Anh Từng Là Duy Nhất
C281: Đứng lên vạch mặt nhau 1

Tống Hân Nghiên “ưm” một tiếng, hơi thở nam tính mát lạnh của người đàn ông lưu lại giữa môi răng, cô không dám giấy dụa, vì sợ sẽ vô tình kích thích khiến anh phát điên, hai tay bị anh đè lên hai bên sườn gối. Anh nghiêng người đè lên người cô, khiến cô khó thở.

Ở chỗ khoảng cách giữa môi hai người, cô thở hổn hển nói: “Anh nặng quá, em không thở được.”

“..” Động tác của người đàn ông trên người cô đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nước làm môi mỏng trở nên căng bóng, buồn ngủ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, không hài lòng: “Tống Hân Nghiên, em không biết là lúc thân mật mà nói ra những lời này rất mất hứng sao?”

Tống Hân Nghiên hơi đỏ mặt, cô trườn ra khỏi vòng tay anh, lật người và ra khỏi giường, cách khá xa rồi cô mới ghét bỏ nói: “Còn mất hứng hơn nữa là anh vẫn chưa đánh răng.” Nhìn thấy mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm, định ra khỏi giường để bắt lấy cô, cô sợ hãi hét lên nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Ngoài cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của Thẩm Duệ.

Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Duệ vẫn đang nằm ngay đơ trên giường. Cô chậm rãi đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống anh: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Không, đình công.” Thẩm Duệ vùi khuôn mặt đẹp trai vào gối, hít hà hương thơm còn sót lại của cô, cả người cũng lười ngồi dậy.


Tống Hân Nghiên không biết nên cười hay nên khóc, cô ép một chân lên nệm, ngồi nghiêng, nệm hơi xẹp xuống, “Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị đàng hoàng có gan nói chuyện đình công sao?”

“Có gì phải ngượng đâu nhỉ? Anh đình công thì em nuôi anh” Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, ánh nắng buổi sớm tràn qua cửa sổ sát đất, một mảng sương nhẹ, năm tháng yên tĩnh.

Tống Hân Nghiên nhìn vẻ ngoài bướng bỉnh hay tùy hứng chơi xấu của anh, e rằng chỉ có cô mới có thể nhìn thấy anh như thế này. Cô nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, đến lúc đó cứ cháo và bánh bao ăn cũng no rồi.”

Thẩm Duệ hơi ngồi dậy, tay gãi đầu, cười tủm tỉm nói: “Vừa kịp giảm cân”

“Em sẽ không nghèo với anh đâu, đứng dậy đi làm đi. Em không nuôi trai đâu."

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho xấu hổ, cô trèo ra khỏi giường và đi vào phòng đồ lấy quần áo, cô thấy quần áo của mình được treo ngay ngắn trong tủ, chiếm một nửa phòng để đồ.

Áo trên được treo cùng với áo sơ mi và mấy bộ vest của anh, quần thì treo cùng quần tây, giày cũng để cùng chỗ với anh, thân mật đến mức khiến trái tim cô rung động. Cô mở ngăn kéo ra, giữa quần lót của cô và đồ dùng cá nhân của anh chỉ có một mảnh bìa cứng, gần nhau đến mức tưởng chừng sẽ không bao giờ tách ra được nữa.

Cô sững sờ đứng đó, anh muốn dùng cách này để nói rằng họ đã hòa nhập vào cuộc sống của nhau, rất khó để chia tay à?

Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ cửa phòng để đồ. Khoảnh khắc tiếp theo, vòng quấn lấy eo cô siết chặt, vóc dáng cường tráng của người đàn ông áp sát vào lưng cô. Anh cúi xuống dựa cằm vào vai cô một chút, cảm thấy cơ thể cô căng thẳng ngay lập tức, anh nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"

“Không có gì đâu.” Tống Hân Nghiên quay mặt đi, bình tĩnh đóng ngăn tủ lại, cô nói, “Anh đi tắm đi, em muốn thay đồ”

“Anh sẽ giúp em phối đồ.” Có một chút háo hức trong giọng nói của người đàn ông, anh buông cô ra và bước đến tủ để lấy quần áo của cô. Mặc dù quần áo ban đầu của Tống Hân Nghiên được mua ở các trung tâm mua sắm nhưng chúng không hề đắt, đặt chung với những bộ quần áo có giá hàng vạn đến hàng chục vạn nhân dân tệ của anh thì thấy ngay ưu nhược điểm.


Trong tủ còn có một số quần áo nữ tinh xảo chưa mở ra, lần trước Thẩm Duệ nhờ Nghiêm Thành gửi đến Kim Vực Lam Loan. Thẩm Duệ lấy ra một bộ quần áo mùa thu màu vàng lông ngỗng và hỏi cô, "Còn bộ này thì sao?"

Tống Hân Nghiên lắc đầu, anh đặt nó xuống và lấy ra một bộ khác, Tống Hân Nghiên vẫn lắc đầu. Cô bước tới tủ quần áo, cầm lấy một chiếc áo len dệt kim và một chiếc quần jean, nói: "Lát nữa em đi ra ngoài với anh, em muốn tìm việc."

Thẩm Duệ treo quần áo lên, anh cau mày nói với vẻ không hài lòng: “Sao em lại †ìm việc? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em sao?”

Tống Hân Nghiên kéo quần áo ra khỏi móc áo rồi vắt lên tay mình, cô nói: Mặc dù em không kiếm được nhiều tiền, nhưng phụ nữ tự chủ là đáng yêu nhất, em không muốn ở nhà, cứ nhìn mặt cô em gái Liên nào đó của anh. Khi phụ nữ buồn chán, họ thích lục đục với nhau, em không muốn đánh nhau với cô ấy, cho nên tránh mặt được thì tránh.”

Thẩm Duệ càng cau mày hơn, dù Tống Hân Nghiên không nói gì, nhưng anh vẫn nghe thấy lời cô nói không hài lòng, anh đi đến bên cạnh cô, giơ hai tay qua vai cô, anh nói: “Hân Nghiên, Thanh Vũ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Liên vài lần rồi, nhiều năm trước, em ấy đã hy sinh rất nhiều cho anh, em ấy giờ đã không còn nhà cửa, người duy nhất em ấy có thể dựa vào là anh, em ấy sống ở đây và sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu. “

“Ảnh hưởng hay không thì anh quản được chắc.” Tống Hân Nghiên nói xong, hiển nhiên cô cảm thấy anh không vui, cô cười tủm tỉm đổi chủ đề:”Em không có ý gì khác đâu, anh đi tắm đi, em phải thay quần áo rồi.

Nhìn cô, Thẩm Duệ luôn cảm thấy giữa họ có rất nhiều sự xa cách, anh có chút bất lực, đứng một lúc mới xoay người đi ra ngoài. Khi bước tới cửa, anh dừng lại, quay đầu lại thì thấy cô đã cởi đồ ngủ đang cúi xuống mặc áo lót, tấm lưng trắng nõn xinh đẹp lộ ra, đường cong đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức làm người ta muốn bẻ gấy eo cô mới chịu nổi.


Một luồng nhiệt nóng bỏng dồn về phía bụng dưới của anh, anh thu lại ánh mắt và đờ đẫn nói giọng khàn khàn: “Nhân tiện, giúp anh chọn một bộ vest chỉnh tê nhé.”

Tống Hân Nghiên tưởng rằng anh đã rời đi, nhưng khi cô nghe thấy tiếng của anh, cô giật mình vì tiếng động, nhanh chóng cầm lấy bộ đồ ngủ che lên ngực, đỏ mặt quay đầu lại Thẩm Duệ đã ởđi rồi, võ nhẹ lên gò má nóng rực rồi mặc quần áo vào.

Thẩm Duệ bước ra từ phòng tắm, trên chiếc giường lớn ở giữa phòng có một bộ vest và áo sơ mi trắng, cũng như một chiếc quần lót hình viên đạn màu xanh đậm, anh vừa bước tới vừa lau tóc, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.

Thay quần áo xong, anh cầm chiếc cà vạt xanh trắng lên, mở cửa đi xuống nhà.

Trong phòng khách dưới lầu, Tống Hân Nghiên đang dựa vào cây cột trong phòng khách bưng một ly nước ấm, nhìn Liên Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha mở gói quà, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài bồng bềnh, yếu đuối mỏng mạnh, vẻ ngoài nhu nhược đến động lòng người.

Tống Hân Nghiên chợt nhớ đến những gì Hàn Mỹ Hân đã nói, người mà cô ghét nhất trên đời chính là loại phụ nữ có vẻ ngoài như đóa hoa sen trắng, nhưng trong lòng thật sự rất xấu xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương