiếp sau cả kiếp sau sau nữa, chỉ cần anh không buông em, trên người em chỉ có khắc tên của anh, đến chết mới thôi!" Dứt lời, trong đôi mắt trợn to của cô, anh đi thẳng vào. trong không một chút nương tay.

Đau quá, đau hơn cả ký ức đêm đó.

Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông trên người mình, trước mắt mơ hồ, quá khứ và hiện tại xen kẽ, cô không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, chỉ biết đau đớn, không còn gì ngoài tuyệt vọng.

Anh đang tra tấn cô, cũng tra tấn chính mình, không có niềm vui nào trong sự kết hợp gượng ép. Mồ hôi trên trán anh rơi xuống đôi mắt mở to của cô, sự tuyệt vọng trong đó khiến trái tim anh đau nhói.


Anh đưa tay che mắt cô lại, không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ nữa, xác thịt hai người đã gắn kết với nhau nhưng tại sao lòng lại dần dần cách xa?

Cả ngày hôm đó, Thẩm Duệ không nghe điện thoại, ngoại trừ những lúc nghỉ giữa hiệp, ép cô ăn uống gì đó thì những lúc khác anh đều không thả cô ra, ngoại trừ lần đầu tiên thô bạo, những lần còn lại đều rất dịu dàng.

Thế nhưng một khi tổn thương đã được tạo ra, nó sẽ không thay đổi vì sự dịu dàng và thương tiếc của anh.

Tống Hân Nghiên mơ màng chìm vào giấc ngủ, rồi lại mơ màng tỉnh dậy. Nhìn thấy người đàn ông đè trên người, cô tuyệt vọng, nước mắt trào ra, từ đầu đến cuối động tác của anh không hề ngừng lại, mặc kệ là trong mơ hay hiện thực đều khắc sâu trong trí nhớ của cô.

Cuối cùng, cảnh tượng trước mắt bay xa, cô rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Khi Thẩm Duệ nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đã hôn mê bất tỉnh. Anh run rẩy tỉnh táo lại, đột nhiên quỳ xuống bên cạnh cô. Thấy gương mặt đỏ bừng khác thường của Tống Hân Nghiên, anh bị dọa sợ, giơ tay vỗ nhẹ vào má cô: “Hân Nghiên, Hân Nghiên, tỉnh lại đi, đừng dọa anh, tỉnh lại đi!”

Tống Hân Nghiên mất ý thức, lẳng lặng nằm trên giường không một chút phản ứng. Thẩm Duệ duỗi tay kiểm tra, chỉ thấy trán cô nóng kinh khủng, anh vội vàng xuống giường, nhặt chiếc điện thoại di động rơi trên sàn bấm số: "Bác sĩ Hứa, lập tức đến Y Uyển, Nghiên Nghiên sốt


Khắp người Tống Hân Nghiên đầy dấu vết do sự tàn bạo của anh để lại, anh vào phòng thay đồ tìm một bộ đồ ngủ tròng lên cho cô, thấy cô nằm xụi lơ trên giường, sự tỉnh táo của anh dần dần trở lại.

Trời ơi, anh vừa làm gì vậy?

Thẩm Duệ vô cùng hối hận, anh mặc quần áo vào, trước tiên hạ nhiệt vật lý cho cô, vừa làm xong tất cả những việc này thì bác sĩ Hứa đã vội vã chạy tới. Vừa gõ cửa phòng ngủ chính, mùi hormone tanh ngọt đã xộc thẳng vào mũi, anh ta đã hiểu ra.

Bác sĩ Hứa cõng hòm thuốc sau lưng vội vàng đi vào, đến bên giường vươn tay định vén chăn lên, Thẩm Duệ nghiêm nghị quát: "Cậu làm gì đó?"

“Cô ấy bị sốt, cậu đắp kín như vậy thì sao hạ sốt được?” Bác sĩ Hứa bất lực giải thích, sắc mặt Thẩm Duệ cũng dịu đi một chút.

Anh tự mình vén chăn nhưng chỉ lộ ra từ bả vai cô trở lên, bác sĩ Hứa nhìn dấu hôn xanh tím chỉ chít trên cổ Tống Hân Nghiên thì không nhịn được lắc đầu: “Tổng giám đốc Thẩm, dù anh có sốt ruột đến đâu thì cô ấy vẫn là một bệnh nhân đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương