Anh Từng Là Duy Nhất
C318: Mấy cô ngực bự thường không có đầu óc em có giống vậy không 3

“Em có não không hả? Bây giờ đang là mùa gì? Em mà tuỳ tiện nhảy vào như vậy, em có biết hậu quả đang chờ đợi em là gì không hả?” Lệ Ngự Hành nhíu mày thật chặt, từ sau khi Gia Trân trở về, anh ấy vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của cô. Thất tình đối với lứa tuổi này của cô, là một nỗi đau rất khó có thể chịu đựng.

Cũng giống như Gia Ngọc đã phản bội anh ấy, gả cho một người đàn ông khác vậy, nỗi đau ấy rất khó để phai nhạt trong một khoảng thời gian ngắn.

Lệ Gia Trân dùng sức muốn hất tay anh ấy ra, nhưng làm cách nào cũng không hất ra được, cô ấy nói: “Em không quan tâm hậu quả sẽ ra sao, em chỉ muốn tìm lại cái lắc tay đó thôi.”

Thấy em gái mình cố chấp như vậy, Lệ Ngự Hành dùng sức kéo cô xuống khỏi ghế đá, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đen lại, nói: “Anh tìm cho em.”

Nói xong, anh nhanh chóng cởi áo vest và giày da ra, sau đó đứng lên ghế đá uyển chuyển nhảy xuống sông hộ trạch giống như một vận động viên nhảy cầu. Động †ác của anh quá nhanh, Lệ Gia Trân không kịp ngăn cản, cô ấy ghé vào ghế đá thất thanh gọi lớn: “Anh cả, anh mau lên đây đi, nước sông hộ trạch lạnh lắm, anh mà bị bệnh thì phải làm sao?”

Nước sông hộ trạch rất sâu, đặc biệt là khu vực xung quanh căn đình giữa hồ này, ít nhất cũng phải sâu khoảng hai mét rưỡi, Lệ Ngự Hành vừa nhảy xuống là mất tăm mất tích luôn, Lệ Gia Trân sợ hú hồn hú vía, anh cả là gia chủ của nhà họ Lệ, nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì, ông nội sẽ đánh chết cô ấy.

“Anh cả, anh cả, anh đang ở đâu? Đừng tìm nữa, em không cần, anh mau lên đi.” Lệ Gia Trân khóc bù lu bù loa, tình cảm giữa cô ấy và anh cả không khăng khít, đặc biệt là sau khi anh cả và chị Gia Ngọc ở bên nhau, từ khi đó cô bắt đầu oán hận anh cả, cảm thấy anh cả mù rồi nên mới có thể thích cái loại trơ trến không biết xấu hổ như chị Gia Ngọc.

Nhưng lúc này đây, cô ấy thật sự cảm động trước hành động của anh cả, mất một cái lắc tay chẳng là gì cả, nhưng cô ấy không thể mất đi một người thân, cô ấy gắn giọng kêu, nhưng Lệ Ngự Hành vẫn không chịu nổi lên.


Trong lòng cô ấy càng lúc càng bất an, ngay khi cô ấy đang định nhảy xuống sông hộ trạch để tìm anh, mặt sông đột nhiên tung toé bọt nước, Lệ Ngự Hành trồi lên khỏi mặt nước, giơ một cái lắc tay trong tay lên. Lắc tay dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói loá, vẻ mặt của anh ấy vẫn bình tĩnh như trước, hỏi cô: “Có phải cái này không?”

Lệ Gia Trân gật đầu thật mạnh, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Giờ phút này cô ấy mới hiểu được, mất đi tình yêu chẳng có gì đáng sợ hết, bởi vì cô ấy vẫn còn có tình thân, vẫn còn người nhà luôn yêu thương cô ấy.

Dưới tán cây ngô đồng trong viện Ngô Đồng, Lệ Ngự Hành thay quần áo xong bước ra khỏi tòa lầu, thấy Lệ Gia Trân ngồi trên ghế dài đang cầm cái lắc tay kia mà ngẩn người. Anh ấy nhận lấy canh gừng từ chỗ má Trương, chậm rãi đi về phía cô.

“Uống bát canh gừng này đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Lệ Gia Trân ngẩng đầu lên, nhận lấy canh gừng, ôm vào trong lòng. Lệ Ngự Hành ngồi xuống cạnh cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ tiều tụy của cô, cặp mắt đen của anh ấy hiện lên vẻ không đành lòng. Anh ấy do dự một chút, cuối cùng cũng không giấu cô Gia Trân, đám cưới của Ngộ Thụ và Hạ Doãn Nhi sẽ được tổ chức vào. ngày ba mươi cuối tháng này.”

Lệ Gia Trân lỡ tay làm đổ bát canh gừng, mùi nước gừng nóng rát xộc thẳng lên mũi. Cô ấy nhìn vết bẩn màu nâu dính trên ghế dài, vội vàng rút khăn giấy ra lau, kết quả càng lau nước mắt rơi càng nhanh, cô ấy cắn chặt răng, miệng nói một đẳng lòng nghĩ một nẻo bảo: “Như vậy rất tốt, Hạ Doãn Nhi xinh đẹp như vậy, bọn họ trai tài gái sắc, cũng rất xứng đôi.”

Cũng chỉ có mình cô ấy biết, trái tim của cô ấy đã đau đến mức tưởng chừng như sắp vỡ ra.

Lệ Ngự Hành nắm lấy tay cô, cô em gái nhỏ của anh ấy đã trưởng thành thật rồi. Anh ấy giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt cô, anh ấy nói: “Gia Trân, ở trước mặt anh cả, em không cần phải giả vờ mạnh mẽ làm gì. Em muốn tới phá đám cưới cũng được, muốn bắt cóc cô dâu rồi em vào thế chỗ cũng được luôn, chỉ cần em vui vẻ, anh cả đều sẽ ủng hộ em.”


“Anh cả!” Lệ Gia Trân nhào vào trong lòng ngực Lệ Ngự Hành, khóc không thành tiếng: “Hạ Doãn Nhi đang mang thai con của anh ấy, em không thể nào vượt qua được vách ngăn này.”

Lệ Ngự Hành khẽ thở dài, anh ấy nói: “Vậy buông đi, đừng tự làm khó mình.”

Lệ Gia Trân lại khóc thảm thiết hơn, tình cảm chín năm sao có thể nói buông là buông dễ dàng như vậy chứ?

Trong phòng làm việc có tông màu lạnh, Liên Mặc đứng trước cửa sổ sát đất, anh ta mặc bộ âu phục được may đo vừa người màu xám đậm, làm tôn lên bóng lưng của anh ta càng thêm thẳng tắp lạnh lùng. Thư ký gõ cửa tiến vào, nhìn thấy bóng lưng cô quạnh của anh ta, thư ký giật mình, bước nhanh đi đến bên cạnh, đưa cho. anh ta một túi giấy chưa mở.

“Cậu chủ, đã có kết quả giám định ADN rồi ạ.”

Liên Mặc nghiêng người nhận lấy túi giấy, bên trong là giám định ADN của Tống Hân Nghiên với Đổng Nghi Tuyền, muốn có được tóc của Tống Hân Nghiên rất dễ, nhưng muốn lấy được mẫu ADN của Đổng Nghỉ Tuyền lại rất khó.

Anh ta phất phất tay, nói: “Đi ra ngoài đi.”


“Vâng, cậu chủ.” Thư ký xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.

Liên Mặc nắm chặt túi giấy, cũng không nóng nảy mở ra xem, anh ta gần như đã đoán được đáp án, làm giám định ADN chẳng qua là vì đảm bảo không có sai sót. Anh ta đứng trước cửa sổ sát đất rất lâu, rồi mới xoay người đi đến bên bàn làm việc, lấy dao rọc giấy cắt túi.

Anh ta lấy ra một tờ giấy A4 trắng như tuyết, bên trên không biết gì cả, bỗng dưng anh ta bật cười, lập tức hiểu ra. Anh ta từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái túi vô khuẩn khác, cất cao giọng kêu thư ký đi vào, anh ta giao túi vô khuẩn cho thư ký, nhẹ nhàng nói: “Gửi nó đi.”

Thư ký nhận lấy túi vô khuẩn, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc. Liên Mặc nhìn tờ giấy trắng kia, nói về cẩn thận thì e rằng không ai có thể so được với người kia, giám định ADN này cho dù nằm trong tay bất kỳ ai, đều sẽ không bị người ngoài nhìn thấy.

Anh ta chậm rãi cầm tờ giấy trắng lên, sau đó vo. thành một cục ném vào thùng rác, anh ta lại lần nữa đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, biểu cảm của anh ta tỏ ra vẻ cao thâm khó lường.

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, Thẩm Duệ đã rời đi, không bao lâu sau dì Lan đã đem bữa sáng lên, đi theo bà ấy đến còn còn có Liên Thanh Vũ. Tống Hân Nghiên vừa thấy cô ta là đã nhức nhức cái đầu, tâm tư của Liên Thanh Vũ với Thẩm Duệ tựa như lòng Tư Mã Chiêu, ngay cả người qua đường cũng biết.

Nhưng cô ta đứng trước mặt Thẩm Duệ lại rất biết giả vờ, sẽ không có nửa phần đi quá giới hạn.

Tống Hân Nghiên nhìn cô ta, trong nháy mắt cảm thấy tâm trạng không tốt: “Cô Liên, hôm nay ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy?

Lần trước Liên Thanh Vũ ở trong phòng ngủ diễn vở kịch kia, dù là phát bệnh thật hay phát bệnh giả thì đều đã khiến cho cô hiểu ra, cô ta không phải một cây đèn cạn dầu.


Thân trên Liên Thanh Vũ mặc áo chiffon màu hồng cánh sen, bên dưới mặc quần cắt cúp màu trắng, chân mang một đôi giày cao gót màu hồng đào, bên ngoài khoác áo măng tô, là bộ sưu tập mùa thu Chanel vừa ra mắt thị trường trong năm nay.

Mái tóc đen xoăn sóng tùy ý xõa ra phía sau, trông. vừa trí thức đoan trang, lại không mất đi sự quyến rũ, tinh tế vừa phải, là một cách phối đồ rất hút mắt.

Tống Hân Nghiên không thể không thừa nhận, trên phương diện phối đồ Liên Thanh Vũ luôn theo sát trào lưu. Mỗi outfit của cô ta, đều thể hiện được sức hút cá nhân, cho nên, lúc nào trên người cô ta cũng tràn ngập mùi hoa sen trắng.

“Cô nằm viện lâu như vậy, tôi đến xem thử coi chân cô có què chưa?” Nói xong, cô ta làm như sực nhận ra mình nói sai, che miệng lại, vô cùng đáng thương nói: “Ai da, tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng quá, nói sai rồi, ý tôi nói là đến xem chân của cô đã khỏi chưa ấy mà”

Liên Thanh Vũ ở trong nhà trái mong phải ngóng, nhưng mãi vẫn không ngóng trông được Thẩm Duệ về, đi hỏi thì mới biết được Tống Hân Nghiên gặp tai nạn giao thông phải nằm viện, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy cô ta còn mong sao cho Tống Hân Nghiên đừng bao giờ tỉnh lại nữa, để khỏi giành Thẩm Duệ với cô ta.

Kết quả ngày hôm sau dì Lan trở về, nói Tống Hân Nghiên tỉnh rồi, cô ta thất vọng tràn trề, rồi vẫn quyết định tới tìm hiểu tình hình của tình địch.

Tống Hân Nghiên rất muốn cười lạnh, nhưng cô nhịn, coi như bị chó điên căn một phát đi, cô mà cắn lại thì cũng sẽ biến thành kẻ giống như cô & vậy. Cô ngoài cười nhưng trong không cười ni đặc biệt đến đây một chuyến rồi, bây giờ tôi hành động không được tiện cho lắm, có chỗ chậm trễ mong cô Liên đừng để ý, mời cô ngồi.”

Liên Thanh Vũ đi đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Tống Hân Nghiên, cô ta nói: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô, Thẩm Duệ đã đồng ý sẽ cho tôi đi làm ở Thẩm thị, làm thư ký bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy mình nên báo cho cô một tiếng, dù gì cô cũng là bạn gái Thẩm Duệ, tôi sợ cô hiểu lầm.”

Không biết vô tình hay cố ý, mà cô ta cố tình nói bốn chữ “thư ký bên cạnh” rất mập mờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương