Anh Từng Là Duy Nhất
28: Hôn Lên Người Cô…


Tống Hân Nghiên đang vênh váo đắc ý, bất thình lình bị anh đẩy ngã xuống ghế, đầu đập vào cửa xe khiến cô đầu váng mắt hoa.

Cô ôm sau ót ngẩng đầu lên, hô hấp của hai người hòa vào nhau, không khí trong xe bỗng nhiên trở nên tế nhị.
Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông đè lên người mình, đầu óc có chút mơ hồ, đây là tình huống gì thế?
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như bay, hai tay của Thẩm Duệ chống lên hông Tống Hân Nghiên, cúi đầu nhìn cái rốn mượt mà nhỏ nhắn của cô, trong con ngươi sâu thẳm giống như có con giun đỏ cuồn cuộn qua.

Đột nhiên, anh cúi xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo dán lên cái rốn mềm mại của cô, gần như vừa chạm vào đã rời đi.

Tống Hân Nghiên như bị sét đánh, trên người bỗng dưng nhẹ nhàng, cô sững sờ nhìn anh, chỗ anh hôn như có lửa đang bốc cháy, cứ thế nóng lên.

Trên kính ngăn cách, khuôn mặt của cô đỏ như tôm nấu chín.
Cô vội vàng ngồi dậy, đưa tay kéo áo xuống, che đi chiếc eo thon gọn của mình.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn một nhịp, thình thịch, đập đến nỗi khiến lồng ngực cô buồn bực khó chịu.
Tống Hân Nghiên xấu hổ đến mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu, cả người cũng không được tự nhiên.

Lại nhìn vẻ mặt Thẩm Duệ bình tĩnh, thật giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, cô lập tức tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Người này có chút tự giác nào không thế, anh quấy rối một hồ nước xuân mà vẫn ngồi trên vách bờ quan sát, quả thực quá ác liệt.
“Anh…”
Tống Hân Nghiên ấp ủ một bụng chất vấn, lúc Thẩm Duệ lạnh nhạt nhìn về phía cô, những chất vấn đó bất giác nuốt trở về, cô khó khăn đảo mắt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu không thấy đáy của anh.
“Có mang theo căn cước công dân không?” Thẩm Duệ đột nhiên hỏi.

“Có mang theo.” Tống Hân Nghiên nói xong, nghiêng đầu cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Duệ cho cô một nụ cười sâu xa khó lường, sau đó rũ mắt tiếp tục đọc văn kiện, chờ anh phê duyệt xong một xấp tài liệu trên bàn nhỏ, xe cũng đúng lúc dừng lại.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy chữ to của trạm hàng không T2 lung linh đập vào tầm mắt cô, cô kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ chuẩn bị xuống xe: “Anh phải đi công tác à?”
Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, thản nhiên sửa lại: “Không phải tôi, mà là chúng ta.”
“Hả!” Tống Hân Nghiên vẫn chưa hết sợ hãi đã bị Thẩm Duệ kéo ra khỏi xe, cô vừa đứng vững, chiếc xe Maybach phía sau đã vội vàng chạy đi.

Trong tay bỗng nhiên nhẹ nhàng, cô cúi đầu nhìn lại, túi xách trong tay cô đã không cánh mà bay.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Thẩm Duệ xách túi xách của cô đã bước vào sảnh chính của sân bay, cô cắn răng bước nhanh đuổi theo.

Đuổi theo đến cửa phòng VIP, Thẩm Duệ vừa đưa căn cước công dân của cô cho nhân viên để mua thêm vé máy bay.

Hai tay cô chống nạnh, tóc hơi lộn xộn, thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh: “Anh rể Tư, tôi không nói muốn đi công tác với anh, anh không thể tự ý thay tôi quyết định.”
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói: “Em tới tìm tôi, chẳng lẽ không phải vì công trình trang trí nội thất của dự án tôi đầu tư kia sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn ra được anh có chút không vui, hơn nữa tâm tư nhỏ bé trong lòng bị anh nói ra, trên mặt cô có chút không nhịn được: “Tôi đến vì hạng mục này, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ đi công tác với anh, tôi cũng không phải nhân viên của anh.”
Thẩm Duệ một tay xách túi xách của cô, một tay đặt trong túi quần tây, vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Hạng mục này ở thành phố C, em không tận mắt nhìn thấy thì dựa vào cái gì thuyết phục tôi giao cho em công trình mấy chục tỷ?”
Tống Hân Nghiên cắn môi không nói gì.
Thẩm Duệ chậm rãi nở nụ cười, ý cười lại chưa tới đáy mắt, anh lại nói giọng đầy mỉa mai nói: “Chỉ dựa vào em gọi tôi một tiếng anh rể Tư thôi sao?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương