Anh Từng Là Duy Nhất
22: Chẳng Qua Là Ỷ Vào Việc Tôi Thích Cô


Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của anh, không ngờ anh lại đồng ý sảng khoái như thế.

Cô còn cho rằng ít nhất anh sẽ kiên trì một chút, dù sao vừa rồi… Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ khác thường vừa nảy ra trong lòng kia.
Nhân viên phục vụ bãi đậu xe lái xe tới, Bentley màu trắng, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ sang trọng cao quý.

Thẩm Duệ mở cửa ghế, lấy túi xách đưa cho cô.
Tống Hân Nghiên vội vã nhận lấy, lúc nắm lấy túi xách không cẩn thận nắm cả ngón tay của Thẩm Duệ trong lòng bàn tay.

Thẩm Duệ khẽ híp cặp mắt phượng sâu thẳm, yên lặng nhìn cô không nói lời nào, cũng không lập tức rút ngón tay của mình lại.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, lúc lấy lại phản ứng, cô giống như phải củ khoai lang nóng phỏng tay vội vàng buông lỏng.

Túi xách trong tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, không rảnh lo xấu hổ, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, mở ra xem xét bên trong đồ vật có bị rớt hư không.

Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn cô hoảng hốt mở túi xách, thấy cô thở phào nhẹ nhõm khi biết hộp nhung màu xanh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngực anh giống bị một tảng đá đè, sắc mặt bỗng lạnh đi.
Tống Hân Nghiên đứng dậy, đang định cảm ơn anh thì chiếc Bentley màu trắng đã phóng vụt đi, phun đầy khói vào mặt cô.

Cô sặc đến mức ho khan, lúc mở mắt ra thì chiếc xe đã biến mất không còn bóng dáng.
Xe taxi ngừng lại bên ngoài Lam Loan, Tống Hân Nghiên thanh toán tiền xe, mở cửa xuống xe, bước nhanh đi vào tiểu khu.
Phía sau cô, một chiếc Bentley màu trắng lặng yên không tiếng động dừng ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mắt tuấn tú góc cạnh.

Thẩm Duệ yên tĩnh hút thuốc, sương khói lượn lờ quanh người, anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, thật lâu sau vẫn không có động tĩnh.
Tống Hân Nghiên đi đến dưới nhà mình, mới vừa lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Trễ như vậy mới trở về, cô đi lêu lổng nơi nào thế?"
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng cao ráo đang đứng bên cạnh cây cọ.

Đường Diệp Thần chậm rãi tiến lại gần cô, từ tối đến sáng, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, nhớ tới những lời nói lúc chạng vạng ở nhà họ Tống, trái tim bỗng nhiên run rẩy một trận.

Cô xoay người sang chỗ khác, đút chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa đi vào.
Một mùi hương gay gắt xộc thẳng vào mũi, bên trong trộn lẫn mùi son phấn của phụ nữ khiến cô vô thức nhăn chặt mày.

Giây tiếp theo, cổ tay bị túm chặt, sau lưng đụng phải chốt cửa phòng trộm, đau đến mức mồ hôi lạnh thi nhau úa ra.
"Tôi đang hỏi cô đấy, tai điếc rồi hả?" Đường Diệp Thần âm u trừng mắt, một một tay chống bên sườn, tay kia vòng qua vòng eo có thể ôm trọn bằng một tay của cô.
Tống Hân Nghiên khó thở, dùng sức đẩy anh ta ra: "Đường Diệp Thần, tôi đi đâu cần anh lo hả? Anh quản chính mình đi.

Còn nữa, anh làm ơn có ăn vụng thì cũng lau miệng cho sạch, đừng chọc tôi buồn ói."
Đường Diệp Thần tức giận đến phồng mũi, cô dám mắng anh ta ghê tởm cơ đấy: "Tống Hân Nghiên, cô muốn tìm chết đúng không? Tôi có bẩn cũng sạch sẽ hơn cô nhiều."
"Bốp", Tống Hân Nghiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần nghiêng sang một bên, dưới ánh đèn, năm ngón tay từ từ hiện rõ trên mặt anh ta, cả người cô run rẩy không phải sợ hãi mà là bị chọc tức.
"Đường Diệp Thần, năm năm, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi, tổn thương tôi?" Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ ửng: "Nói đến cùng, chẳng qua anh ỷ vào việc tôi thích anh mà thôi.

Nếu không còn điểm này, Đường Diệp Thần, anh chẳng là cái thá gì với tôi hết!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương