Anh Từng Là Duy Nhất
-
75: Anh Không Nhìn Thấy Cô Ấy Đang Sợ Hãi À
Tống Hân Nghiên vừa mới bước ra tới vườn nhà, sau lưng đột nhiên có tiếng động lớn, cô dừng bước, quay lại nhìn thì thấy các mảnh vỡ của chiếc bình vương vãi khắp sàn gạch lát nền trước biệt thự.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng dáng kiêu ngạo và cô độc xoay người bước vào phòng khách.
Cô đứng đơ cứng trước cửa một lúc, hốc mắt đau nhói.
Cô không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn làm anh tổn thương, nhưng cuối cùng, cô đã làm anh đau đớn.
Thẩm Duệ, xin lỗi anh!
Tống Hân Nghiên bắt taxi đến Starbucks, Hàn Mỹ Hân vẫn chưa đến, cô gọi một tách cà phê đen, ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.
Người phục vụ nhanh chóng mang cà phê đen đến, cô cảm ơn người đó, bưng ly cà phê đen lên nhấp một ngụm.
Vị đắng của cà phê đen lấp đầy đầu lưỡi.
Cô chua xót và cay đắng.
Thế gian này, điều tồi tệ nhất không phải là cô yêu anh, mà là anh không yêu cô.
Nhưng khi anh yêu cô, cô lại không còn khả năng để yêu anh nữa.
Tống Hân Nghiên đặt ly cà phê đen xuống, không thể uống được nữa.
Một lúc lâu sau, Hàn Mỹ Hân mới khoan thai đến muộn.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Cô ấy mặc một bộ quần áo che kín từ trên xuống dưới, nhìn như một đứa trẻ da nâu, cô ấy không thấy nóng à?
“Mỹ Hân, cậu không bị sốt chứ?”
Hàn Mỹ Hân quấn một chiếc khăn quàng cổ che kín hết cả cổ, nếu không làm vậy, những vết hằn trên cổ sẽ khiến cô ấy không thể ra ngoài được.
Cô ấy chạy một mạch vào trong, lúc này trời nóng kinh khủng, cô ấy cầm ly cà phê đen trước mặt Tống Hân Nghiên uống ngay lập tức: “Dễ chịu quá, cuối cùng cũng thấy mát mẻ rồi.”
“Cậu…” Tống Hân Nghiên nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cô ấy mà không nói nên lời.
Hàn Mỹ Hân nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai để ý đến mình nên đã cởi chiếc khăn quàng cổ ra.
Tay vừa quạt vừa nói: “Hân Nghiên, để tớ nói cho cậu biết, tớ muốn ly hôn!”
“Ly hôn?” Tống Hân Nghiên nhướng mày ngạc nhiên: “Tính ra tới hôm nay thì cậu mới kết hôn được có bốn ngày thôi mà.
Cậu định muốn phá kỷ lục quốc gia về hôn nhân và ly hôn chớp nhoáng hả?”
“Cuộc sống này không còn gì để hối tiếc!!” Hàn Mỹ Hân nghĩ đến đêm qua, cô ấy bị Bạc Mộ Niên làm bằng nhiều tư thế khác nhau thì không thể chịu đựng được nữa.
Với một người chồng biến thái như vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị anh ta làm chết!
“Rốt cuộc là thế nào? Bạc Mộ Niên có tình nhân à?” Tống Hân Nghiên nghĩ tới đây thì cảm thấy không đúng lắm, Bạc Mộ Niên không điên, anh ta vừa kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta không biết rõ lắm, lúc này lại đưa tình nhân của mình về, ăn no rửng mỡ không có chuyện làm hay gì.
Hàn Mỹ Hân ôm mặt buồn bã nhìn cô, đột nhiên cô ấy thấy mắt cô sưng đỏ, cô ấy thậm chí không thể quan tâm đến vấn đề của bản thân nữa.
Cô ấy đột ngột đứng dậy, đi vòng qua bàn chống cằm đoan trang: “Hân Nghiên, cậu đã khóc đúng không? Tên khốn Đường Diệp Thần đó lại bắt nạt cậu à?”
Tống Hân Nghiên gỡ tay cô ấy ra: “Trước tiên hãy nói chuyện của cậu đã, cậu chưa nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu lại muốn ly hôn với Bạc Mộ Niên?”
Nhắc đến Bạc Mộ Niên, Hàn Mỹ Hân lại trở nên tức giận, cô ấy chỉ vào cổ mình rồi phàn nàn: “Nhìn này, anh ta là bạo lực gia đình đó!”
Sau đó, Tống Hân Nghiên mới để ý thấy cổ cô ấy chi chít đầy dấu đỏ màu dâu tây, cô tròn mắt ngạc nhiên: “Các người ngủ với nhau rồi hả?”
“Chỉ ngủ thôi hả? Tớ bị anh ta gặm đến không còn xương cốt luôn rồi đây này!” Hàn Mỹ Hân bực bội ngồi trở lại sô pha của mình, sau đó kể cho Tống Hân Nghiên chuyện tối hôm qua, nhưng cô ấy lại bỏ qua những chi tiết không thích hợp cho trẻ em.
Tống Hân Nghiên lắng nghe một cách thích thú, sau khi nghe xong, cô đã đưa ra nhận xét: “Thế lực của Mộ Niên thật sự rất tốt!”
“...” Hàn Mỹ Hân nhìn chằm chằm cô không nói nên lời, tức giận nói: “Hân Nghiên, tớ suýt nữa bị anh ta làm tình đến chết, cậu còn cười trên nỗi đau của tớ.
Dù sao thì tớ cũng muốn ly hôn, ly hôn lập tức, không được chậm trễ."
Tống Hân Nghiên kêu than oan ức cho cô quá, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mỗi người không thể quay lại được.
Mặc dù bạn thân nhất của cô là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhưng có vẻ như Bạc Mộ Niên không phải không có tính cảm với cô ấy.
Ít nhất cô nghĩ rằng hai người ở bên nhau làm chuyện thân mật thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh tình cảm với nhau thôi.
Bên cạnh đó, tính cách của Mỹ Hân rất đáng yêu, Bạc Mộ Niên chắc chắn sẽ dần bị cô ấy thu hút, từ đó sẽ thực sự yêu cô ấy.
“Mỹ Hân, cậu đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa? Cậu đã hứa sẽ đi lấy giấy kết hôn với Bạc Mộ Niên, thật ra trong tiềm thức cậu vẫn đánh giá cao anh ta đúng không?” Tống Hân Nghiên nghiêm túc phân tích, hi vọng bạn tốt của mình sẽ đến được bến bờ hạnh phúc.
Hàn Mỹ Hân sững sờ trong giây lát, lúc đó đầu óc cô ấy nóng lên, cô ấy biết rõ ràng nội dung của thỏa thuận sau hôn nhân, nhưng cô ấy vẫn đồng ý lấy giấy chứng nhận kết hôn với Bạc Mộ Niên mà nhỉ? Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại muốn ly hôn, có phải vì Bạc Mộ Niên quá mạnh mẽ về phương diện đó khiến cô ấy sợ hãi hay không?
Không, không phải như thể.
Đối với một người đàn ông mà nói, chuyện đầu tiên trên giường có thể được xem như một trò chơi giữa nam và nữ, nhưng đối với cô ấy, Bạc Mộ Niên chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, vì vậy khoảnh khắc anh ta cho vào trong cô, một số thứ đã trở nên khác biệt.
Cô ấy muốn ly hôn vì sợ sớm muộn gì cũng bị Bạc Mộ Niên dụ dỗ làm cho động tâm.
Còn về người đàn ông Bạc Mộ Niên đó, cô ấy nhìn còn không hiểu nổi, huống chi là trái tim anh ta đang ở nơi nào.
Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn cô ấy, thấy vẻ mặt của cô ấy đôi khi rối bời, đôi khi buồn, cô biết rằng cô ấy đã nghe lời cô.
Bạc Mộ Niên là một người đàn ông rất tốt ,anh ta cũng có một sức hấp dẫn riêng, Mỹ Hân chắc chắn sẽ bị anh ta thu hút.
Nếu đúng như trong thỏa thuận sau hôn nhân của họ, sau một năm họ có một đứa con, Mỹ Hân chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Hân Nghiên, tớ sợ mình sẽ không thể kiểm soát được trái tim mình.” Hàn Mỹ Hân nhìn cô đầy u sầu, sợ rằng cô ấy sẽ rơi vào tình trạng đó, sau đó không thể tự giải thoát được nữa.
Tống Hân Nghiên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, cô cười nói: “Mỹ Hân, hai người là vợ chồng hợp pháp.
Yêu chồng là chuyện đương nhiên mà.
Đừng sợ, cứ mạnh dạn mà động tâm thôi.”
“...” Hàn Mỹ Hân không đấu tranh được quá lâu nên cô ấy bỏ lại câu hỏi này.
Điều cô ấy muốn biết nhất bây giờ là chuyện gì đã xảy ra với Hân Nghiên: “Hân Nghiên, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Tống Hân Nghiên do dự một lúc rồi nói với Hàn Mỹ Hân về kế hoạch của Thẩm Duệ nhằm muốn cho Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ ngoại tình với nhau.
Hàn Mỹ Hân nghe vậy thì vô cùng hoang mang: “Trời mẹ ơi, Thẩm Duệ cũng quá là đẹp trai, Tống Nhược Kỳ không có ý định lừa dối, anh ấy có thêm dầu vào lừa cũng vô dụng thôi.
Hân Nghiên, cậu sẽ không giận anh ấy vì điều này chứ, phải không? Anh ấy cũng quá đáng thương.
Còn cái tên lưu manh Đường Diệp Thần đó, cho dù không ngoại tình với Tống Nhược Kỳ thì anh ta cũng chẳng phải là một người đàng hoàng sạch sẽ gì cả.”
Tống Hân Nghiên ôm gối, gục đầu xuống: “Tớ không biết nữa, tớ đang rất rối không biết phải làm sao bây giờ.”
“Hân Nghiên, hôm đó tớ có hỏi cậu tại sao Đường Diệp Thần muốn quay lại mà cậu thì lại quyết tâm ly hôn, nhưng cậu không trả lời tở.
Nhưng bây giờ tớ cảm thấy nếu người đó không xuất hiện, thì cậu đã tuyệt đối không như vậy rồi.Hân Nghiên, chỉ cần hỏi trái tim của cậu, thì cậu sẽ biết mình phải làm gì tiếp theo thôi mà.”
“Giữa tớ và Thẩm Duệ vẫn còn rất nhiều ngăn cách, tớ không thể phớt lờ đạo đức phép tắc được.” Tống Hân Nghiên buồn bã nói.
Hàn Mỹ Hân cũng không biết làm cách nào để thuyết phục cô, nếu mối quan hệ giữa Hân Nghiên và Thẩm Duệ bị bại lộ, cô sẽ bị nước miếng của người đời dìm chết ngay lập tức.
Khi đó, làm sao cô có thể sống vui vẻ với cái gông cùm đạo đức trên lưng được?
“Hân Nghiên, hay là cậu đi xem mắt đi.
Tớ nghĩ Thẩm Duệ có một nỗi ám ảnh sâu sắc với cậu rồi, muốn để anh ấy buông tay cậu thì chỉ trừ khi cậu tìm thấy hạnh phúc cho bản thân mình thôi.” Đột nhiên Hàn Mỹ Hân nói.
“Xem mắt á?” Tống Hân Nghiên lạc giọng: “Tớ vẫn chưa ly hôn làm sao đi xem mắt được?”
“Không phải sắp ly hôn rồi à? Nói đến chuyện này, còn bốn ngày nữa mới đến phiên tòa, anh tớ nói với tớ, luật sư của Đường Diệp Thần đã nộp đơn xin chứng cứ mới rồi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cậu nhất định phải hạn chế liên lạc với nhà họ Thẩm và giữ khoảng cách với những người xung quanh, đặc biệt là Đường Diệp Thần.” Hàn Mỹ Hân gần như đã quên mất chuyện lớn này.
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Bằng chứng mới?”
“Đúng vậy, ban đầu tòa án yêu cầu hai người hòa giải riêng tư, nhưng thái độ của anh Liên Mặc rất cứng rắn, nói cậu chỉ muốn ly hôn.
Đường Diệp Thần không đồng ý, phiên tòa sẽ diễn ra như đã định.
Nhưng giờ họ lại bất ngờ gửi bằng chứng mới, anh Liên Mặc sợ nó sẽ gây bất lợi cho cậu nên bảo mình dặn cậu đừng liên lạc với nhà họ Thẩm nữa.” Hàn Mỹ Hân nghiêm túc nói.
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu Mỹ Hân, cảm ơn cả luật sư đã giúp tớ nữa.” Tống Hân Nghiên biết nếu họ không giúp cô, rất khó để cô và Diệp Thần ly hôn.
“Chúng ta là chị em tốt của nhau mà, sao lại nói cảm ơn?” Sau khi Hàn Mỹ Hân nói xong, cô ấy chợt nghĩ ra, cô ấy nói: “Hân Nghiên, anh Liên Mặc, đúng rồi, anh Liên Mặc đó, cậu nên hẹn hò với anh Liên Mặc đi.”
Nghe vậy, Tống Hân Nghiên gần như phun ra nước ấm mà cô đã uống, cô nhanh chóng lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Mỹ Hân, cậu đang nói gì vậy?
“Nhìn xem, xung quanh cậu không có người phù hợp, lại đột nhiên phát hiện có người nói rằng đó mới là tình yêu đích thực của cậu, Thẩm Duệ xảo quyệt đến vậy, có ma mới tin anh ta.
Nhưng anh Liên Mặc thì khác, anh ấy là luật sư của cậu, người phụ nữ đã ly hôn và luật sư A trong vụ kiện ly hôn yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, động lòng lập tức, không phải là hoàn hảo quá ư?” Hàn Mỹ Hân càng nói càng trở nên phấn khích, cô ấy gần như quên giữ im lặng.
“...! Cậu đã xem mấy bộ phim truyền hình lãng mạn cậu huyết vào lúc tám giờ nhiều quá rồi đấy.” Tống Hân Nghiên biết rằng phương pháp này sẽ không hiệu quả, chưa kể đến việc Liên Mặc sẽ không hợp tác diễn xuất với cô.
Thảm Duệ có thể không tin điều đó.
Ngay cả khi Thầm Duệ có thì anh có thể vẫn không chịu buông tay.
Một tay Hàn Mỹ Hân chống cằm nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên, cô ấy đột nhiên nói: “Hân Nghiên, nếu cậu và Thẩm Duệ có thể ở bên nhau, luân lý cương thường gì đó ở đây thì có thể là một vấn đề lớn, nhưng ra nước ngoài thì đó còn không phải là một vấn đề tầm thường gì luôn thì phải?
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Thẩm, ông Thẩm ngồi sau bàn làm việc bằng trầm hương, A Uy gõ cửa đi vào, đặt một túi giấy kraft trước mặt, nói: “Ông chủ, có người gửi những bức ảnh này đến.”
Ông Thẩm nhíu mày, cầm túi giấy kraft đổ lên bàn, trên bàn rơi xuống một xấp ảnh, cầm lên xem từng tấm ảnh.
Có ảnh Thẩm Duệ bước vào căn hộ ở tiểu khu Kim Vực Lam Loan, có cái anh và Tống Hân Nghiên hôn nhau trước căn hộ, còn có ảnh Tống Hân Nghiên nắm tay Thẩm Duệ trước nhà anh.
“Tôi đã sai người đi tiêu hủy rồi, tại sao vẫn còn những tấm ảnh này?” Ông Thẩm tức giận hỏi, hôm đó ông ta đến nói thẳng với Thẩm Duệ, ông ta đã rút người về, làm sao còn có người lén lút chụp ảnh được chứ?
A Uy cũng bị sốc.
Đó là lý do mà những bức ảnh này không thể có được.
Có thể là…
“Có ai khác đang theo dõi họ chăng?”
Ông Thẩm cầm lấy tập tài liệu và ném bức ảnh lên bàn, râu ông ta đang rung lên vì tức giận: “A Uy, phái người đi điều tra, đừng làm phiền bất cứ ai bây giờ.”
“Vâng thưa ông chủ.” A Uy nói.
“Chờ đã, còn bao nhiêu ngày nữa cho vụ kiện ly hôn giữa Tống Nhược Kỳ và Diệp Thần?” Ông Thẩm ngăn anh ta lại hỏi.
“Bốn ngày nữa, phiên tòa sẽ được tổ chức vào ngày mười.”
“Tôi hiểu rồi, cậu đi làm việc đi.” Ông Thẩm vẫy vẫy tay, A Uy xoay người rời đi, cửa phòng làm việc đóng mở, nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, vẻ mặt càng ngày càng tàn nhẫn, cầm các bức ảnh lên, đi đến máy hủy và cho vào máy từng bức ảnh một.
Nhìn thấy bức ảnh bị máy cắt cắt vụn thành từng mảnh,ông ta đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, bí mật nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, ông ta xoay người bước đến bàn làm việc, bấm vào điện thoại nội bộ: “A Uy, gọi người chuẩn bị xe cho tôi.”
Sau khi Tống Hân Nghiên tạm biệt Hàn Mỹ Hân, cô lang thang trên phố không có việc gì làm, buổi sáng xin phép giám đốc Lý nghỉ một ngày, nói rằng cô ra ngoài tìm cảm hứng, giám đốc Lý đã chấp thuận.
Giờ phút này, cô muốn quay lại công ty để đi làm, khi bận rộn, trái tim cô sẽ không cảm thấy trống rỗng như vậy nữa.
Đột nhiên, cô bị va vào đầu, loạng choạng vài bước mới ổn định được cơ thể, khi ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đang cõng một cô gái trên lưng, cô gái vừa cười vừa mắng người đàn ông: “Anh Ngộ Thụ, anh đụng phải người ta rồi kìa.”
Anh Ngộ Thụ? Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông đang đi lại với cô gái trên lưng anh ta, người đàn ông đó đúng là Thẩm Ngộ Thụ, người mà cô đã gặp vài lần trong biệt thự của nhà họ Thẩm, cô gái trên lưng anh ta trông còn rất trẻ, mặc một bộ đồng phục thủy thủ, trông rất ngây thơ.
Khi Thẩm Ngộ Thụ nhìn thấy Tống Hân Nghiên, một nụ cười tươi nở trên khuôn mặt điển trai của anh ta: “Hóa ra là cháu dâu, không sao chứ?”
Lê Gia Bảo nghe thấy Thẩm Ngộ Thụ gọi cô gái xinh đẹp trước mặt là cháu dô, cô ấy nhanh chóng nhảy khỏi lưng Thẩm Ngộ Thụ, đỏ mặt nhìn Tống Hân Nghiên, cô ấy thận trọng nói: “Xin chào, tôi tên là Lệ Gia Bảo, là….của anh ấy ...!ưm…”
Thấy cô ấy do dự, Thẩm Ngộ Thụ duỗi tay ra quàng lấy vai cô ấy nói: “Cháu dâu, cô ấy là bạn gái nhỏ của chú, thấy cô ấy có xinh không?”
Tống Hân Nghiên đã rất xấu hổ khi bị Thẩm Ngộ Thụ gọi là “cháu dâu”.
Cô đã đưa tay ra bắt tay Lệ Gia Bảo nói: “Xin chào, tôi tên là Tống Hân Nghiên.”
“Chị Tống, chị đẹp quá, lông mi của chị có phải là thật không? Chúng dài và cong như vậy, em cũng muốn có lông mi đẹp như vậy.” Lệ Gia Bảo nghiêng người, nhìn chằm chằm vào lông mi của cô rồi trực tiếp đưa tay giật mạnh, xem có là lông mi thật không.
“...” Tống Hân Nghiên không nói nên lời, bọn trẻ bây giờ đều rất quen thuộc sao? Cô không dám cử động và nói: “Của em cũng đẹp lắm.”
“Của em là lông mi giả, không đẹp đâu, tự nhiên mới là đẹp nhất.” Lệ Gia Bảo nói với vẻ ghen tị.
Thẩm Ngộ Thụ thấy hai người bọn họ trực tiếp phớt lờ mình tán gẫu về lông mi, anh ta vươn tay kéo Lệ Gia Bảo đến bên cạnh, nói: “Vẫn chưa tới, đi lên, anh cõng em qua đó.”
Lệ Gia Bảo nhiệt tình vẫy tay với Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, lần sau đến biệt thự nhà họ Thẩm, em sẽ thăm chị lần nữa.” Nói xong, cô ấy nhảy lên lưng Thẩm Ngộ Thụ, suýt chút nữa làm cô ấy rơi xuống đất, loạng choạng vài bước mới đứng dậy được.
Lệ Gia Bảo choàng tay qua cổ anh ta cười vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tống Hân Nghiên đứng ở bên đường, nhìn đôi bạn trẻ càng lúc càng xa, trong mắt càng thêm ghen tị.
Thật tốt khi còn trẻ, có thể yêu một cách vô cớ, yêu một cách vô tư, và để cả thế giới chứng kiến hạnh phúc của mình.
Chỉ là cô ấy không ngờ rằng trong tương lai gần, cặp đôi nhỏ đáng ghen tị này lại bỏ lỡ nhau vì một tai nạn ngoài ý muốn…
Tống Hân Nghiên quay lại Kim Vực Lam Loan, vừa bước xuống xe thì bị ai đó chặn lại, cô nhìn lên thì thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu trên đường có một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe, cô nhận ra anh ta là Quản gia riêng của ông cụ nhà họ Thẩm.
A uy bước tới, kính cẩn nói: “Cô chủ nhỏ, ông chủ đang đợi cô trên xe, xin mời!”
Tống Hân Nghiên đột nhiên nhớ tới những lời Hàn Mỹ Hân nói cô cảnh giác nhìn xe, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt sắc sảo của ông Thẩm.
Cô bước đến và kính cẩn nói: “Ông ơi, chúc ông một ngày tốt lành!”
“Hân Nghiên, lên xe, đi đến một nơi với tôi.” Ông Thẩm nghiêm mặt nói, những lời như vậy thốt ra từ miệng ông cụ không có chút dịu dàng nào, mà nghe như đang ra lệnh.
Tống Hân Nghiên ngập ngừng, không biết ông Thẩm muốn làm gì, cô nói: “Ông à, cháu có đang trong giờ làm việc, để cháu đi thay quần áo đã.”
“Không sao, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị quần áo cho cô, lên xe đi.” Ông Thẩm đưa mắt ra hiệu, A Uy hiểu được, anh ta khởi động xe, Tống Hân Nghiên không có đáp lại đã bị anh ta đẩy lên xe, cửa xe đóng sầm lại.
Tống Hân Nghiên bị ngã lên ghế sau, khi cô đưa tay ra mở cửa thì cửa đã bị khóa và xe phóng ra ngoài.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn ông Thẩm: “Ông nội, ý ông là gì?”
“Đưa cô đi gặp một người, sau đó cô sẽ hiểu được thân phận của mình.” Ông Thẩm trừng mắt nhìn cô, như là đang nhìn một con kiến, ánh mắt rất nặng nề.
Tống Hân Nghiên biết rõ ông Thẩm không thích cô, nhưng cô cũng không có chọc giận gì ông ta, tại sao ông ta có quyền gì mà nhìn sắc mặt của cô? Ông ta khinh thường cô, cô cũng khinh thường ông ta! Cô tức giận nói: “Cháu làm việc cả ngày mệt mỏi, không muốn gặp ai cả.
Về việc cháu có nhận ra thân phận của mình hay không, cháu nghĩ ông không cần bận tâm, dừng lại đi!”
“Cái loại con gái vô học!” Ông Thẩm tức giận: “Nhà họ Thẩm cưới một đứa cháu dâu như cô đúng là bất hạnh cho gia đình này!”
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức choáng váng, việc ông Thẩm đến thăm đột ngột chỉ là để chán ghét cô theo nhiều cách khác nhau thôi sao? Cô hùng hồn phản pháo: “Cháu xin lỗi ông, ông chỉ cần chịu đựng vài ngày nữa thì gia đình sẽ hạnh phúc lại thôi ha.”
Cô rất muốn mắng người, ông ta dựa vào cái gì mà coi thường cô chứ?
“Cô!” Ông Thẩm tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, kiềm chế cơn tức giận, không muốn nói nhảm với cô nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Hân Nghiên chỉ đơn giản là không nhìn ông ta, để không khiến bản thân tức giận.
Xe chạy vào một câu lạc bộ tư nhân, nhưng ông ta không xuống xe, lệnh cho A Uy đưa Tống Hân Nghiên đi thay quần áo.
Tống Hân Nghiên không chịu xuống xe thì lại bị A Uy kéo xuống.
Tống Hân Nghiên chưa bao giờ bị đối xử như thế này, trước đây ông Thẩm không muốn nhìn thấy cô, cho nên ông ta nhất định sẽ nhìn cô một cái nhìn lạnh lùng.
Bây giờ quản gia của ông ta làm chuyện gì với cô, ông ta lại ngoảnh mặt làm ngơ, như thế mà còn nhịn được thì cái gì mà không nhịn được nữa? Cô không sợ mất mặt, mở miệng quát: “Vô lễ…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trước khi cô có thể nói hết câu, A Uy đã bịt miệng cô, kéo cô vào nhà câu lạc bộ.
Tống Hân Nghiên ô cùng sợ hãi.
Ông cụ đưa cô ấy đến đây để làm gì? Nếu đối xử với cô như thế này, liệu ông ta có cho người đến đưa cô đi…
Càng nghĩ đến đây, cô càng sợ hãi, tim đập loạn xạ, thấy A Uy dừng lại trước cửa phòng gõ cửa, cô vội vàng giẫm lên mu bàn chân của A Uy, Uy cảm thấy đau nên thả cô ra, cô nhanh chóng chạy ra cửa.
A Uy là một người biết võ, một vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, làm sao có ai có thể chạy trốn dưới mũi anh ta được.
Anh ta nhanh chóng đuổi kịp và kéo Tống Hân Nghiên trở lại.
Tống Hân Nghiên sợ chết khiếp, cô ấy vừa đá vừa đập: “Buông tôi ra, cứu, cứu với!”
A Uy cuối cùng cũng kéo Tống Hân Nghiên đến cửa phòng, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn cảnh võ lâm ngoài cửa: “Cô chủ nhỏ, chúng ta đi thay quần áo, tôi sẽ trang điểm cho cô theo lệnh của ông chủ.”
Khi Tống Hân Nghiên nhìn thấy mỹ nữ đứng ở cửa, cô mơ hồ cảm thấy mình quá căng thẳng và hiểu lầm.
Cô xấu hổ buông A Uy ra, khi nhìn thấy mặt A uy bị móng tay cào nhiều lần, cô xấu hổ: “Không thể trách tôi, ai bảo mấy người cứ thần bí như vậy.”
“...”
“Cô chủ nhỏ, mời vào!” Người đẹp liếc nhìn khuôn mặt của A Uy, buồn cười dẫn Tống Hân Nghiên vào.
Tống Hân Nghiên ngồi trước bàn trang điểm để người đẹp trang điểm, sau khi trấn tĩnh lại vẫn còn hơi sợ hãi.
Nếu như ông cụ thật sự làm ra thủ đoạn, cô sẽ không thể chạy thoát.
Người đẹp trang điểm xong, xoay người đi lấy váy, Tống Hân Nghiên nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, bắt tay gửi một tin nhắn cho Đường Diệp Thần.
Cho dù sau này ông cụ đưa cô đi gặp ai, cô cũng phải đảm bảo an toàn cá nhân của chính mình.
Cô đang soạn tin nhắn, nghe thấy tiếng bước chân của người đẹp chậm rãi tiến lại gần, cô hoảng hốt bấm gửi, sau đó lại nhét điện thoại vào túi xách.
Sau khi thay trang phục và bước ra, người đẹp đeo trang sức cho cô, sau đó đổi túi lớn thành bóp cầm tay.
Tống Hân Nghiên đã kiểm tra túi ly hợp và phát hiện ra rằng chiếc điện thoại đã bị mất.
Ông Thẩm yêu cầu họ phải trang điểm cho cô ấy thật đẹp, thật là quyến rũ.
May mắn là cô đã đã kêu cứu, cô hy vọng Đường Diệp Thần sẽ không để cô thất vọng và có thể đến kịp thời để ngăn chặn ông của anh ta…
Trong phòng họp, Thẩm Duệ đang nghe báo cáo với vẻ mặt ảm đạm, đột nhiên có một tin nhắn ngắn vang lên, Thẩm Duệ đột nhiên nổi giận: “Điện thoại di động của ai, đứng lên cho tôi, nghiêm cấm sử dụng điện thoại di động ở giữa cuộc họp, các người không biết à?”
Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn anh, không dám nói lời nào.
Thẩm Duệ đang nổi cơn thịnh nộ, định đập bàn đứng dậy thì tiếng nhắc nhở rụt rè của Nghiêm Thành từ phía sau: “Tổng giám đốc Thẩm, hình như là điện thoại di động của ngài.”
Thẩm Duệ đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm anh ta, Nghiêm Thành rụt cổ không dám nói.
Thẩm Duệ nhấc máy, quả nhiên có một tin nhắn được gửi đến một phút trước.
Anh mở hộp tin nhắn văn bản, khi nhìn thấy tên người gửi, anh đột nhiên bị ném điện thoại xuống, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Tiếp tục đi.”
Cấp cao tiếp tục vội vàng báo cáo, Thẩm Duệ nghe xong, tầm mắt lướt qua điện thoại di động, buổi sáng từ chối anh, hiện tại gửi tin nhắn là có ý gì? Càng nghĩ càng tức giận, cầm điện thoại mở hộp thư, dùng ngón tay ấn vào nút xóa, tin nhắn trên màn hình sẽ bị xóa, hủy đi xác nhận vài chữ.
Anh ném lại chiếc điện thoại trên bàn, một lúc lâu sau lại cầm lên, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng anh cũng bấm vào, nhưng không có vấn đề gì nếu anh không nhìn vào nó, cái nhìn này gần như khiến cho anh tức chết.
Chỉ thấy tin nhắn có nội dung: “Đường Diệp Thần, ông của anh bị điên rồi, ông ta muốn tôi thay quần áo đi tiếp người khách, anh mau đến cản ông ta lại đi!”
Thẩm Duệ đang nắm chặt điện thoại, vẻ mặt của anh u ám đến đáng sợ, cô đang cố ý nhắn tin chọc giận anh, sau đó cô đã thành công, hiện tại anh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Anh đứng lên và nói với Nghiêm Thành: “Nghiêm Thành, cậu chủ trì cuộc họp.”
Nghiêm Thành sửng sốt, Thẩm Duệ đã mở cửa bước ra ngoài, Nghiêm Thành sờ mũi nói với mọi người: “Mọi người tiếp tục đi!”
Thẩm Duệ bước ra khỏi phòng họp, gọi cho Tống Hân Nghiên, phía đối diện cho biết điện thoại đã tắt máy, anh gọi lại thì vẫn là tắt máy.
Lông mày anh nhíu lại thật sâu, trong lòng mơ hồ có một dự cảm không lành.
Anh nhớ lại tin nhắn và đọc lại, bắt được từ khóa, anh rất tức giận, nhanh chóng bấm một số điện thoại.
Ông Thẩm đang ngồi trong xe ngủ gật, điện thoại reo, người lái xe phía trước nhấc máy nghe, anh ta quay lại nhìn ông Thẩm ở ghế sau, nói: “Ông chủ, là cậu tư gọi tới.”
Ông Thẩm hừ lạnh, cô gái này báo tin rất nhanh đấy chứ, ông ta bắt máy trả lời, Thẩm Duệ ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng hỏi: “Ba định làm gì với cô ấy?”
“Cô ta rất thông minh, tìm được con nhanh như vậy, sao thế, con lại muốn đứng ra bênh vực cô ta à?” Giọng điệu của ông Thẩm không đồng ý, ông ta đánh giá thấp dũng khí của cô gái này, lại dám động thủ với con trai và cháu trai của ông ta.
Đứng trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, Thẩm Duệ đút một tay vào túi quần, tay kia giữ chặt điện thoại.
Các cạnh và góc của điện thoại khiến lòng bàn tay anh đau đớn, anh cười chế nhạo: “Ông có thể gói ghém cô ấy rồi cho người khác, nhưng tôi hy vọng ông suy nghĩ kỹ, dù cô ấy có trở thành gì đi nữa, tôi sẽ không từ bỏ cô ấy.
Còn ông, ông có đủ khả năng để gánh chịu hậu quả vì đã chọc giận tôi không?”
Ông Thẩm mỉm cười: “Con đang đe dọa ba à?”
“Tùy ông nghĩ như thế nào thôi, cô ấy chính là thứ quan trọng nhất của tôi.
Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu!” Lông mày của Thẩm Duệ nhíu lại thành hình chữ Xuyên 川, cô gái này sao không thể cho anh sống một ngày mà bớt lo cho cô được vậy chứ?
Cô là cháu dâu của anh, họ ở cùng nhau là loạn luân, vi phạm đạo đức nội quy mà năm năm trước họ đã có một đêm.
Không có gì trên đời trớ trêu hơn thế này, và không có gì vô lý hơn thế này.
Anh biết rằng mình nên buông tay, nhưng anh lại miễn cưỡng buông tay, ở bên cạnh cô, cho dù là kẻ thù truyền kiếp, anh cũng sẽ hạnh phúc!
Nhưng dù vậy, trái tim của người đó thật khó có được.
Ông Thẩm bật cười: “Duệ Duệ, con cho rằng ba không dám động vào cô ấy nếu con nói như vậy sao? Vậy thì con quá ngây thơ rồi, nhưng ba muốn xem, cô ấy đã bị người khác chơi hỏng rồi thì con có còn muốn cô ấy không?!”
Thẩm Duệ biết ông Thẩm là một người đàn ông tàn nhẫn, ông ta nói được làm được, anh kinh hoàng một lúc, rồi giận dữ nói: “Ông dám!”
“Có dám hay không phải làm mới biết được, hay hãy đánh cược xem sáng mai Tống Hân Nghiên còn có thể xuất hiện trước mặt con một cách an toàn hay không.” Giọng điệu của ông Thẩm rất thoải mái, như thể ông đang nói về thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
Thấm Duệ rất tức giận, biết rằng ba mươi năm trước Thẩm Dương đã bất khả chiến bại ở Đồng Thành vì sự tàn nhẫn của ông ta.
Khóe mắt anh muốn nứt ra, giọng điệu của anh dữ dội: “Các người đang ở đâu? Nói cho tôi biết, các người đang ở đâu?”
Ông Thẩm nhìn Tống Hân Nghiên từ trong hội quán đi ra địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, thậm chí tắt máy.
Ông ta nhìn Tống Hân Nghiên đang từ từ bước xuống bậc thềm, vẻ mặt đột nhiên giật mình, giống, quá giống.
A Uy mở cửa sau ra hiệu cho Tống Hân Nghiên lên xe, Tống Hân Nghiên vén váy, suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội chạy trốn không.
Nhưng sau khi nhìn A Uy mạnh mẽ đứng bên cạnh, cô vẫn từ bỏ ý định.
Vừa rồi cô đã mất đi cơ hội tốt nhất để chạy trốn, để không khiến bản thân trông quá xấu xí, cô chỉ có thể đi từng bước một.
Cô không tin rằng ông Thẩm đã già đến mức thực sự có khả năng làm những việc bẩn thỉu và đáng khinh.
Cô cúi người ngồi vào trong xe, khóe mắt hiện ông Thẩm đang nhìn cô chằm chằm, rất không được tự nhiên nhìn cô chằm chằm, lại nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới.
Sau đó, ông Thẩm mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh, ông ta ngoảnh mặt đi và nhìn ra cửa sổ.
Trước đây ông ta đã không nhìn kỹ Tống Hân Nghiên, nhưng khi cô vừa bước xuống với chiếc váy của mình, điều này khiến ông ta có ảo giác về deja vu.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì không giống chút nào.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn nhắc nhở bản thân phải cảnh giác.
Dù ông Thẩm muốn thế nào, cô cũng không thể thư giãn cho đến khi trở về nơi ở của mình…
Xe nhanh chóng lái đến một căn biệt thự, bảo vệ mở cửa đồng xe chạy vào, trước biệt thự có một khu vườn rộng, ô tô men theo con đường bên cạnh khu vườn chạy vào rồi dừng lại trước cổng của dinh thự.
Tống Hân Nghiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà kinh ngạc, ở một thành phố như Đồng Thành nơi đất đai quý giá như vậy, lại chỉ có một số ít những ngôi nhà sang trọng chiếm diện tích lớn như vậy, Tống Hân Nghiên mơ hồ đoán được chủ nhân ở đây giàu sang hay sang chảnh.
A Uy cùng tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe, ông Thẩm xuống xe, Tống Hân Nhiên vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Ông Thẩm tức giận đến mức thổi râu, trừng mắt: “Sao hả? Cô muốn tôi đích thân mời cô xuống xe hay sao?”
Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng bước chân đi tới, cô quay đầu lại thì thấy vài người đàn ông và phụ nữ đi ra xung quanh là một người đàn ông lớn tuổi, một người trong số họ có chút quen thuộc, cô là khách hàng của Hạ Đông Thần.
Nhìn thấy người quen, Tống Hân Nghiên lập tức thả lỏng người, cô bước xuống xe, tài xế vội vàng đóng cửa, lên xe lái đi.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh cụ Thẩm, cố nở một nụ cười dịu dàng.
“Ông cụ Hạ, sao ông lại lại đích thân đi ra đây, khách sáo quá.” Ôn cụ Thẩm cười cười bắt tay với ông Hạ, ông Hạ có lông mày bạc, râu tóc bạc phơ, trông già nua, nhưng nhìn vẫn rất dẻo dai.
Hai người già trò chuyện nhiệt tình như những người bạn cũ tái ngộ sau một thời gian dài vắng bóng.
Tống Hân Nhiên hoàn toàn yên tâm, dường như ông cụ đến đây là để gặp lại những người bạn cũ, có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều.
Ông cụ Hạ nắm tay ông Thẩm và giới thiệu với con cháu phía sau, những người được giới thiệu đều bước tới chào ông Thẩm.
Cuối cùng khi đến lượt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi sôi nổi nói: “Ông nội Thẩm, ông của cháu thường nhắc chúng cháu về những thành tựu to lớn của ông trong những năm đó, cháu thật sự rất ngưỡng mộ ông!”
“Vậy thì ông nội của cháu có nói với cháu rằng hồi đó bọn ông là tình địch của nhau không?” Ông Thẩm nói đùa.
Hạ Duẫn Nhi nhìn thoáng qua ông của cô ấy, cô ấy thì thầm: “Ông nội Thẩm, ông cháu nói rằng ông ấy không có tài ăn nói như của ông, vì vậy ông ấy không thể đánh bại ông được.”
“Ha ha ha!” Ông Thẩm sảng khoái cười, tỏ vẻ hài lòng với mấy lời linh tinh của Hạ Doãn Nhi.
Ông cụ Hạ cau mày mắng: “Doãn Nhi, không được phép lớn cũng không được nhỏ, nhận lỗi với ông nội Thẩm của cháu đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông nội, Hạ Doãn Nhi đứng dậy, cúi đầu trước ông nội Thẩm: “Ông nội Thẩm, cháu xin lỗi, cháu đã xúc phạm ông, xin hãy tha thứ cho cháu!”
Ông Thẩm càng ngày càng hài lòng với cô gái nhỏ này, ông ta xua tay nói: “Không có gì đáng ngại cả, không sao không sao, ông Hạ, đừng nghiêm túc như vậy mà hù dọa đứa nhỏ này.
Doãn Nhi thẳng thắn, hoạt bát và dễ thương.
Điều đó thật tốt.”
Ông cụ Hạ nói: “Ông Thẩm, Doãn Nhi đã bị chiều hư đến mức khó dạy rồi.
Nếu ông cứ tiếp tục khen ngợi nó như thế, đuôi của cô ấy nên được đưa lên trời luôn đấy.”
Hạ Doãn Nhi bĩu môi và trốn sau anh trai cô, ông Thẩm lại nói thêm mấy câu khen ngợi, Ông cụ Hạ thấy ông cứ như vậy thật sự không đành lòng, ông chỉ tay về phía Tống Hân Nghiên đang đứng bên cạnh, không khỏi sửng sốt một hồi: “Đây là ai?”
Ông Thẩm nghiêng đầu, liếc nhìn Tống Hân Nghiên, ông ta nói: “Đây là cháu dâu của tôi, Tống Hân Nghiên, Hân Nghiên, chào mọi người đi.”
Tống Hân Nghiên lần lượt chào mọi người, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh ông Thẩm.
Ông cụ Hạ ngoảnh mặt đi và vội vàng mời họ vào.
Căn nhà thật rực rỡ, mọi người đi đến phòng khách, ông Thẩm phớt lờ cô, tiếp tục nói chuyện với ông Hạ.
Cô buồn chán không dám chạy lung tung, ngơ ngác ngồi trên sô pha.
Hạ Đông Thần bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Không ngờ cô Tống lại là cháu dâu của nhà họ Thẩm.
Trước đây tôi đã xúc phạm điều gì, mong cô tha thứ cho tôi.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Ý anh là việc anh kiếm chuyện với tôi lúc trước hả?”
Vẻ mặt của Hạ Đông Thần đông cứng lại.
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, nói với một nụ cười: “Tôi sẽ không mang những cảm xúc trong công việc vào cuộc sống của mình, vì vậy đừng lo lắng, tôi không mang thù người khác.”
“Cô luôn nói thẳng như vậy à?” Hạ Đông Thần nhớ ngày hôm đó cô đã rất thẳng thắn trong phòng họp.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không, tôi thường hay nói hơn, nhưng tôi không biết tại sao, khi đối mặt với anh, tôi rất bộc trực, tôi cảm thấy như anh không nên giận tôi.”
Hạ Đông Thần cười khúc khích: “Thật vinh dự khi cô Tống đối xử đặc biệt!”
Hạ Doãn Nhi đi tới, ngồi xuống bên kia Tống Hân Nghiên, cô mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, giống như một tiểu công chúa, ngây thơ vô số tội: “Anh, hai người đang nói cái gì thế, em cũng muốn nghe.”
“Trẻ con không hiểu đâu, đi chơi đi.” Hạ Đông Thần thản nhiên khinh thường.
Hạ Doãn Nhi bĩu môi: “Hừm, em đã hai mươi hai tuổi rồi đó, sao mà không hiểu được? Chị Tống, đây là lần đầu tiên em thấy anh trai mình chủ động đến gần một người phụ nữ, chắc đối với anh ấy chị là một người đặc biệt rồi.”
Hạ Doãn Nhi nói không suy nghĩ, trong khi Tống Hân Nghiên quan tâm lắng nghe, cô hơi xấu hổ, thấy vậy, Hạ Đông Thần khiển trách: “Doãn Nhi, đừng nói nhảm, sẽ khiến cô Tống không thoải mái đó.”
“Không sao, tôi sẽ không để tâm, chỉ mấy câh nói của trẻ con mà thôi.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, tỏ ý rằng cô không quan tâm.
Sắc mặt Hạ Doãn Nhi đột nhiên sụp đổ, cô ấy buồn bực sửa lại: “Chị Tống, em hai mươi hai tuổi rồi, không phải trẻ con nghĩ sao nói vậy đâu.”
“...” Tống Hân Nghiên.
Trên ghế chính, ông cụ Hạ và ông Thẩm trò chuyện sôi nổi, ông Hạ nói: “Ông Thẩm, tôi nghĩ về những gì ông đã nói với tôi ngày hôm đó, tôi cũng hỏi ý kiến của bố mẹ Doãn Nhi, bọn chúng rất hài lòng, ông xem thì sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, chỉ cần người trẻ của bọn họ nhìn thấy vừa mắt, chúng ta sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này.”
Ông Thẩm đã từng xem ảnh của Hạ Doãn Nhi và có ấn tượng rất tốt về cô ấy, khi gặp người thật, cô gái này thật kỳ quặc và thông minh, quá đủ để xứng đôi với cậu con trai lầm lì của ông ta.
Nếu họ có thể trở thành một cặp, ngoài việc đóng băng cho sự nghiệp của Thẩm Duệ, nó còn có thể cắt đứt tình yêu đơn phương giữa anh và Tống Hân Nghiên, cớ gì mà ông không làm?
Ông ta cười, vuốt râu: “Ông cụ Hạ, Doãn Nhi xinh đẹp lại có tính cách hoạt bát đáng yêu, Duệ Duệ nhất định sẽ hy vọng.
Thà đánh nắng còn hơn chọn ngày, Duệ Duệ sẽ qua một lát, để bọn nó ở lại cùng nhau, không vấn đề gì, chúng ta hãy lấy cái này.
Cuộc hôn nhân đã được sắp đặt.”
Trong lúc nói chuyện, người bên cạnh đến báo tin, nói cậu tư đã đến.
Tống Hân Nghiên đột nhiên trở nên căng thẳng, cô quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Thẩm Duệ không nhanh không chậm bước vào, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và bộ vest đen, ánh đèn chiếu vào người, anh ta lịch lãm và trầm ổn.
Bước vào phòng khách, anh liếc nhìn Tống Hân Nghiên, thấy cô ngồi ở đó bình an vô sự, anh mới yên tâm một chút.
Ngay lập tức, trong lòng lại nổi lên một cỗ ghen tức khác, anh đi thẳng về phía Tống Hân Nghiên, trong phút chốc, trừ cô ra, tất cả những người trong mắt anh đều trở thành vật trang trí.
“Thẩm Duệ, lại đây gặp bác Hạ đi.” Tiếng quát sâu của ông Thẩm đột nhiên vang lên sau lưng, rất nhiều người đều nhìn anh, nhưng anh không biết tự kiềm chế chút nào, đúng là hết thuốc chữa rồi!
Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ đi thẳng về phía mình, tim đập càng lúc càng nhanh, anh định làm gì, nếu không quan tâm đến chuyện này, không sợ bị người ta chê cười sao?
Thẩm Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi đó bình an vô sự, anh đoán được tại sao ông Thẩm lại dùng Tống Hân Nghiên ép buộc anh đến nhà họ Hạ, anh cho là ông ta tự tiền ép người, có thể để cho anh không thể chối từ, vậy thì ông ta quá ngây thơ rồi.
Vì dám khiêu khích anh, ông ta phải gánh lấy hậu quả vì đã chọc giận anh!
Thẩm Duệ đứng yên trước mặt Tống Hân Nghiên, tim Tống Hân Nghiên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô liều mạng nháy mắt với anh, nhưng anh lại làm ngơ, anh cúi xuống vươn tay nắm lấy tay cô.
Tống Hân Nghiên sợ đến mức vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, khẩn cầu nhìn anh và không ngừng lắc đầu, mong anh đừng làm loạn nữa.
Người nhà họ Hạ đang ngồi trong phòng khách thấy có điều gì đó không ổn thì ngơ ngác nhìn họ.
Sau khi Thấm Duệ bước vào, anh cũng không thèm nhìn họ mà đi thẳng đến chỗ Tống Hân Nghiên.
Ông Thẩm tức giận đứng lên, ông ta coi thường quyết tâm muốn có được Tống Hân Nghiên của Thấm Duệ, bắt ông ta làm hành vi vô lý như vậy, hôm nay muốn đưa Tống Hân Nghiên đi như thế này thì mặt mũi nhà họ Thẩm sẽ đi về đâu?
Thẩm Duệ càng thêm cau mày, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên khỏi sô pha, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi!”
“Thẩm Duệ, đừng làm thế mà anh!” Tống Hân Nghiên cảm thấy mọi người trong phòng khách đang nhìn mình, nếu cô thực sự rời đi cùng anh, những người này sẽ nghĩ gì?
“Nếu em không muốn chọc giận tôi và khiến tôi làm điều gì đó vô lý hơn, thì tốt hơn hết em nên đi theo tôi!” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói phun ra khỏi kẽ răng, như thể anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhìn dáng vẻ ngông cuồng và phóng túng của anh, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cô không hiểu lúc này anh đang nghĩ gì, nhưng cô cũng hiểu anh là một người nói được thì làm được.
Khi cô vừa bước một bước, cổ tay kia đột nhiên bị khóa lại, cô quay lại thì thấy Hạ Đông Thần đã đứng dậy từ lúc nào, lúc này đang nắm cổ tay cô, anh không nhìn cô mà nhìn Thẩm Duệ chăm chú: “Cô ấy không muốn đi với anh!”
Ngay khi Hạ Đông Thần nói lời này, khí tức của Thẩm Duệ càng lạnh hơn, đôi mắt anh híp lại một cách nguy hiểm, anh biết Hạ Đông Thần, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù anh cười nhưng không có ý cười, đôi môi mỏng của anh vô cùng lạnh lùng: “Sao anh biết cô ấy không muốn đi cùng tôi?”
Hạ Đông Thần chưa bao giờ thấy một người nào kiêu ngạo và độc đoán và thích làm theo ý mình như vậy, không để đường lui cho bản thân cũng không để cho người khác có đường lui.
“Anh không nhìn thấy cô ấy đang sợ hãi à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook