Anh Từng Là Duy Nhất
C317: Mấy cô ngực bự thường không có đầu óc em có giống vậy không 2

Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ tủi thân này của cô, anh khẽ cười nói: “Ăn cái gì bổ cái đó, đợi em xuất viện rồi, chúng ta sẽ đi ăn một bữa no nê để bù lại.”

Tống Hân Nghiên lập tức cúi người nịnh nọt ôm lấy khuỷu tay anh, cười tủm tỉm nói: “Vẫn là anh tư hiểu em nhất, vậy em phải khoẻ nhanh lên mới được.”

“Bé mèo ham ăn." Thẩm Duệ chạm nhẹ vào chóp mũi tròn trịa của cô.

Khi hai người đang tình nồng ý mật, vịt con nấy giờ vân lăm lăm nhìn bọn họ ở bên cạnh cũng không chịu cô đơn một mình mà bất chợt kêu to hai tiếng “cạc cạc”. Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ lập tức đen như đáy nồi, ánh mắt sắc bén của anh lia qua, vịt con rén ngay tức khắc, núp ở trong ổ không dám kêu nữa.

Thẩm Duệ vô cùng hối hận, lúc ấy rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào của anh bị lệch mà lại coi một con gia cầm bỉ ổi như vậy thành thú cưng chứ?

Tống Hân Nghiên bật cười thành tiếng.

Thẩm Duệ quay đầu, nhìn thấy trong mắt cô tràn đây ý cười, lấp lánh tựa như vô vàn ánh sao, giống vừa những vì sao mà anh đã nhìn thấy lúc ở dưới lầu, đẹp đế và chói mắt, anh chợt nảy lên suy nghĩ, duỗi tay nắm lấy cằm cô rồi nhìn chằm chằm cô với ánh mắt phức tạp sâu thẳm.

Tống Hân Nghiên đột nhiên ngừng cười, động tác này của Thẩm Duệ rất có tính xâm lược, cô cụp mắt nhìn bờ môi mỏng của anh, cô chợt nhớ đến một câu mà mình đã nhìn thấy trong sách, cô nói: “Thẩm Duệ, nghe nói đàn ông môi mỏng thường rất bạc tình, anh có giống vậy không?”

Ánh mắt Thẩm Duệ sâu hoắm, như thể có một cơn lốc xoáy màu đen muốn hút cô vào trong, đầu ngón tay. anh trượt dọc theo cằm cô xuống dưới cổ, sau đó nhấn lên chiếc áo lót trước ngực cô, anh nói bằng chất giọng. gợi cảm: “Nghe nói mấy cô nàng ngực bự thường không có đầu óc, em có giống vậy không?”


Gương mặt của Tống Hân Nghiên lập tức đỏ bừng, cô duỗi tay nắm lấy ngón tay xấu xa của anh, xấu hổ nói: “Thẩm Duệ, em đang hỏi anh nghiêm túc đó?”

“Con mắt nào của em thấy anh không nghiêm túc trả lời em?” Thẩm Duệ chống một tay lên khăn trải giường, ánh mắt quyến rũ. Lâu lắm rồi anh không thân thiết với cô, đêm nay rất muốn nhưng vì lo cho cơ thể của cô, anh lại không thể không nhịn xuống, không muốn làm cô bị thương.

Tống Hân Nghiên tức giận buông tay anh ra, bĩu môi nói: “Anh chỉ biết chọc em thôi.”

Một tay Thẩm Duệ chống cäm, cười khanh khách nhìn cô, anh nói: “Anh chỉ đưa ra một ví dụ để trả lời câu hỏi của em thôi, chứng tỏ mấy câu hỏi của em đều chỉ là truyền thuyết, không có căn cứ, hiểu không?”

Tống Hân Nghiên trừng anh, cứ tưởng rằng anh đang ám chỉ cô ngực to nhưng não nhỏ cơ. Thẩm Duệ vỗ vỗ gương mặt tức giận của cô, nói: “Muộn rồi, ngủ đi, anh đi tắm”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên châm chậm nằm xuống, cố gắng để không chạm vào vết thương trên đầu. Thẩm Duệ đứng dậy dịch lại chăn cho cô, hôn lên cái trán mịn màng của cô một chút, dịu dàng bảo: “Ngủ ngon, Nặc Nặc”

“Ngủ ngon.” Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ đã ập đến, cô ngủ thiếp đi. Thẩm Duệ ngồi bên giường một lúc rồi mới đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Tống Hân Nghiên lại năm mơ, cảnh tượng trong mơ thật kỳ quái, cuối cùng cô chỉ nhớ bà ngoại kéo lấy tay cô, không ngừng lặp đi lặp lại: “Hân Nghiên, từ hôm nay. trở đi, con phải sống tiếp thay Niếp Niếp thì dù khó khăn vất vả đến đâu cũng đừng dễ dàng từ bỏ tính mạng của chính mình.”


Tống Hân Nghiên giật mình tỉnh dậy, cô thãn thờ nhìn lên trần nhà, trống ngực đập loạn xạ, cô há miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tại sao bà ngoại lại nói rằng cô đang sống thay cho Niếp. Niếp, Niếp Niếp là ai? Niếp Niếp có phải tên mụ của mẹ không? Nhưng mẹ vẫn còn sống sao bà ngoại lại nói như vậy?

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, cô chống tay đỡ cơ thể ngồi dậy, cô vừa động đậy, Thẩm Duệ đang nằm trên ghế sô pha giật mình tỉnh giấc, anh bước thoăn thoắt đến trước mặt cô, vươn tay định bật công tắc đèn, nhìn thấy trán cô lấm tấm đây mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt xám xịt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, anh đưa tay sờ lên trán cô, thấy cô không phát sốt anh mới yên lòng: “Hân Nghiên, có chuyện gì vậy, em gặp ác mộng sao?”

“Vâng, em đã mơ thấy bà ngoại.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Bà ngoại qua đời khi em mới hơn bốn tuổi, lúc ấy em còn quá nhỏ để biết cái chết có nghĩa là gì. Bố em nói rằng bà đã đi đến một thế khác nên em cứ tin rằng đó là sự thật, mãi đến khi lớn lên mới biết rằng bà ngoại đã vĩnh rời xa em rồi. Bao nhiêu năm rồi, bà không bước vào giấc mơ của em, nhưng vào ngày em bị tai nạn xe hơi, trong lúc đang được cứu chữa trong

phòng cấp cứu, bà đã bước vào trong giấc mơ của em rồi”

Đêm hôm khuya khoắt lại nói những chuyện như vậy thật sự có hơi kỳ lạ.

Nhưng Thẩm Duệ là một người đàn ông, anh không bao giờ tin vào những điều thần bí này, anh đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, Tống Hân Nghiên nhận lấy rồi uống cạn, Thẩm Duệ nhìn cô, nhớ lại những ngày cô hôn mê, anh lập tức hỏi: “Có phải bà ngoại vào trong mơ muốn mang em đi không?”

“Không phải." Tống Hân Nghiên bưng chiếc ly thủy tinh nóng hầm hập, dường như làm vậy giúp cô tìm được chút cảm giác an toàn: “Bà ngoại nói, em đang sống tiếp. thay Niếp Niếp, còn nói với em rằng dù khó khăn vất vả đến đâu cũng không được dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình, vừa rồi trong giấc mơ em gặp bà, bà cứ lặp đi lặp. lại câu nói này, như thể nó rất quan trọng và muốn em luôn ghi nhớ nó.”

“Sống tiếp thay Niếp Niếp? Điều đó có ý gì?” Thẩm Duệ cau mày.


“Em cũng không biết, có lẽ đó là tên mụ của mẹ em, bà nghĩ rằng mẹ đã chết rồi nên mới nói như vậy.” Tuy Tống Hân Nghiên nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn thấy không yên tâm, trong mơ cô có thấy một cô bé, bà ngoại đi cùng cô bé ấy, hình như cô cũng nghe bà gọi cô bé là Niếp Niếp.

Cô bé đó có khuôn mặt rất giống Đổng Nghỉ Tuyền, đặc biệt là đôi mắt to tròn như thể biết nói. Có thể cô bé mà cô nhìn thấy chính là mẹ cô khi còn nhỏ, nhưng nếu tất cả những gì cô thấy trong giấc mơ của mình đều là người đã qua đời thì vẫn không hiểu nỗi.

Thẩm Duệ thấy cô cau mày, anh đưa tay vuốt lông mày của cô, nói: “Đừng đoán mò nữa, đi ngủ đi.”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên đưa ly cho anh rồi lại năm xuống giường, Thẩm Duệ cất ly xong quay lại vẫn thấy mắt cô mở to, anh nói, “Hân Nghiên, đây chỉ là một giấc mơ thôi, đừng nên suy nghĩ bậy bạ, có lẽ khi em bị bệnh nặng bà ngoại đã đặc biệt chạy tới để dỗ dành em đấy.”

“Thẩm Duệ, em hơi sợ, em sợ rằng nếu như em thật sự không phải là em, vậy thì em là ai?” Tống Hân Nghiên lo lắng nói.

Thẩm Duệ cúi xuống nắm tay chặt cô và nói Nghiên, cho dù em không phải là em đi nữa, em vẫn luôn là người phụ nữ anh yêu nhất, điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi, hãy ngủ đi, anh sẽ ở bên em.”

Hốc mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, cô đi đến bên giường nói: “Anh lên đây ngủ với em, được không? Em ngủ trên giường một mình có cảm giác không an toàn.”

Tia lửa từ đôi mắt phượng của Thẩm Duệ tỏa ra khắp nơi, anh không thể không hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, giọng anh khàn khàn, nhuốm màu dục vọng nồng đậm: “Em có biết rằng vào đang nửa đêm nửa hôm em lại mời một người có thể chất và tinh thần bình thường, hơn nữa đó còn là người đàn ông có khát vọng lên giường với em rất mãnh liệt, em có biết nguy hiểm cỡ nào không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên lập tức nóng như lò lửa, cô nói: “Em không có ý gì khác, em chỉ sợ thôi, hơn nữa em vẫn còn bị thương...”

Thẩm Duệ vô cùng thất vọng, với bệnh tình của cô thì anh không thể chạm vào cô trong nhiều ngày, anh thật sự muốn bắt tên tài xế dám tông vào cô lại rồi đánh cho một trận. Anh cởi dép lê, leo lên giường nằm nghiêng xuống bên cạnh cô.


Giường bệnh trong phòng VIP rất lớn, đủ để chứa hai người.

Ngay khi Thẩm Duệ nằm trên giường, một làn sóng nhiệt xuyên qua hai lớp quần áo áp vào người cô, lấy đi sự ớn lạnh trong lòng cô, cô không cảm thấy ngượng ngùng, ngoan ngoãn dựa sát, rúc vào trong vòng tay anh.

Đây là lần đầu tiên họ ngủ chung giường sau khi cô tỉnh lại do bị thương nặng, trên người anh toát ra hơi thở nam tính mát lạnh, còn có cảm giác nồng đậm của rượu vang đỏ, khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Thẩm Duệ kéo chăn đắp cho hai người, trên người cô có một mùi thuốc nhàn nhạt, thoang thoảng rất dễ chịu, anh vòng tay qua eo cô, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm, chỉ chốc lát sau anh lập tức ngủ mất.

Cô nghe thấy tiếng anh thở đều đều bên tai nhưng Tống Hân Nghiên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngày mai sẽ ra sao đây?

Trong dinh thự của nhà họ Lệ tại thành phố Giang Ninh, Lệ Gia Trân ngồi trên một chiếc ghế đá trong căn đình giữa hồ, cô ấy cầm thức ăn cho cá trên tay, thất thần rải xuống dòng sông hộ trạch*. Những cá Koi màu đỏ ở bên dưới tranh nhau đoạt thức ăn, rất náo nhiệt, nhưng cô ấy lại không nhấc lên nổi một chút hứng thú nào.

(*) Là kiểu sông bao quanh căn nhà như một dạng bảo vệ cho căn nhà đó. VN mình cũng có kiểu sông như này (nhưng là sông hộ thành tại kinh thành Huế)

Bỗng nhiên cổ tay cô chợt nhẹ tênh, cô ấy cúi đầu nhìn xuống thì thấy lắc tay của mình bị rơi xuống sông hộ trạch, “tõm” một tiếng, bọt nước bắn tung toé, biến mất khỏi tầm nhìn trong nháy mắt. Lệ Gia Trân vội vàng đứng lên, đó là món mà trưởng thành mà Thẩm Ngộ Thụ đã tặng cho cô vào ngày mà cô bước sang tuổi mười tám, cô ấy vẫn luôn đeo nó, ngay cả khi đi tắm cũng không nỡ cởi ra, nhưng bây giờ nó lại đột nhiên bị đứt.

Cô ấy đặt thức ăn cho cá xuống, vội vàng cởi giày và tất rồi trèo lên ghế đá, đang định nhảy xuống thì cổ tay của cô đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, bên tai vang lên một giọng nói tức giận: “Gia Trân, em muốn làm gì?”

Lệ Gia Trân quay đầu lại thì nhìn thấy anh trai mình, Lệ Ngự Hành đang đứng ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm cô ấy, cau chặt mày lại như thể cảm thấy cô ấy đang muốn tự sát vậy. Cô đành phải giải thích: “Cái lắc tay mà anh Ngộ Thụ tặng cho em bị rơi xuống sông hộ trạch, em muốn xuống nhặt nó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương