Anh Từng Là Duy Nhất
-
36: Lạt Mềm Buộc Chặt
Bất ngờ đụng phải một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, Tống Hân Nghiên sững sờ hai giây rồi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Xấu hổ quá, bị bắt gặp nhìn trộm rồi, liệu anh có nghĩ rằng những gì cô nói trong nhà hàng vừa rồi là lạt mềm buộc chặt không?
Thẩm Duệ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, ánh mắt tối sầm lại, anh lặng lẽ quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Người phụ trách công trường hầu như chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Duệ cười, hai mắt anh ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên, thấy cô gái nhỏ này tầm mười bảy mười tám tuổi, răng trắng môi hồng, đây là kiểu mà chủ tịch Thẩm thích à?
Sau khi ra khỏi công trường, cả hai lên xe, tài xế lái xe thẳng đến sân bay.
Trên trán Thẩm Duệ xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng một cách kỳ lạ.
Dưới cái nắng vừa rồi, anh đặc biệt nhờ người đưa cho cô một chiếc dù che nắng, nhưng bản thân anh lại đứng dưới cái nắng như thiêu đốt và thảo luận về những lĩnh vực cần cải thiện với người phụ trách.
Cô có thể thấy anh là một người đàn ông rất chu đáo nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với bản thân, một người đàn ông như vậy chắc chắn là người đầy sức hút.
Cô thật sự không đoán ra được Tống Nhược Kỳ đang nghĩ gì trong bộ óc heo kia.
Tại sao lại không cần một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh, còn đi chơi đùa với người đàn ông khác?
Tống Hân Nghiên lấy một cái khăn giấy trong túi xách đưa cho anh: “Chú tư, lau mồ hôi đi.”
Thẩm Duệ nhắm mắt lại tựa lưng ra sau ghế, một hồi lâu vẫn không đưa tay ra lấy.
Tống Hân Nghiên hơi do dự, giũ khăn giấy ra, cúi người lau mồ hôi cho anh.
Khăn giấy vừa mới áp lên trên trán anh, anh đột nhiên mở to mắt, nhìn cô không chớp mắt.
Tống Hân Nghiên trong lòng hoảng sợ vội vàng rụt tay lại, nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt không thể cử động.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn vào mắt Thẩm Duệ, với khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy những chuyển động nhỏ nhất trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của anh, nồng nàn chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Cô khó khăn chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, tim đập thình thịch, tay dùng sức giật ra nhưng không được, ở cổ tay truyền đến nhiệt độ nóng đến kinh người, cô thậm chí có thể cảm thấy hơi tê khi mấy vết chai mỏng trong lòng bàn tay của anh cọ vào.
Cô khó chịu trừng mắt nhìn anh, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá mát lạnh của cơ thể anh, hai má cô càng ngày càng nóng lên, dùng sức rụt tay lại, ngồi hờn dỗi.
Cô giận chính mình, cô nói rõ ràng là phải giữ khoảng cách, nhưng cô không thể không quan tâm đến anh.
Tống Hân Nghiên, nếu mày không thể kiểm soát bản thân như thế này, anh ấy sẽ hiểu lầm là mày đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ấy đó.
Thấm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, thấy bộ dạng tức giận của cô, mắt đen của anh có ý cười, cô chủ động quan tâm anh thật sự là một chuyện tốt.
Trên đường đi đến sân bay, Tống Hân Nghiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng ngó lơ người đàn ông bên canh.
Lúc đến sân bay, Thẩm Duệ đi làm thủ tục lấy thẻ lên máy bay, cô im lặng đi theo sau lưng anh.
Khi anh đi đăng ký thủ tục xong rồi quay lại chỗ cô, Tống Hân Nghiên phát hiện mặt anh còn đỏ hơn cả lúc còn ngồi ở trên xe.
“Chú tư, sao mặt chú đỏ vậy?” Tống Hân Nghiên kìm nén, nhưng vẫn không thể không quan tâm đến anh.
Thẩm Duệ sờ lên mặt: “Có à?”
Thật ra vừa rồi lúc trên công trường anh đã cảm thấy rất khó chịu rồi, chắc là bị say nắng rồi.
Anh tưởng là sẽ hết thôi, nhưng không ngờ lúc xuống xe, lúc nóng lúc lạnh, đầu óc lơ mơ.
Tống Hân Nghiên không thể không cúi người qua, vừa mới đặt tay lên trán anh đã bị thân hình cao lớn của anh ngã xuống đè lên cô.
Tống Hân Nghiên vội vàng đưa tay lên đỡ được anh, hơi thở của anh phả vào cổ cô nóng đến kinh người, tim cô như ngừng đập, vội vàng nghiêng đầu nhìn, hai mắt anh nhắm nghiền, anh ngất rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook